Chương 66: Sát Thân đao 2
Sau khi tu luyện Sát Thân đao tới đại thành, cơ thể sẽ cứng rắn như tinhc ương, tay, chân, khuỷu tay, đầu gối, thậm chí một sợi tóc, không gì không thể thành đao.
Chính vì vậy người tu luyện Sát Thân đao trước khi đại thành không được dùng vũ khí mà phải quen với việc chiến đấu bằng cơ thể.
Chỉ khi tu luyện bản thân tới mức giơ tay nhắc chân đều là binh khí, dám chém cả vạn vật vạn pháp, đây mới là luyện được Sát Tâm đao.
Ở đây nói ‘dám chém’, chứ không phải ‘chém được’.
Tức là không quan tâm được hay không được, chỉ hỏi có dám hay không dám.
Có suy nghĩ thì có can đảm, có cơ thể thì có giết chóc!
Theo quy luật bình thường, tu luyện Sát Tâm đao thành công phải là Tàng Tượng trung kỳ, còn tu luyện Sát Tâm đao thành công phải là Tàng Tượng đỉnh phong.
Tâm chí ngộ tính của Ninh Dạ đều tốt, hận ý không ngừng, sát ý liên miên, vì vậy bây giờ tu luyện tâm pháp cơ bản chưa tới tầng thứ tư nhưng Sát Tâm đao đã đại thành, có thể nói chiến lực đi trước tu vi.
Nhưng Sát Thân đao chú trọng căn cốt tư chất, căn cốt tư chất của Ninh Dạ đều rất bình thường, nếu muốn tăng cường nhanh chóng thì cần một số linh dược phụ trợ việc luyện thể.
Y có linh thạch nhưng không thể lấy những thứ đồ của Thiên Cơ môn ra dùng, đêm phù đạo ra kiếm tiền cũng được nhưng đương nhiên Trương Liệt Cuồng sẽ không thích.
Với tính cách của Trương Liệt Cuồng, muốn dùng linh dược luyện thể/ Được, nhưng không phải tự làm mà ăn mà phải tự mình chém giết kiếm được tài nguyên.
Đây cũng là suy nghĩ của đại đa số tu tiên giả.
Xét thấy bản thân còn có một số kế hoạch chưa đủ điều kiện để hoàn thành, Ninh Dạ quyết định đi ra ngoài.
Tuy bây giờ tu vi của y chỉ mới tầng thứ ba nhưng lại có rất nhiều công pháp.
Quan trọng nhất là tu vi ba tầng đã đủ cho y sử dụng phần lớn thủ đoạn lúc trước của y ở Thiên Cơ môn, vì vậy năng lực thực chiến vượt xa tu vi hiện tại.
Đầu tiên là bình tĩnh tu luyện Sát Thân đao nửa tháng, xác nhận bản thân đã nắm giữ cơ bản của Sát Thân đao, Ninh Dạ đi tới Thất Sát động.
“Ngươi muốn ra ngoài tìm cơ duyên?” Nghe yêu cầu này của Ninh Dạ, Trương Liệt Cuồng vừa ngạc nhiên vừa không ngạc nhiên.
Ra ngoài tìm cơ duyên là chuyện mỗi đệ tử tu tiên đều phải trải qua, thậm chí vì vậy các đại tiên môn còn thường xuyên thu xếp một số nhiệm vụ cho môn hạ đệ tử, hơn nữa đa số là nhiệm vụ chiến đấu.
Cách làm tuy cũ nhưng lại rất quan trọng.
Các đệ tử trưởng thành trong chiến đấu, cũng nhận được cơ duyên trong chiến đấu.
Chuyện khiến hắn kinh ngạc là cách làm của Ninh Dạ.
“Không nhận nhiệm vụ à?” Trương Liệt Cuồng xác nhận lại.
“Đúng, không nhận nhiệm vụ, hành động tự do.” Ninh Dạ nhắc lại.
“Vì sao?”
“Vì đệ tử tin tưởng chắc chắn mình sẽ có thu hoạch.”
Các đại tiên môn quản lý cửu châu nên mỗi ngày đều đưa danh sách nhiệm vụ cho môn hạ đệ tử, đại đa số là giữ trị an, diệt trừ yêu nghiệt. Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được điểm cống hiến môn phái.
Nhưng cũng quy định trong thời gian thi thành nhiệm vụ nếu nhận được tìa nguyên vượt quá giới hạn cần phải nộp lên, môn phái sẽ phát thưởng theo thu hoạch thêm vào.
Cửu Đại Môn Phái không để ích tới những lợi ích bình thường nhưng có một số tài nguyên quý giá thậm chí các đại năng cũng chưa chắc đã lấy ra được, đương nhiên muốn chiếm dụng. Mà loại cơ duyên quý giá này chưa chắc đã là thực lực mạnh mới nhận được.
Vì vậy Cửu Đại Tiên Môn còn bố trí một phương pháp chuyên giám sát, dù thế mỗi năm các môn phái đều xảy ra chuyện đệ tử gặp kỳ ngộ nhưng giấu diếm không báo cáo, cuối cùng bị phát hiện.
Nếu muốn kiếm chác mà không phải nộp lên, cách tốt nhất là hành động tự do.
Cách làm này có nhược điểm là không có bất cứ cống hiến môn phái nào, ưu điểm là môn phái cũng chẳng kiểm tra ngươi.
Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, Trương Liệt Cuồng hừ nhẹ: “Bản lĩnh thì không nhiều mà tâm cơ thì không nhỏ.”
Ninh Dạ đáp lời: “Đệ tử tu luyện Thất Sát đao, tâm chí cao hơn trời.”
Thất Sát đao, đao cuối cùng chính là Thiên Sát đao.
Ngay cả ông trời còn chém, có gì không dám chém?
Người tu luyện Thất Sát đao ít nhất không chịu thua kém bất cứ ai về bá đạo hào hùng.
Trương Liệt Cuồng rất thỏa mãn với câu trả lời của Ninh Dạ: “Nếu vậy ngươi cứ đi đi, đừng la cà, đi mau về mau!”
“Rõ!”
[Truyện đã dịch full, rất mong được ủng hộ Kim Phiếu.
Tại hạ có dịch một số bộ khác, mười các đạo hữu đọc thử:
Thiếu Niên Ca Hành (Đã hoàn thành)
Ám Hà Truyện (Có hoạt hình)
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã hoàn thành)
Trạch Nhật Phi Thăng (đang bám sát tác giả)
Kính mong mọi người ủng hộ bộ Trạch Nhật Phi Thăng chút Kim Phiếu. Tại hạ muôn phần cảm kích.]Cổ Tuyền trấn 1
Đường Hán Dương, xe ngựa qua lại.
Một chiếc xe ngựa phóng nhanh trên đường lớn, ép lên lên mặt đất lầy lội làm vô số bùn đất bắn lên.
Sông Nam Việt vừa trải qua một cơn mưa nhỏ khiến con đường cũng trở nên lầy lội khó đi. Sau khi đánh xe một đoạn, phu xe không thể không dừng lại dọn bùn đất trên trực xe, tiện thể cho ngựa nghỉ ngơi một chút.
Vừa cọ bùn, hắn vừa nói: “Đi thêm mười dặm nữa là tới Vong Xuyên phủ rồi, công từ.”
Trong xe ngựa, Ninh Dạ ‘ừ’ một tiếng: “Không đi vào Vong Xuyên phủ, đi vòng qua đường lớn phía tây.”
Phu xe kinh ngạc: “Sao công tử không nói sớm? Vậy tiểu nhân có thể rẽ ngay đoạn đằng trước.”
Ninh Dạ dựa lưng vào thùng xe: “Bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, sẽ cho ngươi thêm tiền xe.”
“Vâng.” Phu xe không dám nói gì, gương mặt lại chẳng hề vui mừng.
Lái xe, chèo thuyền, mở cửa hàng là những công việc chứng kiến chuyện đời, phu xe liếc mắt là nhận ra vị khách của mình là tu tiên giả.
Tu tiên giả mà chẳng chịu bay, lại đi ngồi xe, tuy hiếm thấy nhưng vẫn có. Quan trọng nhất là loại người này thường sẽ quỵt tiền.
Ninh Dạ nói sẽ thêm tiền, phu xe không tin, cũng chẳng dám tin.
Hắn từng tận mắt chứng kiến có kẻ hỏi tiền xe nên bị đánh vỡ đầu, cũng từng thấy cảnh do xóc nảy quá khiến tu sĩ bất mãn, nổi máu giết người.
Nhìn nhiều rồi nên hắn biết không thể tin vào tu tiên giả, thế nhưng ngươi lại không thể từ chối yêu cầu của bọn họ.
Hắn cho ngươi tiền, ngươi phải ba quỳ chín lạy, hắn không cho ngươi tiền, ngươi cũng phải cám ơn -- cám ơn trời cao có đức hiếu sinh, đối phương không ra tay giết người.
Ninh Dạ biết hắn không tin bèn ném chút bạc ra ngoài.
Phu xe kia nhặt được bạc nhưng vẫn chẳng vui vẻ.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ lấy làm lạ: “Sao nào, ngươi vẫn không tin ta à?”
Phu xe cười bồi: “Tiểu nhân nào dám. Chẳng qua tiểu nhân đã qua tuổi vui vẻ vì tiền rồi, gặp được người tốt như công tử đương nhiên phải vui vẻ chứ, có thể sống thêm mấy ngày.”
Hắn đang ám chỉ là cũng chỉ sống thêm được mấy ngày mà thôi.
Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ cũng chẳng biết nói gì.
Y cũng từng lang bạt trên thế gian này khá lâu, sao lại không biết nỗi khổ của dân gian.
Đối mặt với tiên nhân cao quý, dân chúng không thể phản kháng, đã chẳng còn hy vọng gì, nếu có hy vọng cũng chỉ là trông mong trong nhà mình có một người tu tiên, có thể khiến bản thân một bước lên trời.
Bọn họ chẳng khác nào súc vật bị nuôi trong lồng, không có hy vọng cũng chẳng thấy tương lai, chỉ sống tạm bợ ngày qua ngày.
Nêu sgặp phải tiên nhân thì thậm chí chuyện sống tạm bợ cũng là hy vọng xa vời.
Nhưng cũng chính vì vậy những phàm nhân này không mấy e ngại tiên nhân, vì họ đã chuẩn bị để chết bất cứ lúc nào.
Không tha thiết với cuộc sống nữa thì cái chết có gì đáng sợ!
Đây là đại thế của thiên hạ, ngay cả Ninh Dạ cũng chẳng có cách nào, cuối cùng đành thở dài một tiếng.
Tâm thần đã tiến vào Thiên Cơ điện, kiểm tra Côn Lôn kính.
Y không nỡ dùng quẻ Ký Hồn vì vậy đành tính toán bình thường nhưng dù vậy Ninh Dạ vẫn cảm nhận được cơ duyên cách đây không xa.
Ninh Dạ rời khỏi Thiên Cơ điện, nói: “Đi về phía tây Vong Xuyên hai mươi dặm là nơi nào?”
Phu xe suy nghĩ rồi trả lời: “Hình như là Cổ Tuyền trấn.”
“Thế thì đến đó, lần này sẽ không đổi hướng nữa.”
“Vâng.”
Đúng lúc này sau lưng lại có giọng nói vang lên: “Cổ Tuyền trấn? Các ngươi muốn tới Cổ Tuyền trấn? Thế thì tốt quá, đưa ta theo với!”
Ninh Dạ vén rèm lên, thấy phía sau là một cô gái đang đi tới.
Cô gái này trông khá quen, Ninh Dạ suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ ra.
Là cô gái áo xanh có biểu hiện không tệ trong chiến trường khảo sát hôm đó.
Cô gái áo lam cũng thấy Ninh Dạ, hơi ngạc nhiên: “Ninh Dạ?”
“Ngươi biết ta?”
Cô gái áo lam đã cười nói: “Hạng đầu cũng chiến trường khảo sát, đệ tử của Thất Sát Thiên Đao - Trương Liệt Cuồng, trong số người mới ngươi cũng khá nổi tiếng. Huống chi dáng vẻ ngươi rất đặc biệt, làm cho người khác khó mà quên được.”
Ninh Dạ hơi ngại ngùng: “Xin lỗi, ta lại chưa biết tên của sư tỷ?”
Cô gái áo lam đã đi tới: “Ta tên Việt Tú Tú, môn hạ của Ngũ Dương.”
Lúc đó Ninh Dạ quyết chiến tới hôn mê nên không biết mấy vị nhân ma khác nhận đệ tử nào, giờ mới biết hóa ra cô gái này được Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ thu nhận.
Đúng rồi tính cahcs Ngũ Dương Công Tử thích nữ sắc, chỉ thu đệ tử là mỹ nữ.
Tướng mạo và thiên phú của Việt Tú Tú đều rất tốt, đương nhiên Công Tôn Dạ sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa xem cách đi lại của cô nàng, quá nửa là Công Tôn Dạ đã bóc tem rồi, đương nhiên Ninh Dạ sẽ không nói chuyện này ra.
Việt Tú Tú quan sát Ninh Dạ, lấy làm lạ: “Ta đã nhận nhiệm vụ tới Cổ Tuyền trấn, sao ngươi còn tới đó?”THIÊN CƠ ĐIỆN
TÁC GIẢ: DUYÊN PHẬN 0
DỊCH: ATHOX
Quyển 1: Ân đền oán trả