Chương 618: Bày mưu 3
"“Lớn à?” Ninh Dạ nhíu mày: “Chỉ có bốn môn phái Hắc Bạch thần cung, Thái Âm môn, Cực Chiến đạo và Mộc Khôi tông thôi, so với trong quá khứ thì động tĩnh lần này đã rất nhỏ rồi.”
“...”
Được rồi, ngươi trâu bò.
Tần Thì Nguyệt có thể coi là một phần tử của Thiên Cơ môn trong tương lai, đương nhiên cũng biết những chuyện Ninh Dạ từng làm.
Nghĩ lại thì y nói không sai, lần này đúng là số thế lực dính líu vào không nhiều.
——————————————
Lương Nguyệt sơn, Hàn châu.
Tổng đà của Thái Âm môn, động phủ của Liệt Không Thiên Yêu.
Một tu sĩ vội vàng bay từ ngoài vào: “Đệ tử có việc khẩn cấp cần báo lên, cầu kiến Thiên Yêu!”
Trong động phủ, Liệt Không Thiên Yêu đang đả tọa mở mắt: “Nói đi!”
Tu sĩ ở bên ngoài đã kêu lên: “Phụng lệnh Thiên Yêu, gần đây đệ tử vẫn luôn quan sát hành động của Trì Vãn Ngưng. Hai ngày trước Trì Vãn Ngưng mang theo Cửu Vĩ Yêu Hồ, theo Ninh Dạ rời khỏi Mặc châu.”
“Đi về phía nào?”
“Liệt châu!”
“Liệt châu?”
“Đúng! Nghe nói Ninh Dạ nhận lệnh đi sứ Cực Chiến đạo, bàn luận chuyện trao đổi một số tài nguyên, Trì Vãn Ngưng cũng lên đường theo chồng.
Liệt Không Thiên Yêu cười nói: “Vậy à? Cũng rất vừa vặn, thời gian ước hẹn mười năm sắm tới, lão phu cũng phải đi một chuyến.”
Nói xong đã ra khỏi động phủ, hóa thành một con Liệt Không thần chuẩn, kêu một tiếng vang vọng bầu trời rồi bay thẳng lên chín tầng mây.
Liệt châu.
Trấn Bắc vương phủ.
Từ Liệt ngồi bệ vệ trên vương tọa, nhìn Ninh Dạ.
Trông hắn khá giống Trương Liệt Cuồng, thường xuyên bộc lộ khí thế, uy thế bức người.
Nhưng nếu nói tới cảm giác thì ngược lại cảm thụ không mãnh liệt như lần đầu Ninh Dạ gặp Trương Liệt Cuồng.
Đương nhiên không phải vì Từ Liệt yếu mà vì Ninh Dạ đã mạnh lên.
Hôm nay cho dù y đối mặt với đại lão cảnh giới Niết Bàn vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti, không bị khí thế của hắn khuất phục.
Lúc này, Ninh Dạ nói: “Ninh Dạ tham kiến Trấn Bắc Vương!”
Từ Liệt lạnh nhạt ừ một tiếng: “Phong Đông Lâm đưa thư cho ta, ta đã nhận được. Còn chuyện giao dịch lần này, Văn Nhược, giao cho ngươi phụ trách.”
Một nam tử sắc mặt trắng trẻo như thư sinh ở bên cạnh đi ra: “Vâng.”
Ninh Dạ cười nói: “Hóa ra là Văn tri sự, nhưng Ninh Dạ có một thỉnh cầu, chẳng hay có nên nói hay không?”
“Hả?”
Ninh Dạ nói: “Mười năm trước khi hai phái trao đổi, quý phủ phái Tần Thì Nguyệt Tần tri sự tới. Ninh Dạ và Tần tri sự vừa gặp mà như đã quen, nói chuyện rất vui vẻ, liệu lần này có thể cùng cô ấy...”
Rầm!
Từ Liệt đã vỗ cái cái rầm lên vương tọa chế bằng Kim Ti mộc vạn năm, đứng bật dậy rồi bỏ đi, không thèm để ý tới Ninh Dạ nữa.
Ninh Dạ hết sức kinh ngạc nhìn Văn Nhược: “Văn tri sự, có chuyện gì vậy? Tại hạ nói sai gì à?”
Văn Nhược cười khổ: “Tần tri sự... đã không ở trong phủ.”
Ninh Dạ càng ra vẻ kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”
“Ài, nói ra thì dài dòng lắm, không nhắc tới thì hơn...” Văn Nhược lắc đầu liên tục.
Chuyện Việt Trọng Sơn cướp La Hầu, Tần Thì Nguyệt đầu quân cho trung phủ, cho dù trong Cực Chiến đạo cũng là bí mật.
Trấn Bắc Vương thích thể diện, hắn không cho nhắc tới thì ai dám nói?
Vì vậy Ninh Dạ ‘không biết’ cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng bây giờ Ninh Dạ lại nhất định phải biết.
——————————————————
Trong vườn sau của Trấn Bắc phủ, Ninh Dạ và Văn Nhược đang ngồi uống rượu bàn bạc, Trì Vãn Ngưng ngồi bên cạnh tấu đàn cho hai người.
Lắng nghe tiếng đàn này, Văn Nhược tán thưởng: “Diệu âm của tiên tử nghe mà như cả trời đất cũng cảm động, khiến tâm thần thông thoáng, lòng tự thanh thản. Ninh huynh thật có phúc, có kiều thê như vậy đúng là khiến người ta hâm mộ.”
Trì Vãn Ngưng tấu xong khúc đàn bèn cười nói: “Hoa nhà mình có tốt mấy cũng đâu thơm bằng hoa dại. Với những người không chiếm được thì Niểu Hoa Tiên Tử ta là bảo vật đáng mong mỏi, còn với người đạt được thì không bị vứt đi như giày rách đã cần đốt nhang rồi.”
Ninh Dạ bất mãn: “Câu này của nàng có khác nào bình dấm chua không, khiến người ngoài cười chê mất.”
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Ta nói sai cái gì nào? Vừa tới Trấn Bắc phủ đã hỏi Tần Thì Nguyệt ngay trước mặt ta. Ta thấy Văn tri sự đọc sách hiểu lễ nghĩa, hào hoa phong nhã, tài hoa xuất chúng, chẳng lẽ không đủ tư cách bàn bạc với ngươi à? Ngươi lại muốn chỉ đích danh Tần Thì Nguyệt để bàn luận, Văn tri sự, chẳng qua ngài tốt tính thôi, nếu đổi lại là ta chắc đã lật bàn, việc gì phải phí lời với hắn ta làm gì.”
Ninh Dạ nổi giận chỉ vào Trì Vãn Ngưng mắng: “Đúng là chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi, đáng lẽ chuyến này không nên mang ngươi theo.”
Trì Vãn Ngưng cũng trừng mắt: “Ngươi muốn dẫn ta theo à? Rõ ràng là tự ta muốn đi theo. Ngươi có thể không mang ta theo, Văn tri sự, ta có thể làm khách của ngài, ngài có bằng lòng không?”
Văn Nhược bị hai vợ chồng một đối một đáp làm cho bất đắc dĩ, nói bằng lòng cũng không được, nói không bằng lòng cũng không thích hợp, đành lắc đầu cười khổ.
"~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 3: Ta là cánh hồng cô độc giữa thiên địa