Chương 536: Xoắn xuýt 1
Mỗi khi Kinh Trường Dạ định ra tay diệt trừ bọn họ là quầng sáng của đại trần lại lóe lên, bảo vệ đám người. Được trận pháp gia trì, mấy chục tu sĩ Vạn Pháp phóng thích pháp lực, thậm chí uy lực đã vượt qua cảnh giới Vô Cấu.
Tình hình như vậy chẳng khác nào Kinh Trường Dạ một chọi bốn, thực lực mạnh mấy cũng chẳng thể chống đỡ bao lâu.
Mẹ nó, chẳng phải các ngươi là tử địch à? Đánh tên Ma môn ta đây làm gì? Chúng ta chỉ là môn phái nhỏ thôi mà.
Kinh Trường Dạ chửi thầm trong lòng.
Nhưng hắn cũng biết, có lẽ chuyện này liên quan tới cái hộp mà mình nhận được. Xem ra Quân Bất Lạc rất lo lắng về cái hộp này, vì vậy bất chấp tất cả dốc toàn lực tấn công mình.
Nhưng càng như vậy, hắn càng không muốn buông tay.
Con mắt xoay chuyển, Kinh Trường Dạ đột nhiên lấy ra một thứ, là một pháp đàn nho nhỏ.
Ma Hải Thọ thấy cảnh tượng này bèn rú lên: “Luyện Ngục ma đàn? Mẹ kiếp, tên chó chết Kinh Trường Dạ này, ngươi dám dùng nó à?”
Kinh Trường Dạ cười ha hả: “Nếu không chuẩn bị trước làm sao ta dám đến? Xuất hiện nào, Luyện Ngục viêm ma!”
Theo tiếng hô của hắn, chỉ thấy trên pháp đàn đột nhiên có một ma ảnh đỏ rực đột nhiên xuất hiện, hóa thành một ma vật khổng lồ giữa không trung, thậm chí đột phá giới hạn của Hắc Bạch đại trận, giơ tay đánh xuống bên dưới.
Luyện Ngục viêm ma, ma vật cường đại trong thế giới Ma Vực, là đại năng cảnh giới thứ sáu trong truyền thuyết
Ma môn khiến người ta căm ghét không chỉ vì tác phong hành động của bọn chúng, mấu chốt là vì bọn chúng có liên hệ với Ma Vực. Có lẽ Ma môn là quân cờ do Ma Vực cài vào các giới, để tự vệ, Ma môn thường xuyên thỏa thuận với các sinh vật trong Ma Vực, lúc cần có thể triệu hồi yêu ma.
Đương nhiên Luyện Ngục viêm ma trước mắt không phải viêm ma chân chính, chỉ là phân thân của viêm ma.
Nhưng cho dù chỉ là phân thân cũng là tồn tại cấp bậc Niết Bàn, một chưởng này đánh xuống khiến cho trời rung đất chuyển, thậm chí Hắc Bạch đại trận cũng lóe lên ánh chớp mãnh liệt.
Chứng kiến viêm ma được triệu hoán, Quân Bất Lạc không dám sơ ý, tất cả mọi người cùng xuất thủ, đánh về phía viêm ma trên bầu trời.
Chỉ trong giây lát, Yên Vũ lâu, Thái Âm môn, Hắc Bạch thần cung, tất cả mọi người cùng liên thủ.
Kinh Trường Dạ hét lớn: “Phong Trung Túc, Ma Hải Thọ, các ngươi điên rồi à? Phá vỡ Hắc Bạch đại trận, chúng ta mới có thể rời khỏi!”
Không ngờ Phong Trung Túc cười lạnh một tiếng: “Không phá thì Quân Bất Lạc cũng không bắt được chúng ta, nhưng bất luận thế nào chúng ta cũng phải diệt trừ ma vật này.”
“Mẹ kiếp!” Kinh Trường Dạ chửi thề một tiếng.
Nhất định phải diệt trừ ma vật cái quái gì, các ngươi chỉ nhắm vào lợi ích của ma vật này thôi?
Ma vật tu vi Niết Bàn, cho dù chỉ là phân thân nhưng sau khi diệt trừ cũng có lợi ích rất lớn.
Đám người Phong Trung Túc tự tin có thủ đoạn để chạy trốn, nên không quên chia chác lợi ích.
Kinh Trường Dạ không muốn quấn quýt với bọn họ, vung ống tay áo cuốn lấy đám đệ tử Ma môn, quát lớn: “Đi!”
Rồi hóa thành huyền quang bỏ chạy về đằng xa.
“Ở lại!” Xa xa vang lên tiếng gầm của Quân Bất Lạc.
Một luồng hắc quang hùng hồn rút khỏi Hắc Bạch đại trận, đánh về phía Kinh Trường Dạ.
Nhưng Kinh Trường Dạ không hề để ý, huyết sát đã đón lấy hắc quang.
“Uuuuu!” Trong tiếng hét chói tai, huyết sát tiêu tán, thế nhưng một đòn cực mạnh ngưng tụ kha khá linh lực của Hắc Bạch đại trận cũng theo đó mất đi tác dụng, Kinh Trường Dạ nắm cơ hội lại dùng độn pháp.
Nhưng ngay lúc này, tiếng chim ưng vang dội.
Giữa không trung xuất hiện một người có cánh màu đen, giơ tay chộp mạnh theo hướng Kinh Trường Dạ biến mất.
Kinh Trường Dạ không ngờ lúc này rồi còn bị tập kích, hơn nữa hiển nhiên đối phương cũng hiểu ma công, thời cơ của nhát trảo này rất vừa vặn, ngay lúc ảnh độn của hắn suy yếu nhất. Dưới nhát trảo này, không ngờ hắn lại bị thương đôi chút.
Cũng may tu vi của đối thủ chỉ có hạn, thương thế không nặng. Kinh Trường Dạ đã hoàn toàn hóa thành ảnh độn ly khai. Ngay lúc bỏ đi, hắn gầm lên: “Phong Ma Vũ... ta nhớ mặt ngươi rồi!”
“Đang muốn ngươi nhớ đây.” Đạp giữa không trung, Thanh Lâm lạnh nhạt nói.
“Phong Ma Vũ?” Lâm Thượng Hiên trợn tròn mắt.
Đương nhiên hắn cũng cảm thụ được trên người Thanh Lâm chính là Phong Ma Vũ.
Trong lòng đang vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, lại thấy Luyện Ngục viêm ma trên không trung nhân lúc lực lượng của Hắc Bạch đại trận suy yếu, cất tiếng cười to: “Ta cảm nhận được, khí tức thật quen thuộc... Ta sẽ trở lại... Ha ha ha ha!”
Không ngờ lại chủ động tiêu tán, hoàn toàn không còn tăm tích.
Quân Bất Lạc thầm phát lạnh.
Đương nhiên hắn hiểu rất rõ ý nghĩa trong lời nói của viêm ma.
Chứng kiến viêm ma biến mất, Phong Trung Túc và Ma Hải Thọ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời kêu lên: “Cáo từ!”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân