Chương 227. Mạo phạm
"Tinh Tú Lão Tiên, pháp lực vô biên!"
"Pháp cái trung nguyên, võ công cái thế!"
"Lâu chủ Thiên Cơ Lâu ở đâu, còn không mau ra quỳ nghênh Tinh Tú Lão Tiên!"
Bỗng nhiên, sau lưng Đinh Xuân Thu, trong đám người vốn dĩ đã yên tĩnh, bỗng dưng có người tiến vào Thiên Cơ Lâu sau và hô lên như thế.
Sau một khắc, những đệ tử khác của Đinh Xuân Thu cũng bắt đầu theo quán tính, cùng hô lên.
Trong đó, rất nhiều người càng ngạo nghễ ngẩng đầu, nhìn những người chung quanh.
Như thể việc bọn họ đang trợ uy và hô hào cho Đinh Xuân Thu Đinh lão quái, là một vinh quang đánh để tự hào.
"Tinh Tú Lão Tiên, pháp lực vô biên!"
"Pháp cái trung nguyên, võ công cái thế!"
"Thiên Cơ Lâu lâu chủ ở đâu, còn không mau quỳ nghênh Tinh Tú Lão Tiên!"
...
Tĩnh! Yên tĩnh một cách đáng sợ!
Bọn đệ tử sau lưng Đinh Xuân Thu càng rống to hơn, tương phản hoàn toàn so với đám khách nhân yên tĩnh của Thiên Cơ Lâu.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm, há to mồm tới mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Ba hơi!
...
Trình Anh lật tung đồ ăn trên bàn, trên mặt nàng không có chút khiếp sợ nào, chỉ là trợn mắt há hốc mồm nhìn Đinh Xuân Thu.
Trong miệng Dương Quá, một ngụm cơm đang ăn dở đều quên ăn tiếp.
Trong chớp nhoáng này, Thiên Cơ Lâu giống như bị ngưng đọng, mọi thứ đều đứng yên.
Mỗi người, đều bị hành động ngu ngốc này làm cho đứng hình, trong lúc nhất thời quên đi hết thảy, chỉ ngơ ngác nhìn bọn đệ tử hăng say hô hào khẩu hiệu sau lưng Đinh Xuân Thu.
Bọn hắn... trước giờ đều dũng cảm như thế à? Đây là lâu chủ Thiên Cơ Lâu nha.
Võ Thánh tới, cũng không dám nói câu mấy câu quỳ nghênh như này.
Một đám Tam Lưu, thậm chí đại đa số chỉ là Võ Giả tầm thường, vậy mà lại có gan hô lên câu “lâu chủ Thiên Cơ Lâu quỳ nghênh”.
Là bởi vì có Tông Sư chống lưng cho bọn họ sao?
Trên thực tế, ngay cả Lưu Tiêu đều ngây người.
Hắn cũng không nghĩ tới, Đinh Xuân Thu tìm ra nhóm người hô hào khẩu hiệu sau khi hắn tiến vào Thiên Cơ Lâu, lại còn dám lớn tiếng như thế, bảo mình quỳ nghênh.
"Câm miệng!"
Sắc mặt của Đinh Xuân Thu kinh biến, trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng, da đầu đều muốn nổ tung.
Trên đường tới Tinh Túc Hải, thứ mà hắn nghe được nhiều nhất chính là Thiên Cơ Lâu, biết đây là một nơi kinh khủng tới nhường nào.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, những đệ tử của mình vậy mà vừa tiến vào Thiên Cơ Lâu, còn dùng khẩu hiệu hay sử dụng với những người khác để hô hào trước Thiên Cơ Lâu.
Hắn biết đây là sở thích của mình, nhưng hôm nay e là muốn hỏng việc.
"Lão Tiên, tại sao lại không hô nữa?"
Có đệ tử khó hiểu: "Ngươi không phải nói cho dù gặp được ai, cũng kêu như thế sao?"
Lúc này Đinh Xuân Thu bỗng nảy sinh ý định muốn giết người này.
Sau một khắc, những người ngơ ngác trong Thiên Cơ Lâu phảng phất như sống lại, lập tức liền bạo nổ.
"Con mẹ nó, não tàn à!"
"Vãi chưởng! Đinh lão quái trâu bò!"
"Lợi hại! Sau này ta chỉ phục mỗi Đinh lão quái."
"Đây là muốn đường đường chính chính chết à."
"Quá trâu bò, vậy mà kêu lâu chủ quỳ nghênh!"
...
Mọi người, đều là loại ánh mắt như thể đang nhìn đồ đần, nhìn về phía Đinh lão quái.
Loại ánh mắt này, giống như là nhìn người chết.
Lão ngoan đồng Chu Bá Thông!
Bang chủ Cái Bang Tiêu Phong!
Đại Minh Hoàng Triều, Hộ Long Sơn Trang, Thiết Đảm Thần Hầu Chu Vô Thị!
Bang chủ Kim Tiền Bang Thượng Quan Kim Hồng!
Tiểu Lý Thám Hoa Lý Tầm Hoan!
Đệ tử Võ Đang Tống Viễn Kiều của Trương Tam Phong.
Còn có mấy ngườ ăn mặc áo mãng bào.
Vừa nhìn là biết, không phải Thái Tử thì là Vương gia.
Mắt thấy nhiều nhân vật tuyệt đỉnh danh chấn Cửu Châu đều đang cười lạnh nhìn mình chăm chú, Đinh Xuân Thu cảm thấy mình như sắp bị chém thành trăm mảnh, trái tim suýt nữa ngưng đập.
"Chết!"
Đinh Xuân Thu cách không một chưởng, trực tiếp đánh người nói chuyện và người mở miệng đầu tiên chết ngay tại chỗ.
Điều này khiến cho đám thủ hạ của hắn kinh hãi không thôi, không biết ai lại chọc Lão Tiên mất hứng.
Sau một khắc, Đinh Xuân Thu kinh hoảng vô cùng, ném cây quạt trong tay, rồi hớt ha hớt hải chạy ra khỏi kiệu.
"Lâu chủ! Hiểu lầm rồi, là ta không quản giáo tốt."
Đinh Xuân Thu ba hồn bảy vía suýt chút nữa bị dọa tới nỗi lìa khỏi thể xác, rất nhanh đã chạy tới.
"Dám vô lễ với lâu chủ, muốn chết!"
Tiêu Phong phản ứng lại, lúc này không giết Đinh Xuân Thu, thì chờ đến khi nào.
Hắn khẽ động, dự định một chiêu đánh giết Đinh Xuân Thu.
Lấy lực lượng của hắn, Đinh Xuân Thu lúc này thật đúng là không tiếp nổi một chiêu của hắn!
Con mắt của Lưu Tiêu hơi híp lại, cũng có chút nổi giận.
Đặc biệt là chứng kiến đám người Mộc Uyển Thanh ở bên cạnh đang cười tươi như hoa, cười đến nỗi sắp ngã nhào khỏi ghế, hắn càng tức giận thêm.
Bọn thủ hạ của Đinh lão quái, phảng phất là đang làm bẽ mặt hắn.
Có điều, Tiêu Phong vừa đứng lên, liền cảm giác mình bị một cỗ lực lượng cường đại khống chế lại, không thể lay chuyển.
"Là lâu chủ xuất thủ!"
Trong nháy mắt hắn bèn hiểu.
Có thể dễ dàng áp chế hắn, chỉ có lâu chủ.
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lưu Tiêu, còn tưởng rằng Lưu Tiêu còn muốn bảo vệ Đinh Xuân Thu.
Chỉ thấy Lưu Tiêu chỉ Lâm Bình Chi: "Ngươi đi giết hắn đi!"
"Nếu ngay cả Đinh lão quái còn không giết được, thì đừng nói đến chuyện báo thù."