Chương 622: Môn nhân Thất Sát 1
"Ba ngày sau, Dung Thành đi tới Trấn Bắc vương phủ, được Từ Liệt khoản đãi nhiệt tình, đồng thời ngay ngày hôm sau một bức thư đã được đưa tới phủ Đông sứ.
Nhận được thư, Quân Bất Lạc cười kha khà vài tiếng rồi phân phó cho thủ hạ, lên đường tới Liệt châu.
——————————————
Trấn Bắc vương phủ.
Ninh Dạ đang đả tọa trong mật thất, trong cơ thể dâng lên làn sương trắng.
Thiên Thần đan là thánh dược luyện thể của Cực Chiến đạo, hiệu quả phi phàm, phạt mao tẩy tủy, giúp khí huyết tăng cường gấp bội. Ninh Dạ có thể cảm nhận rõ ràng được sức mạnh của cơ thể mình đang tiến bộ, thậm chí Thất Sát đao cũng hưởng lợi, cảm giác chỉ một hạt này đã bằng năm năm khổ tu của tu sĩ bình thường. Đương nhiên chỉ giới hạn trong phương diện luyện thể.
Chẳng qua tuy Thiên Thần đan rất tốt nhưng cứ sử dụng một viên là hiệu quả sẽ giảm xuống.
Từ Liệt cho y tổng cộng hai bình, tất cả là mười hai hạt, nói là có thể bù đắp ti vu sáu mươi năm nhưng thực ra có thể phát huy hiệu quả hai mươi năm đã rất không tệ.
Theo lý mà nói hai mươi năm cũng không tệ, dù sao Ninh Dạ tu hành đến giờ còn chưa tới hai mươi năm.
Nhưng Ninh Dạ lại không hài lòng.
Thời khắc này y vân vê một hạt Thiên Thần đan, âm thầm thi triển Vô Thiên thuật, Càn Tự Bí, xem có cách nào sử dụng không.
Trước đây y nhận được Cửu Thiên Thần Thuật, chỉ dùng để tăng cường thủ đoạn trong tối của bản thân, đa số năng lực đều rất bí ẩn.
Nhưng bây giờ tu vi tăng cường, càng lúc càng không hài lòng với hành động lén lén lút lút, càng hy vọng có thể quang minh chính đại đại tiến bộ, tăng cường chiến lực ngoài sáng.
Vô Thiên thuật sáng tạo vạn vật, có thể tăng cường phù lục, không khéo nó cũng có thể giải quyết vấn đề hiệu quả của Thiên Thần đan bị suy giảm.
Lúc này y đang suy nghĩ lại nghe bên ngoài có tiếng người.
“Ninh Dạ đang ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”
Ninh Dạ nghe âm thanh nên thu hồi đan được, ra khỏi phòng, chỉ thấy một nam tử áo đen đeo đao đang đứng chắp tay.
Nhìn thấy Ninh Dạ, ánh mắt nam tử đeo đao sáng bừng lên: “Ngươi là Ninh Dạ?”
Ninh Dạ nghi hoặc: “Các hạ là?”
“Thất Sát môn, Chung Vạn Hào.” Đối phương đã nói.
Thất Sát môn?
Nghe tới cái tên này, Ninh Dạ mới hiểu ra.
Thất Sát Thiên Đao vốn xuất thân từ Thất Sát môn, còn căn cơ của Thất Sát môn ở Cực Chiến đạo.
Nhưng Ninh Dạ không ngờ trong Trấn Bắc vương phủ cũng có người của Thất Sát môn.
“Hóa ra là Chung huynh.” Ninh Dạ chắp tay.
“Đừng nói nhảm.” Chung Vạn Hào đặt tay vào đao: “Ngươi là đệ tử của Trương Liệt Cuồng, vậy thì rút đao ra.”
Rút đao?
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Ngươi định khiêu chiến ta?”
“Khiêu chiến?” Chung Vạn Hào cười lạnh: “Một tên Vạn Pháp sơ kỳ như ngươi mà xứng để trung kỳ ta đây khiêu chiến? Ta chỉ muốn dạy cho ngươi một bài học, cho ngươi biết Thất Sát môn chính thống ở Liệt châu!”
Chỉ có thế thôi à?
Ninh Dạ kinh ngạc nhìn đối phương: “Chính thống ở Liệt châu? Được thôi, ta không ý kiến. Không cần đánh nữa chứ?”
“Nực cười! Chính thống của đao môn là thứ ngươi nói nhường là nhường được sao?” Chung Vạn Hào quát: “Thân là truyền nhân của tiểu sư đệ, có huyết tính, sao tính là truyền nhân?”
Sặc...
Ninh Dạ lại bó tay.
Mấy năm qua y hành động vố số lần, mỗi chuyện đều được lợi, tuyệt đối không chiến đấu vô nghĩa.
Nhưng người như y là số ít, như Chung Vạn Hào mới là đa số.
Tức là thân mang vũ khí sát tâm tự khởi, đã có bản lĩnh thì phải dùng.
Đâu cần chuyện gì cũng có lợi?
Chung Vạn Hào đã rút đao: “Đến đây đi, đánh một trận với ta như nam nhân chân chính!”
Ninh Dạ không nói gì: “Ta là đặc sứ của thần cung, khách quý của Trấn Bắc Vương, ngươi có chắc ngươi muốn đánh với ta không? Vậy ngươi làm sao để trả lời Trấn Bắc Vương?”
Chung Vạn Hào quát: “Cần gì trả lời? Có phải giết ngươi đâu, chỉ dạy cho ngươi một bài học, đánh ngươi một trận là được.”
“Thế à?” Ninh Dạ nheo mắt: “Vậy ta còn phải cám ơn ngươi đã khoan hồng độ lượng à.”
Y không biết lúc này Từ Liệt có trong vương phủ không, nhưng nếu Chung Vạn Hào dám tới khiêu chiến thì chắc có biết cũng không để ý. Quay đầu nhìn xung quanh, đã có không ít thủ hạ nhân trong vương phủ nhòm ngó, trông dáng vẻ bọn họ có vẻ chỉ coi đây là chuyện thường.
Trong lòng Ninh Dạ đã có tính toán, bèn lắc cổ: “Tốt lắm, ta thư giãn gân cốt với ngươi cũng được.”
“Xem đao!” Chung Vạn Hào gầm lên xuất đao.
Nói là xuất đao nhưng đao chưa động, chỉ có vùng đất bằng phẳng này tỏa ra ngàn vạn luồng sáng, như một vầng thái dương bùng nổ.
Sát Ý đao!
Hiển nhiên Chung Vạn Hào đã tu luyện Sát Ý đao trong Thất Sát đao tới mức tận cùng.
Sát Ý đao, ý trước đao, ý vươn tới đâu là đao chạm tới đó.
Ý thực ra là ý thức mở rộng, thể hiện trong tu tiên giới là thần thức.
Thật ra Sát Ý đao là thần thức ngưng luyện như đao, bản chất là một thủ đoạn dùng thần thức đả thương người khác.
"~~THIÊN CƠ ĐIỆN~~
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 3: Ta là cánh hồng cô độc giữa thiên địa