Chương 539: Tính toán của các bên 2
Bây giờ Quân Bất Lạc rất thẳng thắn với Ninh Dạ.
Hắn trực tiếp nói: “Ngươi đã thấy tình hình rồi, có suy nghĩ gì không?”
Ninh Dạ trả lời: “Chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?” Quân Bất Lạc nhíu mày: “Cái hộp rơi vào tay Kinh Trường Dạ, hắn có cảnh giới Vô Cấu, có thể mở được cấm chế.”
“Nhưng hắn không biết chuyện Triệu Hàn Thi.” Ninh Dạ trả lời.
Quân Bất Lạc sửng sốt, lập tức hiểu ý.
Nếu Công Tôn Điệp mở hộp thì đúng là phiền phức rất lớn, vì cô ta biết rõ cái hộp này là mình giả mạo Triệu Hàn Thi mới lừa được.
Nhưng nếu là Kinh Trường Dạ, cho dù có mở hộp cũng chỉ thấy Ngọc Lưu Sương, hắn không biết lai lịch của Ngọc Lưu Sương, không thể nghĩ tới chuyện Quân Bất Lạc bí mật giao dịch với Hạo Thiên môn.
Công Tôn Điệp chỉ biết Triệu Hàn Thi có giao dịch với Tôn Túc nhưng không biết nội dung giao dịch ra sao; Kinh Trường Dạ chỉ biết trong hộp có cái gì, chứ không biết có giao dịch.
Chỉ cần hai người này không trao đổi tin tức, bí mật sẽ không bị vạch trần.
Vì vậy xét theo phương diện này, thật ra chuyện Quân Bất Lạc lo lắng nhất đã không còn tồn tại.
Nhưng hắn vẫn hơi lo âu: “Nếu Kinh Trường Dạ bắt được Công Tôn Điệp...”
“Vậy thì đừng để hắn bắt được, chúng ta nghĩ cách đối phó với Kinh Trường Dạ trước đã.” Ninh Dạ trả lời.
“Làm sao đối phó được? Lão già ấy chạy mất rồi.”
“Nhưng chắc chắn hắn chưa rời khỏi Đông Phong quan.” Ninh Dạ trả lời.
“Ồ? Sao ngươi khẳng định như vậy?”
“Tuy Hắc Bạch đại trận không phải trận pháp vô địch nhưng cũng không phải bất cứ ai cũng có thể qua lại tự nhiên. Sở trường của Ma môn là pháp thuật ẩn độn, không phải chỉ Công Tôn Điệp mới biết Vụ Ảnh Thiên Biến, chẳng qua cô ta giỏi về đạo này nên nổi tiếng nhất.” Ninh Dạ nói: “Đương nhiên quan trọng nhất là Kinh Trường Dạ có lý do ở lại Đông Phong quan.”
Lý do?
Đúng là có, hơn nữa không chỉ có một.
Công Tôn Điệp là một lý do, trên người cô có Hóa Ảnh ma điển mà Ma môn buộc phải lấy lại.
Khe hở Ma Vực cũng là một lý do, chắc chắn Luyện Ngục viêm ma đã nhận ra khí tức của Ma Vực, vì vậy nó mới chủ động tiêu tán. Kinh Trường Dạ mà nhận được tin, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nghĩ tới đây, Quân Bất Lạc càng lo lắng: “Lần này phiền to rồi.”
“Chưa chắc đã là phiền toái.” Ninh Dạ lại nói.
“Hả?” Quân Bất Lạc nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ nói: “Thiên hạ này nào có bí mật gì vĩnh cửu. chuyện khe hở Ma Vực vốn rất khó giữ bí mật quá lâu. Thật ra ta rất muốn khuyên Đông sứ nhanh chóng phong ấn nó lại, nhưng trong lòng cũng không nỡ, quan trọng nhất là không có thời cơ thích hợp. Nhưng Ma môn tới đây đã tạo ra thời cơ.”
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Quân Bất Lạc bừng tỉnh: “Ý ngươi là vu khống chuyện khe hở Ma Vực cho Ma môn?”
Ninh Dạ khẽ gật đầu: “Đây là dự tính xấu nhất, nhưng nếu làm được, cũng là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.”
“Không tệ! Nhưng muốn làm vậy phải chuẩn bị một chút.” Nghe y nói có thể giải quyết hoàn toàn chuyện khe mở Ma Vực, coi như Quân Bất Lạc bỏ được tảng đá lớn trong lòng mình: “Ngươi định làm thế nào?”
Ninh Dạ: “Đông sứ đừng gấp, bây giờ vấn đề không chỉ là Ma môn, đừng quên còn có Yên Vũ lâu. Ta nghi ngờ bọn chúng cũng không rời khỏi Đông Phong quan. Có bọn chúng ở đây, rất có thể sẽ gây ra biến số không cần thiết.”
Quân Bất Lạc gật đầu: “Ta hiểu, ta có thể mở Hắc Bạch đại trận cho bọn chúng đi.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Đúng là phải mở Hắc Bạch đại trận, nhưng cho dù như vậy, chưa chắc bọn chúng đã đi.”
“Vì sao?” Quân Bất Lạc thầm kinh hãi.
Đây là chuyện hắn sợ nhất.
Trong tình huống bình thường, gặp chuyện như vậy, Quân Bất Lạc chỉ cần báo cho tổng bộ, phái đại năng tới. Nếu đám người Phong Trung Túc dám không đi, sau khi hàng loạt đại năng của Hắc Bạch thần cung tập kết, có muốn đi cũng không được.
Nhưng do chuyện khe hở Ma Vực, Quân Bất Lạc không thể gọi viện binh.
Chuyện này dẫn tới hậu quả là tuy hắn biết rõ đám người Phong Trung Túc, Kinh Trường Dạ còn ở Đông Phong quan nhưng chỉ có thể nhìn chứ không có cách nào.
Nhưng theo lý thuyết, bọn Phong Trung Túc không thể biết chuyện này, nếu đoán theo lẽ thương, bọn chúng đánh một đòn không trúng, nên bỏ chạy cả ngàn dặm, tránh rơi vào vòng vây.
Vì vậy Quân Bất Lạc không thể hiểu nổi vì sao bọn Phong Trung Túc vẫn ở lại.
Ninh Dạ đã nói: “Gián điệp.”
Nghe y nói vậy, Quân Bất Lạc kinh hãi.
Đúng rồi.
Gián điệp!
Nếu gián điệp báo cho bọn Phong Trung Túc, để bọn chúng biết do nguyên nhân nào đó nên Quân Bất Lạc không gọi viện binh, vậy bọn chúng sẽ rất tự tin, không bỏ đi.
Chết tiệt!
Quân Bất Lạc mắng chửi trong lòng, trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Còn chưa tìm được à?”
“Đông sứ yên tâm, ta có phải hương hướng đại khái để điều tra gián điệp rồi. Vấn đề hiện tại là có thể tin tức đã được gửi đi, cho dù tiêu diệt gián điệp cũng không thể giải quyết vấn đề về bọn Phong Trung Túc. Ngược lại, chẳng thà giữ tên gián điệp sống, không khéo có cơ hội lợi dụng.”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân