Chương 617: Bày mưu 2
"“Những người tham gia chuyện ngày hôm đó đã chết gần hết, hắn còn tra được cái gì?” Quân Bất Lạc nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ biết hắn đang ám chỉ mình, chỉ một mình ngươi còn sống.
Ninh Dạ cười nói: “Hạo Thiên môn.”
Nghe y nói vậy, Quân Bất Lạc lại im lặng.
Đúng vậy, người bên mình thì chết hết nhưng Hạo Thiên môn thì không.
Nếu để Tây Phong Tử tìm được chứng cứ ở bên Hạo Thiên môn...
Nghĩ đến đây, Quân Bất Lạc bỗng thấy đau đầu.
Hắn nhìn Ninh Dạ: “Hôm nay ngươi tới đây chắc không phải để cánh cáo ta đâu nhỉ? Nói đi, ngươi có cách gì giải quyết được?’
Ninh Dạ trả lời: “Thật ra cũng đơn giản. Xét cho cùng việc này vẫn là ở Thái Âm môn. Chỉ cần giải quyết xong Thái Âm môn là Tây Phong Tử cũng mất đi động lực nhắm vào ngài.”
“Làm sao giải quyết đây?”
“Nói lại thì chuyện này vừa vặn có liên quan tới nhiệm vụ mà ta đang phải thực hiện.”
Nói xong, Ninh Dạ thuật lại nhiệm vụ mà mình nhận được ở chỗ Phong Đông Lâm.
“La Hầu?”
Quân Bất Lạc vẫn trấn thủ ở bên ngoài nên không biết việc này, lúc này nghe chuyện ánh mắt cũng sáng lấp lóe.
Tuy hắn còn chưa hiểu kế hoạch của Ninh Dạ nhưng kéo cả Thái Âm môn và La Hầu vào, chuyện này cũng rất dễ liên tưởng.
Quân Bất Lạc nói: “Ngươi định giở trò với La Hầu?”
“Không chỉ có La Hầu, còn có Cửu Vĩ Yêu Hồ...” Ninh Dạ đã chậm rãi thuật lại kế hoạch của mình.
Quân Bất Lạc nghe xong gật đầu liên tục: “Đúng là ý hay, hóa ra ngươi đã nhìn ra từ lâu. Lão già Liệt Không kia có ý đồ với tiểu hồ ly của ngươi, ta đang bảo ngươi đâu phải kẻ ngốc, chẳng trách ngươi nhận nhiệm vụ này, ngươi đã tính toán đối phó với lão già kia từ lâu rồi phải không?”
Ninh Dạ cười nhưng không nói.
Âm mưu cao nhất chính là ta không nói gì cho ngươi nhưng ngươi vân cam tâm tình nguyện nghe lời ta.
Quân Bất Lạc đã nói: “Đúng là kế sách một mũi tên trúng ba đích, sai khiến bản tôn mà bản tôn còn phải cám ơn ngươi. Ninh Dạ, ngươi tính toán hay lắm!”
Ninh Dạ cười nói: “Là một mũi tên trúng bốn đích.”
“Ồ? Còn cái đích cuối cùng là gì?”
“Dung Thành. Nói lại thì thời gian giao hẹn giữa Đông sứ và hắn cũng sắp đến rồi?”
Quân Bất Lạc ừ một tiếng.
Thời gian giao hẹn đã sắp đến, mấy hôm trước Dung Thành còn gửi cho hắn một bức thư nói là vẫn chưa quên hứa hẹn, chờ khi tới thời hạn chắc chắn sẽ lấy Thiên Hành Nguyên ra dâng lên.
Như vậy coi như để Quân Bất Lạc an tâm.
Tuy vậy, Quân Bất Lạc vẫn thấy lo lắng.
Ngày nào chưa lấy được Thiên Hành Nguyên thì ngày đó hắn vẫn chưa yên tâm.
Quân Bất Lạc: “Ý của ngươi là...”
“Dùng hắn làm ngòi dẫn, như vậy Đông sứ ra tay sẽ là hợp tình hợp lý, không ai có thể chỉ trích hay nghi ngờ.”
Quân Bất Lạc nhíu mày: “Nhưng như vậy sẽ càng nguy hiểm.”
Ninh Dạ nói: “Thuộc hạ nguyện lấy tính mạng ra bảo đảm, chuyện Dung Thành chắc chắn sẽ không có gì sai sót.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Quân Bất Lạc gật đầu một cái nói: “Được, đã vậy ngươi cứ thoải mái làm việc đi, đến lúc đó bản tôn sẽ phối hợp với ngươi!”
“Đa tạ Đông sứ!” Ninh Dạ lớn tiếng đáp.
————————————————
Sau khi giải quyết xong Quân Bất Lạc, Ninh Dạ không dám chậm trễ, ngay hôm đó đã rời khỏi Đông Phong quan, đi thẳng tới Liệt Châu, vẫn rêu rao như trước.
Mấy ngày sau, Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng tới Vạn Tuyền sơn.
Chờ khoảng một ngày, rốt cuộc Tần Thì Nguyệt cũng xuất hiện.
Lúc này thấy Ninh Dạ, Tần Thì Nguyệt tức giận nói: “Rốt cuộc ngươi cũng chịu tới rồi.”
Mấy năm qua Hắc Bạch thần cung thúc ép y ra tay cướp La Hầu, hỏi sao Tần Thì Nguyệt không nôn nóng.
La Hầu nằm trong tay Việt Trọng Sơn, sống tương đối khó nhọc, mỗi lần bị rút tinh huyết là khí thế lại suy yếu, khiến cho Tần Thì Nguyệt rất đau lòng.
“Cảnh giới Niết Bàn, dù sao cũng phải có một chút thực lực thì mới dám tới chứ.” Ninh Dạ cười nói.
Tần Thì Nguyệt hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cảnh giới Vạn Pháp là đối phó được với Niết Bàn?”
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Không đến mức như vậy nhưng ít nhất ảo thuật của chúng ta có thể có chút tác dụng.”
Đây cũng là bị Tần Thì Nguyệt ép, muốn giải quyết vấn đề La Hầu phải dựa vào ảo thuật, vì vậy mấy năm nay Ninh Dạ vẫn bỏ không ít công sức theo hướng này, ngay cả Trì Vãn Ngưng cũng vậy.
“Ngươi định cứu nó ra sao?” Tần Thì Nguyệt nói xong tiện tay ném cho Ninh Dạ một vật, ra là một mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
Tần Thì Nguyệt không phải Tử Lão, nhiều năm rồi cũng chỉ tìm ra một mảnh.
Tiện tay thu vào trong điện, phát hiện không ngờ lại là một mảnh vỡ Vạn Tượng đồ, Ninh Dạ lắc đầu một cái: “Tác dụng không lớn, nhưng trước mắt cũng có thể dùng được.”
Sau đó Ninh Dạ thuật lại kế hoạch của mình.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Ninh Dạ, Tần Thì Nguyệt cũng ngơ ngác: “Sao ngươi lại...”
“Sao nào? Sợ à?” Ninh Dạ cười hỏi.
Tần Thì Nguyệt sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Quy mô hơi lớn.”
"~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 3: Ta là cánh hồng cô độc giữa thiên địa