Chương 436: Thường Vũ Yên đến 1
Ninh Dạ nhẹ nhàng vỗ tay: “Tốt lắm, còn gì có giá trị hơn không?”
Thư Vô Ninh: “Điền tiên sư là môn chủ nhưng hiển nhiên ông ấy cũng phải nghe lệnh tiên sư ngài. Có thể thấy tuy danh nghĩa tiên sư là trưởng lão trong môn phái nhưng thực ra là chủ nhân chân chính của môn phái. Vấn đề là, ngài chỉ là một tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, Điền tiên sư từng là gián điệp cảnh giới Vạn Pháp. Một gián điệp lên tới cảnh giới Vạn Pháp, được trao trọng trách lập phái nhưng phải nghe lệnh một tiên sư Hoa Luân, chỉ có hai cách giải thích. Một là chỗ dựa của ngài rất lớn, hai là thân phận hoặc vị trí của ngài cực kỳ quan trọng. Xét thấy lần này huy động nhiều người, trả giá rất lớn, chắc chắn cần người có năng lực, tiên sư lại không dùng diện mạo thật gặp chúng ta... có phải tiên sư cũng là một gián điệp có thân phận đặc thù không?”
“Ha ha ha ha!” Ninh Dạ cười ha hả: “Tốt lắm, tuy không chính xác hẳn nhưng cũng không sai nhiều. Vậy ngươi có biết, vì sao ta lại dẫn hai người các ngươi ra đây không?”
Ánh mắt Thư Vô Ninh lấp lóe: “Chuyện này thì Vô Ninh không đoán được.”
Những thứ cô bé đoán được đều là có dấu vết, nhưng cô bé biết quá ít về Ninh Dạ, không thể đoán ra mục đích của y.
Ninh Dạ biết cô bé nói thật, bèn đáp: “Tạm thời ngươi không cần biết thân phận thật của ta. Bảo ngươi tới đây là vì thấy ngươi rất có tài trí, có thể giao trọng trách. Nếu ngươi không phụ kỳ vọng của ta, chắc chắn tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn.”
Thư Vô Ninh mỉm cười: “Vậy xin đa tạ Vân tiên sư. Chẳng hay tiên sư muốn giao chuyện gì cho Vô Ninh?”
“Cái này không vội, trước đó còn cần tăng cường tu vi của các ngươi đã.”
Tăng cường tu vi?
Thư Vô Ninh ngơ ngác.
Cô là Tàng Tượng đỉnh phong, tăng nữa sẽ là Hoa Luân.
Cô bé còn đang lấy làm lạ, không ngờ Ninh Dạ đặt tay lên bả vai, ấn cô xuống: “Vận công, điều tức, chuẩn bị đột phá.”
“Cái gì?” Cho dù Thư Vô Ninh thông minh đến đâu cũng không ngờ Ninh Dạ lại đột nhiên làm vậy, lập tức ngơ ngác; “Chuyện này... thế này thì đột ngột quá? Người ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Đầu ngón tay Ninh Dạ đã bùng lên một phù văn huyền áo, điểm một chỉ lên trán của cô bé...”
Trên bầu trời của Vân Tuyệt cổ địa, luôn cực kỳ nguy hiểm.
Ngũ Sát tuyệt vân bay lượn, tỏa ra từng luồng hào quang rực rỡ mê ly.
Ngay trong luồng hào quang rực rỡ này, một chiếc xe hạc do tám con Thương Vân thần hạc kéo đã xé gió bay tới, dùng phong thái thô bạo ngông cuồng từ trên trời hạ xuống.
Chỉ riêng phương thức ra trận đã khiến vô số người ngước nhìn.
“Ngũ Sắc Vân Loan? Đây chẳng phải bảo vật của Tây Phong Tử trong Hắc Bạch thần cung à? Chẳng lẽ Tây Phong Tử đến?”
Tu sĩ có kiến thức đã nhận ra đây là một pháp bảo phi hành mà Tây Phong Tử đã từng dùng, thể hiện phong thái của hắn.
Bảo vật này thần diệu phi phàm, ngày đi ngàn dặm, bản thân còn là một thần vật hoàn thiện tập hợp cơ quan cấm chế, có cả công cả thủ, còn có năng lực không gian nhất định, cũng là một trong những bảo vật hiêm hoi có thể đi xuyên qua Ngũ Sát vân, nhưng chỉ có thể đi trong vùng trời thấp chứ không dám lên cao.
Sau khi thần thông của Tây Phong Tử đại thành, dần dà thì bảo vật này không theo kịp nhu cầu của hắn, vì vậy bỏ qua không sử dụng nữa, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.
Có kẻ đầu óc linh hoạt, lập tức nghĩ tới chuyện Thường Xá cách đây không lâu.
Ngũ Sắc Vân Loan hạ xuống Vô Thiên thành, một cô gái từ trong xe đi ra, chính là Thường Vũ Yên.
Sau lưng cô nàng còn một ông lão, chính là Mẫn Thương Lão Nhân - Chúc Bạch Thương.
Sau khi hai người xuống xe, lại có một đám người từ trong Ngũ Sắc Vân Loan đi ra, chia thành hai đội hắc bạch, chính là bí vệ của thần cung, ngoài ra còn một người, chính là Dung Thành.
Ngũ Sắc Vân Loan đi thẳng tới phủ thành chủ.
Thời khắc này, vừa ra khỏi xe loan, Thường Vũ Yên đã trực tiếp nói với vệ binh của phủ thành chủ: “Bảo Cố Phong Hiên ra đây.”
Không đợi thủ vệ đáp lời, phía trên phủ thành chủ đã xuất hiện bóng dáng của Cố Phong Hiên: “Hóa ra là Thường cô nương đại giá quang lâm, chẳng hay tới Vô Thiên thành của ta có chuyện gì?”
Thường Vũ Yên nhướn mày: “Cố Phong Hiên, đừng giả bộ hồ đồ với ta. Cha ta Thường Xá bị Tô Hồng Nhan giết chết, ngươi là thành chủ, chẳng lẽ không cần trả lời Hắc Bạch thần cung chúng ta ư?”
Cố Phong Hiên khẽ mỉm cười: “Người của Vô Thiên thành, có ai không phải hạng tội ác ngập trời. Trong tay có nhiều mang người, cũng không ít kẻ có chỗ dựa, Tây Phong Tử cũng chẳng phải chỗ dựa mạnh nhất.”
Thường Vũ Yên tức giận: “Ngươi tưởng Hắc Bạch thần cung không làm gì được Vô Thiên thành?”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân