Chương 465: Khống chế 1
Đó là một chiếc đèn.
Một chiếc đèn đã tắt, trong thời kỳ thượng cổ có thể coi là một món bảo vật, nhưng giờ đã tiêu vong, treo lẻ loi trên vách tường, không ai để ý đến.
Nhưng quan sát phù văn cấm chế từng được bố trí trên đèn, Ninh Dạ không kìm được hưng phấn.
“Yên Hoa thần cấm... quả nhiên là Yên Hoa thần cấm!”
Đây là một loại cấm chế thượng cổ, bản chất là một môn ảo thuật cường đại, cho dù năm tháng đã hao mòn nhưng hoa văn của cấm chế vẫn tồn tại y nguyên. Nếu không phải người quen thuộc với cơ quan cấm chế, lại chuẩn bị tâm lý từ trước, đúng là khó lòng phát hiện.
Ninh Dạ tiến tới vỗ lên vách tường, sờ soạng trong chốc lát, tìm ra một chỗ lồi lên nho nhỏ, dùng sức ấn xuống nhưng ấn không được.
Đáng tiếc, cấm chế đã hủy, không thể mở ra.
Nhưng chuyện này không làm khó được Ninh Dạ.
Một luồng đao kình sắc bén đâm vào dọc theo khe hở trên vách tường, tâm thần cũng kéo dài vào.
Quả nhiên phía sau có đường ngầm!
Nhưng vách tường rất nặng, không thể di chuyển, hơn nữa có đẩy ra cũng gây động tĩnh rất lớn.
Đúng lúc này, Cố Phong Hiên cũng nhận ra điều gì, đột nhiên quay lại nói: “Hình như bên kia có động tĩnh, Bán Thành, qua đó xem thử.”
Nam tử không chân đẩy xe đẩy đi về phía sau.
Hắn rất cẩn thận, tốc độ di chuyển không nhanh, hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng kẻ cẩn thận thường thua bởi chính sự cẩn thận đó.
Nghe tiếng xe đẩy từ xa lại gần, Ninh Dạ hạ quyết tâm, đao khí trong tay vẽ ra, nới rộng vết rách.
Một luồng sáng dọc theo khe hở bắn lên vách tường phía sau.
Khoảnh khắc sau, thân hình Ninh Dạ đã lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.
Nhìn vách tường trống trơn, Bán Thành trả lời: “Thành chủ, không có ai tới.”
Hào quang lóe lên, Ninh Dạ đã xuất hiện trong một hành lang mới.
Hành lang âm trầm u ám, Ninh Dạ giơ ngón tay, một điểm sáng lóe lên trên đầu ngón tay.
Đi dọc hành lang, Ninh Dạ tới một đại sảnh.
Trong đại sảnh chất đầy bình bình chai chai, khá giống phòng thí nghiệm trong kiếp trước.
Trong bình đa số là những yêu thú có hình dạng kỳ quái, nhưng tất cả đều đã chết.
Đi qua đại sảnh, trước mắt bỗng hóa thành rộng rãi.
Ninh Dạ phát hiện không ngờ mình đi vào một khoảng sân.
Trong sân là một bia đá sừng sững, sau khi Ninh Dạ tới nơi, bia đá đột nhiên phát ra tiếng chấn động ông ông.
Mảnh vỡ Luyện Yêu tháp?
Nhưng tấm bia đá kia có rung động thế nào cũng không thể rời khỏi mặt đất.
Ninh Dạ đi tới sờ lên bia đá, bia đá ngừng rung động.
Thời khắc này, Ninh Dạ tiếp xúc với mảnh vỡ này, đã hiểu nguyên lý của nó.
Quả nhiên mảnh vỡ này đã bị khóa chặt vào nền móng Cực Đạo cung.
“Đừng vội, sẽ thả ngươi ra.” Ninh Dạ mỉm cười nói.
Sau đó y nhìn vào chữ trên bia đá.
Đọc hết một lượt, Ninh Dạ mỉm cười: “Quả nhiên là vậy à? Đúng là người tính không bằng trời tính.”
Thời thượng cổ, thiên đạo có khiếm khuyết, dẫn tới không có đường Đăng Tiên, cảnh giới Thiên Nhân đã là tối cao.
Để bù đắp khiếm khuyết của thiên đạo, vân du ngoài cõi trời, các đại tiên môn đều tìm đường ra ngoài.
Thiên Cơ môn đúc Thiên Cơ điện, cố gắng lên hết thiên đạo, chắc gì đã không có suy nghĩ vân du ngoài cõi trời, đột phá khuôn khổ của một thế giới.
Còn trong đó, cấu tạo chủ thể của Thiên Cơ điện có không ít bí pháp tới từ Cực Đạo cung, vì Cực Đạo cung là môn phái am hiểu chế tạo bảo vật cỡ lớn như cung điện.
Nhưng Cực Đạo cung thức thời hơn Luyện Yêu môn, bọn họ ngoan ngoãn dâng lên, vì vậy bảo toàn được môn phái. Không lâu sau đó, Cực Đạo cung bí mật thu nhận môn hạ đệ tử của Luyện Yêu môn, bắt đầu tìm kiếm con đường khác để ra ngoài.
Đó chính là Yêu cung.
Cực Đạo cung thử nghiệm kết hợp yêu thú và bảo vật cung điện, dựa vào sinh mệnh lực khổng lồ của yêu thú và cấm chế của thần cung, tìm kiếm con đường đột phá.
Đáng tiếc, bọn họ còn chưa thực hiện được thì đại chiến thượng cổ đã bùng phát.
Bản thân Cực Đạo cung cũng vì vậy mà vẫn lạc, môn phái tiêu vong.
Có điều, cũng như Thiên Cơ môn hiện giờ, tuy môn phái tiêu vong nhưng vẫn còn một ít đệ tử.
Thương Tinh Tử chính là đệ tử may mắn sống sót của Cực Đạo cung.
Hắn vốn là môn hạ của Luyện Yêu môn, sau khi gia nhập Cực Đạo cung, dựa vào năng lực luyện yêu xuất thần nhập hóa mà trở được Cực Đạo cung phó thác trọng trách, do thương tiếc kỳ tài, thậm chí không để hắn tham gia đại chiến thượng cổ.
Sau trận chiến thượng cổ, Thương Tinh Tử mang theo một mảnh vỡ của Luyện Yêu tháp mà mình thu được về đây, sử dụng năng lực còn sót lại của Cực Đạo cung và chiến trường thượng cổ bấy giờ, ẩn giấu Cực Đạo cung, từ đó bắt đầu nghiên cứu dài tới cả ngàn năm.
Khi đó Thiên Cơ môn đã xong đời, Thương Tinh Tử không còn suy nghĩ báo thù, chỉ một lòng quy ẩn. Trong những năm tháng nghiên cứu dài dằng dẵng, hắn thật sự đột phá.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân