Thiên Đế Kiếm

Chương 17:

Chương 17:

Tích Vũ Thành vẫn đang sôi động trong mùa lễ hội. Mặc dù đã qua lễ Thanh Lâm được một ngày, nhưng không vì thế mà người ta rời khỏi Tích Vũ. Bây giờ mới là thời điểm khách thập phương đổ về đông nhất. Tất nhiên, là không còn một quán trọ nào ở trong thành còn phòng cả, người ta phải ngủ tại các quán trọ ngoài ngoại ô, rồi để đến tối, họ mới bắt đầu kéo nhau vào Tích Vũ Thành.
Trên không trung, các lính vệ binh Tích Vũ phải làm việc rất vất vả đối với những vị khách tới đây bằng Phi Hành. Những chiếc kiếm to bản biết bay của Nhân Tộc, những con cá đuối xám xịt của Thú Tộc rợp trời. Nhiều người đã tiêu khiển bằng cách đố nhau xem ai có khả năng bay lên được tới đỉnh Mẫu Thụ, và dĩ nhiên là chẳng có ai làm được việc đó.
Hai chiếc kiếm bay đáp xuống, chúng là là cách mặt đất.
Hai người sở hữu hai thanh kiếm này nhảy xuống, rồi họ phong ấn lại Phi Hành vào cuộn vải bùa chú.
-Tích Vũ đây rồi. Mày nghĩ Xích Vân hiện giờ đang ở đâu? Hoài Tử?
-Tao chịu. Bây giờ là phải lang thang nghe ngóng tình hình đã.
Hoài Tử và Tôn Dương, sau một cuộc hành trình dài và buồn tẻ, cuối cùng cũng đã tới được cái Tích Vũ Thành nhộn nhịp.
-Đã lâu không tới cái lễ này rồi! – Hoài Tử thở dài.
-Tao tưởng Tứ Thần Trấn Thiên của mày không biết gì tới cái gọi là lễ hội chứ?
-Thỉnh thoảng cũng có đi.
Hoài Tử vừa đi, vừa ngắm nhìn dòng người đang chảy xiết trong Tích Vũ Thành.
-Đi một mình à? – Tôn Dương hỏi.
-Không, Lâm Kiệt rủ đi. Thấy chán rồi thì cũng đi theo thôi.
-Vậy có vui không?
-Cũng tạm.
-Có nhảy với bé con nào không?
Hoài Tử quay sang, hắn gắt:
-Mày hỏi quái gì mà lắm thế! Tại sao không lo tới thằng Xích Vân chưa biết sống chết ra sao đi?
Tôn Dương vuốt mái tóc ngược lên, làm lộ rõ đôi tai đeo đầy khuyên. Hắn nói:
-Mày ngại nói về chuyện quá khứ thế cơ à?
Hoài Tử hiểu, hắn thở dài:
-Cũng có thể nói là như vậy.
Người trong Tích Vũ Thành đi lại đông đúc, người ta tranh thủ ngày nào còn ở đây là phải tới điện thờ thần Thanh Lâm ngay. Đi càng nhiều, phúc lộc càng nhiều, người ta quan niệm vậy.
-Tao phải nói thật… – Tôn Dương nói – …tao, mày, Xích Vân đi với nhau đã được hơn một năm. Cái thứ tồn tại giữa ba chúng ta là tình bạn bè. Nhưng mày biết không, đôi lúc tao thấy ba đứa chúng ta có vẻ gì không được tự nhiên. Chúng ta chỉ biết nói chuyện về tương lai, về thực tại, trong khi quá khứ, chúng ta lại chẳng có gì, hoặc là có mà không muốn nói. Tao biết quá khứ của chúng ta không có gì tốt đẹp, nhưng mày đã từng nói rồi đấy, đôi khi muốn hiểu cái tốt thì phải trải qua cái xấu. Nói về quá khứ, chúng ta có thể nhìn ra cái xấu mà tránh nó về sau này. Đúng không?
-Tao biết, bạn bè là có thể chia sẻ. Nhưng mày hiểu không, sẽ là chỉ là bạn bè khi giữa chúng ta còn có khoảng cách về những bí mật, khi nào giữa chúng ta còn bí mật, lúc đó chúng ta còn là bạn bè, nếu không còn bí mật gì nữa, thì…
-Thì sao? – Tôn Dương hỏi.
-Tao không biết. Nhưng có gì đấy không ổn, được chưa?
Tôn Dương nhún vai, tỏ vẻ không bằng lòng.
Hai người đã đi được gần một canh giờ, trong khi tin tức về Xích Vân thì vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu.
Dù sao thì đi lại trong Tích Vũ cũng không có gì khó chịu lắm. Thời tiết mát mẻ, nhưng cái chính là người đông đi chen chúc nhau phát khiếp.
-Tao mỏi chân rồi đấy! – Tôn Dương nói.
-Mày thì lúc nào cũng ca cẩm!
-Thế mày tính thế nào đây? Phải kiếm một chỗ để ngủ và ăn uống nữa.
Hoài Tử vò tóc suy nghĩ, rốt cục hắn cũng tìm ra giải pháp:
-Chắc không cần phải kiếm quán trọ nào đâu. Tao có cách…

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 1 phút và 44 giây -----
Diêu Linh mệt mỏi ngồi xuống ghế, hai mắt của cô thâm quầng lên vì thiếu ngủ. Thức cả đêm để trông Xích Vân, nhưng giờ mới có lúc nghỉ ngơi.
-Vậy cô quen biết anh ta là như vậy sao? – Diêu Linh cất giọng hỏi người trước mặt.
Hoa Anh chép miệng:
-Chắc là như vậy. Tôi không nghĩ trên đời này lại có người nào điên khùng như anh ta. Xích Vân ấy! Anh ta ám tôi suốt từ đêm hôm ấy cho tới hôm nay.
Diêu Linh cười:
-Có lẽ anh ta điên thật.
Hoa Anh và Diêu Linh là một đôi bạn thân, kể từ tối hôm kia. Và nếu tính toán, thì hai người là bạn của nhau vừa được hơn một ngày.
Diêu Linh đã bị thẩm vấn khi được Ẩn Giả đưa về cùng với Xích Vân. Và người thẩm vấn không ai khác chính là Hoa Anh. Nhưng quanh đi quẩn lại, thì Diêu Linh chẳng có gì để nói, ngoài việc kể lại ngày mà cô lên cùng chuyến xe ngựa với Xích Vân tới Tích Vũ Thành, ngày hai người tới Tích Vũ Thành, tất nhiên là đã loại bỏ bớt râu ria mấy chuyện Diêu Linh và Xích Vân giận nhau mấy ngày vì chuyện phòng trọ. Còn Hoa Anh thì cũng từ người thẩm vấn chuyển sang tư cách người bị thẩm vấn, và người thẩm vấn cô chính là Ẩn Giả. Hoa Anh cũng chỉ nói lại những gì cô biết về Xích Vân, tất cả mọi chuyện, không bỏ sót chi tiết nào, và điều làm Hoa Anh không dám gặp Ẩn Giả cho tới hôm nay là vì cái đêm ở Kiếm Tiên Hồ. Ẩn Giả chỉ có há hốc miệng ra nhìn Hoa Anh rồi bà cười mỉm một cách kín đáo, mà càng kín đáo thì Hoa Anh càng ngượng. Chuyện này mà vỡ lở ra thì cả cái Tích Vũ Thành sẽ rao ầm lên là tổng đội trưởng đội vệ binh sắp lấy chồng tới nơi!
-Cô…liệu có bị vấn đề gì không? Tôi thấy bọn họ đang làm căng đấy! – Diêu Linh hỏi.
Hoa Anh thở dài:
-Tôi không rõ, có vẻ như người ta đang tìm mọi cách để tống tôi ra khỏi vị trí đội trưởng. Nhưng đối với bọn họ, điều đó là hơi khó.
Sự cố trong đêm lễ Thanh Lâm đầu tiên đã làm Hoa Anh phải đến trình diện trước hội đồng trưởng lão Tích Vũ. Và Tích Vũ Thành xưa nay nổi tiếng bình yên, thì đến giờ người ta mới biết là đã có sự chia phe phái. Một bên là Vũ Tộc Ẩn Giả, bảo vệ cho Hoa Anh. Còn bên kia, là phó bang chủ của Ỷ Thiên – Huyết Hồng và cùng với ba vị trưởng lão trong Ngũ Lão. Hoa Anh vốn từ trước đến nay đã là kẻ thù của Ỷ Thiên, cô chính là người đã kìm hãm sự phát triển của bang phái này ở Tích Vũ Thành. Bao nhiêu “ thổ “ của Ỷ Thiên ở trong và ngoại ô Tích Vũ, Hoa Anh riềng cho đến nơi đến chốn. Hàn Thuỷ đã là một sự sai lầm của tạo hóa rồi, Hoa Anh không thể để một Hàn Thuỷ nữa làm loạn cái Tích Vũ Thành này được. Mặc dù Ỷ Thiên vẫn phát triển, và đã thành danh, nhưng sẽ thành danh hơn nhiều nếu không có sự “ phá hoại “ tích cực của Hoa Anh. Bang chủ Tam Thuận đã lệnh cho Huyết Hồng, phải tìm cách để hạ bệ Hoa Anh xuống, dấn xuống, càng sâu càng tốt, và không thể ngoi lên được nữa thì còn tốt hơn. Nhưng điều đó là một việc hơi quá sức với Huyết Hồng, vì sau Hoa Anh đã có Vũ Tộc Ẩn Giả hậu thuẫn.
Cho tới tối hôm kia, việc để dân chúng trong Tích Vũ hoảng loạn vì hai cột vòi rồng khổng lồ và lửa cháy nát rụi cả một quả đồi, không có gì tốt hơn cho Huyết Hồng là nhè vào tội lỗi này với lý do: không quản lý và canh phòng tốt, đẩy Tích Vũ Thành vào tình trạng nguy hiểm. Tất nhiên, nguy hiểm thì có, nhưng sau cái đêm ấy, dân chúng lại đi dự lễ vô tư, chẳng có gì xảy ra cả. Nhưng đúng như những gì Hoa Anh suy nghĩ, ba trưởng lão trong Ngũ Lão của Tích Vũ đã đứng về phe Huyết Hồng. Bằng tiền, mua chuộc, và dụ dỗ quyền lợi, Huyết Hồng đã kéo được ba trưởng lão về phía mình. Ngũ Lão là nhóm người có ảnh hưởng lớn thứ hai đối với Tích Vũ Thành, sau Ẩn Giả, tiếng nói của họ là quyết định tới mọi sự an nguy cho Tích Vũ. Giờ đây, Huyết Hồng đã có thể dựa vào ba người này để đì Hoa Anh xuống. Tuy nhiên, cuộc đấu khẩu trong nội bộ lãnh đạo Tích Vũ Thành bây giờ đang ủng hộ cho Hoa Anh. Hoa Anh chẳng hề có lỗi gì, ngoài mấy cái ngáp vặt buồn ngủ vào đêm lễ hội. Nguyên điều đó, đã đủ để cho cái vị trí tổng đội trưởng vệ binh của Hoa Anh êm ấm ngon lành rồi.
-Ỷ Thiên không ưa tôi. – Hoa Anh nói – Tôi đang là cái gai trong mắt họ. Tuy nhiên, họ chỉ phí công thôi.
-Bang phái cũng không hẳn là quá tệ. Tại sao cô lại thành kiến với nó thế? Cứ yên ổn như Hàn Thuỷ ở Kiếm Tiên thì có sao đâu? – Diêu Linh hỏi.
-Cái đó. Cô không hiểu được. Là vì…
-Nên nói chuyện với nhau một chút thì tốt hơn. – Một tiếng nói nhẹ nhàng cắt ngang hai người.
Hoa Anh và Diêu Linh quay ra. Ẩn Giả đang đi tới, và theo sau là Xích Vân. Trông Xích Vân đã đỡ bệnh hơn nhiều.
Diêu Linh gọi ngay:
-Xích Vân!
Xích Vân ậm ừ:
-Cô đấy à?
Ẩn Giả để cho Diêu Linh và Xích Vân nói chuyện với nhau, bà ghé vào tai Hoa Anh:
-Ngươi ra đây. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Hai ngươi lui ra khỏi phòng. Trong khi ấy, Diêu Linh vẫn đang hỏi:
-Đã đỡ chưa?
-Đỡ nhiều rồi …
-Anh may mắn đấy, được Ẩn Giả cứu giúp! Đã cảm ơn người ta chưa?
Xích Vân chẳng biết nói gì. Y chỉ nhìn Diêu Linh, nhìn rất lâu, Diêu Linh nheo mắt hỏi:
-Tôi làm sao mà anh nhìn ghê thế?
-Cảm ơn cô.
-Chuyện gì?
-Đêm hôm kia. Cô đã cứu tôi, vì tôi, cô đã suýt mất mạng. Tôi nợ cô một mạng sống.
Diêu Linh thở dài:
-Có gì đâu. Chỉ là bạn bè giúp đỡ thôi mà.
-Tôi không nghĩ là…cô tốt đến thế…
Diêu Linh cười, cô ấn vào trán Xích Vân:
-Ngốc ạ!
Ngoài phòng, Ẩn Giả dựa lưng vào tường, bà nói với Hoa Anh:
-Ngươi có ngại tên Xích Vân đó không?
Hoa Anh ngập ngừng, cô hỏi:
-Sư phụ hỏi thế là sao?
-Ta muốn ngươi rời bỏ chức vụ tổng đội trưởng để cùng đi với Xích Vân.
-Sao lại thế? – Hoa Anh ngạc nhiên.
-Nghe cho kỹ đây. Nếu ngươi nhận, thì ta cảnh báo trước, đó sẽ là một cuộc hành trình dài vô tận, không biết khi nào chúng ta mới gặp lại nhau. Nhưng nếu không, thì ta sẽ có cách sắp xếp khác.
-Đệ tử không hiểu!
-Chuyện rất dài. Nhưng gói gọn lại một vấn đề, nghe cho kỹ! Xích Vân đã từng là thủ lĩnh Bất Kiếp Viện, và mục tiêu của tổ chức ấy, từ trước cho tới nay là Hắc Đế Ấn.
-Sư phụ đang nói gì vậy? Thủ lĩnh? Hắc Đế Ấn? Chuyện này là thế nào?
-Bất Kiếp Viện tìm Hắc Đế Ấn, Hắc Đế Ấn chẳng có giá trị gì ngoài việc mở cánh cửa Địa Ngục Uất Hận Thành. Nơi chôn vùi mọi bí mật. Rõ chưa? Nhiệm vụ của ngươi là cùng với Xích Vân đi tìm Hắc Đế Ấn, ngăn cản Bất Kiếp Viện.
Hoa Anh đã láng máng hiểu ra mọi chuyện.
-Nhưng…sư phụ! Nhiệm vụ này là quá sức! Không phải đệ tử hèn nhát, nhưng sức của đệ tử thì đâu có bằng được kẻ nào trong số bọn chúng chứ?
-Ta đã chuẩn bị mọi thứ để ngươi khởi hành. Nói tóm lại một câu, ngươi có chấp nhận nhiệm vụ này không?
Hoa Anh nghĩ ngợi. Một cuộc hành trình cùng với Xích Vân, một cuộc hành trình cùng với kẻ đến từ nơi bị nguyền rủa.
-Ta không ép ngươi. Nhưng hiện giờ, chỉ có Xích Vân là kẻ mới có đủ khả năng đấu nổi với Bất Kiếp Viện. Cái ta cần là ngươi phải giám sát hắn.
-Xích Vân có thể chống lại Bất Kiếp Viện sao? Anh ta…
-Hắn không phải bình thường như ngươi nghĩ đâu. Ta nói trước, nếu ngươi đi cùng hắn, thì sẽ phải chứng kiến những hậu quả do tội lỗi mà hắn gây ra.
Hoa Anh cảm thấy sống lưng mình nóng rực lên.
-Tối nay, xuống dưới Bạch Lĩnh, nếu ngươi đã sẵn sàng. – Ẩn Giả nói.
Vừa lúc ấy, Diêu Linh và Xích Vân đi ra. Ẩn Giả nói với Diêu Linh:
-Cô đã vất vả rồi! Nên mau đi nghỉ!
-Vâng, thưa Ẩn Giả. – Diêu Linh đáp.
-Ngươi kiếm cho cô nương này một phòng nào đó đi. – Ẩn Giả quay sang Hoa Anh.
Hai hôm nay, Diêu Linh chỉ toàn ngủ chập chờn không yên trên ghế vì phải lo cho Xích Vân. Cô ngủ trên ghế, ngồi dựa vào tường. Xích Vân biết điều này nên y cảm ơn cô nhiều lắm.
Hoa Anh dẫn Diêu Linh đi, cô nói lại:
-Đệ tử đi trước…
Đợi cho hai cô gái đi hẳn ra khỏi đại sảnh, Ẩn Giả quay sang Xích Vân:
-Cậu vào trong đi.
Xích Vân bước vào. Y tỏ vẻ hơi bất bình, y nói:
-Bà kéo Hoa Anh đi theo tôi làm gì?
-Tôi muốn đệ tử của tôi giám sát cậu, và chăm sóc cho cậu nữa.
-Chăm sóc?
-Tôi không thể biết sức mạnh của cậu sẽ khủng khiếp tới cỡ nào, vì vậy, Hoa Anh sẽ có nhiệm vụ là phải kiềm chế cậu lại.
-Bà…! Tôi nói thật, một khi tôi đã điên lên, thì tôi không chắc là Hoa Anh còn được mạng sống đâu!
-Đúng. Nhiệm vụ khó khăn, nhưng nó sẽ phải làm thôi.
Ẩn Giả thấy ánh mắt của Xích Vân không vui, và đang có sát khí.
-Cậu…lo lắng cho con bé ấy đến thế cơ à?
-Tôi không thích người nào phải chịu khổ vì mình. Nhất là cô ấy!
-Vì cái gì?
-Tôi không có nghĩa vụ phải nói với bà.
Ẩn Giả lắc đầu, bà rút từ trong áo ra một cuộn vải. Bà nói:
-Cậu là kẻ vô ơn nhất mà tôi gặp từ trước cho tới nay, nhưng mà thôi, tiện thể, gửi trả lại cho cậu…
Ẩn Giả dải tấm vải ra, một tấm vải đầy những hình vẽ chú ấn, Ẩn Giả đặt tay lên tấm vải đó, niệm thuật, những chú ấn bắt đầu chuyển động, chạy thành một vòng tròn.
Ánh sáng loé lên, một vật gì đó lao ra từ vòng tròn, bay lên không trung rồi cắm phập xuống đất.
Oan Nghiệt Kiếm.
-Cậu đã nhờ tôi tiêu huỷ nó… – Ẩn Giả nói – …nhưng tôi chịu. Oan Nghiệt Kiếm không thể khắc chế nổi. Ma Khí của nó quá mạnh. Tôi đã sử dụng tới Vũ Tâm Hành Thiên Phong Ấn, loại thuật có thể khắc chế và tiêu huỷ bất kỳ Ma Khí nào, nhưng…Oan Nghiệt Kiếm không hề đơn giản.
-Nó không thể tiêu huỷ sao?
-Đúng thế.
Xích Vân nhìn xuống, thanh kiếm đầy những hình vẽ màu đen, như chính những vết chú ấn trên cơ thể y vậy. Y đã ngán nó lắm rồi, nhưng nó vẫn cứ bám riết lấy y như một oan hồn đòi mạng.
-Cậu tiêu huỷ nó đi thì được ích gì? Hay cậu muốn chối bỏ quá khứ? Chính cậu là người đã khiến nó thành như thế.
Xích Vân im lặng.
-Tôi phát hiện ra là…đang có rất nhiều những oan hồn đang lởn vởn quanh thanh kiếm này đấy. Và tôi đã thực sự bị hoảng loạn khi tiến hành khắc chế Oan Nghiệt Kiếm.
Xích Vân cứ đăm đăm nhìn xuống Oan Nghiệt Kiếm.
-Trong một trăm năm cuộc đời, tôi đã chứng kiến nhiều kẻ khát máu, không có tính người…
…nhưng khi gặp Oan Nghiệt Kiếm, tôi đã thực sự hiểu, quỷ và người khác nhau như thế nào.
Xích Vân quay sang:
-Bà xoáy vào chuyện đó làm gì?
-Tôi chỉ không hiểu, tại sao cậu lại làm những chuyện trời không dung, đất không tha ấy. Số phận của những kẻ ác luôn được báo trước, cậu không hiểu điều đó à?
Xích Vân che mặt, rồi y cười. Ẩn Giả hỏi:
-Cậu cười gì?
-Ở Uất Hận Thành, không có khái niệm số phận…
Xích Vân hướng cái nhìn sắc lạnh về phía Ẩn Giả:
-…mà đã không có số phận, thì quan tâm tới hiện tại làm gì?
-Vậy tại sao cậu lại rời bỏ Bất Kiếp Viện?
-Tôi muốn thử cảm giác số phận là như thế nào…

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 4 phút và 45 giây -----
Dư Nhận mở cửa, hắn cúi đầu:
-Lã huynh!
Lã Vân đang ở trong, y hướng ánh mắt mệt mỏi về phía Dư Nhận.
-Nhận à? Có chuyện gì không?
-Có vài chuyện cần.
Dư Nhân rút vài bức thư từ trong người ra.
-Có cái này là của Tư Thống, bang chủ Anh Hùng Hội, cái này của Chính Bình, bang chủ Cuồng Sư.
Lã Vân uể oải, y đã thức suốt đêm hôm qua nên giờ thấy mệt. Hai mắt nặng trĩu, Lã Vân đưa tay nhận lấy thư.
-Huynh buồn ngủ sao? – Dư Nhận hỏi.
-Ừ. Hôm qua tao thức khuya quá, đến giờ vẫn thấy buồn ngủ.
Dư Nhận ngồi xuống, hắn nói:
-Thằng già Khuất Bá vừa về tới đây là lại bắt đầu sinh sự rồi. Hôm qua, có vài vụ nho nhỏ.
-Mày xử lý chưa?
-Cũng nhanh thôi. Vấn đề là ở chỗ, nếu không tiệt nọc thằng già Khuất Bá ấy, thì chúng ta chưa thể yên được.
Lã Vân cười:
-Thế mày định thế nào?
Dư Nhận nhún vai:
-Cho câm họng ngay lập tức, nếu được.
Lã Vân thoáng thấy ánh mắt tàn nhẫn và vô tình trên cái khuôn mặt búng ra sữa của một thằng nhóc mười bảy tuổi. Ở lâu với Lã Vân nên Dư Nhân cũng giống y rồi.
-Mày nghĩ là mày đủ sức giết lão già đó sao? – Lã Vân cười.
-Cần gì! Nếu thằng em đây không đủ sức, thì đã có Cửu Diệu lo. Khuất Bá mạnh tới cỡ nào, thì cũng phải thua Cửu Diệu thôi.
-Sao mày tự tin thế? Cửu Diệu đúng là mạnh, nhưng mày có biết là trong lịch sử phát triển mấy ngàn năm của Đại Lục này đã từng sản sinh rất nhiều các tổ chức ám sát thuộc vào hàng bậc nhất không?
-Em biết chứ! Nhưng Cửu Diệu được coi là tổ chức ám sát hoàn thiện nhất hiện nay, thậm chí là mạnh hơn so với Lục Đại Ác Nhân hồi trước.
Lã Vân nói:
-Thế Bất Kiếp Viện mày bỏ đâu?
-Chúng thuộc về Uất Hận Thành. Mà trên Đại Lục này, đối với mọi người, Uất Hận Thành là không tồn tại.
-Lý sự quá nhỉ?
-Cũng như huynh thôi.
Lã Vân cười, y nói:
-Cửu Diệu là rất mạnh, nhưng mày có biết tổ chức nào mới là giết người kinh khủng nhất không? Tạm thời loại cái Bất Kiếp Viện ra đi, vì nó không tồn tại, như mày nói.
-Em đã tìm hiểu rồi, bên Độc Tâm có anh em Song Điểu, cũng rất mạnh, nhưng chưa bằng Cửu Diệu. Nếu so sánh về mức độ giết người thì Lục Đại Ác Nhân là nhiều nhất, nhưng về sức mạnh tương quan thì người ta đánh giá Cửu Diệu hơn.
Lã Vân cười:
-Mày không ở trong nội bộ lãnh đạo Hàn Thuỷ, nên mày không biết cũng phải.
-Biết gì?
-Mày có biết Tứ Thần Trấn Thiên không?

Hoài Tử đã chọn được chỗ, và không có gì làm hắn thoải mái hơn là ngủ ngoài đường. Té ra là trong cái Tích Vũ Thành đẹp đẽ này cũng có một khu giống khu phố nghèo Kiếm Tiên, nhưng đỡ hơn, nạn trộm cắp thì ít, và giết người thì không bao giờ.
-Mày chọn được chỗ hay quá nhỉ, Tử? – Tôn Dương ca cẩm.
-Mày bớt mồm đi được không? – Hoài Tử gắt – Mà tao không hiểu tại sao ông trời lại cho mày cái tính thích ca cẩm thế nhỉ?
-Mày nói chán bỏ mẹ! Có tiền thì không ra ngoài tìm cái quán trọ nào mà ngủ, lại đi ngủ ở đường!
-Bớt lải nhải đi, trước khi tao đập lệch cái quai hàm của mày đấy!
-Đã thế! Ông đây cóc cần, mày đã gửi cho tao hai viên Kim Nguyên Bảo, cho mày ngủ đường, tao đi tìm chỗ!
Tôn Dương phăm phăm bỏ đi, Hoài Tử cười rúc lên, hắn chạy theo:
-Sao mà hay giận dỗi thế?
-Xin bố! Ngủ ngoài đường lúc nóng lúc lạnh, mà mày lại có cái tật giãy đành đạch suốt cả đêm! Ai mà ngủ được!
-Con nhà lính, tính nhà quan nhỉ! Phải có giường mới ngủ được! – Hoài Tử trề mồm ra nhại.
Hoài Tử cười lên một hồi, rồi hắn nói:
-Nhưng mà bây giờ ra ngoài thành, không chắc cũng đã còn chỗ đâu!
-Kệ! Cứ ra! Tao thề là hôm nay không có được cái giường nào để ngủ, tao không làm người!

-Tứ Thần Trấn Thiên?
-Tổ chức chỉ có trong bang phái lớn mới biết.
-Tức là thế nào?
-Trả tiền cho chúng nó. Chúng nó giết thằng khác. Thằng khác trả tiền, chúng nó giết mày? Hiểu chưa?
-Em chưa từng nghe cái tên ấy bao giờ cả.
-Vì đơn giản là mày không ở trong bang phái. Tứ Thần Trấn Thiên ra tay nhanh gọn lắm đấy. Mày có tin là trong một buổi mà chúng nó có thể giết sạch cả một gia tộc đông đến mấy ngàn người không?
-Thế thì chẳng có gì đáng nói, với những tay cao thủ, thì giết người trong một buổi đâu khó!
-Vấn đề là ở chỗ, chẳng thằng nào trong Tứ Thần Trấn Thiên giúp nhau cả. Mỗi thằng sẽ nhận một nhiệm vụ, hoàn thành xong thì đưa tiền cho nó. Mang tiếng là tổ chức nhưng bốn thành viên trong tổ chức ấy hoạt động độc lập.
-Anh biết bọn chúng?
-Sơ sơ. Tao nhớ là có Chu Tước Thần, Huyền Vũ Tiễn, Bạch Hổ Ẩn và thằng đáng sợ nhất tổ chức ấy tên là Thanh Long Kiếm.
-Sao cái tên ấy nghe quen quen …
-Thanh Long Kiếm vốn là biệt danh của một người Kiếm Khách mạnh bậc nhất Kiếm Tiên Thành, trong thời kỳ Đại Hỗn Loạn, nhưng ông ta đã bỏ Kiếm Tiên Thành, đi biệt tích từ lâu rồi.
-Vậy Thanh Long Kiếm bây giờ?
-Hắn là kẻ điên loạn nhất trong Tứ Thần Trấn Thiên, không thích giết người, nhưng mà đã giết thì đừng hòng người nào còn sống. Mày biết không, tao nghe nói là mỗi khi giết người xong, thằng Thanh Long Kiếm ấy uống sạch máu người đấy.
Dư Nhận nhăn trán.
-Nhưng mà cái tổ chức ấy sập rồi. Đã hơn một năm, chẳng ai biết tung tích của chúng nó nữa. Lặn rồi.
-Vậy tổ chức ấy có gây ra cho chúng ta điều gì bất lợi không?
-Không. Bởi vì chưa ai dám thuê Tứ Thần Trấn Thiên để giết chúng ta cả.
Dư Nhận hơi cười một chút. Lã Vân để ý thấy.
-Mày cười cái gì? – Lã Vân hỏi.
-Chỉ là chúng ta mạnh quá, nên chúng mới sợ thôi. – Dư Nhận nói.
-Nghĩ vớ va vớ vẩn!
Dư Nhận đứng lên, hắn đi ra khỏi phòng, rồi nói:
-Đó. Em đến chỉ để đưa mấy bức thư thôi. Huynh mệt thì nghỉ đi.
-Ừ.
Dư Nhận đóng cửa lại.
Lã Vân ngửa người trên ghế. Y đã từng gặp Tứ Thần Trấn Thiên rồi, một đám người với ánh mắt tàn khốc. Một cuộc trao đổi nho nhỏ trong ngày hôm ấy.
“ Khoan đã…” .
Lã Vân bật dậy, y như vừa quên điều gì đó.
“ Không một thằng hiểu biết nào lại phát ngôn cái câu ngu xuẩn: chúng ta mạnh nhất cả …” .
“ Nó đã kéo mình vào câu chuyện, và đặt ra câu hỏi rất khéo rằng không có bọn nào bằng Cửu Diệu, và tự nhiên cái mồm mình nói ra Tứ Thần Trấn Thiên …” .
“ Hàn Vệ từng nói rằng, tên Thanh Long Kiếm ấy có quan hệ với cả Xích Vân…” .
“ Vậy Dư Nhận muốn biết Thanh Long Kiếm để làm gì? “.
Lã Vân điếng người vì sự ngu lâu nhất thời của mình. Có thể nói ra chuyện Tứ Thần Trấn Thiên một cách ngon lành như thế mà không hề nghĩ rằng Dư Nhận có thể đang móc thông tin từ hắn.
“ Rốt cục là thằng Dư Nhận này muốn gì đây? “.
“ Tao đã đánh giá thấp mày rồi, Nhận ạ! “.
Và Lã Vân nghĩ không sai.
Ngoài kia, Dư Nhận đang cười thầm. Hắn đang tính toán.
“ Xem ra ông anh đã quá bất cẩn rồi…” .

Đêm tối đã tràn xuống Bạch Lĩnh. Giờ này, lễ hội Thanh Lâm đang tưng bừng náo nhiệt trong Tích Vũ Thành.
Ẩn Giả đang ngồi trong ánh nến tù mù, gian phòng lặng im, chỉ nghe thấy tiếng của một vài chiếc lá rơi xuống sân.
Bà mệt mỏi mà nghĩ đến đứa đệ tử của mình. Con bé Hoa Anh còn quá trẻ.
* * *
Phòng họp của trưởng lão Tích Vũ Thành, mọi thành viên trong ban lãnh đạo đã có mặt ở đây. Và đương nhiên, là có cả Hoa Anh nữa. Hôm nay còn có cả Huyết Hồng, phó bang chủ của Ỷ Thiên. Căn phòng nặng nề bởi dư âm không mấy tốt đẹp của buổi họp lần trước. Và đặc biệt là sự rạn nứt trong nội bộ các thành viên của Ngũ Lão. Thái trưởng lão không thể nghĩ rằng ba người bạn lâu năm chí cốt của mình lại có thể dễ dàng bỏ đi sự tự tôn bản thân mà chạy theo Ỷ Thiên chỉ vì rằng họ sẽ được có chân trong thành phần lãnh đạo Tổ Long Thành – Huyết Hồng nói vậy. Nhận Phong tướng quân thì bực hơn, từ ngày Ỷ Thiên thành lập, bà đã muốn nó sập tiệm rồi, bà không muốn lại một Hàn Thuỷ nữa lũng đoạn cả Tích Vũ Thành. Nay, ba người trong Ngũ Lão lại quay ra trở mặt như vậy, cáu giận là chuyện khá động trời đối với một người điềm tĩnh như Nhận Phong.
Trong khi ấy, ở phía bên kia chiến tuyến trong cái chiến trường vốn chỉ là phòng họp chỉ vỏn vẹn vài bước chân, Huyết Hồng đang ngẫm nghĩ. Đôi mắt sắc hơn cả lưỡi dao của cô làm mọi người nghi ngại. Cô không hề ghét Hoa Anh một tí nào, nói đúng hơn là cô quý mến Hoa Anh, nhưng cô và Hoa Anh là quá khác biệt. Một người đứng ở vị trí lãnh đạo, là người thực thi luật pháp, trong khi một người lại là kẻ phá hoại và bào mòn luật pháp. Bang chủ Tam Thuận đã lệnh cho cô bằng mọi cách phải nhấn Hoa Anh xuống. Huyết Hồng quý Hoa Anh, nhưng Ỷ Thiên lại là thứ quan trọng nhất trong đời cô, Tam Thuận ghét Hoa Anh, thì có nghĩa là, cô có nghĩa vụ là phải loại Hoa Anh ra khỏi mắt của Tam Thuận.
Và Ẩn Giả đã phá vỡ sự im lặng ngột ngạt đó:
-Tôi có vài lời muốn nói …
Trưởng lão Tích Vũ Thành, người đứng giữa giải quyết đã quá mệt mỏi vì những trận khẩu chiến không bao giờ dứt uể oải:
-Vâng, thưa Ẩn Giả…
-Hoa Anh có nói với tôi, cô ấy sẽ rời khỏi vị trí Tổng đội trưởng.
Chẳng ai bảo ai, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía Ẩn Giả, ngắm Ẩn Giả chán, một vài người nhìn sang Hoa Anh.
Trưởng lão Tích Vũ cũng đã tỉnh lại sau cơn mê dài, bà nói:
-Ẩn Giả đại nhân, bà đang nói gì vậy?
-Rất rõ ràng, Hoa Anh xin rời khỏi vị trí này.
Thái trưởng lão là người phản ứng đầu tiên, ông là người đã ủng hộ và bảo vệ cho cái chức ấy của Hoa Anh, giờ không thể nói bỏ là bỏ dễ thế được:
-Ẩn Giả! Bà hãy giải thích việc này cho tại hạ rõ một chút!
-Hoa Anh hiện đang vướng rất nhiều việc. Cô ấy vừa phải hoàn thành nghĩa vụ làm việc của một chiến binh, lại vừa phải kiêm nhiệm chức tổng đội trưởng vệ binh Tích Vũ. Các vị biết đấy, Hoa Anh là một chiến binh trẻ, các chiến binh trẻ đều phải thực thi nhiệm vụ được giao cho từ những người có chức sắc trên khắp Đại Lục. Và ngay cả tôi, đôi khi cũng phải giao cho cô ấy nhiệm vụ. Điển hình nhất là một tháng trước, Hoa Anh đã phải tới Kiếm Tiên Thành do yêu cầu nhiệm vụ của trưởng lão Tổ Long. Vậy là chúng ta đã bị khuyết mất vị trí tổng đội trưởng trong một tháng, cứ phải lấp chỗ nọ, tra chỗ kia, gây khó khăn cho các vệ binh, ở trong thành thì còn đỡ, chứ ở ngoại ô, có khi một tuần sau mới biết là đã có người thay thế tạm vị trí của Hoa Anh. Vậy nên, tôi đã khuyên Hoa Anh nên tạm thời rời khỏi vị trí này một thời gian để có thêm kinh nghiệm và hoàn thành nghĩa vụ chiến binh của mình.
Lời nói của Ẩn Giả thuyết phục sâu sắc tới từng người. Nhưng Huyết Hồng thì không thế, mặc dù lý lẽ mà Ẩn Giả đưa ra là hết sức xác đáng, nhưng cô cảm thấy đằng sau chuyện này có điều gì đấy không ổn một chút nào.
Thái trưởng lão cũng không hỏi gì thêm, ông thấy như vậy cũng là hợp lý. Hoa Anh vẫn đang ở trong độ tuổi phải thực hiện nghĩa vụ chiến binh theo luật của Đại Lục Hoàn Mỹ, mà lại kiêm nhiệm thêm chức tổng đội trưởng thì thật là hơi quá khổ.
Tuy nhiên, Nhận Phong tướng quân vẫn chưa đồng tình lắm, bà cần rõ ràng hơn:
-Hoa Anh, đội trưởng quyết định đúng như vậy chứ?
Hoa Anh đứng lên:
-Mạt tướng đã quyết định như vậy rồi. Rất mong sự chấp thuận của hội đồng trưởng lão.
Trưởng lão Tích Vũ Thành thở dài, có lẽ đây cũng là một quyết định đúng đắn.
* * *
Dù sao thì Ẩn Giả cũng không muốn Hoa Anh rời xa mình. Trong thâm tâm của bà, Hoa Anh là một đứa con gái mà bà yêu thương nhất. Tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc đời mình, Ẩn Giả đều cho Hoa Anh biết hết.
Một đứa con gái ngoan.
Hai mươi mốt năm trước, thời kỳ Đại Hỗn Loạn đã tới hồi kết. Kiếm Tiên Thành và Tích Vũ Thành trao trả tù binh theo như những gì ký kết trong Hiệp Ước. Ẩn Giả đã nhìn theo cả đoàn người Vũ tộc được trả về, nhưng có một điều làm bà chú ý, một phụ nữ Nhân Tộc, tay ẵm một đứa trẻ đến đi qua mặt bà. Bà hỏi vì sao người phụ nữ ấy lại đi trong đoàn tù binh Vũ tộc người phụ nữ ấy nói rằng, cha mẹ của đứa trẻ này là người Vũ tộc, họ đã chết vì vết thương của họ quá nặng, và vì trong điều kiện sống khổ cực trong ngục tù, họ đã nhờ bà ta nuôi nấng đứa bé. Người phụ nữ Nhân tộc ấy đã nuôi nó bằng dòng sữa của mình và bằng tình yêu thương của mình. Bây giờ là lúc gửi trả lại đứa bé này về nơi mà nó phải thuộc về. Đứa trẻ sinh ra từ trong chiến tranh, Ẩn Giả thương cảm cho số phận đứa bé, một số phận quá khắc nghiệt, và bà đã nhận lại đứa trẻ ấy. Đứa trẻ ngày đó chính là Hoa Anh bây giờ.
----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 7 phút và 12 giây -----
Vừa lúc ấy, có tiếng gõ cửa. Ẩn Giả nói:
-Vào đi!
Cánh cửa mở ra. Hoa Anh bước vào nhà.
-Ngươi đến rồi à, khép cửa lại đi, nhanh lên, không đêm nay không kịp mất.
Hoa Anh đóng cửa lại, cô ngồi xuống trước mặt Ẩn Giả.
-Những gì ta cần nói với ngươi, ta đều đã nói cả rồi … – Ẩn Giả nói – …bây giờ ngươi đã hiểu Xích Vân là ai, và anh ta đã từng là người như thế nào.
-Thế Diêu Linh, cô ấy cũng sẽ đi cùng với đệ tử và Xích Vân?
-Đúng. Cô bé ấy có sứ mệnh rất quan trọng, không phải ngẫu nhiên mà cô ấy lại tới Tích Vũ Thành. Một nhiệm vụ chưa hoàn thành của người cha để lại. Và rất trùng hợp, nó liên quan tới toàn bộ câu chuyện rối rắm mà chúng ta đang dây vào.
-Nhiệm vụ gì hả sư phụ?
-Đó là bí mật. Diêu Linh đã phải rất khó khăn khi nói với ta bí mật ấy. Vậy cho nên, ngươi đừng khiến cô ấy phải khó xử. Ta đã hứa là giữ kín chuyện của Diêu Linh rồi.
Hoa Anh thở dài, cô nói:
-Vậy còn chuyện đệ tử phải hoàn thành nghĩa vụ chiến binh thì sao?
-Ta đã lo hết cả rồi. Từ nay, ngươi sẽ được rút ra khỏi diện chiến binh, ta đã làm lại giấy tờ, ngươi sẽ có thân phận mới là một thương nhân. Trưởng lão Tích Vũ và Nhận Phong tướng quân sẽ giữ kín chuyện này cho ngươi. Trong Tích Vũ Thành, ngươi sẽ vẫn thuộc diện chiến binh, và chúng ta sẽ vô tư cho ngươi một vài thành tích nho nhỏ gì đấy vào hồ sơ. Còn trong hành trình của mình, ngươi sẽ phải dùng tới thân phận mới của mình.
-Nhưng giả dụ, nếu có Trưởng lão Tổ Long Thành gọi đến thì làm thế nào?
-Cái đó để ta lo. Bây giờ tập trung vào vấn đề đi.
Hoa Anh nói:
-Vậy sư phụ gọi đệ tử đến đây là để làm gì?
-Không có việc thì chẳng lẽ tự nhiên gọi đến chắc? Mà … sao ngươi cứ bồn chồn cái gì thế?
-Đệ tử thấy không tốt lắm …
-Gặp lại Huyết Hồng nên thế chứ gì?
* * *
Hoa Anh bước ra ngoài đại sảnh, cô cảm thấy mệt mỏi vì lo nghĩ nhiều.
-Tại sao cậu lại quyết định như thế?
Hoa Anh quay lại, Huyết Hồng đã đứng ở đằng sau. Đôi mắt sắc hơn dao cứa của Huyết Hồng đang nhìn thẳng vào Hoa Anh.
-Chẳng phải cậu đang muốn mình rời bỏ khỏi vị trí tổng đội trưởng hay sao? – Hoa Anh nói.
-Đúng. Nhưng không phải là theo cách như vậy. Nhớ hồi trước, cậu không bao giờ chịu thua mình vì bất cứ lý do gì cơ mà? – Huyết Hồng nói.
Hoa Anh lặng lẽ cười, cô chẳng nói gì cả.
-Mình và cậu đã là bạn của nhau, rất lâu. Nhưng mình không nghĩ là cậu lại xử “ rắn “ với Ỷ Thiên của mình đến thế.
-Cậu giận mình sao?
-Một chút. Nhưng đó là trách nhiệm của cậu, mình hiểu. Cái mà mình không hiểu, đó là vì sao cậu lại dễ dàng bỏ cuộc đến thế? Hay là cậu chịu thua mình rồi?
Hoa Anh lắc đầu:
-Mình không bao giờ chịu thua cậu bất cứ chuyện gì cả. Có điều, nếu chúng ta tiếp tục đối đầu nhau thế này, thì chẳng ai biết hậu quả của nó sẽ là như thế nào. Mình không muốn tình bạn của chúng ta lại kết thúc sớm như thế.
-Cậu chẳng bao giờ nhường mình cái gì, nhưng lúc nào cũng lo sợ mình không chơi với cậu nữa. Chán thật! – Huyết Hồng nói.
-Có lẽ vậy…
* * *
-Ngươi sợ sau này sau này sẽ phải đối đầu với con bé đó chứ gì?
Hoa Anh lặng lẽ gật đầu.
-Mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình. Ngươi càng trốn tránh sự thật rằng ngươi và Huyết Hồng là kẻ thù của nhau, thì nó lại càng hiển hiện trước mắt ngươi thôi.
Hoa Anh nhớ lại, hồi còn bé, Huyết Hồng là người bạn mà cô thân thiết nhất. Đi đâu cũng có nhau, thành một cặp hoàn hảo. Nhưng sự đời lại xô đẩy Huyết Hồng vào Ỷ Thiên, và bây giờ là thành ra hai người luôn phải đối đầu nhau.
Ẩn Giả cắt ngang dòng hồi tưởng của Hoa Anh:
-Hôm nay ta gọi ngươi đến là có việc.
-Vâng…
-Nghe kỹ đây. Bây giờ so với bọn Bất Kiếp Viện, ngươi chưa là cái gì cả. Vì vậy, để cái mạng ngươi thọ hơn, ta sẽ truyền cho ngươi Thánh Tiễn Tâm Pháp.
Quá bất ngờ, Hoa Anh không bao giờ nghĩ là Ẩn Giả sẽ truyền lại cho cô Thánh Tiễn Tâm Pháp, và cũng không bao giờ nghĩ là lại trong một khung cảnh kém thích hợp thế này. Thánh Tiễn Tâm Pháp là vĩ đại, là lớn lao, và nó lại đang ở trong một ngôi nhà nhỏ bé với ánh nến leo lắt.
-Sư phụ, người không đùa đấy chứ?
-Không hề. Mà lúc này là lúc nào còn đùa được chứ?
-Nhưng Thánh Tiễn Tâm Pháp chỉ dành cho người có dòng máu Ngũ Hành Tộc.
-Đúng. Nhưng có một số ngoại lệ. Tên Hi Vỹ, tên tướng dưới trướng của ta trước đây, hắn không phải là người Ngũ Hành Tộc, nhưng sự nỗ lực trí tuệ siêu phàm, và con mắt hay học lóm của hắn đã giúp hắn học được Thánh Tiễn Tâm Pháp. Thậm chí, hắn còn đạt được lên đẳng cấp thứ tư trước cả ta.
-Vậy…
-Ngươi cũng có thể học, nhưng chắc chắn là sẽ không phát huy tối đa được sức mạnh của Thánh Tiễn Tâm Pháp. Vậy cho nên cởi áo ra!
Hoa Anh hơi bất ngờ, cô không hiểu:
-Sư phụ bảo gì cơ?
-Ta bảo ngươi cởi áo ra, không hiểu à?
Hoa Anh gỡ bộ áo giáp trên người xuống, cô mặc một chiếc áo vài màu đỏ ở bên trong.
-Thế này ạ?
-Ta bảo là cởi áo cơ mà! Con bé này hay nhỉ!
Hoa Anh lại cởi tiếp áo, và lộ ra bên trong là cái yếm.
-Được chưa ạ? – Hoa Anh lúng búng.
Ẩn Giả bực mình:
-Ta bảo là cởi hết! Chứ đâu có bảo là để cái kiểu nửa nạc nửa mỡ này?
-Nhưng mà…
-Ôi dào ôi! Đàn bà với nhau thì ngươi ngượng cái gì? Mà cứ lần khần mãi thế, cởi áo ra!
Hoa Anh ngượng chết người. Lần này còn ngượng hơn cả cái chuyện Xích Vân hôn cô ở Kiếm Tiên Hồ.
-Được rồi! Mà xem ra… – Ẩn Giả cười – …trông ngươi thế này thì thử hỏi bao thằng thích ngươi là phải!
-Sư phụ! – Hoa Anh gắt.
-Thôi được rồi! Bây giờ…
Ẩn Giả rút một con dao ra, bà nói:
-Chịu đau một chút.
-Sư phụ làm gì thế?
-Ngồi yên!
Ẩn Giả đưa mũi dao lên đôi vai trắng như ngọc thạch của Hoa Anh. Bà rạch một đường dài. Máu chảy dài xuống, Hoa Anh đau không thể tả được. Cô ứa nước mắt.
-Cố gắng chịu đựng, qua nhanh thôi! – Ẩn Giả an ủi.
Ẩn Giả mím môi, bà rạch con dao lên lòng bàn tay mình. Máu chảy xuống, bà đặt đôi bàn tay đẫm máu đó lên người Hoa Anh.
-Tập trung tư tưởng! – Ẩn Giả nói – Đừng nghĩ đến chuyện khác! Không thì ngươi sẽ tiêu mạng ngay đấy!
-Vâng…
Ẩn Giả niệm thuật, máu trên tay bà cuộn lên như sóng biển hoà vào dòng máu đỏ tươi của Hoa Anh.
-Ngũ Hành Phong Ấn!
Từ tay Ẩn Giả phát ra một hình ngôi sao năm cánh lấp lánh, ngôi sao ấy hút sạch máu của cả hai người và cuộn lại thành một đám đỏ đặc trên không trung.
Hoa Anh mệt rã người, thời gian tưởng như đang kéo dài ra trước mắt cô hàng trăm năm, cô muốn khỏi đây, cô không muốn đau đớn nữa.
Ngôi sao năm cánh vỡ tung, khối cầu máu đỏ đặc vỡ theo, thành hàng dòng pháp chú đỏ rực bao quanh lấy hai người. Những dòng pháp chú chạy xuống mặt đất, trườn lên người Hoa Anh, chảy thẳng vào vết thương. Hoa Anh thấy vết thương đã đau nay lại như dao cắt rộng thêm ra. Nước mắt không ngừng tuôn xuống.
Những pháp chú đỏ rực tràn ngập lên miệng vết thương sáng chói, miệng vết thương bắt đầu co lại, pháp chú cuộn tròn rồi bất ngờ xoè rộng ra.
Hoa Anh đổ vật xuống đất.
-Có khá hơn không? – Ẩn Giả hỏi, bà đỡ Hoa Anh dậy.
Hoa Anh yếu ớt đáp lại:
-Đau…
-Ta đã dùng máu của mình để cải tạo lại dòng máu của ngươi.
Hoa Anh nhìn xuống ngực mình, một ngôi sao năm cánh đỏ thắm trên ngực cô.
-Sư phụ, thế này là…
-Chúc mừng ngươi đã trở thành thành viên của Ngũ Hành Tộc.




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất