Chương 501: Xuống núi 2
“Vậy hắn không thể nói với Công Tôn Điệp là mình bị bắt, cùng lắm chỉ nói với cô ta là mình đang bị truy sát, có thể sẽ bị bắt. Xét thấy tình hình lúc đó đang rất khẩn cấp, hắn không có thời gian viết thêm vài chữ, nếu ta là hắn có lẽ ta chỉ viết có hai chữ chạy mau, không có thời gian viết nhiều hơn.”
Mọi người cùng gật đầu, chỉ cảm thấy Ninh Dạ nói rất có lý.
Ninh Dạ đã tiếp tục nói: “Vì vậy chỉ cần làm cho Công Tôn Điệp tin là Công Tôn Dạ còn chưa bị bắt là được.”
“Đây cũng là ý kiến hay, nhưng vấn đề là làm sao để Công Tôn Điệp biết?”
“Cái này thì đơn giản, trực tiếp phát lệnh truy nã Công Tôn Dạ là được!”
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Đúng vậy!
Truy nã Công Tôn Dạ, chẳng phải Công Tôn Điệp sẽ biết Công Tôn Dạ còn chưa bị bắt à?
Đây đúng là phương pháp đơn giản mà hữu dụng.
Ninh Dạ lại nói: “Nhưng như vậy chỉ làm cho Công Tôn Điệp biết Công Tôn Dạ chưa bị chúng ta bắt, chúng ta còn phải cho Công Tôn Điệp biết Công Tôn Dạ đang gặp nguy hiểm nên mới không thể liên hệ với cô ta, mà cô ta còn có cơ hội cứu người. Đến lúc đó chỉ cần đặt mồi nhử trong nơi nguy hiểm, Công Tôn Điệp sẽ tự chui đầu vào lưới. Chư vị có tìm được nơi nào như vậy không?”
Đám người nhìn nhau, đồng thanh: “Di tích Thiên Xu!”
Đây chính là vị trí khe hở Ma Vực, là nhà tù thiên nhiên, vào dễ ra khó, hơn nữa bản thân nơi này đã được công khai, thứ được giữ bí mật chỉ là nơi này xuất hiện khe hở Ma Vực mà thôi.
Công Tôn Dạ đến đây rồi không ra được cũng rất bình thường.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nếu là di tích Thiên Xu, là nhà tù tự nhiên thì cho dù có bỏ Công Tôn Dạ vào cũng không thành vấn đề.”
Sau đó y tùy tiện bồi thêm một câu: “À, còn rốt cuộc bố trí Công Tôn Dạ thật hay Công Tôn Dạ giả thì xin để Đông sứ và chư vị định đoạt, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Đám người Quân Bất Lạc lại cảm thấy rất có lý.
Triệu Hàn Thi đã nói: “Ai mà biết liệu Công Tôn Điệp và Công Tôn Dạ có bí pháp gì để nhận biết không? Nếu để hàng giả, không khéo Công Tôn Điệp sẽ phát hiện. Đặt người thật ở đấy lại là ký kiến hay.”
Quân Bất Lạc cũng gật đầu: “Chỉ cần Công Tôn Điệp chui vào di tích Thiên Xu, mọi chuyện tiếp theo không phụ thuộc vào cô ta nữa rồi.”
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nhưng kế sách này còn có một vấn đề.”
“Ngươi nói đi.” Bây giờ Quân Bất Lạc đang rất tin tưởng Ninh Dạ.
Ninh Dạ nói: “Có lẽ bên cạnh Đông sứ... có người của Yên Vũ lâu.”
Đây chính là điều y từng nói với Quân Bất Lạc.
Khi đó y chỉ tùy tiện tìm một cái cớ hù dọa Quân Bất Lạc, nhưng bây giờ lại liên kết rất hoàn hảo.
Quả nhiên sắc mặt Quân Bất Lạc trầm xuống.
Không ai biết lúc nào Công Tôn Điệp sẽ đến, đám người Quân Bất Lạc không thể bỏ qua mọi chuyện canh giữ liên tục trong di tích Thiên Xu, chắc chắn phải bố trí người.
Nhưng ngoài những người ở đây, bây giờ Quân Bất Lạc không dám tin ai - vạn nhất trong số những kẻ được phái đi có người của Yên Vũ lâu thì làm thế nào?
“Chuyện này... đúng là khó xử.” Lý Trường Hồng cũng thấy đau đầu.
Ninh Dạ cười nói: “Cái này cũng không khó xử lắm. Chuyện này rất quan trọng, còn liên quan tới Hạo Thiên môn. Đông sứ không thể phái người, chẳng lẽ Hạo Thiên môn cũng không à?”
Ánh mắt Không Viêm Tôn Giả sáng bừng lên.
Hắn thích nhất là câu này của Ninh Dạ.
Đối với Hạo Thiên môn, đây là cơ hội tuyệt vời để ngang nhiên nhúng tay vào phế tích Thiên Xu.
Cơ hội hiếm có!
Không Viêm Tôn Giả đã nói: “Ninh Huyền Sách Sứ nói không sai. bên phía Đông sứ phải ứng phó với uy hiếp của Mộc Khôi tông, không thể nhìn chằm chằm vào di tích Thiên Xu được, hơn nữa chắc chắn Công Tôn Điệp sẽ đề phòng người của Đông sứ. Nhưng Công Tôn Điệp còn chưa quen thuộc với người của Hạo Thiên môn, hay là để ta gửi thư cho môn phái, xin môn phái phái người tới.”
Quân Bất Lạc suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Ta thấy như vậy cũng được.”
Ninh Dạ bình tĩnh nói: “Người của Hạo Thiên môn không thể bí mật tới đây, nếu nhiều người thì không biết ai sẽ để lộ sơ hở. Một khi Công Tôn Điệp phát hiện ở Đông Phong quan đột nhiên có thêm người của Hạo Thiên môn, chắc chắn cô ta sẽ nghi ngờ. Ta đã từng gặp cô ả vài lần, cô ta tâm tư gian xảo, khó mà bị lừa, chúng ta cần phòng ngừa tất cả các tình huống.”
“Vậy ý của ngươi là?”
Ninh Dạ: “Tùy tiện tìm lý do gì cũng được, ví dụ như Đông Phong quan và Hạo Thiên môn cùng mở một địa điểm có tài nguyên, cho phép đệ tử hai phái tới du lịch, vừa là mở mang tầm mắt vừa là giao lưu tăng cường quan hệ. Bề ngoài là một số đệ tử cấp thấp qua lại, cho dù Công Tôn Điệp có biết cũng không thấy lạ.”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân