Chương 600: Quy hàng
“Xem như ngươi lợi hại!”
Hắc Viêm Ma Thần gầm thét tức giận, lần này đúng là làm ăn lỗ vốn rồi.
Một khắc sau, một nắm tay khổng lồ đã duỗi khỏi đường hầm.
Trì Vãn Ngưng trực tiếp mở Thiên Cơ điện, vì vậy toàn bộ động thiên đều bị ma quyền màu đen này bao phủ, đánh lên trời, đấm xuống đất, động thiên rung chuyển kịch liệt, không gian từ từ tan vỡ, có thể thấy đã không giữ nổi.
“Không! Không! Không!” Vong Thiên Cơ kêu gào điên cuồng.
Hắn không ngờ bọn Ninh Dạ thậm chí còn có thể triệu hồi Ma thần, cho dù chỉ có linh lực đánh một đòn nhưng đã đủ khiến động thiên trọng thương.
Hắn phải phóng thích tất cả lực lượng còn sót lại thì mới được giải thoát, nhưng nếu động thiên vỡ nát trước khi hắn được giải thoát, vậy kẻ gặp xui là chính hắn. Tàn hồn của hắn và động thiên sẽ cùng tiêu vong.
Sau khi đánh một quyền hủy thiên diệt địa, nắm đấm của Hắc Viêm Ma Thần từ từ thu hồi, đường hầm bắt đầu đóng lại.
“Ta nhớ mặt các ngươi rồi, lần sau các ngươi đừng có hòng được ta giúp đỡ!” Hắn tức giận gầm nhẹ rồi biến mất.
“Hừ, chuyện đó không phụ thuộc vào ngươi, đừng quên ngươi còn nợ chúng ta ba thi thể Ma tộc chứng đạo!” Trì Vãn Ngưng không khách khí mắng lại.
Vốn định dùng một thi thể Ma tộc chứng đạo đổi lại lần xuất thủ này, không ngờ đối phương quá tham lam, ép Ninh Dạ không thể không nghĩ kế mạo hiểm, sau khi thành công cũng đỡ tổn thất một thi thể Ma tộc chứng đạo.
Tiện tay vung lên, thu hồi Luyện Ngục ma đàn.
Trì Vãn Ngưng kêu lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, động thiên đã bị phá, còn không tấn công toàn lực!”
Nói xong đã phóng thích tất cả mọi người.
Tần Thì Nguyệt kinh ngạc nhìn Trì Vãn Ngưng: “Ta còn tưởng Trì Vãn Ngưng là cô gái nhu nhược mềm mại như nước, không ngờ cô cũng có mặt cương nghị quả cảm như vậy.”
Trì Vãn Ngưng tức giận nói: “Cứu phu quân của bà đây rồi bà đây sẽ ôn nhu cho ngươi xem!”
Phong Vũ Tiêu Tương kiếm lại đâm tới, nhắm thẳng chân trời.
Ngay cả Tân Tiểu Diệp cũng không khỏi thốt lên: “Ninh Dạ tìm đúng người rồi.”
Vốn dĩ cô rất căm ghét Trì Vãn Ngưng, nhưng lúc này cũng phải thừa nhận.
Thư Vô Ninh trừng mắt với Thư Lang: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không đánh người được, chẳng lẽ đánh không khí cũng không được à?”
Ầm ầm ầm ầm.
Hàng loạt công kích cuồng bạo đánh lên không trung và mặt đất, phá hoại xung quanh.
Động thiên này vốn đã bị tổn hại nghiêm trọng, không chịu nổi đả kích điên cuồng như vậy, ầm ầm vỡ vụn.
Toàn bộ động thiên hóa thành một lỗ đen, cuốn hết vạn vật vào trong.
“Không!!!”
Trong thức hải của Công Tôn Điệp, Vong Thiên Cơ kêu gào tuyệt vọng.
Chỉ thiếu một chút thôi là hắn có thể khống chế Tạo Hóa thần tọa, nhận được tân sinh, nhưng chỉ thấy một cơn sóng ngập trời đã cuốn sạch tất cả cơ duyên...
Bên ngoài Thanh Tuyền cốc.
Một đám người đột nhiên xuất hiện.
Nhưng lúc vài có tới mấy trăm người, lúc ra chỉ vẻn vẹn mấy người.
Trong đó có phân nửa là bị Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng giết chết, còn lại đa số là tự giết lẫn nhau trong động thiên kia - trong động thiên có một số bảo bối không bị Công Tôn Điệp lấy đi, chưa chắc giá trị đã lớn đến đâu nhưng đã đủ cho đám người đỏ mắt. Nhưng không ít người đang đánh nhau lại đột nhiên phát hiện động thiên đang vỡ nát, có người thấy chỉ thiếu chút nữa là nhận được bảo vật mà lại đi đời nhà ma, hết sức tiếc nuối.
Nhưng bọn họ không biết, cho dù có nhận được bảo vật, có thể sống sót ra ngoài không cũng là vấn đề.
Mở mắt ra, Ninh Dạ thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng coi như ra ngoài rồi.”
Y nói ra người đương nhiên là ra ngoài lồng giam trong thức hải Công Tôn Điệp.
Rõ ràng chỉ là lồng giam bình thường nhưng do bản thân không có bí thuật công kích nguyên thần nên chẳng có cách nào, cảm giác đó thật quá oan uổng.
Quay đầu nhìn sang, lại thấy Công Tôn Điệp.
Lúc này Công Tôn Điệp cũng đã tỉnh táo lại, thấy Ninh Dạ nhìn sang, gương mặt đỏ ửng, hừ một tiếng rồi quay đầu sang hướng khác.
Hiển nhiên cô nàng biết mình sai nhưng kiêu ngạo không chịu thừa nhận.
Trì Vãn Ngưng đã hạ giọng: “Tướng Công, có lẽ đám người kia đã thấy Thiên Cơ điện và ma khí, làm thế nào đây?”
Cô luôn miệng hỏi Ninh Dạ làm thế nào, nhưng ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Ninh Dạ nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Thôi vậy, không cần phải giết người.”
“Nhưng....” Trì Vãn Ngưng định nói gì đó.
Ninh Dạ lại xua tay: “Hôm nay bọn họ được vào động phủ mà đại năng thượng cổ lưu lại, tiếc là động phủ quá lâu đời, không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng khó mà có thu hoạch gì lớn, còn có nhiều người vô tội bị cuốn vào không gian phá diệt, có thể thoát chết đã là may mắn lắm rồi.”
Đám người ngơ ngác, lao nhao gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Trì Vãn Ngưng nhìn mà kinh ngạc, ngược lại Công Tôn Điệp hiểu ra điều gì đó, che miệng mỉm cười, truyền suy nghĩ cho Trì Vãn Ngưng: “Tỷ tỷ, vừa rồi chúng ta tiêu diệt tàn hồn của Vong Thiên Cơ, đã nhận được Tiệt Thiên thuật và Vô Thiên thuật của hắn, Ninh Dạ nhận được, ta cũng nhận được, sao nào? Lần này là ta truyền cho tỷ nhé? Có muốn ta truyền thụ không?”~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân