Thiên Cơ Điện

Chương 452: Hắc Nghễ 1

Chương 452: Hắc Nghễ 1
Y không giải thích, vì y muốn bồi dưỡng sao cho những người này tin tưởng tuyệt đối vào mình.
Quả nhiên, hơn mười người mới đã chạy về phía cồn cát, những người còn lại vẫn đứng tại chỗ do dự. Dù sao nơi dòng linh lực hỗn loạn mãnh liệt nhất thì nguy hiểm cũng lớn nhất.
Đang lúc do dự, đột nhiên dưới chân có một con yêu vật xông ra.
Đó là một con chuột cát, thực lực không mạnh nhưng thừa sức đối phó với đám người mới.
Công kích đột ngột đó khiến đám người mới này luống cuống chân tay. Ninh Dạ không để ý tới cũng chẳng hỏi, chỉ đứng quan sát. Thư Vô Ninh định xuất thủ nhưng nhìn Ninh Dạ một chút, thấy y vẫn thờ ơ như không nên cũng dừng tay.
Cô không ra tay, Thư Lang không ra tay, hai người duy nhất có chiến lực trong số người mới không hành động gì, những người còn lại lập tức đại loạn.
Chỉ thấy con chuột cát đó tung hoành ngang dọc, cắn khắp nơi xung quanh, đánh giết rất uy phong.
Vài người mới bị đánh tới mức sứt đầu mẻ trán, chỉ chớp mắt đã bị cắn tới mức chi chít vết thương.
Có kẻ đầu óc linh hoạt, lập tức chạy theo hướng Ninh Dạ đã chỉ lúc trước, cũng có kẻ muốn Ninh Dạ gánh tội thay, không ngờ lại chạy ra sau lưng Ninh Dạ.
Khổ nỗi chưa tới gần đã bị Ninh Dạ giơ chân đá bay ra ngoài.
“To gan lắm!” Ninh Dạ hừ một tiếng.
Tới bước đường cùng là dễ thấy nhân phẩm nhất.
Tuy rất muốn lôi kéo những người mới này, nhưng những kẻ lúc bình thường thì không nghe lời, lúc nguy hiểm mới chiu nương nhờ, không trọng dụng cũng được.
Những người mới kia không biết bản thân đã bị Ninh Dạ phán ‘tử hình’ còn đang kêu gào thảm thiết bỏ chạy tứ phía, cuối cùng họ cũng để ý tới vị trí đã Ninh Dạ chỉ, con chuột cát lại không lùi bước, cho nên lao nhao chạy tới.
Con chuột thấy đám người bỏ trốn, không ngờ lại không truy đuổi, chỉ lạnh lùng nhìn Ninh Dạ một cái rồi chui xuống đất, biến mất không còn bóng dáng.
Cho dù là yêu vật cũng biết chiếm chỗ lợi tránh chỗ hại. Thực ra nếu Thiên Cơ không quăng nó từ dưới đất lên, con chuột cát nho nhỏ này sẽ không chủ động tấn công.
Màn tấu hài đã dừng, trận chiến cách đó không xa cũng đã kết thúc.
Ninh Dạ đi tới nói: “Giờ đã hiểu chưa? Với thực lực của các ngươi bây giờ thì chẳng đánh được ai cả. Vì vậy thứ thật sự bảo vệ được các ngươi lại chính là nơi tuyệt địa nguy hiểm nhất. Càng là nơi linh lực hỗn loạn hơn hẳn thì ảnh hưởng tới tu sĩ càng lớn, nhưng ngược lại ảnh hưởng đối với các ngươi là nhỏ nhất. Sau khi tới Tuyệt Vân lĩnh, một khi phân tán, phải nhớ kỹ điều ta vừa dạy cho các ngươi.”
“Rõ! Nơi càng nguy hiểm thì càng an toàn!” Mọi người cùng trả lời.
Khóe miệng Ninh Dạ nhếch lên thành một nụ cười: “Thật ra ta không tin nhất là mấy lời vô nghĩa như vậy, khổ nỗi vận mệnh vô thường, ít nhất ở đây là như vậy!”
Vân Tuyệt cổ địa.
Cuối cùng đám người Ninh Dạ cũng đi ra khỏi biển cát, trước mặt bọn họ là một vùng đất hoang vu trống trải.
Dõi mắt nhìn khắp nơi, đâu đâu cũng có mảnh hài cốt.
Trong đó phần lớn là những sinh vật bình thường, nhưng dẫu sao cũng có một ít mang khí thế hoàn toàn bất đồng.
Phía xa là một bộ xương đang ngồi trên mặt đất, khổng lồ như ngọn núi.
Đó là xương cốt của yêu thú, có lẽ khi còn sống là một loài vượn khổng lồ, sau khi chết nằm lại tại đây.
Cho dù vạn năm qua đi, tinh hoa đã tan hết, không còn lực lượng thông thiên nữa, nhưng có một thứ mà thời gian cũng không thể bào mòn, không bị hậu thế lấy đi, đó là pháp tắc đại đạo.
Bên trên xương cốt ngưng tụ vô số đạo văn, tỏa ra khí tức cổ xưa huyền ảo, chỉ hơi tiếp cận là cảm nhận được lực lượng vô cùng hùng vĩ.
“Đó là Thương Khung hắc viên?” Thư Vô Ninh hỏi.
Thương Khung hắc viên coi như một phong cảnh nổi tiếng của Vân Tuyệt cổ địa, Thư Vô Ninh cũng từng nghe nói.
“Ừ, nói đúng hơn là Hắc Nghễ. Thương Khung hắc viên là cái tên mà người đời sau đặt cho.” Ninh Dạ nói: “Con thú này tên là Ám Viên, còn gọi là Đứa Con Của Bóng Tối, nghe nói là dị chủng có cùng căn nguyên với Bạch Toan, một quang một ám, một thể hai mặt. Thời thượng cổ là thần thú cảnh giới thứ sáu.”
“Cảnh giới thứ sau thời thượng cổ là gì?” Thư Vô Ninh hiếu kỳ.
Ninh Dạ nói: “Cảnh giới thứ năm là Niết Bàn, niết bàn trọng sinh, thoát thai hoán cốt, vì vậy cảnh giới thứ sáu chính là Thiên Nhân, ý là bản chất sinh mệnh tăng cường, còn gọi là cảnh giới Nhân Hoàng, ý là hoàng đế trong cõi người. Cảnh giới thứ sáu là Đăng Tiên, tức là thật sự thành tiên, phá giới phi thăng. Đáng tiếc thiên đạo đã có khiếm khuyết, thế giới này đã không thể thành tiên, thậm chí phi thăng cũng là ước nguyện quá đáng, không nhắc tới cũng được.”
Thư Vô Ninh lại rất hứng thú: “Nếu Hắc Nghễ là cảnh giới Thiên Nhân, còn lưu lại pháp tắc đại đạo, vậy đứng đây nghiên cứu có ngộ đạo được không?”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất