Thiên Cơ Điện

Chương 437: Thường Vũ Yên đến 2

Chương 437: Thường Vũ Yên đến 2
Cố Phong Hiên khẽ lắc đầu: “ĐƯơng nhiên Cố mỗ không nghĩ vậy, nhưng Cố mỗ cũng biết, một nơi tồn tại đương nhiên có đạo lý tồn tại của nó. Vô Thiên thành có thể tồn tại tới ngày nay không phải chỉ dựa vào các đại tiên môn giơ cao đánh khẽ... Thường cô nương, nếu Hắc Bạch thần cung thật sự muốn tiêu diệt ta, họ đã chẳng để mình ngươi và Chúc lão tới.”
“Ngươi!” Thường Vũ Yên bị hắn làm cho giận tới không nói nên lời.
Cố Phong Hiên đã nói: “Đương nhiên Vân Tuyệt cổ địa nằm giữa hai châu Mặc Hàn, dù sao Cố mỗ cũng phải nể mặt Hắc Bạch thần cung. Ta biết các ngươi tới vì chuyện của Thường Xá. Tô Hồng Nhan giết Thường Xá, chư vị muốn giết Tô Hồng Nhan báo thù, Cố mỗ không có ý kiến. Trong Vô Thiên thành, giết người không phạm pháp, chư vị muốn làm gì thì cứ tùy ý, không cần tới la hét với ta. Cố mỗ không tham gia, cũng chẳng để ý. Nhưng nếu ngươi muốn ta giúp ngươi bắt người thì e là không được rồi. Cái chức thành chủ của ta chỉ là trang trí mà thôi. Ngươi xem, trong chỗ vô pháp vô thiên này có mấy người thật sự nghe lời ta? Chỗ này không có quy định pháp luật gì cả, quy định duy nhất có lẽ là cường giả là nhất.”
Ánh mắt Thường Vũ Yên bùng lên sát khí: “Ngươi nghĩ chúng ta không đủ mạnh?”
Cố Phong Hiên mỉm cười: “Thường cô nương mạnh hay yếu không phải thứ Cố mỗ quan tâm, chỉ cần không chọc vào ta, hai bên bình an vô sự. Tin ta đi, Thường cô nương, tuy Vô Thiên thành không phải đối thủ của Hắc Bạch thần cung, nhưng muốn diệt nó cũng phải tốn công tốn sức đấy, còn muốn giết ta... càng không dễ đâu.”
Nói xong hắn chẳng để ý tới Thường Vũ Yên nữa, lại vào trong phủ thành chủ.
Thường Vũ Yên quen sống trong nhung lụa ở Hắc Bạch thần cung rồi, lần đầu tiên gặp người không nể mặt mình như vậy, tức tới mức co giật.
Cô ta quay lại nhìn Mẫn Thương Lão Nhân: “Chúc sư, ngươi cứ mặc hắn càn quấy như vậy sao?”
Bản thân không có bản lĩnh đè ép người khác, lại quay sang tìm ta?
Chúc Bạch Thương thầm khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Cố Phong Hiên là cảnh giới Vô Cấu, tu vi cụ thể không rõ, lão già ta vẫn còn trong cảnh giới Vạn Pháp, không phải đối thủ của hắn.”
Thường Vũ Yên giậm chân: “Thúc tổ nên phái ai mạnh hơn chứ?”
Cô gái này thật sự không biết cách nói năng, không ngờ còn ngại Mẫn Thương Lão Nhân không đủ thực lực.
Chúc Bạch Thương cũng không giận dỗi gì với cô ta, chỉ nói: “Vì chúng ta đến đây là để giết Tô Hồng Nhan chứ không phải để diệt Vô Thiên thành.”
Thường Vũ Yên ra vẻ chính nghĩa; “Vô Thiên thành là nơi dơ bẩn, không nên tồn tại, trực tiếp diệt trừ chẳng tốt hơn à?”
Chúc Bạch Thương khẽ lắc đầu, vẻ mặt trách trời thương người: “Cô nương vẫn còn trẻ lắm. Phải biết thiên hạ có không biết bao nhiêu kẻ ác, giết cũng chẳng xuể. Có lúc lưu lại một chỗ ngược lại còn dễ làm việc hơn. Đạo lý trong chuyện này rất phức tạp, lão hủ không nói tỉ mỉ với cô nương. Nói chung cô nương là người của Hắc Bạch thần cung, có ta ở đây, trong trong chuyến đi lần này người khác không dám tùy tiện động vào cô nương.”
Thường Vũ Yên: “Chẳng phải phụ thân ta vẫn bị giết à?”
Chúc Bạch Thương ngẩn ra một lúc: “Đúng là chuyện này rất lạ. Theo lý mà nói với thân phận và địa vị của Thường huynh, đám người ngoài vòng pháp luật của Vô Thiên thành cũng không tùy tiện động chạm tới hắn. Tên Tô Hồng Nhan kia thật to gan. Nhưng chuyện cấp bách trước mắt là tìm ra tên Tô Hồng Nhan đã.”
Cố Phong Hiên không chịu hỗ trợ, Thường Vũ Yên cũng chẳng có cách nào: “Dung Thành!”
Dung Thành đi tới: “Có thuộc hạ.”
“Chẳng phải ngươi nói Ninh Dạ đã tới Vô Thiên thành trước một bước rồi à? Tới tìm hắn, người này đầu óc linh hoạt, còn tới đây sớm, có lẽ đã có tin.”
“Rõ!”
——————————————————
Trong quán trọ, Ninh Dạ đang tập trung chế phù.
Ngự Phong Tử và Dương Nhạc đứng bên cạnh y.
Bọn họ tới báo cáo tin tức Thường Vũ Yên đã vào thành.
“Biết rồi... còn tưởng nha đầu này sẽ thông minh hơn, bí mật đi vào, không ngờ lại gây động tĩnh lớn như vậy, đúng là lãng phí linh thạch của ta.” Ninh Dạ thu bút, một lá bùa đã hình thành, tỏa ra quầng sáng huyền ảo.
“Không hẳn là lãng phí, tên yêu tinh chuột kia nói, cô ta còn phái Dung sứ tới tìm ngài.” Ngự Phong Tử cười nịnh bợ, trả lời: “Vậy tiếp theo...”
“Để hắn tìm, có bản lĩnh thì tìm ra ta đã rồi nói.” Ninh Dạ trực tiếp đáp: “Đúng rồi, lát nữa đổi 1quán trọ khác, sau này các ngươi ra ngoài cũng phải dịch dung đi, nói chung đừng để con ả đó phát hiện là được.”
Ngự Phong Tử và Dương Nhạc nhìn nhau.
Chẳng phải ngươi muốn giết Thường Vũ Yên à? Sao lại tránh mặt không chịu gặp như vậy?
Nhưng Ninh Dạ đã lên tiếng căn dặn, hai người không thể không nghe, đành làm việc theo lệnh.
Sau khi suy nghĩ, Ngự Phong Tử hỏi: “Chúng ta có cần theo dõi bọn họ không?”
Ninh Dạ nghĩ một chút rồi đáp: “Tiếp tục để ý động tĩnh của bọn họ, nhưng phải thật cẩn thận, tuyệt đối đừng để bọn họ phát hiện.”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất