Chương 448: Hết đợt này đến đợt khác 1
Đây cũng là lý do vì sao các đại năng không tùy tiện đi vào.
Nhưng với Ninh Dạ, y thích nhất là nơi như vậy.
Hoàn cảnh ác liệt ảnh hưởng tới các đại năng lớn hơn nhiều so với người bình thường. Khi thực lực của ngươi không đủ để đánh bại đối thủ, đầu tiên hãy kéo đối thủ xuống ngang tầm với mình, sau đó lợi dụng kinh nghiệm phong phú của bản thân đánh bại đối thủ, có thể coi đây là chân lý không thể bàn cãi.
Chính vì vậy, Ninh Dạ khá kỳ vọng về nơi này.
Tuyệt Vân lĩnh là địa điểm mấu chốt giúp y thực hiện kế hoạch.
Trong biển cát mênh mông, đám người đang đi đường.
Chính là Ninh Dạ và đám người Điền Viễn Trung, Thư Vô Ninh, ngoài ra còn có một lão già, chính là Lâm Gù.
Mãi tới lúc này, Lâm Gù mới biết hóa ra Vân Trung Khách thần bí này là trưởng lão của Vân Tuyệt môn gì đó.
Nhưng sau khi thấy Điền Viễn Trung chỉ là tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp sơ kỳ, Lâm Gù lại thấy kinh ngạc.
Một tên Vạn Pháp sơ kỳ dựa vào đâu mà dọa Cố Phong Hiên bỏ chạy? Lại dựa vào đâu mà dám dùng tên Vân Tuyệt cổ địa làm tên môn phái?
Còn nữa, tên Điền Viễn Trung kia tuy là môn chủ nhưng dọc đường nhìn thái độ của hắn đối với Ninh Dạ, lại coi Ninh Dạ là người cầm đầu, ẩn ý trong chuyện này càng đáng suy nghĩ.
Ngẫm lại cẩn thận, Lâm Gù biết chắc hẳn mình đã bị cuốn vào một âm mưu ghê gớm gì đó, trong lòng không rét mà run.
Lâm Gù rùng mình một cái, đột nhiên hô: “Ai ui, ai ui!”
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn hắn.
Lâm Gù lắc đầu: “Ai da, không xong rồi, già rồi, không đi nổi nữa. Chư vị nghe ta nói này, e là ta không thể theo các vị tới Tuyệt Vân lĩnh được nữa, ta cũng không cần mấy loại dược kia, cứ để ta về Vô Thiên thành đi.”
Ninh Dạ ngừng chân: “Từ bao giờ mà tu sĩ Hoa Luân chín tầng lại yếu đuối mong manh đến vậy?”
Lâm Gù không ngừng kêu khổ: “Đâu có giống, đâu có giống. Lão gù ta tập trung nghiên cứu độc vật, thân thể bị độc xâm lấn, làm sao sánh bằng các ngươi. Hơn nữa nơi này đã là phúc địa trong Vân Tuyệt cổ địa, linh lực cực kỳ hỗn loạn, không thể sử dụng pháp thuật, tu sĩ có khác gì người bình thường đâu.”
Ninh Dạ cười khẩy: “Ngươi nói vậy là để tìm cớ lâm trận bỏ chạy chứ gì?”
Lâm Gù vội vàng kêu oan: “Sao Vân tiên sư lại nói vậy, Vân Tuyệt môn các ngươi nhân tài đông đúc, ta chỉ là một lão gù, đâu có tác dụng gì.”
Ninh Dạ cười khẽ: “Ngươi không thừa nhận cũng không sao. Chẳng phải ngươi nói mình không còn sức lực, không đi nổi nữa à? Nếu thế, ta cho ngươi chút động lực nhé.”
Nói đoạn, y đột nhiên xuất thủ, tóm lấy Lâm Gù.
Lâm Gù định phản kháng theo bản năng nhưng lại phát hiện cát vàng dưới chân cuốn lên, hóa thành hai sợi roi cát trói lấy người mình, trong lúc nhất thời không thể nhúc nhích.
Một khắc sau, Ninh Dạ đã vứt Lâm Gù về đằng xa.
Lâm Gù lơ lửng trên không trung, đang thấy khó hiểu, đột nhiên cảm thấy có uy hiếp khổng lồ sắp tới.
Trong lòng thầm hô không ổn, đâu dám do dự nữa, quát lớn một tiếng, phát động pháp lực toàn thân.
Ầm!
Cát bụi cuốn lên, làm dấy lên sóng cát ngập trời.
Trong cơn sóng cát đó, Lâm Gù lăn lộn bên dưới, đồng thời một bóng người do cát vàng ngưng tụ đã lướt về phía Lâm Gù.
“Âm Hồn Sa Binh?” Lâm Gù rú lên.
Trong trận chiến thời thượng cổ, vô số đại năng vẫn lạc. Linh hồn của họ không tiêu tán mà lơ lửng trong biển cát, mượn lực lượng hỗn loạn nơi tuyệt địa, ngưng tụ âm thân, chính là Âm Hồn Sa Binh.
Âm Hồn Sa Binh không thể giết chết, cho dù có đánh nát, chỉ cần linh hồn không tiêu tán là có thể ngưng tụ lại.
Lâm Gù quanh năm sinh sống trong Vô Thiên thành, đương nhiên biết thứ này. Nó do oan hồn nơi chiến trường ngưng tụ tạo thành, ý niệm không phai mờ, trong ý thức chỉ có chiến đấu, vì vậy từ khi được sinh ra, Âm Hồn Sa Binh chỉ biết chiến đấu.
Thời khắc này sa binh lao tới, Lâm Gù rú lên quái dị, hai tay đánh ầm ầm vài chục quyền.
Lão ta luôn miệng nói bản thân bị độc dược xâm lấn, thân thể suy yếu, nhưng lúc này ra tay, song quyền với uy thế hùng hồn, mỗi đòn đều tạo thành sóng to gió lớn, dấy lên vô số bụi cát, thế quyền mạnh mẽ, đâu có vẻ gì là yếu đuối, trông chẳng giống một tên độc tu mà càng giống thể tu.
Thực ra đây mới là bộ dáng thật sự của độc tu - độc tính thẩm thấu mạnh mà hiệu quả chậm, về sau lại rất mạnh, lại thêm độc tu cần đối phó với xâm lấn của độc tính, vì vậy những kẻ có thực lực thường chăm chỉ luyện thể. Cả tự vệ hay chiến đấu đều rất hữu dụng.
Âm Hồn Sa Binh do cát bụi ngưng tụ thành, biện pháp tốt nhất để đối phó với chúng chính là trực tiếp đánh tan thân thể cát của chúng.
Thời khắc này trúng liền vài chục quyền, thân thể sa binh không chịu nổi nữa, tiêu tan tại chỗ, chỉ có chân linh theo gió biến mất, không biết đi về đâu.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân