Chương 249. Cao thủ
Rất nhiều người phỉ báng Lưu Tiêu.
Chỉ vì kiếm tiền, vậy mà ngươi lại không biết xấu hổ đe dọa bọn ta.
Lưu Tiêu nói: "Đừng hô nữa, nghèo thì không có tư cách."
"Lâu chủ ta muốn lừa tiền bọn nhà nghèo các ngươi, các ngươi cũng không có cơ hội đó."
Những gì Lưu Tiêu nói là sự thật.
Khiêu chiến đệ tử Thiên Cơ Lâu, không chỉ có bản lĩnh.
Mà trong túi còn phải có tiền.
Không có tiền, ngay cả cơ hội bị lừa tiền cũng không có.
Nhìn chung quanh một vòng, quan sát đệ tử của Ngũ Cường hoàng triều cùng với đại phái, bởi vì nhân sĩ giang hồ thông thường, sẽ không thể cạnh tranh lại bọn họ.
"Lời này của lâu chủ, quá chí lý."
"Vãi chưởng, lâu chủ, tại sao ngươi lại nói ra như thế, lẽ ra nên chơi đùa thêm một xíu."
"Ác thật đó, lâu chủ!"
"Vãi chưởng! Lâu chủ ngươi quá tàn nhẫn, tại sao lại nói ra sự thật tàn nhẫn này, ngươi đang nói trúng tim đen ta."
...
Rất nhiều người nước mắt rơi lệ.
Bởi vì rất nhiều người bọn họ, đều nhịn ăn nhịn uống, cắn răng chịu đựng, mới có thể tiến vào phòng phổ thông của Thiên Cơ Lâu.
Loại khiêu chiến cần tới đấu giá mới có thể quyết định này, rất nhiều người đều chỉ xem cho vui.
Còn có một ít người, ngay cả phòng phổ thông Thiên Cơ Lâu còn không chi nổi.
Ban ngày tu luyện trong phòng trọng lực, tới tối lại phải đi ngủ ở tửu lâu gần đó, rồi trời sáng lại trở về Thiên Cơ Lâu.
Còn có một ít người, bởi vì lượng bạc đều đổ vào việc tu luyện, buổi tối không về tửu lâu, mà ngủ ở góc xá nào đó trên quảng trường của dãy cung điện.
Có thể nói đều là một đám nghèo rớt mồng tơi.
Nhìn thấy bộ dáng khoa trương của những người này, Lưu Tiêu không nhịn được cười to.
Những người ở tầng dưới chót trong giang hồ này, có khá nhiều người kỳ thực rất đáng yêu.
Không có tâm cơ, cũng không có dã tâm.
Chỉ là bởi vì hai chữ “giang hồ”, cả ngày đi lông nhông ở khắp nơi.
Tình cờ thấy chuyện bất bình, cũng giận dữ rút đao tương trợ.
Rất nhanh, trong Thiên Cơ Lâu lại lần nữa náo nhiệt.
Đạp đạp...
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ bên ngoài Thiên Cơ Lâu vang lên.
Cùng lúc đó, mọi người đều cảm nhận được một cỗ khí tức sắc bén đang lan tràn.
Giống như là có luồng kiếm ý đang tiến gần Thiên Cơ Lâu.
"Có một cao thủ tới!"
Cảm nhận được khí tức đang tới, sắc mặt của nhóm Đại Tông Sư như Thạch Chi Hiên đều trở nên ngưng trọng, chợt quay đầu nhìn ra bên ngoài Thiên Cơ Lâu.
"Còn là một cao thủ kiếm đạo!"
Trong lòng bọn họ lập tức có phán đoán, rất nhanh, một nam tử trẻ tuổi mặt ngọc, mày kiếm, mắt sáng, mang theo một thanh kiếm bước vào Thiên Cơ Lâu.
"Một vị cao thủ kiếm đạo Đại Tông Sư!"
Mọi người liên tục hít lãnh khí, ầm ầm chấn động.
Kể cả Thạch Chi Hiên, Lão ngoan đồng, cũng giật mình nhìn người nọ.
Bởi vì người này còn quá trẻ.
Nhìn tuổi tác, tuyệt đối chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hơn hai mươi tuổi mà đã là kiếm đạo Đại Tông Sư, ngoại trừ Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh và Kiếm Thánh Độc Cô của ngày xưa ra.
Thì mấy năm gần đây, Cửu Châu chưa từng nghe qua có thanh niên nào kinh khủng như vậy.
"Trẻ tuổi thật!"
"Kiếm ý này, nghịch thiên."
"Chưa từng gặp qua, xem ra là thiên tài trên Tiềm Long Bảng."
"Đúng vậy! Lâu chủ hẳn là biết."
...
Kinh Vô Mệnh và A Phi cũng tu kiếm đạo, hai người đều khiếp sợ nhìn người này, mơ hồ có cảm giác người này vừa xuất hiện, kiếm trong tay của bọn họ như thể đang run cầm cập.
“Trẻ tuổi như vậy, đã có tu vi không thua gì ta và ngươi, đúng là thiên tài tuyệt thế.”
Thạch Chi Hiên và Lão ngoan đồng đánh giá người nọ, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh sợ.
"Cửu Châu quả nhiên là ngọa hổ tàng long, Đại Tông Sư ở Đại Mạc ta không có lấy một vị, người thanh niên kia chỉ mới hơi hai mươi tuổi vậy mà đã là kiếm đạo Đại Tông Sư."
Sắc mặt của Tạ Yên Khách khẽ biến.
Cùng lúc đó, Lưu Tiêu cũng đang nhìn về phía người đến.
"Là hắn?"
Lưu Tiêu nhìn thanh kiếm trong tay người này trước.
Bởi vì đây không phải là lần đầu hắn nhìn thấy người này, lúc trước khi xếp hạng Tiềm Long Bảng, hắn đã từ trong tài liệu phân tích của Thiên Cơ Lâu thấy qua tướng mạo của người nọ.
Người này, chính là đệ tử Kiếm Thần của Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh.
Xếp thứ 8 trên Tiềm Long Bảng.
Trong nguyên tác, hắn chính là kẻ cắm sừng Bộ Kinh Vân, mà Bộ Kinh Vân còn giúp hắn nuôi dạy nhi tử, có thể nói là nhân sinh muôn vẻ.
Lúc này thứ mà Lưu Tiêu chú ý, chính là Thần Binh Anh Hùng Kiếm trong truyền thuyết.
Sau một khắc, thông tin về Kiếm Thần hiện ra.
« Tính danh: Kiếm Thần »
« Thân phận: Truyền nhân Kiếm Tông, đệ tử của Võ Lâm Thần Thoại Vô Danh »
« Cảnh giới: Kiếm đạo Đại Tông Sư sơ kỳ »
« Võ học: Mạc Danh Kiếm Pháp »
« Mục đích đến: Gia nhập Thiên Cơ Lâu »
Lưu Tiêu đều có chút ghé mắt.
Lúc xếp hạng Tiềm Long Bảng, Kiếm Thần vẫn chỉ là nửa bước Đại Tông Sư.
Không nghĩ tới chưa được bao lâu, thế mà đã trở thành kiếm đạo Đại Tông Sư.
So với các đối thủ khác trên Tiềm Long Bảng, e là chỉ có Thạch Phá Thiên là người có tu vi cao hơn hắn.
Nhưng về điểm này, Lưu Tiêu cũng không ngoài ý muốn cho lắm.
Trên Tiềm Long Bảng, chỉ có Kiếm Thần có vạch xuất phát cao nhất.