Chương 546: Màn biểu diễn sinh động 1
Hắn đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình, một tay đặt sát bụng của cô, không ngừng truyền ám lực vào, miệng thì hô: “Lê Nhi, Lê Nhi, nàng sao vậy? Nàng phải cố lên, cố gắng chịu đựng!”
Lê Nhi là tên thật của Lệ phi, không ngờ Dung Thành lại biết.
Mẹ nó, bảo ta đừng chết làm gì, rõ ràng là ngươi đang hại ta.
Lệ phi cắn răng, định đẩy Dung Thành ra.
Cô ta là Vạn Pháp, Dung Thành mới Hoa Luân, theo lý mà nói đây là chuyện rất dễ dàng.
Nhưng một khắc sau, cô nàng lại phát hiện mình không thể dùng sức.
Sao lại như vậy?
Pháp luật của mình bị khóa rồi?
Có người âm thầm đối phó mình?
Vô hình vô ảnh, pháp lực không thể vận dụng, ít nhất cũng có tu vi Vô Cấu!
Lệ phi thật sự không ngờ một tên gián điệp nho nhỏ như cô mà có nhiều người tới đối phó đến vậy, thế nhưng người nấp trong bóng tối cưỡng ép áp chế pháp lực của cô, không cho cô cơ hội phản kháng, công kích của Dung Thành không ngừng ập tới, xung kích nội tạng của cô, nhưng miệng vẫn kêu gào: “Nàng đừng chết, đừng chết mà!”
Cứ như đang thật sự lo lắng cho cô.
Lệ phi biết mình bị cuốn vào một âm mưu khổng lồ, cô nàng ngửa đầu lên trời: “Đại... đô...”
Cô ta định hét lên.
Thế nhưng không đợi cô ta nói xong, một luồng huyền quang đã lướt chéo lên không trung, nhắm vào Phong Trung Túc.
Phong Trung Túc bị hai vị Vô Cấu vây công, đâu còn hơi sức quan tâm tới Lệ phi, Phong Vũ Tiêu Tương kiếm hóa thành ánh kiếm đầy trời: “Vị cao nhân nào tới đây?”
“Trưởng lão Vân Tuyệt môn, Cố Phong Hiên, nhận lời mời của Thiên Yêu tới đây giúp một tay.” Một tiếng đáp sang sảng vang lên, một ánh quyền xuất hiện trên bầu trời.
Nhát quyền này rất bình thường không có gì kỳ lạ nhưng mang theo hủy diệt sát lục cường đại.
“Là ngươi?” Phong Trung Túc nổi giận.
Đương nhiên hắn biết Cố Phong Hiên, nhưng chẳng phải Cố Phong Hiên là thành chủ của Vô Thiên thành à? Sao lại thành trưởng lão của Vân Tuyệt môn? Hơn nữa còn to gan lớn mật tới mức dám ra tay với mình.
Trong lòng hắn đang phẫn nộ nhưng Kinh Trường Dạ và Cố Phong Hiên ở phía đối diện đã đồng thời đánh tới, lại bất chấp tất cả hút Lệ phi ở đằng xa lại, định tự mình lấy Hóa Ảnh ma điển.
Nhưng ngay lúc hắn xuất thủ, lại có một người xông tới, giơ tay ngoắc một cái về phía Lệ phi, ánh sáng lóe lên, nhanh chóng ngưng tụ thành bàn tay, không ngờ lại đoạt lấy túi giới tử của Lệ phi.
Ninh Dạ!
Phong Trung Túc bắt được Lệ phi nhưng không thể lấy được Hóa Ảnh ma điển.
Lệ phi phun máu tươi: “Đại... đô... sứ...”
“Cút ngay!” Phong Trung Túc gầm lên, ném thẳng Lệ phi đi, ma diễm của Kinh Trường Dạ quét qua, chỉ một đòn thôi đã biến Lệ phi thành tro tàn. Phong Trung Túc đã thi triển Yên Ba Hạo Miểu thần thông, bỏ trốn cùng Ma Hải Thọ.
Hắn vốn nhắm vào Hóa Ảnh ma điển, không lấy được đồ thì lập tức bỏ đi, mượn tay Kinh Trường Dạ giết Lệ phi chẳng qua là không muốn giao cô ta cho đối thủ. Dù sao Lệ phi cũng bị trọng thương, mang theo cô ta cũng là gánh nặng.
Bên kia, Kinh Trường Dạ thấy hắn chạy trốn, không muốn đợi lâu, chỉ liếc mắt nhìn Ninh Dạ, lạnh nhạt nói: “Ninh Dạ đúng không? Giao Hóa Ảnh ma điển ra đây, lão phu sẽ không làm khó nhà ngươi, bằng không chắc ngươi cũng biết, người bị lão phu nhắm vào, có lên trời xuống đất cũng khó lòng chạy thoát...”
Lời nói mơ hồ, người đã biến mất không còn tung tích.
“Ơ, thế à? Thế thì ta càng muốn giữ lại trên người.” Ninh Dạ vỗ vỗ Hóa Ảnh ma điển rồi cười nói.
“Lệ phi!” Dung Thành ở bên dưới kêu lên tan nát cõi lòng.
Chậc chậc, diễn không tệ.
Ninh Dạ nhịn cười chạy tới, ôm lấy Dung Thành: “Dung huynh!’
“Ngươi cút đi!” Dung Thành tức giận hét lớn: “Vì sao ngươi không cứu nàng?”
Ninh Dạ lộ vẻ áy náy: “Ta không ngờ Phong Trung Túc lại vứt bỏ người mình. Dung huynh, người yêu đã mất, ngươi cố nén bi thương. Ngươi đang bị thương rất nặng...
“Ta không cần ngươi lo!” Dung Thành nằm trên mặt đất hét lớn.
Đúng là hắn bị thương rất nặng.
Sau khi trúng Thiên Ma chỉ của Kinh Trường Dạ, hắn còn phải đối phó với Lệ phi, mà khi Ninh Dạ ôm lấy hắn không phải trị thương cho hắn mà tiếp tục thi triển ám lực, phá hủy thân thể hắn, đánh hắn tới mức gần chết.
Tuy đã biết kế hoạch của Ninh Dạ, nhưng khoảnh khắc đó trong lòng Dung Thành vẫn thấy sợ - ngươi ra tay phải có chừng mực đó, đừng đánh chết ta đấy.
Nhưng sự thật là, nếu trong thời gian ngắn không tới cứu, vậy chắc chắn Dung Thành sẽ chết.
Vì vậy một khắc sau, Ninh Dạ lập tức hét lớn: “Đông sứ! Dung Thành sắp không xong rồi!”
Một tiếng thở dài vang lên.
Quân Bất Lạc đã xuất hiện bên cạnh Dung Thành.
Nhìn tên đệ tử này, ánh mắt Quân Bất Lạc hết sức phức tạp.
Tiện tay vung lên, một luồng tiên pháp đã hạ xuống người Dung Thành, Quân Bất Lạc nhìn hắn một chút, lắc đầu nói: “Hắn bị thương quá nặng, kinh mạch đã đứt thành từng khúc, ngũ tạng vỡ nát, ngay cả nguyên thần cũng bị tổn thương, nếu muốn cứu... khó lại càng khó.”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân