Thiên Cơ Điện

Chương 581: Tiến bộ thần tốc 1

Chương 581: Tiến bộ thần tốc 1
Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ cô đã nhận được không ít tài nguyên. Người tu hành đừng chỉ nghĩ tới lợi lộc, còn cần tiêu hóa chúng nữa. Mau mau tiêu hóa những lợi ích mà cô nhận được, tăng cường bản thân mới là chính đạo.”
Công Tôn Điệp hừ một tiếng: “Bà đây thích tiền, có tiêu hay không thì không quan trọng.”
Khác với Ninh Dạ, cô không có chí hướng lớn, chỉ cần nhìn từng đống linh thạch là như nông dân thấy thóc lúa trong ruộng, nhà giàu thấy bạc trong nhà, trong lòng tự trấn an.
Nếu thiên hạ có đạo về yêu tiền của, chắc chắn cô sẽ ngộ ra.
Ninh Dạ cũng hết cách với cô, nói: “Ta rời Lạc thành đã gần một năm rồi, phải trở về quản lý mới được. Nếu cô muốn đi thì tự đi thôi, ta không theo đâu.”
“Hừ, vậy ta tìm Công Tôn Dạ.” Công Tôn Điệp xoay mông, tự bay đi.
Thấy Ninh Dạ không giữ mình lại, không hiểu sao trong lòng lại thấy mất mát.
——————————————————
Ninh Dạ thật sự không muốn đi.
Như y đã nói, thời gian vừa qua vẫn luôn rời khỏi Lạc thành tới Vân Tuyệt cổ địa, tới Đông Phong quan, thu hoạch của y rất dồi dào.
Việc cấp bách trước mắt là tiêu hóa những thu hoạch này, mau mau chóng chóng tăng cường thực lực bản thân.
Mấy ngày sau y trở lại Lạc thành, Dương Nhạc và Ngự Phong Tử tiến tới nghênh đón.
Hai tên này coi như hiểu chuyện, Ninh Dạ bảo bọn họ xử lý sự vụ của Huyền Sách Sứ, họ làm việc cũng không tệ.
Vì vậy sau khi trở về, Ninh Dạ giải quyết một số việc cần mình quyết định, sau đó toàn tâm toàn ý tu hành.
Bây giờ tài nguyên của y đang dồi dào, chỉ cần tiêu hóa.
Y tập trung tu hành, tu vi một ngày đi ngàn dặm, tiến bộ thần tốc.
Ở đằng khác, Vân Tuyệt môn cũng chính thức triển khai đàm phán với Thái Âm môn về chuyện Đông Phong quan
Ba tháng sau, Thái Âm môn chính thức đồng ý thuê Đông Phong quan để trao đổi.
Tiếp đó là Thái Âm môn và Hắc Bạch thần cung đàm phán.
Do có tiểu hồ ly, Thái Âm môn không vội vàng hoàn thành, Vân Tuyệt môn cũng không vội, vì vậy chắc chắn đây sẽ là một cuộc đàm phán lề mề. Ninh Dạ cũng không vội, y chỉ cố gắng tiêu hóa thu hoạch của bản thân.
Một đằng khác là Trì Vãn Ngưng, sau khi trở lại Hắc Bạch thần cung, chuyện cô nhận được Phong Vũ Tiêu Tương kiếm nhanh chóng lan truyền, thanh danh vang dội.
Có không ít người tới tìm Trì Vãn Ngưng muốn mua Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, trong đó bao gồm đám người Liệt Dương Kiếm Quân - Minh Tứ Dã, lý do thì chỉ là bây giờ tu vi của Niễu Hoa Tiên Tử nhà ngươi còn chưa đủ, dẫu có thần kiếm cũng khó lòng phát huy tới một phần mười uy lực, chẳng bằng giao cho chúng ta.
Khổ nỗi giá cả mà bọn họ đưa ra không lọt mắt Trì Vãn Ngưng, kể cả bổn cô nương không phát huy được một phần mười tác dụng, đâu nghĩa là phải cho các ngươi? Bây giờ không phát huy được, chẳng lẽ sau này cũng không?
Đằng nào thì đồ của ta, ta làm chủ, không bán là không bán.
Trong lúc phiền muộn bèn thẳng thắn lấy danh nghĩa du lịch chạy ra khỏi thần cung, đến Lạc thành, làm đôi chim chắp cánh cùng bay với Ninh Dạ, sống cuộc sống lữ quyến thần tiên.
Đêm hôm đó, dưới trướng hồng, tình ý vô tận, xuân quang lưu luyến.
Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng chính thức hòa làm một thể.
Trên bầu trời, tiên vân khuấy động.
Ninh Dạ tay cầm Lưu Quang Huyễn Thải đao, chém một đao về phía Ngự Phong Tử.
Làm dấy lên một quầng sáng rực rỡ.
Tuy chỉ là ánh sáng nhưng Ngự Phong Tử không dám khinh thường, thân hình nhanh chóng lóe lên, hai tay bổ ra ngàn vạn chưởng phong nóng rực, cứng rắn chặn ánh đao của Ninh Dạ bên ngoài chưởng phong.
Nhưng thi thoảng lại có đao quang không giảng đạo lý vượt qua phong tỏa của Ngự Phong Tử, chém vào người hắn, trên người Ngự Phong Tử lại có thêm một vết máu.
Đến lúc trúng nhiều đao, hành động của Ngự Phong Tử cũng dần dần chậm chạp, cuối cùng không chống nổi công kích của Ninh Dạ.
Lão bất đắc dĩ kêu lên: “Ninh sứ, thuộc hạ không phải đối thủ của ngài, xin ngài bỏ qua cho lão già này.”
Gương mặt Ninh Dạ vẫn chưa thỏa mãn: “Lão già nhà ngươi ra tay quá cẩn thận, rõ ràng còn có thủ đoạn khác nhưng không dùng, chỉ thủ không công, thế thì ta gọi ngươi tới luyện tập còn nghĩa lý gì nữa?”
Ngự Phong Tử không ngừng kêu khổ: “Thuộc hạ đã dốc hết toàn lực rồi. Đúng rồi, thuộc hạ còn một chiêu ép đáy hòn, nhưng nếu dùng thì bản thân tiêu hao quá mức. Chúng ta chỉ luận bàn, đâu cần liều mạng như vậy?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Đánh với ngươi chán quá.”
Cuối cùng bất mãn thu tay: “Coi như hòa đi.”
Ngự Phong Tử mồ hôi đầm đìa; “Đúng, hòa rồi.”
Nhưng trong lòng lại mắng thầm, hòa cái mẹ nhà ngươi, ngươi chỉ dùng đao đã chém ta ra thế này, ngươi tưởng ta không biết thứ ngươi thật sự am hiểu vốn không phải đao à?
Nhưng nghĩ như vậy lại không khỏi hoảng sợ.
Thế này thì kinh khủng quá? Chỉ năm năm thôi mà tu luyện tới mức dùng năng lực yếu nhất cũng đánh ngang tay với mình.~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất