Chương 532: Đục nước béo cò 6
Công Tôn Điệp bị hắn đánh trúng, lập tức bị thương.
Cùng lúc, Thanh Lâm cũng lao tới bắt lấy Công Tôn Điệp, kêu lên: “Công Tôn Điệp, ngươi không chạy thoát được đâu!”
Công Tôn Điệp biết không tốt, ném một thứ ra: “Cho ngươi!”
Thanh Lâm nắm lấy, thấy là cái hộp, bên trong là ma khí ngập trời. Vừa buông tay ra thì Công Tôn Điệp đã dùng ảnh độn chạy mất.
“Phong Ma Vũ?” Vũ Thiên Tầm vui mừng, bất chấp tất cả giết tới.
Không Viêm Tôn Giả thấy vậy vui mừng, hóa ra Phong Ma Vũ thật sự ở đây.
Hắn vội vàng xuất thủ định tóm lấy Phong Ma Vũ, đồng thời ba cường giả Vạn Pháp bên cạnh Vũ Thiên Tầm cũng xuất thủ.
Không Viêm Tôn Giả đã là cường giả Vạn Pháp hậu kỳ. Ba hộ vệ cảnh giới Vạn Pháp của Long Vũ thương hành thì một người tiền kỳ, hai người trung kỳ, cho dù là một chọi ba nhưng Không Viêm Tôn Giả vẫn không hề e ngại.
Nhưng Thanh Lâm lại không chống nổi Vũ Thiên Tầm.
Vũ Thiên Tầm sở học gia truyền uyên thâm, tuy là Hoa Luân nhưng đã lên tới đỉnh phong, trên người lại có rất nhiều pháp bảo. Lúc này hắn dốc toàn lực tấn công, ép cho Thanh Lâm không thể chống đỡ nổi, thấy Phong Ma Vũ sắp bị cướp đi, Không Viêm Tôn Giả biết không ổn, lập tức cắn răng, tế ra một vật: “lên!”
Đó là một bảo vật có uy lực cường đại, không ngờ lại giữ mọi người không thể hành động. Không Viêm Tôn Giả đã xông tới nắm lấy Thanh Lâm: “Đi!”
Nhưng ngay lúc hắn mang Thanh Lâm bỏ chạy lại nghe một tiếng hừ khẽ, một bàn tay lớn đã xuất hiện ở đằng xa.
“Lâm Thượng Hiên?” Không Viêm Tôn Giả cả kinh.
Chẳng phải tên này đang giao chiến với Mâu Thiên Khôi à? Sao còn sức mà để tâm tới đằng này?
Trong lòng hắn còn đang kinh ngạc đã thấy không ngờ Thanh Lâm lại vươn mình đỡ đòn hộ Không Viêm Tôn Giả. Nhát chưởng này của Lâm Thượng Hiên đánh thẳng lên lưng hắn. Thanh Lâm quát to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đẫm toàn thân Không Viêm Tôn Giả.
Dư lực còn chưa dứt, đánh lên người Không Viêm Tôn Giả, Không Viêm Tôn Giả cũng hừ khẽ một tiếng.
Chết tiệt!
Có độc!
“Đê tiện!” Không Viêm Tôn Giả mắng to một tiếng, Lâm Thượng Hiên được gọi là Bất Kiến Quân, xưa nay khi xuất thủ luôn quỷ dị, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng chưa bao giờ nghe nói hắn dùng độc.
Còn bây giờ đòn này được Thanh Lâm ngăn cản, bị thương không nặng nhưng pháp lực lại xuyên vào cơ thể, tiến vào trong, khốn kiếp nhất là còn pha lẫn hai loại độc tố, một loại thì làm tiêu tan cơ thể, một loại thì làm pháp lực hỗn loạn.
Cuối cùng cũng may là độc lực không mạnh, Không Viêm Tôn Giả có thể chống đỡ được.
Nhưng đòn vừa rồi cũng làm hai người ngã bay ra, Thanh Lâm ôm hắn nhảy nghiêng nhưng không chọn hướng trên không, không ngờ lại bay thành một đường vòng cung rồi rơi chéo, va vào căn nhà bên cạnh.
Sau khi ngã vào phòng, Không Viêm Tôn Giả thấy trước mắt là một khoảng trời kỳ ảo, bốn phía hiện lên từng đường cao chót vót, mây đen che phủ, có vô số khí tượng như ẩn như hiện.
“Đây là đâu?” Không Viêm Tôn Giả kinh ngạc.
“Không tốt, là đại trận của Ma môn. Chúng ta rơi vào trận pháp của Ma môn rồi, chẳng trách Kinh Trường Dạ dám hoành hành trong Đông Phong quan, hóa ra hắn có âm mưu từ trước rồi!” Thanh Lâm hét lên.
Hỏng rồi.
Không Viêm Tôn Giả biết lần này rất không ổn.
Bên ngoài có Lâm Thượng Hiên truy sát, bản thân lại trúng độc, bây giờ đang bị nhốt trong đại trận của Ma môn, khó mà bỏ chạy được.
Quân Bất Lạc chết tiệt, hắn đang làm gì vậy?
Sao còn chưa xuất hiện?
Trong lòng còn đang kinh hãi, chỉ thấy mây đen cuộn lại, ma khí dâng lên ngập trời.
Thanh Lâm hét lớn: “Hỏng rồi, trận pháp của Ma môn đang khởi động, sư thúc có cách nào trốn thoát không?”
Không Viêm Tôn Giả thử dùng độn thuật nhưng lại phát hiện không có tác dụng gì.
HẮn trúng kỳ độc, vốn phải phân tâm đối phó, mà trận pháp của Ma môn lại cực kỳ quỷ dị, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào thoát thân.
Thật ra với tu vi của hắn, nếu dốc hết sức giãy dụa, không khéo sẽ thoát được.
Nhưng vấn đề là hắn vốn đã có ám ảnh, nghĩ trận pháp này do Kinh Trường Dạ bố trí.
Bản thân Kinh Trường Dạ là cảnh giới Vô Cấu, mạnh hơn hắn, trận pháp do hắn bố trí sẽ có uy lực càng lớn, một kẻ cảnh giới Vạn Pháp như hắn không thể đột phá được.
Do có quan niệm này nên Không Viêm Tôn Giả thậm chí không nghĩ tới chuyện liều mạng, ánh mắt chỉ có tuyệt vọng.
Thanh Lâm nhìn dáng vẻ hắn, như hiểu ra điều này, uể oải nói: “Tức là... không có cách nào à? Không ngờ lần này lại chết ở đây, tuy ta cướp được Phong Ma Vũ nhưng có ích lợi gì chứ.”
Nói xong ném Phong Ma Vũ xuống đất.
Phong Ma Vũ?
Thấy Phong Ma Vũ, ánh mắt Không Viêm Tôn Giả sáng bừng lên.
Hắn vội vàng nhặt Phong Ma Vũ lên, kiểm ta một chút rồi vui vẻ nói: “Là đồ thật, chúng ta còn có thể cứu được!”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân