Chương 463: Con đường bí mật 1
Cho nên trong lòng cô ta chỉ mong chờ Tân Tiểu Diệp sẽ làm một loại cấm chế nào đó khởi động.
Nhưng xem ra nơi này không có gì nguy hiểm, dọc đường đi không gặp bất cứ chuyện gì.
Đúng lúc này, Hồng Nghê giẫm chân xuống, đột nhiên cảm thấy dưới chân có động tĩnh gì đó.
Cô nàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi cô đạp chân lại có một vòng xoáy bùng lên.
Đây là...
Cô nàng còn đang kinh ngạc, Liệt Trọng Lâu đã giơ tay, một luồng cương phong bao phủ lấy cô nàng, quấn lấy cô ta bay lên.
Ngay một khắc sau, vòng xoáy đột nhiên lớn lên, tạo thành sức hút kinh khủng, không ngờ lại hút một đệ tử Thái Âm môn ở gần đó vào trong vòng xoáy, chớp mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Hồng Nghê mới hạ xuống đất, thầm kinh hãi.
Thế này là sao?
Liệt Trọng Lâu đã trầm giọng nói: “Quả nhiên cấm chế ở nơi này vẫn giữ được uy lực, chắc đây là một cấm chế loại dịch chuyển...”
Hắn không nói người bị hút vào vòng xoáy sẽ bị dịch chuyển đến nơi nào, nhưng có nghĩ ra sao chắc cũng chẳng phải nơi tốt lành gì.
Tân Tiểu Diệp thản nhiên quay đầu lại nhìn rồi nói: “Tuy cấm chế ở đây vẫn giữ được một phần nhưng hiển nhiên đã bị chia cắt, đại đa số đã mất đi hiệu lực, sẽ không liên hợp phát động. Nhưng chính vì vậy cho dù là con đường ta đi qua cũng có thể không an toàn. Cho nên, hãy cẩn thận.”
Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người lập tức thi triển pháp thuật phòng ngự cho bản thân.
Bất luận hữu dụng hay vô dụng, để bản thân yên lòng cái đã.
Liệt Trọng Lâu nhìn Tân Tiểu Diệp: “Ngươi có thể nhận ra cấm chế ở đây?”
Tân Tiểu Diệp lắc đầu: “Ta chỉ cảm giác được ở đâu là an toàn.”
“Thế là đủ rồi.”
Đám người đã nối đuôi nhau đi vào.
Sau khi Thái Âm môn đi vào không bao lâu, đám người Thường Vũ Yên cũng tới theo.
“Cực Đạo cung?” Thường Vũ Yên kinh ngạc thốt lên.
“Đúng, nơi này chính là Cực Đạo cung. Chỗ này vẫn bảo lưu rất nhiều cấm chế, năm xưa ta chỉ tới khu vực phía ngoài đã thụ thương, không dám đi vào sâu hơn.” Thiết Lang lên tiếng.
“Luệu có ai đã đi vào trong không?”
“Có, nhưng chỉ một người.”
“Ai?”
“Cố thành chủ.”
“Có lấy được gì không?”
Ba người đồng thời lắc đầu.
Bọn họ cũng không biết Cố Phong Hiên nhận được gì trong Cực Đạo cung, nhưng bây giờ xem ra, chắc chắn cơ mật nòng cốt nhất không rơi vào tay Cố Phong Hiên.
Cực Đạo cung có hai hành lang uốn khúc, Thái Âm môn đi theo hướng bên trái, Thường Vũ Yên lại chọn phía bên phải. Tuy không có Tân Tiểu Diệp dẫn đường, nhưng dưới sự hướng dẫn của đám ngựa già quen đường Thiết Lang, ít nhất đi trong khu vực phía ngoài không thành vấn đề.
Thấy hai nhóm người đi vào, Ninh Dạ biết cũng tới lúc mình nên vào.
Nhưng ngay lúc này lại có một nhóm người bay qua.
Cố Phong Hiên, sao hắn cũng tới?
Phát hiện ra điều này, Ninh Dạ tạm thời dừng bước.
Y thấy Cố Phong Hiên nhanh chóng đi tới Cực Đạo cung.
Nhưng hắn không vào hành lanh hai uốn khúc bên trái phải mà trực tiếp đi tới trước bức tường Cực Đạo phía trước Cực Đạo cung.
Đó là một bức tranh tường ẩn chứa chân lý đại đạo, nhưng dưới năm tháng hao mòn, nó đã mất đi tác dụng.
Có điều, lúc này Cố Phong Hiên đứng trước bức tranh tường, giơ tay gõ ba cái rồi nói: “Cho ta vào.”
Sau đó chỉ thấy không ngờ bức tranh tường tự động xuất hiện một cánh cửa.
Cố Phong Hiên cứ thế đi vào.
“Mẹ nó!” Ninh Dạ kinh ngạc.
Còn có một tầng cấm chế như vậy ư?
Quan trọng là Vấn Thiên thuật của y còn không phát hiện.
Thấy cánh cửa xuất hiện, Ninh Dạ cũng vui vẻ.
Quả nhiên Cố Phong Hiên là người quen thuộc với Tuyệt Vân lĩnh.
Như vậy cũng được, mình càng thuận tiện.
Thấy không còn ai tới, đầu tiên là Ninh Dạ báo cho người của Vân Tuyệt môn đi vào, sau đó y đứng dậy đi về phía Cực Đạo cung. Khi tới trước bức tường Cực Đạo, y không vội gõ cửa mà kiểm tra một hồi, hiểu được một chút: “Hóa ra là thế, con đường này không phải là Cực Đạo cung lưu lại mà hậu nhân khác niêm phong. Thú vị...”
Một nơi bí ẩn tồn tại cả vạn năm, hoặc cực kỳ cường đại, không ai phá được. Nơi bí mật như vậy thì với thực lực của Ninh Dạ, cho dù có thêm Côn Lôn kính cũng không cần nghĩ tới.
Hoặc là còn có bí ẩn khác nữa, ví dụ như lúc này, hậu nhân và tiền nhân đều thi triển thủ đoạn.
Ninh Dạ cảm thấy mình rất may mắn, ít nhất y gặp được một âm mưu trong hoàn cảnh bí ẩn này.
Ninh Dạ không sợ âm mưu, chỉ sợ cường đại, thứ đầu có thể giải quyết bằng thủ đoạn, thứ sau chỉ có thể dựa vào thực lực.
Thời khắc này, sau khi tìm hiểu y lại vui vẻ mở cửa.
Tiến vào trong cung điện, chỉ thấy đây là một hành lang vừa hẹp vừa dài.
Vừa bước vào, Ninh Dạ đã có cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp!
Quả nhiên nó ở gần đây.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân