Thiên Cơ Điện

Chương 502: Tham Tinh 1

Chương 502: Tham Tinh 1
Mọi người cùng gật đầu: “Được đấy.”
Tuy Ninh Dạ nói ví dụ như, thế nhưng tới chỗ bọn Quân Bất Lạc, ví dụ này đã biến thành ‘cứ làm như vậy đi’.
——————————————————
Vân châu, Hạo Thiên môn.
Trên Huyền Bảng đài đã treo nhiệm vụ mới.
“Liệt Hồn cốc ở Đông Phong quan mở cửa, tất cả các đệ tử cảnh giới Hoa Luân có thể xin tới đây du lịch. Chuyến đi này cần nộp lại năm phần mười thu hoạch.”
“Liệt Hồn cốc mở cửa? Thế này là sao?”
“Hình như là một bãi săn của Hắc Bạch thần cung.”
“Có khác gì bãi săn của chúng ta?”
“Không khác mấy, chẳng qua là yêu ma quỷ quái khác biệt, thu hoạch cũng hơi khác thôi. Tài nguyên tu luyện ở hai địa điểm này khác nhau, nếu mang chút tài nguyên tu luyện đặc biệt về đây chắc cũng đáng chút tiền.”
“Còn phải nộp lại năm phần mười nữa. Chạy ngàn dặm xa xôi đến đó mà chỉ nhận được có thế thôi à?”
“Chẳng thú vị gì.”
“Đúng vậy đúng vậy”
Đại đa số đệ tử Hạo Thiên môn không hứng thú gì với nhiệm vụ lần này.
Nếu muốn tới bãi săn thì tự tới bãi săn của môn phái mình là được, tuy giá trị hơi thấp nhưng đi lại thuận tiện. Quan trọng là bãi săn của môn phái mình thì chỉ phải nội lại ba phần mười thu hoạch. Tính toán như vậy đến Liệt Hồn cốc còn là chịu thiệt.
Đây cũng là ý đồ của Hạo Thiên môn, bọn họ vốn không muốn có nhiều đệ tử không trong nhóm được sai khiến nhận nhiệm vụ lần này.
Đúng lúc này, một nam tử mặt sẹo đi tới: “Ta nhận nhiệm vụ này.”
Đệ tử ghi chép nhìn đối phương: “Viên Thanh Sơn? Ngươi có chắc mình muốn nhận không?”
“Đúng!” Nam tử mặt sẹo gật đầu khẳng định.
Cách đó không xa, một nam tử đeo bội kiếm ăn mặc sáng sủa dẫn vài tên sư đệ đi tới: “Sao nào? Viên Thanh Sơn, ngươi tưởng nhận nhiệm vụ này thì tránh được ông đây chắc?”
Nam tử mặt sẹo hừ một tiếng: “Ít ra cũng có vài ngày thanh tịnh.”
Nam tử ăn mặc sáng sủa cười lạnh: “Vấn đề là ngươi không thanh tịnh được.”
Hắn tới gần, hạ giọng nói: “Ra khỏi Thái Dương sơn này, sống chết ra sao thì chưa biết được.”
Sau đó hắn nói với đệ tử ghi chép: “Ta, Lục Càn, nhận nhiệm vụ này.”
Lặng lẽ nhìn đối phương nhận nhiệm vụ, nam tử mặt sẹo hạ giọng đáp lời: “Đúng vậy, ra khỏi Thái Dương sơn, ai sống ai chết còn chưa biết được...”
Kho bảo vật của phủ Đông sứ.
Sau khi cửa kho từ từ mở ra, Ninh Dạ và Lý Trường Hồng bước vào, trước mắt là đủ loại bảo vật rực rỡ muôn màu, lập tức khiến Ninh Dạ hoa mắt.
Nếu nói về số lượng, kho bảo vật của Quân Bất Lạc không nhiều bằng Sương Nguyệt phường, nhưng xét về giá trị lại cao hơn nhiều.
Pháp bảo cũng được phân loại theo phẩm cấp, thấp nhất là cửu phẩm, cao nhất là nhất phẩm, trên nhất phẩm thì là thần khí.
Pháp bảo ở Sương Nguyệt phường đa số là ngũ phẩm trở xuống, ngũ phẩm cũng coi là hiếm có rồi.
Còn kho bảo vật của Quân Bất Lạc tất cả đều từ tam phẩm trở lên - đối với hắn mà nói, pháp bảo dưới tam phẩm vốn chẳng có giá trị sưu tầm.
Từ khi Ninh Dạ xuất đạo đến giờ, thật ra y không dùng pháp bảo gì, tới giờ cũng chỉ có một viên Âm Dương pháp châu, nếu tính theo phẩm cấp thì thật ra mới ngũ phẩm.
Phẩm cấp của pháp bảo được quyết định bởi phẩm chất, thủ pháp chế tạo của bản thân nó - nòng cốt của Âm Dương pháp châu là Phù Thế pháp châu, Huyền Diệu Thiên Thiền và Bát Bảo Lưu Ly châu. Trong đó Phù Thế pháp châu là cửu phẩm, Huyền Diệu Thiên Thiền là tam phẩm, Bát Bảo Lưu Ly châu là ngũ phẩm, thủ pháp kết hợp lại không mấy cao minh, vì vậy tối đa chỉ là bảo vật tứ hoặc ngũ phẩm.
Âm Dương pháp châu không cao minh, thứ cao minh là thần thuật ẩn chứa trong đó, cũng chính vì nó không cao minh nên cần Tỏa Long liên phối hợp với có thể thành công, có thể nói giá trị phụ của Âm Dương pháp châu còn lớn hơn giá trị của bản thân nó.
Nhưng những thứ trong này lại khác, mỗi vật đều là tinh phẩm, cực phẩm, khiến cho Ninh Dạ nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Lý Trường Hồng cười nói: “Thế nào? Ninh Huyền Sách Sứ đừng thấy hoa mắt nhé.”
Ninh Dạ tán thưởng: “Trong trận chiến ở Chấp Tử thành, Ninh Dạ đã được một ít lợi lộc, thậm chí còn tưởng của cải trong thiên hạ đều trong tay mình, mãi tới giờ mới hiểu, bản thân chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.”
Lời tâng bốc này khiến Lý Trường Hồng rất vui vẻ, hắn cười ha hả như chính hắn mới là chủ nhân của kho bảo vật này, vung tay lên nói: “Đông sứ không nói cấp bậc, Ninh Huyền Sách Sứ vừa ý hai món nào thì cứ lấy.”
Ý là đừng có ngu ngốc mà chọn mấy món thấp kém, muốn chọn thì chọn cỡ nhất phẩm ấy.
Ninh Dạ nói: “Đầu tiên, ta muốn một thanh đao.”
Đến bây giờ Ninh Dạ còn chưa có vũ khí tiện tay, chủ yếu là ba tầng đầu trong Thất Sát đao không cần vũ khí chiến đấu, dùng bản thân làm đao.
Nhưng thực lực của Ninh Dạ đang tiến bộ nhanh chóng, y đã sắp lên tới cấp bậc học được Sát Ý đao.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất