Chương 601: Vận mệnh của La Hầu 1
"Trì Vãn Ngưng lập tức hiểu ra.
Lúc đó tàn hồn đang trong thức hải của Công Tôn Điệp, nó chết đi thì tất cả tri thức tu vi đều thuộc về Công Tôn Điệp, tương tự cũng làm lợi cho Ninh Dạ.
Công Tôn Điệp thì thôi, tuy nhận được hai đại thần thuật bản thiếu nhưng không có kinh nghiệm lúc trước, khó lòng phát huy uy lực.
Ninh Dạ lại lập tức bù đắp Tiệt Thiên thuật và Vô Thiên thuật của bản thân, tuy không phải toàn bộ nhưng có thể coi là phần lớn, lập tức thi triển năng lực thay đổi tâm thần của Tiệt Thiên thuật mà mình vừa nhận được, cưỡng ép sửa đổi ký ức của mọi người - có thể coi đây là thu hoạch lớn nhất trong chuyến đi lần này.
Trì Vãn Ngưng thấy có thể không gây sát nghiệp, cũng không muốn giết chóc, rất hài lòng với kết quả này. Cô trợn mắt với Công Tôn Điệp: “Ta và Ninh Dạ tâm linh tương thông, đại đạo cũng có thể truyền thụ, chàng biết thì ta cũng biết. Ngược lại là cô, hình như còn chưa làm được không? Có muốn ta khai ân cho cô và Ninh Dạ linh nhũ giao hòa không?”
Công Tôn Điệp trong lòng cực kỳ xấu hổ, cắn răng không nói một lời.
Hai người này trao đổi trong lòng, cũng có thể coi là đấu đá trong lòng, đương nhiên người khác không biết.
Ninh Dạ lại không kịp lo tới bọn họ.
Những tu sĩ kia vừa bị Ninh Dạ tẩy não, chỉ cảm thấy lần này sống sót tai qua nạn khỏi đã là may mắn lắm rồi, dưới ảnh hưởng của Ninh Dạ, lao nhao chạy ra ngoài.
Nhưng ánh mắt của dừng lại trên người hai kẻ, nói: “Giữ hai tên kia lại.”
Hai tu sĩ kia kinh hãi, cùng bay lên.
Công Tôn Dạ cười khà khà, vung ống tay áo: “Chạy đi đâu!”
Hai người này đều có cảnh giới Vạn Pháp nhưng mới có tu vi sơ kỳ, thực lực còn kém xa Hạ Văn Thư hay Ngũ Thiếu Ba, đâu sánh được với Công Tôn Dạ, bị ống tay áo của Công Tôn Dạ cuộn về, vừa công kích hai người, Công Tôn Dạ vừa hỏi: “Sao lại giữ bọn họ?”
Công Tôn Dạ còn chưa tự phát hiện, bây giờ Ninh Dạ nói gì là hắn nghe theo nấy, Ninh Dạ đã có lời, hắn làm theo rồi mới hỏi.
Ninh Dạ trừng mắt nhìn đám tu sĩ: “Còn không mau cút đi!”
Ánh mắt này ẩn chứa lực lượng hùng vĩ, dọa cho đám tu sĩ lao nhao bỏ trốn, không chút nghĩa khí từ bỏ hai tu sĩ cảnh giới Vạn Pháp kia.
Lúc này Ninh Dạ mới nói: “Ta không thể thay đổi ký ức của hai người này, nhưng họ rất biết cách ngụy trang. Nhưng đáng tiếc, năng lực của ta ra sao chẳng lẽ tự ta lại không biết. Bây giờ ta chỉ có thể thay đổi ký ức của tu sĩ cảnh giới Hoa Luân trở xuống.”
Hóa ra là thế.
Đã biết vậy, đám người Công Tôn Dạ, Trì Vãn Ngưng không hề khách khí, ngay cả Tần Thì Nguyệt cũng bắt đầu xuất thủ.
Giết hai người này thì cô nàng không cần che giấu.
Hai tu sĩ kia thấy vậy kinh hãi, cùng hô lớn: “Ninh sứ tha mạng, chúng ta nguyện quy hàng!”
“Nói vậy là các ngươi thật sự nhận ra ta?” Ninh Dạ giơ tay một cái, đám người Công Tôn Điệp ngừng tay.
Một tu sĩ trong đó vội vàng nói: “Ninh Huyền Sách Sứ uy danh hiển hách, bây giờ có ai mà không biết chứ. Vẻ đẹp của Niễu Hoa Tiên Tử cũng vang danh thiên hạ, huống chi còn có chí bảo Phong Vũ Tiêu Tương kiếm.”
Quả nhiên vẫn là Phong Vũ Tiêu Tương kiếm làm bại lộ.
Ninh Dạ hừ lạnh: “Chỉ biết có thế thôi à?”
Hai tu sĩ nhìn nhau, cùng cúi đầu không dám nói câu nào.
Thật ra tuy lúc trước bọn họ nhìn thấy ít thứ nhưng chưa chắc đã biết nó là gì.
Nhưng Ninh Dạ thay đổi ký ức, giết người diệt khẩu, bản thân chuyện này đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Lúc này trong lòng đang do dự, cuối cùng một tu sĩ cắn răng nói: “Vong Tình Diệu Pháp Vô Thượng Thiên Tôn chính là tử địch với Thiên Cơ Môn, chỉ đích danh muốn giết hai vị, mà năm xưa Thiên Cơ môn bị hủy diệt, có ba người bỏ trốn. Nghĩ lại thì chắc Ninh Huyền Sách Sứ và Trì cô nương chính là Bạch Vũ và Tân Tiểu Diệp.
Tân Tiểu Diệp lạnh nhạt nói: Ta mới là Tân Tiểu Diệp. Tin tức ngươi ngươi nhanh nhạy đấy, nhưng không chính xác lắm.”
Thư Lang kinh ngạc nhìn hai người.
Đây cũng là lần đầu hắn biết, ngược lại Thư Vô Ninh đã đoán trước, đẩy hắn một cái, bảo hắn đừng ra vẻ như thấy quỷ như vậy.
Hai tu sĩ vội vàng quỳ xuống đất, run lên lẩy bẩy nhưng không nói một câu.
Ninh Dạ lại kinh ngạc, hỏi tu sĩ vừa trả lời: “Sao lại trực tiếp thừa nhận, không giả bộ không nhận ra điều gì à?”
Tu sĩ kia trả lời: “Đã chịu quy thuận thì nào dám lừa gạt gì. Tiểu nhân tên là Kế Toàn An, tán tu ở Thánh châu, vân du đến đây. Hắn tên là Miểu Thương Tử, cũng là người Thánh châu, là bằng hữu tương giao hợp ý với tiểu nhân, không thích nói chuyện nhưng nhân phẩm rất đáng tin cậy.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Nhân phẩm cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Muốn ta lưu lại mạng cho các ngươi, e là phải tìm ra cách khác.”
"~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 2: Thế cục như bàn cờ, ai là người cầm quân