Chương 537: Xoắn xuýt 2
Liệt Không Thiên Yêu đang định ngăn cản, lại thấy trên không trung đột nhiên có mưa bụi.
Trong cơn mưa mịt mờ đó, hai bóng người đã phai nhạt.
“Yên Hoa kính, Yên Ba Hạo Miễu thần thông, hừ, quả nhiên là nó.” Liệt Không Thiên Yêu cũng không lấy làm lạ.
Sở trường của Yên Vũ lâu là ám sát, khó mà bắt được bọn họ.
Nhưng không phải Liệt Không Thiên Yêu không có cách nào - đa số những người nhắm vào Phong Ma Vũ đều giỏi về tốc độ. Quân Bất Lạc, Liệt Không Thiên Yêu, Phong Trung Túc, còn cả Bất Kiến Quân - Lâm Thượng Hiên đều là cao thủ độn pháp bỏ trốn.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được, Quân Bất Lạc đã bị thương, lúc này còn đang chữa thương, về phần Lâm Thượng Hiên này...
Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Thanh Lâm, hiển nhiên không còn tâm tư để ý tới Phong Trung Túc.
Chỉ một mình hắn, không hứng thú liều mạng với hai đại cường giả của Yên Vũ lâu vì Hắc Bạch thần cung.
Lúc này Lâm Thượng Hiên đã bay về phía Thanh Lâm.
“Trả Phong Ma Vũ đây!”
Người nói câu này không phải Lâm Thượng Hiên mà là Vũ Thiên Tầm.
Hắn là người tấn công Thanh Lâm trước tiên.
Thấy Vũ Thiên Tầm đánh tới, sắc mặt Thanh Lâm đột nhiên dữ tợn, nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công của Vũ Thiên Tầm rồi chỉ thằng vào hắn hét lớn: “Đệ tử Hạo Thiên môn nghe đây, ta là Viên Thanh Sơn, chính tên đê tiện vô sỉ này đã hại chết Không Viêm Tôn Giả!”
“Cái gì?” Các đệ tử Hạo Thiên môn bên dưới lập tức choáng váng.
Ngươi là Viên Thanh Sơn? Tên Viên Thanh Sơn xấu xí kia à? Cái mặt của ngươi là sao? Đôi cánh màu đen là thế nào? Hơn nữa, Không Viêm Tôn Giả... chết rồi?
Tin tức liên tiếp khiến mọi người kinh hãi không thôi.
Vũ Thiên Tầm cũng choáng váng.
Ta hại chết Không Viêm?
Lâm Thượng Hiên cưỡng ép thu hồi đòn tấn công.
Hắn kinh ngạc nhìn Vũ Thiên Tầm: “Ngươi giết Không Viêm Tôn Giả?”
Không Viêm Tôn Giả là người của Hạo Thiên môn, Long Vũ thương hành tuy mạnh nhưng cũng không dám đắc tội với bọn họ.
Vũ Thiên Tầm cũng cuống lên: “Ta đâu có.”
Thanh Lâm gầm lên: “Ngươi còn dám nói không? Ngươi có dám nói vừa rồi không phải ngươi và ba người kia liên thủ đối phó với tôn giả?”
Hắn chỉ tay vào ba hộ vệ cảnh giới Vạn Pháp bên cạnh Vũ Thiên Tầm.
Vũ Thiên Tầm sốt sắng: “Đúng, chúng ta từng giao chiến nhưng đâu có giết hắn. Giết hắn... giết hắn... chẳng phải ngài à? Lâm sư!”
Vũ Thiên Tầm đột nhiên nghĩ ra, buột miệng kêu.
Chuyện Lâm Thượng Hiên đánh một chưởng vào Không Viêm Tôn Giả lúc vừa rồi, hắn cũng từng chứng kiến.
Lâm Thượng Hiên có nằm mơ cũng không ngờ Vũ Thiên Tầm lại giội ‘chậu nước bẩn’ này lên đầu mình, lập tức kêu lên: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó ? Vừa rồi ta vẫn giao chiến với Mâu Thiên Khôi, đâu có thời gian giúp ngươi?”
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt Mâu Thiên Khôi lấp lóe: “Cái này thì chưa chắc. Lâm huynh được tôn là Bất Kiến Quân, trước nay xuất thủ như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi. Mâu Thiên Khôi ta tuy có tu vi Vô Cấu nhưng đứng trước Lâm huynh vẫn thấy mặc cảm không thể sánh bằng. Với tu vi của Lâm huynh, đâu phải không thể phân tâm làm chuyện khác.”
Câu này hết sức ác độc.
Mâu Thiên Khôi thầm oán hận hắn vì lúc trước đã ra tay đối phó với bản thân, làm trễ nải chuyện bắt người của mình, vì vậy nắm lấy cơ hội, trực tiếp hãm hại.
Hắn vừa nói câu này, mọi người đều nhìn sang phía Lâm Thượng Hiên.
Lâm Thượng Hiên cũng biết đã phiền to.
Mấu chốt nhất là tên vô dụng Vũ Thiên Tầm lại chủ động khai mình ra, bây giờ hắn có miệng cũng chẳng thể nói rõ, tức tới mức run lên cầm cầm, chỉ vào Vũ Thiên Tầm mắng: “Đúng là đồ gỗ mục không thể điêu khắc."
Vũ Thiên Tầm nói xong cũng biết lời của mình có vấn đề.
Nhưng hắn đã nói ra khỏi miệng, không thể thay đổi, đành nhắm mắt nói: “Lâm sư chỉ đánh hắn một chưởng, dù sao Không Viêm Tôn Giả cũng là cường giả Vạn Pháp hậu kỳ, chưa chắc đã chết vì ngài. Ngược lại bọn họ cướp đoạt Phong Ma Vũ của chúng ta.”
Thanh Lâm đã nói: “Không sai, Phong Ma Vũ đang trên người ta, cũng có thể nói tôn giả không bị các ngươi giết chết.”
Hả?
Hắn đột nhiên đổi giọng khiến mọi người không kịp thích ứng.
Thanh Lâm đã nhanh chóng nói: “Thế nhưng Vũ Thiên Tầm, ngươi tự hỏi mình xem, chúng ta cướp Phong Ma Vũ từ tay ngươi à?”
Vũ Thiên Tầm lập tức im lặng.
Thanh Lâm đã nói: “Lúc trước, Phong Ma Vũ có phải của các người không thì ta không biết. Nhưng ta biết thứ này là ta cướp được từ người của Công Tôn Điệp, còn các ngươi lại nhân cơ hội chạy tới cướp. Vũ Thiên Tầm, ngươi dám bảo là ta nói sai ư?”
Vũ Thiên Tầm lại im lặng.
Đúng, Thanh Lâm không lấy được Phong Ma Vũ từ tay bọn họ mà lấy từ tay Công Tôn Diệp, theo cách nói của y, ngược lại Vũ Thiên Tầm thành kẻ cướp đoạt đồ của Thanh Lâm.
Liệt Không Thiên Yêu đã nói: “Vì vậy Phong Ma Vũ lại thành của ngươi?”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân