Chương 547: Màn biểu diễn sinh động 2
Đây là lời Ninh Dạ đã dạy cho hắn, Quân Bất Lạc học thuộc.
Có thể nói thời khắc này, Ninh Dạ, Dung Thành, Quân Bất Lạc, cả ba người đều đang diễn kịch, phối hợp lẫn nhau, ba bên tình nguyện nhưng kết quả hoàn toàn không sai lệch, tất cả đều theo kịch bản sẵn có.
Ngay sau đó tới Ninh Dạ kêu lên: “Kính xin Đông sứ cứu hắn một mạng!’
Quân Bất Lạc lắc đầu: “Người hắn yêu đã chết, mất đi tất cả niềm tin, trong lòng chỉ muốn chết, e là khó mà cứu được.”
Ninh Dạ kêu lên: “Đông sứ, không thể để như vậy được, nếu hắn chết thì chuyện của ngài...”
Gương mặt Quân Bất Lạc cau lại, khả năng diễn kịch của hắn không tốt bằng Dung Thành và Ninh Dạ, vẻ mặt này khá giả tạo, vì vậy chỉ chớp mắt đã thay đổi, quát lớn: “Ngươi tưởng ta không biết à? Nhưng tên nghịch đồ này chịu chết vì tình, bản thân hắn không còn mong muốn sống sót, ta có cách gì chứ? Hơn nữa mấy năm nay bản tôn đã khoan dung cho hắn rất lâu rồi, chẳng lẽ vì Thiên Hành Nguyên mà bản tôn còn phải bảo vệ cho hắn nữa à? Chuyện hôm nay là hành động của bản thân hắn, không phải bản tôn hại hắn. Bản tôn không thẹn với lương tâm, nếu hắn cảm thấy như vậy là có thể uy hiếp bản tôn, thế thì đừng có mơ. Cho dù sau khi hắn chết, Thiên Hành Nguyên bị người khác lấy được, bản tôn cũng chấp nhận. Bản tôn không phải loại người mặc cho kẻ khác nhào nặn!”
Những lời này khẳng khái mạnh mẽ, người khác có cảm động hay không thì Quân Bất Lạc không biết, chứ chính hắn cũng thấy cảm động.
Ninh Dạ đã nhìn sang phía Dung Thành: “Ta biết ngươi trách ta phối hợp với Đông sứ lừa ngươi, nhưng ngươi cũng thấy chuyện hôm nay rồi đấy, không phải Đông sứ gây ra. Dung huynh đệ, tuy ban đầu ta và ngươi kết giao không phải thật lòng, nhưng đã kết giao thì là bằng hữu. Ta khuyên ngươi một câu thật lòng, cho dù có chết cũng đừng chết uất ức như vậy. Đừng quên nữ nhân của ngươi bị ai hại chết, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho cô ấy à?”
Phải cám ơn hành động vô tình của Phong Trung Túc, ít nhất Ninh Dạ cũng tìm được một lý do rất tốt.
Đương nhiên không có lý do này cũng chỉ thêm vài lời diễn thuyết mà thôi, đằng nào thì Dung Thành cũng bị thuyết phục.
Còn chỗ tốt của việc có lý do là Quân Bất Lạc càng tin tưởng.
“Báo thù?” Dung Thành lặp lại câu này, ánh mắt bừng lên hy vọng.
Hắn vừa lẩm bẩm vừa nhìn về phía xa.
Hành động này khiến Ninh Dạ sốt ruột, huynh đệ này, ngươi đừng ra vẻ tâm trạng nữa, mau chuyển sang đề tài chính đi.
Dung Thành phun ra một ngụm máu, rốt cuộc cũng “hiểu”.
Hắn quay đầu lại nhìn Quân Bất Lạc, lớn tiếng nói: “Sư tôn cứu ta, trong vòng mười năm chắc chắn đệ tử sẽ lấy Thiên Hành Nguyên ra!”
“Mười năm?” Rất hiển nhiên, Quân Bất Lạc còn chưa hài lòng với đáp án này.
“Bí cảnh đặt Thiên Hành Nguyên có đại trận bí pháp bảo hộ, phá giải không dễ, cần có thời cơ. Đệ tử chỉ cần mười năm!!!” Dung Thành kích động nói: “Đệ tử xin lấy cha mẹ linh thiêng nơi suối vàng ra lập thề, mười năm sau nhất định sẽ dâng Thiên Hành Nguyên lên! Đến lúc đó sống hay chết gì, Dung Thành cũng theo ý sư phụ!”
Nghe hắn đem cả cha mẹ linh thiêng ra thề, rốt cuộc sắc mặt Quân Bất Lạc cũng thay đổi.
Hắn biết Dung Thành rất để ý tới cha mẹ, nếu không như vậy, hắn đã chẳng kiên quyết không chịu giao Thiên Hành Nguyên ra.
Nếu hắn đã nói thế, ít nhất cũng là thật lòng.
Sau khi suy nghĩ, Quân Bất Lạc nói: “Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi. Nếu ngươi bội ước, cho dù ngươi công khai Thiên Hành Nguyên cho thiên hạ, ta cũng sẽ tự tay truy sát ngươi.”
Nói xong ném ra một hạt đan dược, đút vào miệng Dung Thành.
Sau đó nói với Liệt Không Thiên Yêu: “Người này bị thương quá nặng, Cửu Chuyển nguyên đan của ta khó lòng trị tận gốc, e là phải mượn nguyên thần Vô Cấu của Thiên Yêu dùng một lát.
Liệt Không Thiên Yêu cười khà khà: “Có thể giải quyết vấn đề của quý sư đồ, cũng là đáng giá.”
Bây giờ hắn đang nhắm tới Đông Phong quan, chỉ ước gì Quân Bất Lạc nợ ân tình của hắn, cho nên trực tiếp đưa nguyên thần Vô Cấu mà hắn thu thập được cho Quân Bất Lạc.
Quân Bất Lạc múa đầu ngón tay, hòa tan nguyên thần Vô Cấu kia rồi đánh vào cơ thể Dung Thành: “Ngưng thần tĩnh khí, hôm nay là họa của ngươi nhưng cũng là phúc của ngươi. Ngươi có được nguyên thần này, chẳng những vết thương cũ khỏi hẳn mà tu vi còn tiến bộ thần tốc. Từ nay về sau ta cũng không hạn chế hành động của ngươi nữa, xem xem liệu ngươi có tuân thủ lời hứa hay không. Đến ngày Thiên Hành Nguyên trở về chính là lúc sư đồ chúng ta không ai nợ ai nữa!”
“Đệ tử hiểu!” Dung Thành hô to.
Ninh Dạ mỉm cười.
Đây đúng là một thu hoạch ngoài mong đợi.
Vốn dĩ y chỉ định mượn chuyện lần này, chính thức đưa ra thời hạn mười năm, cố định chuyện giải quyết Đông Phong quan là mười năm sau.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân