Chương 464: Con đường bí mật 2
Ninh Dạ không vội bước vào mà cảm nhận cẩn thận xung quanh, vừa phá cấm vừa tiến lên, lại vừa tiện tay bố trí cấm chế của bản thân trong con đường gần đó.
Cấm chế trên con đường này là đời sau thêm vào, vì vậy được bảo lưu hoàn chỉnh, nhưng trong mắt Ninh Dạ, tất cả chỉ đến vậy mà thôi - cơ quan cấm chế là nghề chính của y.
Thời khắc này đi thẳng tới, nhẹ nhàng phá giải.
Thấy đã sắp tới điểm cuối, trước mặt là một khoảng không trống trải.
Cảm giác liên kết trong lòng càng cường đại.
Đúng lúc này, phía trước có tiếng nói chuyện vang lên.
Ninh Dạ dừng chân, vận dụng Côn Lôn kính, đã thấy Cố Phong Hiên đang dẫn thủ hạ đứng trong một đại sảnh.
Đối diện với đại sảnh là một con yêu thú với hình dạng quỷ dị, trông như một quả cầu thịt khổng lồ, không có mắt, chỉ có một cái miệng lớn như chậu máu, thân dưới lại là một cái trong suốt, tất cả đều bị nhốt trên một cây cột, thông ra phía sau.
Phía cuối của cái ống, từng quả trứng tròn chui từ trong ống ra, một số yêu thú nở ra trong trứng, tụ tập bên cạnh con yêu thú kia, dáng vẻ như đang bảo vệ.
Hóa ra là thế?
Ninh Dạ lập tức hiểu được lai lịch đám yêu thú này, hóa ra đều do kẻ này sinh ra.
Lúc này Cố Phong Hiên đứng trước con yêu thú khổng lồ, lớn tiếng nói: “Trùng mẫu, gần đây có khỏe không?”
Yêu thú kia phát ra tiếng người trầm trầm: “Lại có mấy người xa lạ tới trong dãy núi, ngươi tìm tới à?”
Cố Phong Hiên cười nói: “Không phải, nhưng xem ra không phải trùng hợp, hình như có người cố ý dẫn dắt bọn họ tới đây.”
Yêu thú kia hừ một tiếng: “Ngươi cũng thẳng thắn nhỉ. Nếu thế ngươi tới đây làm gì?”
Cố Phong Hiên nói: “Ta có một cảm giác, e là chuyện lần này không nhỏ đâu. Trùng mẫu, có lẽ những ngày tháng khó ở của ngươi sắp kết thúc rồi.”
“Vậy cũng chẳng liên quan gì tới ngươi!”
Cố Phong Hiên lắc đầu: “Trùng mẫu còn chưa chịu tin ta. Nhưng trùng mẫu, tự do là kết thúc, tử vong cũng là kết thúc. Nếu không có người ở bên giúp đỡ, e là kết thúc cho nỗi khổ của trùng mẫu sẽ không theo phương thức mà ngươi mong chờ đâu!”
“Gừ!”
Trùng mẫu rống lên trầm trầm, tất cả yêu thú phía trước ra vẻ chuẩn bị chiến đấu: “Ngươi đang uy hiếp ta?”
“Chỉ đang thuật lại sự thật thôi. Trùng mẫu, ta cho ngươi một lời khuyên. Chỉ cần ngươi chịu giao chìa khóa bí mật ra đây, có ta ở đây ít nhất cũng bảo đảm tính mạng cho ngươi.”
“Im miệng!” Trùng mẫu quát: “Chìa khóa bí mật đang ở trong thân thể của ta, có giỏi thì ngươi nhảy vào trong miệng của ta mà lấy!”
Cố Phong Hiên nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngu xuẩn mất khôn! Mấy năm gần đây nếu không phải ta luôn giúp đỡ ngươi, e rằng ngươi đã bị người ta phát hiện từ lâu, bị luyện hóa thành tài nguyên tu hành của người khác.”
Trùng mẫu hừ một tiếng: “Phải có bản lĩnh đó đã...”
————————————
Hóa ra là vậy à!
Trong lòng Ninh Dạ đã hiểu được đôi chút.
Bản thể của trùng mẫu này chắc là một loại yêu thú như ong chúa kiến chúa, có điều không biết bị kẻ nào luyện hóa giam cầm ở đây, trở thành con thú bảo vệ của Cực Đạo cung.
Còn chìa khóa bí mật là gì, tạm thời Ninh Dạ chưa biết được, nhưng thủ đoạn này lại khiến y có cảm giác quen thuộc mơ hồ.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Dạ đột nhiên nhớ ra một môn phái am hiểu nhất là luyện hóa yêu thú.
Môn phái này tên là Luyện Yêu môn, nghe nói năm xưa tư tưởng nòng cốt của Luyện Yêu tháp là do bọn họ đề xuất, sau đó bị Thiên Cơ môn tiêu diệt. Tiên pháp, kinh kệ và tài nguyên của họ đều về tay Thiên Cơ môn, cho nên mới có Luyện Yêu tháp.
Còn một số hậu nhân của môn phái này còn chưa chết, hình như gia nhập Cực Đạo cung.
Vì vậy không phải mảnh vỡ Luyện Yêu tháp vô tình kết hợp với Cực Đạo cung mà bị người của Luyện Yêu môn cố tình luyện hóa? Trong đầu Ninh Dạ đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này.
Không đúng!
Cực Đạo cung vẫn lạc khi chiến đấu với Thiên Cơ môn, trong tình huống này luyện hóa một mảnh vỡ khóa chặt vào Cực Đạo cung thì có ý nghĩa gì?
Ninh Dạ lập tức phủ định suy đoán này.
Trùng mẫu, mảnh vỡ, chìa khóa bí mật của Cực Đạo cung...
Đầu óc Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, thậm chí Côn Lôn kính cũng bắt đầu suy tính, tìm kiếm liên hệ trong chuyện này.
Lần này y thật sự sử dụng năng lực suy tính của Côn Lôn kính, không phải tìm kiếm những bí mật đã biết mà là suy tính điều chưa biết,, thậm chí còn không tiếc tiêu hao năng lượng của Côn Lôn kính mà y tích cóp nhiều năm.
Dần dà, một manh mối mơ hồ xuất hiện trước mắt.
Hóa ra là vậy!
Hai mắt Ninh Dạ sáng rực, thậm chí xuất hiện hào quang hưng phấn.
Nếu thật sự là như vậy, chuyến này có thể thành công mỹ mãn!
Nhưng chuyện này còn cần kiểm chứng.
Ninh Dạ lùi lại vài bước, bắt đầu tìm kiếm.
Lần này y tìm kiếm có mục đích, nhanh chóng tra ra manh mối.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân