Chương 230. Xung đột
Rất nhanh, Đinh Xuân Thu bị Lâm Bình Chi bổ đao, trảm sát ngay tại chỗ.
"Để người của ngươi mau chóng thu dọn đi."
Lưu Tiêu nhìn về phía Thượng Quan Kim Hồng.
Rất nhanh, ngoài Thiên Cơ Lâu có mười mấy người của Kim Tiền Bang tiến đến thu dọn tàn cuộc.
Thượng Quan Kim Hồng cũng không còn ăn cơm nữa, vội vàng đi chỉ huy bọn họ.
Muốn chém đầu của Đinh Xuân Thu, hiển nhiên không thể làm ở trong Thiên Cơ Lâu.
"Đợi xem xong trận đại chiến giữa Cổ Tam Thông và Chu Vô Thị, phải để Tiêu Phong hộ tống Vương Ngữ Yên đi tìm Vô Nhai Tử."
"Lão gia hỏa đó, e là không cầm cự thêm được bao lâu."
Lưu Tiêu lập tức có quyết định trong lòng.
Bởi vì ngày mai, chính là ngày đại chiến giữa Chu Vô Thị và Cổ Tam Thông
Hôm nay Lạc Dương Thành, giang hồ hào khách tụ tập, đều đến đây để xem trận quyết chiến giữa hai cao thủ Đại Tông Sư.
Việc trọng đại như này, hắn không thể để Tiêu Phong và Vương Ngữ Yên bỏ lỡ được...
"Cha, ta đói bụng rồi."
Công Tôn Lục Ngạc nhìn về phía Công Tôn Chỉ, có chút xấu hổ mở miệng.
Nàng gần như là không biết võ học, chỉ biết một ít quyền cước rèn luyện thân thể.
Trên đường đi, không có nội lực hỗ trợ, nàng rất mau đói bụng.
Công Tôn Chỉ gật đầu, móc ra một cái bánh bao từ trong túi đưa cho Công Tôn Lục Ngạc.
“Ăn tạm trước đi, chờ gặp tửu lâu nào thì vào đó ăn tiếp.”
Lại đi một hồi, hai cha con nhìn thấy một tửu lâu ở ven đường, nhanh chóng tiến vào.
"Tiểu nhị, cho bọn ta vài món chay."
Công Tôn Chỉ phân phó nói.
Tửu lâu này, hiện giờ không có mấy người.
"Ngươi ngồi ở đây, cha đi phòng bếp nhìn một chút."
"Vâng."
Công Tôn Lục Ngạc mặt mày xinh xắn, đương nhiên khiến cho những người chung quanh nhìn chằm chằm.
Nàng “vâng” một cái, rụt rè ngồi xuống.
Dặn dò Công Tôn Lục Ngạc xong, Công Tôn Chỉ đi thẳng tới phòng bếp.
Bởi vì hắn cũng không yên tâm, muốn tự mình quan sát tiểu nhị làm cơm.
Bế Huyệt Công gia truyền của hắn, không thể dính phải chút thức ăn mặn nào.
Chỉ cần phá giới, thì cố gắng trong mấy thập niên qua sẽ đổ sông đổ bể trong chớp mắt.
Bên trong nguyên tác, Công Tôn Chỉ chính là cao thủ có thể sánh ngang với Ngũ Tuyệt, Dương Quá và Tiểu Long Nữ Song Kiếm Hợp Bích cũng không đánh lại hắn.
Thế nhưng Cầu Thiên Xích chỉ thả mấy giọt máu vào trong chén trà rồi đưa cho Công Tôn Chỉ uống, là lập tức khiến Bế Huyệt Công mà hắn khổ luyện mấy thập niên qua đổ sông đổ bể, dẫn tới công lực suy giảm một cách trầm trọng.
Cho nên vừa ra khỏi nhà, Công Tôn Chỉ liền cẩn thận từng li từng tí.
Đồ ăn mặn mà người khác trả tiền ăn, đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một kịch độc.
Giải thích với người trong tửu lâu này về thói quen ăn chay của mình, tửu lâu này hiển nhiên cũng đã gặp đủ loại người hành tẩu giang hồ, nên rất nhanh để Công Tôn Chỉ vào phòng bếp.
Một lát sau, mắt thấy các loại đồ ăn chay sắp làm xong, Công Tôn Chỉ chợt nghe tiếng của Công Tôn Lục Ngạc đang ở bên ngoài hoảng sợ cầu cứu.
"Cha, mau tới cứu ta!"
"A... Cút ngay a."
Ngay sau đó là bùm bùm, giống như có tiếng của đồ vật gì đó bị lật ngược.
“Tiểu nương tử đừng đi, đại gia sẽ chơi với ngươi...”
Cùng lúc đó, Công Tôn Chỉ còn nghe được mấy lời ô uế trêu đùa nữ nhi của hắn.
"Muốn chết!"
Công Tôn Chỉ lập tức nổi giận.
Mình còn phải nhờ cậy vào nữ nhi, để tạo mối quan hệ với Thiên Cơ Lâu.
Sau khi ra khỏi phòng bếp, Công Tôn Chỉ liền thấy một người đội mũ cao, trong tay cầm một cây gậy sắt có hình thù bàn tay người, đang đuổi theo nữ nhi của mình.
Người trong tửu lâu, đã bị hù chạy.
Ngược lại là có mấy người đang vây xem, nhưng trông có vẻ là người cùng một phe.
"Cùng Hung Cực Ác, Vân Trung Hạc!"
Công Tôn Chỉ cắn răng!
Vậy mà gặp một tên dâm tặc.
Tuy trong giang hồ danh tiếng của hắn không nổi, thuộc về hạng người ẩn cư, nhưng cũng không tách biệt với thế giới bên ngoài.
Người trong giang hồ không biết có một cao thủ như hắn, nhưng hắn thì biết trong chốn giang hồ có cao thủ nào.
Ánh mắt lần nữa đảo qua, quả nhiên ở một bên hóng chuyện, còn có mấy tên ác nhân khác.
Đoàn Diên Khánh tàn phế, Hồng Y Yêu Mị Diệp Nhị Nương, Nhạc Lão Tam ngu si.
"Đoàn Diên Khánh, các ngươi đang làm gì?"
Lý Thanh Lộ vừa tiến đến, liền thấy Vân Trung Hạc đang đuổi theo một nữ tử, sao mà không biết Vân Trung Hạc đang muốn làm cái gì.
"Công chúa không có việc gì, để lão tứ vui đùa một chút, mấy ngày nay hắn nhẫn nhịn đã lâu, không được phát tác.”
Nhạc Lão Tam nói, vẻ mặt lơ đễnh.
Đoàn Diên Khánh, Diệp Nhị Nương, cũng từ từ ngồi xuống.
Bốn tên ác nhân này, căn bản không coi chuyện trước mắt là chuyện hệ trọng gì, đã thành thói quen rồi.
Nếu Vân Trung Hạc không xấu tính, thì đã không đi cùng với bọn họ.
Đều là bọn táng tận lương tâm.
"Không được!"
Lý Thanh Lộ muốn ngăn cản, sau một khắc chỉ thấy sau phòng bếp của tửu lâu có một đại tráng hán cao to có mái tóc dày, trong tay cầm một cây đao và một thanh kiếm.
"Dám đùa bỡn nữ nhi của Công Tôn Chỉ ta, Vân Trung Hạc ngươi muốn chết.”
Công Tôn Chỉ chợt quát một tiếng, giống như tiếng sét nổ.
Chân khí dồi dào và hùng hồn, khiến cho cả tòa tửu lâu phát sinh chấn động nhè nhẹ.
Nửa bước Đại Tông Sư!
Đám người Đoàn Diên Khánh hoảng sợ biến sắc.
Cường giả mạnh nhất bên phía bọn họ là Đoàn Diên Khánh, mới chỉ là Tông Sư.