Chương 533: Một bước lên trời 1
“Làm thế nào?” Thanh Lâm cũng ra vẻ vui mừng.
Không Viêm Tôn Giả nhìn Thanh Lâm, lại nhìn Phong Ma Vũ, như đang làm một quyết định rất gian nan, cuối cùng cắn răng nói: “Thôi được, hôm nay là ngày may mắn của ngươi. Ta trúng kịch độc, không thể dùng bản thân dung luyện vật này, chỉ có thể giao cho ngươi.”
“Ta?” Thanh Lâm kinh ngạc nhìn Không Viêm Tôn Giả.
“Đúng. Ta sẽ dùng bí thuật luyện bảo của Hạo Thiên môn, luyện Phong Ma Vũ vào thân thể của ngươi, khiến cho ngươi trở thành ma bảo hình người. Từ nay về sau ngươi và Phong Ma Vũ sẽ là nhân bảo hợp nhất. Vật này là ma bảo, có nó rồi, ngươi có thể mang chúng ta ra ngoài. Nhưng pháp thuật này cực kỳ nguy hiểm, cũng cực kỳ đau đớn, ngươi có chịu được không?”
Thanh Lâm gật đầu: “Chỉ cần cứu được sư thúc, đệ tử có muôn chết cũng không chối từ!”
“Được!” Không Viêm Tôn Giả vung tay, tế ra lò luyện bảo.
“Đã rất lâu rồi không dùng tới thứ này.” Không Viêm Tôn Giả thở dài một tiếng: “Còn không mau vào trong lò của ta!”
Từng luồng lửa chân khí truyền vào thân thể Thanh Lâm, Thanh Lâm cảm giác như trở lại thời điểm trong khu rừng nhỏ, phóng hỏa tự thiêu.
Chỉ có điều, đau đớn dữ dội hơn ngày hôm đó nhiều, tâm trạng cũng càng phấn khích.
Không Viêm Tôn Giả đang luyện hóa Phong Ma Vũ vào thân thể hắn.
Hạo Thiên môn có một môn bí thuật luyện bảo, có thể dùng người làm đỉnh, luyện bảo vật vào than thể, từ đó trở đi nhân bảo hợp nhất, có thể dùng phương pháp tế luyện không ngừng tăng cường bản thân, không chỉ có uy lực cường đại, hơn nữa còn có thể phát huy tác dụng của bảo vật lên mức độ lớn nhất.
Nhưng hiệu quả của pháp thuật này được quyết định bởi bản thân bảo vật, không có bảo vật thật sự tốt thì không đáng sử dụng.
Nhưng Phong Ma Vũ lại đáng.
Nó từng là sợi lông trên đầu yêu thú cảnh giới thứ sáu Phong Ma thần chuẩn, đại biểu cho giới hạn tối đa là cảnh giới thứ sau, là thứ có khả năng đột phá hạn chế của thiên địa nhất.
Hạo Thiên môn vẫn luôn khao khát của có được nó, vì bảo vật này có thể xây dựng nên thiên tài rường cột của Hạo Thiên môn trong tương lai.
Đáng tiếc năm xưa không được may mắn, không thể nhận được Phong Ma Vũ, bây giờ rốt cuộc cũng tới tay nhưng không ngờ lại làm lợi cho tên đệ tử bình thường không biết gì này.
Thôi được, dù sao cũng chỉ là tạm thời!
Không Viêm Tôn Giả đã dốc hết năng lực luyện bảo cả đời vào, từng luồng phù văn huyền ảo đánh lên người Thanh Lâm, chải chuốt kinh mạch cho hắn, luyện hóa thân thể hắn. Đồng thời, hắn dẫn dắt ma khí của Ma môn lắng đọng, chìm xuống trong cơ thể Thanh Lâm, khiến cho nó có thể kết hợp với thân thể hắn.
Cùng lúc, gương mặt bị tổn thương cũng dần dần khôi phục.
Nói đúng hơn đây không phải khôi phục mà là chế tạo lại dung nhan.
Thuật luyện bảo, bản thân đã là một lần cải tạo thân thể con người.
Cảo tạo kinh mạch, cải tạo thân thể, có chế tạo lại dung mạo cũng không có gì lạ.
Trước đây Thanh Lâm không có cơ hội này nhưng rốt cuộc lần này hắn cũng có.
Chỉ có điều Thanh Lâm không đi theo con đường ‘tuyệt mỹ’ như Ninh Dạ.
Hắn ngày trước, phong độ ngời ngời, có thể coi là mỹ nam.
Nhưng lần làm lại này, hắn để cho dung mạo của mình trở nên cương nghị, kiên cường hơn, như búa đục đao khắc.
Dung mạo tới từ nội tâm.
Thanh Lâm hiện tại tràn ngập chí hướng báo thù, vì vậy gương mặt được tạo ra cũng là một diện mạo cứng rắn tràn ngập thù hận và ý chí chiến đấu.
Đương nhiên Không VIêm không thấy lạ vì Thanh Lâm dựng lại dung mạo, chỉ thở dài nói: “Hóa ra trông ngươi như vậy.”
Sau đó lại nói sang chuyện khác: “Cơ duyên của ngươi rất hiếm thấy trên đời. Vốn dĩ với tu vi của ngươi, căn bản là không thể chịu được linh lực của Phong Ma Vũ. Nhưng đứng trong ma trận này, nó lại tình cờ giúp ngươi chia sẻ linh lực, tích lũy căn cơ. Xem ra mục đích chính của ma trận này là trói buộc, không nhằm giết địch nên mới có thể làm việc cho ta, hơn nữa không biết vì sao mãi nó vẫn không phát động, cho ta thời cơ quý giá.”
Vừa nói hắn vừa ngưng tụ tất cả linh lực, dồn hết tài nguyên quý giá vào thân thể Thanh Lâm, hét lớn: “Ta dốc hết tất cả cho ngươi, sau ngày hôm nay, Viên Thanh Sơn, chắc chắn ngươi sẽ trở thành đại đệ tử thủ tịch của Hạo Thiên môn, đừng quên những gì ta đã làm!”
Thân trong lò lửa, Thanh Lâm bị ma hỏa thiêu đốt, nghiêm túc nhìn Không Viêm Tôn Giả: “Sư thúc yên tâm, đệ tử vĩnh viễn không bao giờ quên ơn huệ của sư thúc ngày hôm nay!”
“Được!” Không Viêm Tôn Giả hét lớn một tiếng, dốc hết lực lượng toàn thân trút ra, Phong Ma Vũ vẫn luôn lượn vòng trên đỉnh đầu Thanh Lâm hóa thành một luồng sáng chui vào thân thể hắn rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Đồng thời, Thanh Lâm quát lớn một tiếng, ma khí trong cơ thể bùng lên, sau lưng nứt ra, từng sợ lông chim màu đen sinh thành, hóa thành một cái cánh màu đen phủ kín bầu trời.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân