Thiên Đế Kiếm

Chương 18: Đã hai tuần.

Chương 18: Đã hai tuần.
Kế Đô ngẫm nghĩ.
Hai tuần kể từ khi Kế Đô và Hàn Ngọc về Đạp Kiếm Sơn Trang. Giờ này, lễ hội Thanh Lâm cũng đã gần tàn rồi. Người ta bắt đầu quay trở lại cuộc sống thực của mình. Tích Vũ Thành đã lấy lại được cảnh thanh bình và yên tĩnh vốn có xưa nay. Tất nhiên, nhiều người mong muốn lễ hội dài hơn, dài hơn nữa, để họ được say bất tận trong đêm. Nhưng vui thì không được quá đà, mà say thì không nên say triền miên, người dễ nôn nao khó chịu lắm.
Kế Đô thấy lễ Thanh Lâm cũng bình thường, trừ buổi tối. Có buổi tối là vui, Hàn Ngọc thường gọi anh ra nhảy cùng. Anh không nhớ rõ là trong lúc nhảy, mình đã làm những gì. Nhưng cảm giác ấy thật vui, thật khó tả, anh quên hết mọi thứ đang vướng bận làm anh bực mình.
-Huynh nghĩ gì vậy? – Hàn Ngọc hỏi.
-À, không có gì! Chúng ta tới quán trọ kia đi, tiểu thư. Muộn lắm rồi!
Đạp Kiếm Sơn Trang vốn là yên tĩnh. Nhưng trước kia, cái bộ mặt của nó không phải là yên tĩnh. Suốt từ thời Hỗn Tam Giới cho tới khi Đại Hỗn Loạn, nơi đây từng chứng kiến cảnh máu đổ, cảnh chết chóc. Từng là nơi cố thủ của Nhân Tộc trước sự tấn công mạnh mẽ của Oán Linh vào thời Hỗn Tam Giới. Lúc trước, dưới sự chỉ đạo của Lục Ma Thiên Vương, Oán Linh dồn sức tấn công vào Kiếm Tiên Thành, Nhân Tộc không thể nào chịu đựng nổi, nên phải bỏ thành, chạy về vùng đất Kỳ Bàn Cổ, xây dựng căn cứ, chính là Đạp Kiếm Sơn Trang bây giờ. Lục Ma Thiên Vương tiếp tục truy đuổi, dồn Oán Linh tới đây công kích suốt ngày đêm, nhằm thực hiện mục đích tiêu diệt tận gốc Nhân Tộc. Hàng vạn người lính đã ngã xuống, cho tới khi còn lại chưa đến mười vạn người Nhân Tộc, thì đại quân Thú Tộc từ Vạn Hóa Thành đã tới cứu viện. Một trận chiến tàn khốc, binh lính Thú Tộc và Nhân Tộc thương vong vô số, và cũng chính cái ngày ấy đã tương truyền Như Lai Phật Tổ hạ thế, phổ độ cho những oan hồn. Một thời kỳ đau khổ và tưởng chừng Nhân Tộc đã tới ngày tuyệt diệt.
Nơi ấy được tưởng niệm là vùng đất phi chiến tranh. Nhưng cái gì cũng bền vững khi và chỉ khi người ta làm nó bền vững. Thời kỳ Đại Hỗn Loạn tới, miền Trung Đại Lục là nơi lửa không bao giờ tắt. Những lời thề ước về một vùng đất yên bình năm xưa đã phôi pha, thay vào đó là cuộc chiến đẫm máu, mà chủ yếu là Thú Tộc và Nhân Tộc. Chính những người đã từng là bạn của nhau, đã quay sang tàn hại lẫn nhau không thương tiếc.
Thời kỳ Đại Hỗn Loạn đã kết thúc, nhưng trong ký ức của nhiều người, nó vẫn là một thứ không bao giờ tồn tại với cái tên: không tồn tại. Những tiếng thét, tiếng gươm đao, lửa cháy, những thảm cảnh, những năm tháng ấy, ai mà quên được?
Kế Đô quay lại đằng sau, một thứ gì đó đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
-Có chuyện gì sao? – Hàn Ngọc hỏi.
-Không. Chúng ta đi thôi.
Con đường vắng không một người qua lại. Nhưng không phải mọi sinh hoạt đã chấm dứt, một quán trọ đằng kia vẫn còn sáng đèn. Kế Đô và Hàn Ngọc đi tới quán trọ ấy.
Trong quán trọ này, vài ba tiểu nhị đang sắp xếp bàn ghế để đóng cửa. Họ ngạc nhiên khi thấy giờ này vẫn còn khách.
-Xin lỗi quý khách! Giờ này quán chúng tôi đóng cửa mất rồi!
Hàn Ngọc nói:
-Không, chúng tôi không ăn uống gì cả. Chúng tôi chỉ muốn có một chỗ trọ thôi, phiền các anh nói giùm với ông chủ một chút được không?
Anh tiểu nhị nhìn Hàn Ngọc mãi, đúng là một cô gái xinh đẹp. Nhưng khổ nỗi con mắt anh ta không dám nhìn thẳng vì Kế Đô đang án ngữ ngay cạnh Hàn Ngọc. Trái hẳn với khuôn mặt vui tươi của Hàn Ngọc, đôi mắt của Kế Đô lạnh lùng và toát ra một thứ khó chịu đằng sau mái tóc trắng.
Tiểu nhị chạy vào trong, ngay sau đó, một ông chủ quán khí người to béo đi ra, người chưa xuất hiện mà giọng đã tới:
-Quý khách! Quý khách!
Ông chủ đi vào bàn. Ông ta làm một tràng:
-Vị cô nương và công tử đây muốn tìm phòng trọ sao? Quán chúng tôi còn một phòng đấy! Ở trên tầng! Rất vừa vặn cho hai vị…
Nói đến đó, ông chủ quán im bặt khi bắt gặp ánh mắt của Kế Đô lộ rõ vẻ khó chịu đang hướng vào ông ta. Hàn Ngọc thấy vậy, nên hỏi ngay:
-Vậy chỉ còn đúng một phòng thôi sao ông chủ?
-Vâng…vâng.
Thấy mắt của Kế Đô, ông chủ quán hơi rợn, ông nói ngay:
-Chúng tôi có thể kê thêm giường, nếu hai vị thấy bất tiện!
-Thế cũng được!
Mất một lúc, căn phòng mới được dọn xong. Hàn Ngọc uể oải nằm xuống giường, một cuộc hành trình dài và mệt mỏi.
-Tiểu thư đi nghỉ đi! – Kế Đô nói – Hôm nay đã mệt mỏi rồi!
Hàn Ngọc vươn vai:
-Huynh cũng đi nghỉ đi.
-Vâng.
Hàn Ngọc thấy thật không thoải mái chút nào. Cô bực:
-Đã nói rồi! Tại sao huynh lúc nào cũng một câu tiểu thư, hai câu tiểu thư vậy?
Kế Đô quay đi, không thèm nghe những lời nói đó, anh đặt lưng xuống giường rồi bảo Hàn Ngọc:
-Tiểu thư hãy nghỉ đi.
Hàn Ngọc nhìn theo rồi thở dài. Kế Đô lúc nào cũng vậy, và cô cũng cảm thấy hơi bực mình với Kế Đô. Rồi cô hậm hực nằm xuống giường, ngủ một giấc.
Mới nằm được một lúc, Hàn Ngọc đã ngủ ngay. Cả một cuộc hành trình dài và mệt mỏi đã làm cô kiệt sức.
Kế Đô mở mắt. Trong bóng đêm, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ Hàn Ngọc. Khuôn mặt Hàn Ngọc sáng ngời lên trong đêm tối.
Kế Đô ngồi dậy, anh lại gần Hàn Ngọc. Đôi tay anh rờ lên khuôn mặt cô.
Rồi Kế Đô đưa tay xuống.
Anh kéo tấm chăn lên, Hàn Ngọc cựa mình, nằm nghiêng sang một bên.
Kế Đô mở cửa sổ phòng, gió hun hút thổi vào lạnh cả người. Anh chui ra ngoài, rồi đóng cửa sổ lại.
Kế Đô phi thân xuống dưới đất, con đường giờ đây hoàn toàn vắng lặng, không một bóng người, chỉ có lá cuốn.
Kế Đô bước đi trong đêm, bóng của anh dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng đổ dài và loang ra trên mặt đường. Anh đi tới cổng một ngôi nhà.
Một kẻ mặc áo khoác đen đang đợi ở đó, hắn dựa lưng vào tường. Trông thấy bước chân đi tới, hắn ngước nhìn lên, khuôn mặt bị che khuất bởi mũ trùm.
Kế Đô nhìn kẻ đó, anh nhìn quanh, rồi hỏi:
-Đi theo làm gì?
Tên áo đen ấy nói:
-Con bé ấy ngủ nhanh thế cơ à?
-Tôi hỏi đi theo làm gì?
Tên mặc áo khoác vởi mũ trùm, một khuôn mặt hơi vuông, nhưng cằm lại thuôn xuống, khuôn mặt ấy được kéo gọn lại bởi mái tóc dài đến cổ màu bạc pha lẫn đen.
-Chỉ theo dõi mày mà cũng không được sao?
-Vô Ảnh à? – Kế Đô nói.

Cổng thành Bắc Kiếm Tiên.
Những người vệ binh đã đi nghỉ, chỉ còn lại hai người lính canh đang ngồi trò chuyện với nhau. Và họ không hề hay biết là có người đang ở trên nóc tháp canh.
Doãn Ái ngồi một mình trên tháp canh. Đang mùa hè, nhưng một cơn gió tràn tới làm Doãn Ái cảm thấy lạnh ngắt người.
-Này! Cậu có biết là Hàn Phi sắp lấy Doãn Ái rồi không? – Tiếng của một người lính vệ binh.
-Biết! Thiên hạ đang đồn ầm lên rồi mà chẳng lẽ tôi không biết hay sao? – Người kia đáp lại.
-Hai đứa ấy đâm lại hợp nhau, một thằng thì thích gái gú, một con thì khoái ngủ với trai.
Hai người lính vệ binh cười ầm lên.
Doãn Ái ngồi ở trên mà tức đến lộn ruột. Không phải Doãn Ái tức vì mình bị chửi, mà tức là vì Hàn Phi bị người ta chửi. Hàn Phi không phải là hạng trăng hoa, Doãn Ái biết rõ điều ấy, vậy mà hai thằng vệ binh này lại sủa như vậy, thật tức chết đi được!
Nhưng Doãn Ái lại buồn. Sự buồn tự nhiên đến, vồ vập và quấn lấy Doãn Ái. Năm nay cũng chẳng đi lễ Thanh Lâm nữa, Doãn Ái không có tâm trạng để đi. Ánh trăng đang nhạt nhoà và rưng rưng trong mắt Doãn Ái.
-Sao chị còn ngồi đây? – Một tiếng nói làm Doãn Ái giật mình.
Doãn Ái quay lại, một dáng người cao dong dỏng với khuôn mặt gầy.
-Lã Vân à? – Doãn Ái cố gắng nở một nụ cười tình tứ, nhưng không thể cười nổi. Hai khoé miệng cứ nhếch lên trông thật khó coi.
Lã Vân nhìn Doãn Ái một lúc rồi ngồi xuống cạnh Doãn Ái.
-Trăng hôm nay không được đẹp lắm. – Lã Vân nói.
-Ừ…
Lã Vân quay sang:
-Hôm nào chị cũng ngồi ở đây à?
-Ừ. Tôi thường hay ngồi ở đây.
Lã Vân để ý mặt Doãn Ái không còn son phấn nữa, và bỗng nhiên trong y nổi lên một thứ đến cồn ruột. Không phải y bực mình như thường lệ, mà là y cảm thấy Doãn Ái quá đẹp, quá hoàn mỹ. Doãn Ái son phấn lên đủ làm tất cả đàn ông ngã rạp xuống, nhưng không trang điểm gì cả thì đủ sức làm một kẻ máu lạnh như Lã Vân phải nao lòng. Doãn Ái sinh ra là một sự hoàn hảo của tạo hóa rồi, cặp mắt màu tím trông vẻ mơ mộng đĩ thoã hằng ngày của Doãn Ái là vì son phấn, cái mà Lã Vân nhìn thấy bây giờ là một đôi mắt đẹp và sáng rực lên bởi ánh trăng. Vẫn là đôi mắt màu tím ấy, nhưng nó lại vừa khiến người ta xúc động, lại vừa khiến người ta vui vì nó, nhưng lại làm người ta thấy buồn. Quá lẫn lộn! Lã Vân kìm nén lại mình.
-Hàn Phi đã về chưa? – Doãn Ái hỏi.
-Chưa. Nhưng cũng sắp rồi.
Doãn Ái lại ngồi im đấy, không nói gì cả.
-Cậu có tin rằng ngày mai, tôi chỉ cần tới cạnh Doãn Ái và trưng bày một số thứ ra là nó ngủ với tôi liền không?
-Nói khoác vừa chứ!
-Ơ, cái cậu này! Không biết con Doãn Ái nó thích mấy thằng to và “ khoẻ “ hả?
Tiếng cười ngất của hai người vệ binh vọng lên trên, và tất nhiên là Lã Vân nghe không sót một từ nào.
Lã Vân thấy Doãn Ái vẫn im lặng, y mím môi và mong muốn cho một cái vả vào mặt, không phải mặt Doãn Ái mà là mặt hai thằng vệ binh dưới kia. Không hiểu sao y lại nghĩ vậy.
-Cậu cũng nghĩ tôi là một đứa con gái mất dạy phải không? – Doãn Ái hỏi.
-Không. Chị nghĩ sai rồi.
-Vậy thì sao?
-Tôi chưa bao giờ coi chị là một đứa con gái mất dạy. Tôi chỉ coi chị là một con điếm.
Doãn Ái khẽ gật đầu, nói:
-Đúng, tôi là một con điếm. Vậy tại sao cậu còn ngồi cạnh một con điếm làm gì cho dơ bẩn người cậu?
-Sẽ rất bẩn. Đúng vậy, nhưng mà tôi muốn biết vết bẩn ấy là vì cái gì.
-Ý cậu là sao?
Lã Vân nói:
-Tôi biết Thất Hiền Sứ Giả chẳng hề quý gì chị. Ông ta là cha, nhưng chỉ quan tâm tới dòng máu của chị. Ông ta cần máu, chứ không cần tới cái mạng của chị. Hôm trước, tôi đã thấy hết chuyện đó.
Doãn Ái thở dài:
-Vậy là cậu đã biết?
-Tôi hỏi thật, có đúng là người cha đáng kính của chị muốn tìm một đứa con trai, và kể cả mẹ thằng bé ấy là điếm thì cha chị cũng chấp nhận phải không?
Doãn Ái quay sang nhìn Lã Vân:
-Cậu có nghĩ một đứa con lại đi kể mọi việc về cha mình không?
-Nếu chị không thích nói thì tôi cũng không ép, bởi vì tôi đã biết cả rồi.
Doãn Ái lặng lẽ cúi đầu.
-Chị cảm thấy tủi nhục, nên chị đã sống buông thả, và giờ đủ trò phá phách để khuây khoả, tôi nói có đúng không?
-Cậu nghĩ nhầm rồi…
-Bác Hàn đã từng nói: không một người phụ nữ nào sinh ra để trở thành một con điếm cả. Chị cũng là phụ nữ, nên chị hiểu rõ điều đó. Chỉ có sự khốn quẫn mới khiến người phụ nữ bán đi cái thứ quý giá nhất của mình. Còn chị, nỗi đau mà chị phải cảm nhận trong suốt mấy chục năm qua làm chị không thể chịu đựng nổi. Và chị oán hận người khác, chị dùng sắp đẹp của mình để phá nát hạnh phúc của người khác, tôi nói không sai chứ?
-Cậu đúng là một con cáo già đấy.
-Cáo thì hơi có, nhưng già thì chưa! – Lã Vân cười.
Doãn Ái cũng bật cười, Doãn Ái cảm thấy vui.
-Cậu đến đây là để thăm dò tôi sao?
Lã Vân lắc đầu:
-Không. Chỉ là tán chuyện thôi. Còn nếu muốn dò hỏi về cha của chị, thì tôi phải hỏi khác và cũng trong hoàn cảnh khác, chị hiểu chứ?
Doãn Ái nhìn lên trời, trăng nhợt nhạt, nhưng vẫn sáng rõ.
-Cậu có nghĩ Hàn Phi còn yêu tôi nữa không?
-Không. Nhưng nếu chị thay đổi, biết đâu lại được thì sao? Hàn Phi không phải là người lắm điều và xét nét như tôi. Hàn Phi có thể bỏ qua tất cả.
-Tôi nói điều này, đừng nghĩ tôi giả dối. Thật sự Hàn Phi là người mà tôi yêu thương nhất.
-Vậy sao còn theo trai?
-Tôi ghen tỵ với Hàn Phi, và tôi không thể chịu đựng được, anh ấy có những thứ tôi không có...
-Bỏ tiền ra một bên chứ?
-Ừ.
-Tôi có biết người chồng trước đây của chị. Nói cùng ra thì chị bỏ hắn cũng có phần đúng. Hiện giờ thằng cha đó đang say khướt ngoài Vạn Xà Đảo kia kìa. Hắn ham đánh bạc lắm, có số má ở Kiếm Tiên Thành và Tổ Long từ lâu rồi. Và hắn cũng đốt tiền vào kỹ viện như đốt giấy vậy. Nghe đâu là thua đến gần hai chục viên Kim Nguyên Bảo rồi, chỉ còn lại vài đồng sắt mua bánh bao thôi.
-Hắn ta đốt tiền cũng không đến nỗi nhanh lắm.
...
-Thằng quỷ con Lã Vân đâu rồi? – Ngài Hàn hỏi.
-Cậu ta ra ngoài có chút việc… – Hàn Vệ trả lời.
Phòng làm việc của Ngài Hàn giờ là của Ngài Hàn, Hàn Vệ thấy cũng nhẹ bớt khi thoát khỏi cái ghế màu nâu và bóng sơn mà Ngài Hàn đang ngồi. Ngồi lên cái ghế ấy là phức tạp lắm. Cũng may là mấy tuần Ngài Hàn đi vắng, có Hàn Thanh giúp đỡ nên Hàn Vệ cũng đỡ mệt hơn một tí.
-Thất Hiền Sứ Giả đã nói chuyện với Độc Tâm chưa bố? – Hàn Vệ hỏi.
-Chưa, nhưng sắp. Lão già ấy sắp vào Tổ Long rồi.
-Liệu Độc Tâm có chịu nhượng bộ chúng ta không?
-Cái đó còn tuỳ. Nhưng ta nghĩ khả năng được là nhiều hơn. Thất Hiền Sứ Giả là một lão già hám danh, nếu Độc Tâm không chịu thì lão có cách để Độc Tâm phải chịu. Vả lại thằng Hà Gia Đoàn đang cay cú chúng ta thì thế nào mà nó chả nhận lời!
-Sao lại thế?
-Động não một chút là nhận ra ngay. Mày có hiểu, chúng ta cậy nhờ vào đất của Độc Tâm tức là chúng ta đã mạo hiểm không? Bọn Độc Tâm sẽ không từ mọi thủ đoạn để phá hoại chúng ta ở Kính Hồ Cư.
-Ra vậy. Nhưng tại sao bố lại chọn Kính Hồ Cư chứ? Ta có thể ở trong Tổ Long Thành, hoặc cùng lắm là ở U Lan Cốc, nếu có động về Bất Kiếp Viện thì ra đó ngay cũng được mà.
-Có. Cách đấy cũng được. Nhưng mà có cái dở, đến lúc bọn Bất Kiếp Việc xồ vào Kính Hồ Cư, còn chúng ta cũng tự nhiên thò mũi vào đấy thì bọn Độc Tâm thế nào mà chẳng vin cớ đó mà bắt chẹt chúng ta chứ?
Hàn Vệ ngáp dài:
-Đằng nào cũng khó cả. Mà sao tự nhiên chúng ta lại dây dưa vào vụ này cơ chứ?
Ngài Hàn đốt thuốc Phù Linh, khói thuốc bốc ngào ngạt, tuôn ra cửa sổ.
-Số kiếp nó là thế. Ta đã từ bỏ Uất Hận Thành, nhưng giờ nó lại bám riết lấy như oan hồn đòi mạng vậy.
Hàn Vệ lại ngẫm nghĩ thời gian sắp tới, hắn thích ngủ, hắn chán cái chuyện lại phải vung vũ khí lên mà chém giết lẫn nhau.
-À, Hàn Ngọc bảo là sau lễ Thanh Lâm là nó về đâu đấy? – Ngài Hàn hỏi.
-Đạp Kiếm Sơn Trang, nó bảo là về đấy.
-Ừm…
-Bố đừng lo quá, có Kế Đô rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
-Ừ.

----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 2 phút và 30 giây -----
Màn đêm đen cuốn theo lá vẫn đang bao trùm khắp Đạp Kiếm Sơn Trang.
Trước mặt Kế Đô lúc này là Vô Ảnh.
-Đi theo làm gì? – Kế Đô hỏi.
-Cái đó đáng ra mày phải tự hiểu thì đúng hơn. Sao lại hỏi tao?
Kế Đô im lặng, anh không nói gì cả.
-Tao tưởng là mày đưa nó đến Lạc Nhật Trấn cơ mà? – Vô Ảnh tiếp tục – Tao đợi mỏi cổ rồi chẳng thấy đâu cả!
-Có một chút thay đổi trong kế hoạch. Đáng lý ra anh phải biết và đừng có vác mặt đến đây.
-Mày có theo kế hoạch đâu, thay đổi cũng không hề nói với tao một tiếng, thì làm sao mà tao biết được? Mà mày thay đổi cái gì chứ? Đưa con bé tới tận Ma Thiên Nhai, rồi lại vòng về Tích Vũ Thành, ăn chơi xả láng rồi mới đem nó về chỗ này?
-Tôi chỉ đề phòng thôi.
-Đề phòng?
-Tôi sợ rằng có người của Hàn Thuỷ đi theo dõi. Vả lại, tôi cũng đã nói với Hàn Vệ là phải đào tạo và hướng dẫn cho Hàn Ngọc. Đến Ma Thiên Nhai là thích hợp với cô ta.
-Thôi được rồi, tao không săn vắn mày cái chuyện đó nữa. Tuy nhiên, tao không thể hiểu nổi cách làm việc của mày. Ở Ma Thiên Nhai, suýt chút nữa là con bé ấy bay đầu bởi con Mị Yêu rồi! Thiên Ma cần nó sống, mày dư sức quét sạch bọn quái vật ấy cơ mà?
-Đó là việc riêng của tôi.
Vô Ảnh mỉa mai:
-Việc riêng! Ừ, mày có biết Thiên Ma sẽ điên tiết thế nào nếu con bé Hàn Ngọc chết không hả?
-Tôi chỉ chấp nhận yêu cầu là đưa Hàn Ngọc đến cho anh. Còn tôi làm việc thế nào, đó là chuyện của tôi. Vì vậy, đừng có xía vào đây mà thêm rối rắm!
Vô Ảnh bực mình, đôi mắt hắn đầy sát khí, không gian bị đè nén bởi sát khí của hắn, Kế Đô cảm thấy khó thở.
Nhưng Vô Ảnh chỉ bực mình thôi, rồi đâu lại vào đấy. Hắn nói:
-Muốn làm thế nào thì làm. Đừng để tao phải cho con bé ấy bay đầu ngay tại đây …
Trong chớp mắt, Kế Đô lao tới. Nhưng Vô Ảnh còn nhanh hơn, thanh Hắc Kiếm đã rút ra từ lúc nào, thanh kiếm cuốn băng trắng loang lổ máu, bốc mùi tanh. Một luồng gió khẽ thoảng qua mặt Kế Đô.
Kế Đô thấy mặt mình nhói lên, anh sờ vào má và thấy một ít máu.
-Đừng tưởng là tao không dám giết mày! – Vô Ảnh nói – Thích thì chiều! Mày được gọi là “ bất tử “ nhưng cần thì tao chiến ngay tại đây đấy!
Vô Ảnh rút kiếm lại, đặt ra sau lưng, hắn nói:
-Con bé ấy khi nào thì rời khỏi đây?
-Hai ngày nữa.
-Nghe cho kỹ đây. Mày, khôn hồn phải đưa con bé ấy tới Kỳ Bàn Cốc nội trong tháng này. Nếu không, phải để tao và mày đánh giết một trận thì không hay đâu.
Vô Ảnh quay đi, bước chân hắn chậm rãi và nặng nhọc.
Vô Ảnh thấy một bên tóc của mình bị đứt và rơi xuống.
“ Thằng Kế Đô ra tay nhanh thật, sém chút nữa là đứt đầu rồi! “.
Vô Ảnh đang cố gắng kiềm chế máu nóng đang chảy khắp người mình.
“ Phải bình tĩnh…
…bình tĩnh là tốt…
…phải bình tĩnh. “.

Tần Mạnh Uy ngồi lặng im trong Sầu Lệ Điện.
Sầu Lệ Điện xưa kia vốn là một nơi để các tù nhân cầu nguyện và sám hối. Những tù nhân quỳ xuống thành hàng dài, miệng lầm rầm đọc những bài ca rửa tội. Nhưng có những kẻ không thích đọc, không thích hát, những tay cai ngục phải nhờ đến roi da và xích sắt để rửa tội cho chúng, thay cho những bài ca đẹp đẽ kia.
Nhưng nơi đây còn là chỗ để người ta tế những vong hồn những người tù đã chết.
Mạnh Uy không biết ông bạn già Hàn Thuyên có chịu giúp đỡ mình không. Ông đã đắn đo suy nghĩ mãi, ông không muốn người bạn mình một lần nữa lại vướng bận về Uất Hận Thành. Nhưng đã nói rồi, có số kiếp ở Uất Hận Thành thì muốn thoát khỏi nó cũng không được.
Một đám người đi vào Sầu Lệ Điện. Mạnh Uy vẫn ngồi đấy, ông chẳng quấy quả họ làm gì, vì họ đang chuẩn bị hành lễ. Đám người đó bước thành hai hàng, mỗi hàng sáu người, riêng một người đi ở giữa hai hàng đó, trên tay mỗi người cầm một nén hương nghi ngút khói. Ngày nào cũng vậy, cứ tầm giờ Sửu là hành lễ trong Sầu Lệ Điện.
Từng người một trong đám người đó cắm những nén hương lên một cái vạc rất lớn, được đặt trên một cái bệ. Cái vạc chi chít hàng trăm cây hương đã tàn, bụi bẩn bám đầy lên cái vạc đó khiến màu đồng vốn có của nó đã bị xỉn lại.
Đám người đứng xung quanh cái vạc, khói hương cuộn lên dày đặc và lượn quanh mười ba người đó. Đám người cầu nguyện, tiếng của họ văng vẳng trong Sầu Lệ Điện.
Hồn ơi, hồn ơi
Đừng về nơi đây
Đừng đòi mạng người
Đừng quẩn quanh người
Các người đã chết
Luyến tiếc làm chi?
Hồn ơi, đi đi!
Về nơi xa mãi
Về Tuyệt Cực Địa
Về với Ma Giới
Kiếp sống là thế
Oán trách làm gì?
Hồn ơi, đừng về!
Cha chẳng thiết mong
Mẹ chẳng thiết cần
Cha mẹ vô lệ
Cha mẹ đi mãi
Hồn về nhớ ai?
Hồn ơi, hồn hỡi
Đi trong mưa sa
Đi trong bão tuyết
Phiêu diêu vô định
Đừng quay đầu lại
Đừng nhìn về đây.
Số kiếp ai oán
Trong ánh sao tàn
Số kiếp liêu xiêu
Trên cánh đồng chiều…
Những làn khói thoảng lên, chốc chốc lại xuất hiện những đám khói hình mặt người rồi tan biến. Những oan hồn vẫn chưa được giải thoát. Tiếng gầm thét của chúng vang vọng và trải dài khắp Sầu Lệ Điện.
Tần Mạnh Uy nhìn những oan hồn đó, mà ông chạnh lòng…
Nếu ông chết thì sao?
Đang suy nghĩ đến đó thì có một người đi vào, người này di chuyển lanh lẹ, khuôn mặt của anh ta không nhìn rõ vì chìm khuất trong bóng tối.
Tần Mạnh Uy quay lại:
-Đạo Từ đấy à?
-Vâng, chào ngài thủ lĩnh.
-Có chuyện gì không?
-Cuộc thi “ Sinh Tử “ đã kết thúc vòng đầu tiên.
Tần Mạnh Uy giật mình, ông đã quên béng mất chuyện ấy gần hai tuần nay. Kể cũng lạ, một việc trọng đại như thế, mà tại sao ông lại quên được nhỉ? Ông hỏi dồn:
-Thế nào?
-Một vạn thí sinh. Có gần tám ngàn đứa trẻ đã qua vòng một. Còn lại thì trượt …
-Hai ngàn đứa ấy thế nào?
-Gần một ngàn đứa còn giữ được mạng. Gần năm trăm đứa đã chết. Còn lại…
-Thì sao? – Mạnh Uy bực mình.
-…tàn phế, chúng nó sắp sửa bị hành quyết tại Ai Oán Đường rồi.
Chỉ có thế, Tần Mạnh Uy vọt ra, chạy như bay trên hành lang rồi lờ mờ ánh lửa từ những ngọn đuốc ở hai bên. Ông nghiến răng kèn kẹt.
Tưởng chừng như lâu lắm, Mạnh Uy mới tới được Ai Oán Đường. Ông bị hai thành viên Biệt Sát giữ lại:
-Xin lỗi thủ lĩnh, đang chuẩn bị hành hình, ngài không thể vào được!
Mạnh Uy chẳng đếm xỉa gì, một cú đá, một cú đấm, hai người lính Biệt Sát bay ra. Ông mở toang cánh cửa đá nặng trịch. Cánh cửa kêu ầm lên khi chạm vào tường.
Trước mắt Mạnh Uy không còn là bóng đen nữa.
Ai Oán Đường thực sự là Ai Oán Đường. Những đứa trẻ xếp thành một hàng dài, dưới những cây đại đao cắm ngập xuống đất. Có những đứa đã bị mất cả hai cánh tay, hoặc mù cả hai mắt, tệ hại hơn là có những đứa mất cả tay lẫn chân, chỉ còn đúng một cánh tay phải, còn nhiều đứa bị lở loét toàn thân, mùi hôi thối bốc lên. Đó là hậu quả của những trận chiến trong Hạ Thâm Hồn với quái vật, ăn phải những loại quả và sinh vật có độc.
Những người lính Biệt Sát quay ra nhìn Mạnh Uy, họ đang chuẩn bị làm công việc của thần chết - tống tiễn những đứa trẻ này về địa ngục.
-Cậu làm gì vậy? – Một giọng nói cất lên.
Mạnh Uy nhìn sang, là Đường chủ Hãn Đồ. Ông nói:
-Tôi xin ngài, đừng giết bọn chúng!
-Cậu hiểu điều này. Ta thành thực không muốn giết chúng nó, nhưng chúng nó đã tàn phế, tàn phế trong Uất Hận Thành đồng nghĩa với cái chết. Sớm muộn gì, thì chúng nó cũng sẽ bị những kẻ khác giết.
Mạnh Uy nổi khùng:
-Mạng người là quan trọng!
-Tôi biết. Nhưng đây là luật.
-Tại sao chứ? Chúng nó có tội gì?
-Ta cũng muốn, nhưng…
-Tại sao ngài không hỏi Thiên Tử?
-Thiên Tử hiện đang bế quan. Ta không được làm phiền.
Mạnh Uy hướng ánh mắt vô vọng về phía những đứa trẻ đằng kia.
-Đường chủ! – Mạnh Uy hét – Ngài không thể giết chúng được!
-Cậu thật không biết điều! – Đường chủ Hãn Đồ mất bình tĩnh – Cậu đã từng tham gia cuộc thi này nên phải hiểu rằng, tàn phế chính là biểu hiện của sự vô dụng chứ? Những phế vật không thể tồn tại ở nơi này!
Mạnh Uy ngửa đầu lên, luồng ánh sáng của trăng đang rọi vào mặt ông.
-Trước đây, tôi cũng đã có một người bạn…. – Mạnh Uy nói – …trước cả Hàn Thuyên …
…cậu ấy không vượt qua nổi Trung Thâm Hồn, và bị mất cả hai chân…
…cậu ấy thất vọng, chán nản. Nhưng rồi ngài có biết cậu ấy nói gì với tôi không?
…cậu ấy nói rằng sẽ phải sống. Cậu ấy sợ phải chết, cậu ấy vẫn còn muốn sống…
…cậu ấy nói rằng phải sống, để chờ tôi ra khỏi Thâm Hồn...
... khi tôi ra khỏi Thâm Hồn, cậu ấy đã bị hành quyết rồi, ở đây, Ai Oán Đường.
-Mạnh Uy, cậu…
-Ngài có hiểu không? Ham sống sợ chết đâu có gì sai? Chẳng phải Hàn Thuyên đã nói rồi sao? Được sinh ra là một điều hạnh phúc. Những đứa trẻ này…dù đã tật nguyền, nhưng chúng vẫn có quyền sống, chúng ta không phải thần chết, chúng ta không thể cướp mạng sống của chúng.
-Nhưng đây là Uất Hận Thành…
-Chúng ta có thể cho chúng sống riêng, và chọn cho chúng một việc phù hợp về sau này.
-Cậu không biết là cậu đang nghĩ gì đâu…
-Đội trưởng!
Hãn Đồ đã thấy Mạnh Uy gọi đúng bằng cái tên trước đây. Ông cảm thấy có chút gì đó…
-Tôi không phải là thủ lĩnh gì cả … - Mạnh Uy nói – …tôi vẫn chỉ là Tần Mạnh Uy, cũng như ngài, ngài vẫn là đội trưởng.
-Cậu…
-Tôi là Tần Mạnh Uy, cầu xin đội trưởng, xin ngài đừng giết bọn trẻ đó.
Mạnh Uy quỳ xuống, ông cúi gập đầu xuống đất.
-…tôi chỉ đang nói lại lời của người bạn năm xưa thôi…
…cầu xin ngài…
…đừng để Uất Hận Thành phải chịu đau khổ nữa...
... đau đớn quá rồi...
... quá nhiều nước mắt rồi.
Hãn Đồ nhìn xuống, ông chẳng biết nói gì.
Rồi Hãn Đồ quay sang, ông nhìn bọn trẻ.
Muộn màng quá rồi.

Lân Thuỷ Trấn.
Giờ Tỵ.
Mặc dù nơi đây được tương truyền là có khí hậu mát mẻ và hết sức trong lành, tuy nhiên điều ấy không được đúng lắm, ít nhất là cho đến lúc này. Không ai, không có ai, và không một ai bảo rằng mình đang dễ chịu, dưới cái nắng như đổ lửa của tháng bảy. Mà có phải là tháng bảy đâu, cuối tháng rồi, mai là sang tháng tám, thế mà vẫn nóng đến điên người. Lúc này người ta oán giận Sa Mạc Hải lắm. Nằm ở phía Tây Nam, cứ đến mùa này là những cơn gió nóng bức và khó chịu từ vùng đất không sự sống Sa Mạc Hải lại tràn ra khắp miền Nam và miền Trung Đại Lục. Cũng may đây là Lân Thủy Trấn, chứ còn ở Nam Kha Trại thì đúng là kinh khủng. Nam Kha Trại nằm án ngữ ngay đường gió toả ra từ Sa Mạc Hải, ban ngày thì nóng muốn vỡ đầu, ban đêm thì lạnh đến độ xương muốn đứt đôi ra được. Đời làm lính trên Nam Kha Trại là khổ nhất, hằng năm lại có vài vụ về việc một số người lính trên Nam Kha Trại chết vì không chịu nổi khí hậu quá khắc nghiệt. Mặc dù các vị trưởng lão Tổ Long Thành đã cố tình ém nhẹm việc này đi, nhưng miệng lưỡi thiên hạ có nghe lời các vị đâu? Một người biết là ngày mai cả cái đại lục này đã biết chuyện rồi.
Xích Vân lè lưỡi ra thở. Nóng quá! Y nhìn một ngọn lá đang quắt thai lai lại vì bị cái nóng thiêu đốt. Bây giờ tự dưng Xích Vân lại nổi lên cái lòng cảm thông rất đáng ngờ là giả dối, y cảm thương cho cái lá. Không khí đang bốc lên như chảo lửa.
Nhưng Xích Vân còn kinh ngạc hơn khi thấy một đám phụ nữ, tay cầm những chiếc áo len hoặc chăn. Y mở to mắt ra nhìn, trời ngốt thế này, nhìn mấy thứ đó, thật không chịu nổi. Y quay ra đằng sau, hỏi:
-Mấy bà cô đó làm cái gì vậy?
Theo sau Xích Vân là Hoa Anh và Diêu Linh. Hai người đang cố gắng giữ một khoảng cách với Xích Vân. Cả hai cô nàng cũng đều nóng và mệt cả. Nhưng như thế không có nghĩa là miệng không thể nói được. Hoa Anh không trả lời, cô quay đi chỗ khác, Xích Vân trông thế mà héo cả ruột. Thành ra chỉ có mỗi Diêu Linh là nói chuyện với y:
-À, họ mang những thứ ấy đi để chất lên xe, những chiếc xe ấy sẽ về Nam Kha Trại.
-Nam Kha Trại à? Có phải là đồn canh ở phía Nam, gần Sa Mạc Hải phải không? – Xích Vân chỉ nghe loáng thoáng về nơi này, chứ y chưa từng tới đó bao giờ.
-Đúng thế. – Diêu Linh đáp – Ở đó vào ban đêm lạnh kinh khủng.
-Ra vậy…
Hoa Anh cứ nhìn đi đâu. Xích Vân thì lại cứ nhìn cô, trong khi miệng thì nói chuyện với Diêu Linh.
Tức chết đi được! – Xích Vân rủa. Đã hai tuần trôi qua, ba người cùng đi trên một con đường. Vậy mà Hoa Anh chẳng nói với Xích Vân một lời nào. Chỉ có mỗi Diêu Linh là còn nói chuyện với y một tý, nhưng chính Diêu Linh cũng không còn như trước nữa. Cô nói chuyện với Xích Vân thận trọng hơn và bớt cợt nhả hơn, không giống như lúc còn ở Tích Vũ Thành. Lắm lúc Xích Vân thấy mình như kẻ ngoài cuộc. Y cảm thấy cô đơn quá!
Đang đi thì ba người gặp phải một đám vệ binh. Đội trưởng vệ binh chặn ngay lại:
-Ba vị xin dừng bước! Xin để tại hạ kiểm tra giấy tờ!
Diêu Linh thoải mái đưa giấy, còn Hoa Anh và Xích Vân thì hơi sợ một chút. Giấy tờ của Xích Vân đã được làm lại, là người Nhân Tộc nhưng có đất định cư tại Tích Vũ Thành lâu năm, một lý lịch khá tốt đẹp, còn Hoa Anh thì cũng thế, giấy tờ của cô cũng là giả nốt, tuy vậy, Ẩn Giả đã lo chu đáo cho cô rồi, nếu tay đội trưởng này có gửi thư đòi điều tra thì cũng chẳng lo vì mọi hồ sơ của Hoa Anh đều đã được làm lại hết.
Người đội trưởng vệ binh liếc đống giấy tờ, anh ta ngó nghiêng cả ba người, rồi bất chợt nói:
-Yêu cầu ba vị theo chúng tôi về doanh trại để kiểm tra!
Xích Vân, Hoa Anh và Diêu Linh ngạc nhiên, tất cả mọi giấy tờ đều đã hợp lệ, hay là họ phát hiện ra giấy tờ giả? Không thể thế được! Không bao giờ có chuyện phát hiện ra được giấy tờ giả, trừ phi hỏi tận nơi tận gốc.
-Tại sao lại như thế? – Hoa Anh nói – Chúng tôi chỉ là những người lữ khách thôi, có gì đâu?
-Ba vị xin hiểu cho, trưởng lão Tổ Long Thành có lệnh, những cuộc tụ nhóm của những người thuộc thành phần dân tộc khác nhau đều phải được kiểm soát.
Xích Vân hiểu, Bất Kiếp Viện có đầy đủ tất cả các chủng tộc, nên mới có cái lệnh kỳ ôn này. Âu cũng chỉ là một cách đề phòng cho có mà thôi.
-Tôi thật sự không hiểu các vị nghĩ gì? – Diêu Linh bực dọc – Mọi giấy tờ đều đã hợp lệ! Vậy tại sao lại giam giữ chúng tôi chứ?
-Các vị nên hiểu, Bất Kiếp Viện có thể trà trộn vào đây bằng những giấy tờ giả. Và…không loại trừ, các vị là một trong những thành viên của Bất Kiếp Viện.
Xích Vân hơi chột dạ một chút, không hiểu tên đội trưởng này vô tình nói vậy, hay hắn có ý gì khác? Hay là cái mũi hắn đã đánh hơi được điều gì đó vốn không hay ở Xích Vân?
Diêu Linh thở dài, cô lấy trong túi áo rồi rút ra một đồng vàng, Diêu Linh nghĩ mọi chuyện sẽ giải quyết nhanh chóng nhờ tiền.
-Bằng này đủ chưa? – Diêu Linh hỏi.
-Chúng tôi không phải là những kẻ nhận của hối lộ!
Xích Vân ngán ngẩm, y chẳng thích thú gì khi thấy Diêu Linh đang gân cổ lên cãi, Hoa Anh thì cũng chẳng khá hơn. Hai vị này đi đường thì chẳng thấy nói câu nào, sao giờ nói khỏe thế?
Hai bên đang đôi co thì có một giọng nói vang lên, như một bức tường thành ngăn đôi dòng lời tiếng qua tiếng lại:
-Họ chỉ là thương nhân thôi, anh hãy thả họ đi! Đừng vì cái lệnh đó mà sinh ra lắm chuyện!
Hoa Anh và Diêu Linh ngó ra sau lưng người vệ binh, hai cô thấy một chàng thanh niên cao lớn, có mái tóc ngắn màu bạch kim, khuôn mặt hơi dài, lông mày đen mịn, thẳng và thưa dần về đuôi, nhưng cặp mắt dưới lông mày ấy mới là thứ khiến người ta chú ý và nể phục hơn là khuôn mặt điển trai của anh ta. Đôi mắt một mí, mục quang sáng. Diêu Linh nhìn kỹ, thì cô cảm thấy đôi mắt của người thanh niên này toát ra một thứ thần uy đến kinh người, không hiền hoà, nhưng không ác độc, một đôi mắt công minh.
Người đội trưởng vệ binh quay lại, rồi anh ta cúi đầu, vẻ cung kính:
-Long công tử! Những người này cần phải thẩm vấn, họ không thể ra vào một cách tuỳ tiện như vậy được!
Người thanh niên họ Long cười:
-Anh không tin vào đôi mắt của ta sao?
-Không phải, nhưng mà…
Người thanh niên vỗ vai đội trưởng vệ binh:
-Yên tâm đi, không có gì sai sót đâu, nếu không, ta sẽ chịu trách nhiệm. Sao? Ngần ngừ gì chứ? Sợ ta không giữ lời à?
-Không. Nếu Long công tử đã nói vậy thì tại hạ xin cáo lui.
Đội vệ binh đi hết. Lúc này, anh chàng họ Long mới tiến đến, hỏi:
-Hai vị cô nương thông cảm, bọn họ cũng chỉ vì trách nhiệm thôi.
Hoa Anh không hiểu người thanh niên này là gì mà có quyền uy lớn thế, hay anh ta có quan hệ thân thích với ai đó có máu mặt ở Tổ Long Thành?
Xích Vân bực mình khi thấy chàng thanh niên kia quên mất hắn, và dường như anh chàng đó cũng đã nhận ra sự thiếu sót không đáng có của mình nên nói ngay:
-Xin chào công tử!
Người thanh niên ấy đưa tay ra, Xích Vân không ưa cái vẻ kiểu cách lịch sự hơi thái quá của anh chàng này. Bây giờ là thời nào mà còn công tử chứ? Tuy vậy, Xích Vân vẫn vui vẻ giơ tay ra, nắm chặt tay người thanh niên.
Xích Vân cảm thấy máu trong người người thanh niên này có nội công rất lớn. Bằng chứng là bàn tay y nóng ran lên khi hai luồng chân khí chạm nhau.
-Dám hỏi quý danh công tử là gì? – Hoa Anh hỏi.
Người thanh niên tự giới thiệu:
-Tại hạ tên là Phương, họ Long, gọi là Long Chấn Phương. Là một chiến binh đang phải hoàn thành một số nhiệm vụ khó khăn.
Chiến binh thì có, nhưng không phải là loại tép riu đấy chứ? – Xích Vân nghĩ thầm. Nội công lớn như thế thì chắc chắn không phải là loại tầm thường rồi.
Nói chuyện tới đó, thì lại một giọng nói khác làm Xích Vân để ý, giọng nói ồm ồm và nặng:
-Đi tìm mãi, ra là cậu ở đây!
Một Thần Thú Hổ nhân, người cao, to và cơ bắp nổi cuồn cuộn, điều ấy thể hiện rất rõ dưới tấm ngực lớn để trần. Nhưng điều khiến cho Hổ nhân này nổi bật là bộ lông và da trắng muốt như tuyết, và người ta còn chú ý tới chiếc dây chuyền có miếng bạc được chạm trổ hết sức tinh vi mà Hổ nhân này đeo trên cổ.
Diêu Linh ngây mặt ra một chút, rồi không hiểu tại sao, cô cúi đầu xuống, nói:
-Rất vinh hạnh khi được tham kiến Hữu Hộ Vệ Thiên Vương Bạch Hổ!
Hoa Anh nghe thấy thế, và cũng cúi đầu xuống:
-Tham kiến Hộ Vệ Bạch Hổ!
Xích Vân bất ngờ, y không hiểu chuyện gì xảy ra. Y chỉ đứng đó, hướng ánh mắt cô hồn của mình, xoáy vào mắt Hổ nhân được gọi là Hộ Vệ Thiên Vương này, Hổ nhân này cũng nhìn thẳng vào mắt Xích Vân và cảm thấy có chút gì hơi kích động.
Diêu Linh đá vào chân Xích Vân, thì thào:
-Kìa!
-Sao? – Xích Vân hỏi lại.
Long Chấn Phương cười, anh ta vỗ vai Hổ nhân:
-Anh bạn không giận đấy chứ?
Hổ nhân đáp lại, giọng nói ồm ồm:
-Không có gì cả.
Rồi Hổ nhân này quay sang Hoa Anh và Diêu Linh:
-Thay mặt gia tộc Hộ Vệ, xin được cảm ơn lòng thành của hai vị!
Hoa Anh và Diêu Linh lại trở về tư thế bình thường, Diêu Linh nhìn lại Xích Vân với một ánh mắt không thể không đoán ra là đang rất, rất hiếu kỳ.
-Ba vị đây đến Lạc Nhật Trấn giờ này là không hay rồi! Vệ binh bây giờ kiểm soát chặt chẽ lắm! – Long Chấn Phương nói.
-Nhưng…công tử là người như thế nào? – Hoa Anh hỏi.
Long Chấn Phương cười, cái cười nhẹ nhưng rất giòn giã và tự nhiên:
-Thực ra là có chỗ thân quen một chút với Hạ Phong Tướng Quân, tại hạ gọi tướng quân là nghĩa phụ, nên…ba vị hiểu đấy…
Ra là thế! – Hoa Anh tự nhủ. Thảo nào người thanh niên này có thể ra lệnh cho các lính vệ binh được.
-Ba vị đường xa rồi, vậy…tại sao chúng ta không cùng nhau làm một bữa tiệc nhỉ? – Long Chấn Phương nói – Đã gặp nhau thế này là có duyên rồi!
Trái với sự suy tính của Xích Vân, hai cô gái nhận lời ngay. Cuộc hành trình đầy rẫy nguy hiểm thế này, tại sao Diêu Linh và Hoa Anh lại cả tin vào người lạ như thế?
Xích Vân đợi cho Hoa Anh và Long Chấn Phương nói chuyện với nhau, mới kéo Diêu Linh đi tụt lại rồi hỏi:
-Sao hai cô lại bất cẩn như thế chứ? Nhỡ đâu đây là một cái bẫy thì sao?
Diêu Linh cười, đáp:
-Anh đúng là…. Đúng, anh chàng Long Chấn Phương ấy nếu đi một mình thì đừng hòng tôi nói chuyện với anh ta. Nhưng bởi vì bạn anh ta là Hộ Vệ Bạch Hổ.
-Cái gì mà Hộ Vệ?
Diêu Linh giảng giải, cô không lạ về chuyện Xích Vân không biết Hộ Vệ Bạch Hổ là cái gì, vì trước đây Xích Vân chỉ có mỗi chuyện là… Diêu Linh nghĩ đến đó rồi thôi không nghĩ tiếp nữa.
-Ở Vạn Hoá Thành, có một gia tộc rất lớn, gia tộc ấy được gọi là Hữu Hộ Vệ Thiên Vương Bạch Hổ. Gia tộc ấy là những người mang dòng máu của vị thần Bạch Hổ. Có rất nhiều Hổ nhân, nhưng chỉ có gia tộc Hộ Vệ mới sản sinh ra những Hổ nhân mang bộ lông màu trắng của tuyết, màu trắng đối với tộc Thú chúng tôi là thiêng liêng. Màu trắng là màu biểu trưng cho thần Bạch Hổ. Gia tộc ấy có Lang nhân, Sư nhân, Hùng nhân, họ đều là đẳng cấp quý tộc và cũng mang trên mình bộ lông trắng, nhưng các Hổ nhân của gia tộc Hộ Vệ mới thực sự là những người con được mong đợi nhất ở Vạn Hoá Thành. Đối với chúng tôi, gia tộc Hộ Vệ là linh hồn, là thứ để chúng tôi tôn thờ.
-Chắc là gia tộc ấy giàu có và sung sướng lắm nhỉ?
-Anh đừng nói theo kiểu khinh khỉnh vậy chứ! Các Hổ nhân của gia tộc Hộ Vệ từ trước tới nay đều là những người tài năng xuất chúng, đời nào cũng làm rạng danh, hiển hách cho dòng họ Hộ Vệ. Gia tộc của chúng tôi khác Nhân tộc các anh, một số gia tộc của các anh thường hay ỷ thế danh tiếng để làm càn, nhưng chúng tôi coi trọng danh dự và tinh thần dũng cảm, đừng nói là làm càn, ngay cả chuyện mượn danh tiếng dòng họ để trục lợi cho mình là thứ không bao giờ có ở gia tộc Hộ Vệ.
-Vậy nói tóm lại, cô coi họ như là vị vua của mình?
-Có thể nói là như vậy. Anh có để ý chiếc dây chuyền mà vị Bạch Hổ ấy đeo không? Đó là gia huy của gia tộc ấy. Nó cũng có nghĩa như là một thứ để người ta nhận biết mà.
Xích Vân cười.
Diêu Linh thấy vậy, cô hỏi:
-Anh cười cái gì thế?
Xích Vân không nói, y vui vì Diêu Linh đã nói chuyện trở lại với y. Thật là phát điên lên khi Diêu Linh không nói với y một lời nào. Sẽ là một ngày thảm hoạ nếu Diêu Linh không nói.
Bỗng nhiên Diêu Linh hỏi:
-À, Xích Vân…
-Có chuyện gì?
-Tôi hỏi một chút được không?
-Hỏi gì?
-Nhưng mong anh đừng nghĩ tôi lắm điều…
-Úp mở mãi, hỏi gì đây? – Xích Vân cười.
Diêu Linh nuốt ực một cái, cô hỏi:
-Bạn anh, Tôn Dương, anh ta là người như thế nào?
Xích Vân sầm mặt lại, kìm nén một lúc, rồi y hỏi:
-Cô khúc mắc với thằng đó chuyện gì à?

Hoài Tử oằn oài sang một bên trên bãi cỏ ở ngoại ô Tích Vũ Thành, hắn nhìn thấy thằng Tôn Dương đang hướng ánh mắt xa xăm mơ mộng về phía đằng xa kia, trông mà phát ghét!
Hoài Tử lại nghĩ đến Xích Vân, vừa mới gặp mặt nhau mà đã phải chia tay rồi. Quanh đi quẩn lại mà đã được hai tuần.
* * *
Hoài Tử và Tôn Dương sẽ còn mỏi mắt chán nếu không tình cờ gặp Xích Vân ở trong một quán ăn, lúc này phải cảm ơn đời có cái chữ “ ngờ “ lắm! Nhưng thật là bất tiện, khi Xích Vân lại đang cùng ăn với một cô gái Tiên Thú. Và Diêu Linh cảm thấy mình như bị xúc phạm vì Hoài Tử hướng ánh mắt nghi ngờ về phía cô. Xích Vân phải giải thích mãi, Hoài Tử mới chịu nói chuyện tử tế.
-Vậy là thằng Thiên Ma đã tới đây? – Hoài Tử hỏi.
Xích Vân kể lại chuyện, từ lúc đánh nhau với Thiên Ma, rồi được Vũ Tộc Ẩn Giả cứu.
-Vậy mày chấp nhận lời đề nghị của bà Ẩn Giả đó?
Xích Vân trả lời:
-Có lẽ là nên thế. Tao nợ bà ta một mạng sống, và tao nghĩ rằng chuyện ngăn cản Bất Kiếp Viện là việc nên làm.
-Nghĩ kỹ chưa?
-Rồi. Ngồi sám hối mãi cũng thấy mệt lắm, trả lại những gì mình đã gây ra thì tốt hơn.
Hoài Tử thở dài:
-Có cần bọn tao giúp không?
-Tao không chắc. Có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau trong một thời gian dài.
Tôn Dương vừa nghe, vừa để ý tới Diêu Linh. Mắt hắn cứ nhìn lên rồi lại nhìn xuống, không biết hắn có ý đồ gì? Diêu Linh khó chịu. Đàn bà đẹp khi có nhiều người đàn ông nhìn, nhưng cái kiểu lộ liễu này của Tôn Dương thì thật không chấp nhận được. Mà xem chừng tên này chẳng có gì là đứng đắn cả! Đàn ông gì mà đeo khuyên đầy trên tai thế kia?
-Xin lỗi! – Diêu Linh bực – Mặt tôi có vết bẩn à?
Tôn Dương cười:
-Không, chẳng có gì cả. Có điều…
-Sao?
-Cô đẹp thật đấy! Tôi phải công nhận một điều như vậy! Và tôi không hiểu vì sao thằng Xích Vân này lại tốt số đến thế?
Lời nói đùa này có nói với Xích Vân thì cũng chẳng sao, nhưng đối với Diêu Linh thì thật là quá quắt!
-Này anh! – Diêu Linh cáu sườn – Tôi không phải là thứ để anh đùa cợt đấy chứ?
Hoài Tử thấy vậy nên nói:
-Thôi đi Dương! Chúng ta phải đi!
Nói rồi Hoài Tử kéo Tôn Dương đứng dậy, cuộc nói chuyện vô vị và chẳng giải quyết điều gì, nhưng ít ra Hoài Tử cũng hiểu là Xích Vân sẽ không còn đi cùng với hắn nữa.
-Có gì cứ gọi! – Hoài Tử nói – Bọn tao sẽ giúp!
-Ừ! Tao quên chưa hỏi, sao mày biết là Thiên Ma về Tích Vũ Thành?
-Thằng Lâm Kiệt gửi thư.
-Là nó hả?
-Mày nên cẩn thận với thằng đấy, tao không biết vì sao mà Lâm Kiệt lại có thông tin về Bất Kiếp Viện và cả của mày nữa. Vì vậy, hãy cảnh giác.
Hoài Tử nhắc nhở xong, rồi hắn quay sang Diêu Linh:
-Ơ…chào cô!
Tôn Dương cũng nói, mặt hắn lộ rõ vẻ vui thích:
-Chào cô!
Diêu Linh chẳng coi lời chào ấy ra cái gì cả, cô quay ngoắt mặt đi vẻ phỉ báng, nhưng Tôn Dương vẫn cười. Hắn nói với Xích Vân:
-Mong là sớm gặp lại mày! Anh bạn!
-Ừ!
* * *
-Này này! Ê mày! – Hoài Tử nói.
Tôn Dương quay ra:
-Gì?
-Tao yêu cầu mày đừng nhìn như thế, trông ngứa mắt lắm! Tiện tay là tao đấm một quả vào mặt bây giờ!
Tôn Dương phì cười, hắn vuốt mái tóc, những chiếc khuyên tai chạm vào nhau lách cách:
-Thế nhìn kiểu nào?
Hoài Tử nhổm dậy, hắn bắt đầu làm trò:
-Đây này! Mày thấy không? Đôi mắt phải hùng dũng và hết sức tự nhiên! Đấy! Như tao đấy! Đó đó! Phải có tư chất của một trang nam nhi chí lớn…
-Thôi con xin bố! – Tôn Dương cười sặc sụa.
Hoài Tử làm trò, hắn cũng cười. Nhưng hắn nhìn chân trời đằng xa, đúng là đẹp thật.
-Mày thích nhìn chân trời vậy à? – Hoài Tử hỏi.
-Ừ. Cứ khoảng buổi chiều, tao thích lên tháp canh, ngắm cảnh hoàng hôn một chút…Bây giờ là buổi sáng, có hơi chói nhưng cũng đẹp.
-Mơ mộng nhỉ?
Tôn Dương nói:
-Mày hiểu không? Chân trời xa xăm, ta cứ nhìn về đó, cảm giác hơi trống trải một chút, một đoạn đường dài, một cuộc hành trình bất tận, lẻ loi và hơi cô đơn …
-Và đó là lý do, mày đi cùng với tao và Xích Vân để …
-Ừ, đường dài thì dài, nhưng không còn đơn độc một mình nữa…
Hoài Tử nhìn Tôn Dương, hắn vẫn chưa thực sự hiểu hết về Tôn Dương. Cái mà hắn biết chỉ là…
-Hoài Tử ạ! Trước đây mày sướng hơn tao nhiều, mày còn ở trong Tứ Thần Trấn Thiên, mày còn có thằng bạn Lâm Kiệt. Còn tao…

-Không, không phải! – Diêu Linh nói lấp – Chỉ là … anh ta làm tôi hơi có cái gì đó…
Xích Vân thở dài:
-Tôn Dương hả? Ừ…
-Anh ta là người như thế nào? – Diêu Linh hỏi.

-Tao chẳng cần biết cái quái gì đang tồn tại! – Tôn Dương nói – Tao vùi lấp tất cả, tao chẳng hiểu điều gì, mày có biết điều ấy không, Tử?
-Cũng mang máng thôi.

Xích Vân chậm rãi:
-Tôn Dương là kẻ thích vùi lấp tất cả. Nó là đứa không bình thường.
-Sao anh lại nói thế?
-Cô đã bao giờ tưởng tượng ra có kẻ muốn chết, muốn mình không còn tồn tại nữa bằng việc tiêu diệt hết tất cả mọi thứ xung quanh không?
-Thế là thế nào?
-Tôi và Hoài Tử, là những kẻ giết người là có mục đích. Nhưng Tôn Dương thì…
-Thì sao?
-Tôn Dương là đứa điên loạn. Giết người đối với nó là tìm hiểu cuộc sống như thế nào.
Diêu Linh hơi rợn, cô hỏi:
-Sao lại có loại người như thế?
-Vậy cô có tin rằng là cái số phận của con người, của tôi, của cô, của Hoa Anh, của những kẻ kia đang nằm trong tay cái thằng điên loạn ấy không?
-Anh sợ hắn?
-Có đôi lúc.
-Hắn là ai mà có thể định đoạt số phận của người khác?
-Nghiệt chủng sinh ra từ trong cao quý.

-Mày không định trở về Ngũ Hành Tộc nữa à? – Hoài Tử hỏi.
Tôn Dương nhếch mép cười:
-Nơi đó hả?
…tao chẳng còn hứng thú gì nữa, quá chán chường và mệt mỏi vì nó rồi.

-Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả! – Diêu Linh nói – Ý anh nói Tôn Dương là nghiệt chủng?
-Nó vốn là sự sai lầm của tạo hoá. Nó có hai nhân cách trong cùng một con người.
-Là nghiệt chủng thì định đoạt số phận cái gì?
Xích Vân cười, y nói:
-Đó là một câu chuyện dài.
-Chuyện gì?
-Câu chuyện về những kẻ mang trong mình sự xấu xa nhất của Thượng Đế.

Tuyết Băng Lĩnh, gió rét thổi đến ù tai, tuyết rơi cản tầm nhìn, vạn vật cứ lờ lững và hư ảo trong mắt người đi.
Một ông già, người mặc chiếc áo vải mỏng, hông đeo kiếm, thư thái vừa đi vừa uống rượu. Lạnh lẽo không phải là cái gì đó lớn lao lắm với ông. Cả đời mình đã chịu bao nhiều đắng cay cũng như vinh quang rồi, vì vậy, cái thứ dày vò thể xác này không có nghĩa lý gì cả.
Thật đáng ngạc nhiên! Ông già tự thốt lên khi thấy một cây tuyết tùng. Lá cây xoè hình quạt rợp trên ngọn, dáng cây bề thế, hùng vĩ, ba chục người không chắc đã ôm xuể được thân của cây tuyết tùng này. Lá non màu rất nhạt, trông xa xa thì thấy như phủ tuyết, và một mình cây tuyết tùng này đứng hiên ngang giữa bão tuyết lạnh giá, gạt lớp tuyết đi, người ta sẽ thấy màu xanh mơn mởn của lá.
Ông già rờ tay lên thân cây, dốc bầu rượu uống, uống xong quệt ngang miệng, rồi tự nói với mình:
-Bọn hèn kém, dốt nát phải tụ tập nhau lại thành một đống bầy đàn như lũ kiến. Thế mà gió rét mưa sa, chẳng ai trong số chúng sống sót! Thật đáng thương thay cho bọn hèn kém đó! Thật mấy ai được như ngươi chứ?
Ông già vỗ vỗ thân cây rồi cười lớn:
-Sống ngàn năm! Lưu danh muôn thuở! Người đời ai nhắc đến cũng phải nể trọng! Một mình giữa mưa sa bão táp, một mình giữa hè nóng nực! Bao sương gió, bao đau khổ mà lá vẫn xanh tươi, tấm lòng kiên định không hề thay đổi! Chỉ mọc thẳng lên, không uốn éo, không vặn vẹo! Không thích nơi phù du hoa lợi, chỉ muốn về chốn thanh thản, tâm hồn tiêu dao bốn bể, lấy trời đất làm chốn dung thân! Bao kẻ không hiểu được cho đó là kiêu căng! Bao kẻ ghen tị cho đó là làm cao! Nào mấy ai hiểu được? Chỉ có sống trong cực nhọc, trong khó khăn mới hiểu được tấm lòng của ngươi!
Ông già cười ha hả thêm một tràng nữa, tiếng cười của ông cản cả mưa tuyết, chặn gió, cơn mưa tuyết dịu đi, không còn dồn dập nữa. Giờ đây, những hạt tuyết bắt đầu bay bay trong không trung.
Ông già tu một hơi rượu nữa rồi khen:
-Rượu ngon! Cả thế gian này sống chết vì lợi, mà quên đi cái chữ nghĩa! Thảm thay, thảm thay! Có mấy ai được thư thái như ta? Phiêu diêu tự tại không cần lo nghĩ?
Rồi bất chợt, ông già quay lại:
-Lén lút là không tốt! Không tốt! Làm việc gì cũng phải quang minh chính đại! Ra đây đi nào!
Một bụi cây khẽ rung lên làm tuyết rơi xuống, rồi một người mặc áo khoác đen, đi ra, hắn nói:
-Cây tuyết tùng này cũng đẹp đấy chứ!
-Đúng thế! Vậy ngươi cũng có nhã hứng đàm đạo nhân gian thế sự với ta chăng?
Tên mặc áo khoác cười:
-Không. Cây thì vẫn là cây, sớm muộn thì cũng thành phế vật, sống bất tử cũng chỉ là nói dối! Chỉ có mũi tên bay đi, và mũi tên không biết nói dối!
Ông già cười:
-Ngươi thật là người khô khan và khiến người khác mất cảm tình!
-Chả làm sao cả!
Tên mặc áo khoác đen nói:
-Tôi không muốn nói nhiều. Xin giới thiệu trước, tôi là Dạ Nhãn. Tôi muốn hỏi ông về Tàn Dương, bây giờ nó đang ở đâu? Và rốt cục nó là cái gì?
Ông già nheo mắt lại một chút, nhưng cười ngay:
-Anh bạn…tên gì nhỉ?
-Dạ Nhãn.
-À! Dạ Nhãn, anh bạn đang nói chuyện gì vậy?
Dạ Nhãn cười, hắn bước vòng quanh ông già:
-Tôi thích đàm phán và nói chuyện. Ông hiểu đấy!
Ông già cười lớn, không gian xung quanh đè nặng xuống Dạ Nhãn:
-Cậu đang nói gì vậy?
Dạ Nhãn cười khẩy, hắn đi tới cây tuyết tùng:
-Hơn tám mươi năm về trước, trong gia tộc Tả Hộ Vệ Thiên Vương Thanh Long, có một con người đã ra đời, tên người ấy là Vương Sơn Tuyết Tùng. Hai mươi tuổi đã đánh bại hàng chục cao thủ có tiếng trong võ lâm. Một mình tử thủ với đại quân Oán Linh trong Vạn Lưu Thành. Được Vô Chân Vương tận tay khen thưởng, phong làm Thiên Sơn Tuyết Tùng Kiếm, được vinh dự kết nạp làm thành viên danh dự Ngũ Hành Tộc. Chèo lái cả Kiếm Tiên Thành vượt qua khó khăn thời kỳ Đại Hỗn Loạn, người đạt tới cảnh giới thượng thừa của kiếm, tài năng sánh ngang với cả ba vị Ẩn Giả của ba tộc. Người đời ca tụng gọi là Kiếm Tiên, nhưng tính tình phóng khoáng, uống rượu không biết chán, bỏ tất cả danh vọng để tiêu dao khắp nơi. Như vậy đã được gọi là ý chính trong cuộc đời ông chưa, Tửu Kiếm Tiên đại nhân?
-Té ra cậu cũng là một tay sử học tài năng đấy!
-Bấy nhiêu đó là đủ rồi! Giờ ngài hãy nói cho tôi biết, Tàn Dương là cái gì, và nó đang ở đâu?
Tửu Kiếm Tiên cười ha hả:
-Anh bạn trẻ, khẩu khí của ngươi lớn quá đấy! Nhưng mà…anh bạn đang nói về điều gì vậy?
Dạ Nhãn cười:
-Trong Ngày Của Sự Kết Thúc - trận chiến cuối cùng của thời kỳ Đại Hỗn Loạn, có người nói đã từng thấy Tàn Dương xuất hiện. Và người lãnh đạo Kiếm Tiên Thành ngày ấy, chẳng ai khác…chính là ngài đấy, Tửu Kiếm Tiên đại nhân ạ!
Tửu Kiếm Tiên hơi biến sắc mặt, nhưng ông điềm tĩnh lại ngay, sự kiên nhẫn chính là một phần trong tính cách của ông:
-Anh bạn trẻ cũng khá hiểu biết. Nhưng ta muốn hỏi ngươi, người muốn Tàn Dương để làm gì?
Dạ Nhãn nói:
-Chẳng để làm gì, chỉ để phục vụ tổ chức.
-Có thế thôi sao? Mà tổ chức gì?
-Là một cái tên mới đối với nhiều người, nhưng chắc hẳn là ngài không bao giờ quên nổi cái tên Tu viện Bất Kiếp chứ?
Lần này thì Tửu Kiếm Tiên không cười nữa, ông nheo mắt:
-Ngươi…không lẽ…
-Không. Những kẻ đi trước đã chết cả rồi, bọn họ đang yên nghỉ dưới nấm mồ, và họ là những viên gạch lót đường để cho chúng tôi tiếp tục tiến bước.
-Quả không sai! - Tửu Kiếm Tiên nói - Truyền thuyết là có thật!
-Nói đi, Tửu Kiếm Tiên đại nhân! - Dạ Nhãn nói - Chỉ một lời nói của ngài thôi!
-Bản chất của các ngươi chẳng hề thay đổi. Suốt đời vì Hắc Đế Ấn và Tàn Dương.
-Chả làm sao cả! Mà nếu đã biết vậy, thì mong ngài nói ra nhanh cho!
-Thế à?
Tửu Kiếm Tiên cười rung người, ông nốc một ngụm rượu nữa, rồi dứt một sợi tóc trắng của mình:
-Đỡ được cái này rồi hẵng nói chuyện nhé!
Tửu Kiếm Tiên khoan thai vung tay, ngay sau đó là cả một tiếng rin rít, tuyết văng lên không trung, từng bông tuyết bị chẻ đôi, và những hòn đá tảng to như cái nhà con trên mặt tuyết cũng bị cắt ra. Sườn núi bị một vết chém sâu hoắc vào tận bên trong. Sợi tóc trên tay Tửu Kiếm Tiên giờ thẳng đuột và nhọn hoắt.
Tửu Kiếm Tiên quay lại, ông nhìn lên ngọn cây tuyết tùng, Dạ Nhãn đang đứng trên đó.
-Ngươi cũng nhanh nhẹn đấy chứ! - Tửu Kiếm Tiên cười.
-Có cần mạnh tay như vậy không lão tiền bối?
-Mới chỉ là màn dạo đầu thôi. Khi chiến đấu với đối thủ, ta bao giờ cũng lấy tóc của mình để thử trước!
-Nghe nói ông càng uống nhiều rượu, kiếm pháp càng hư ảo, có lẽ tôi nên chuồn trước để toàn mạng!
Dạ Nhãn cười:
-Nhưng…tôi nói cho đại nhân biết nhé, có một kẻ bây giờ cũng đang nắm giữ kiếm pháp của ông đấy.
-Ai vậy?
-Ông hãy xuống nhân gian một lần nữa, hỏi về Thanh Long Kiếm. Là hắn. Có điều, ông uống rượu thì kiếm pháp càng hay, còn hắn, càng uống máu người, hắn càng điên loạn, đến mức không ai có thể kiểm soát được. Ông thử tìm hắn xem, và tôi tin là càng ngày, ông sẽ càng dấn thân vào cái mớ bùng nhùng mà chính tôi cũng không thể hiểu được. Lúc đó, hỏi về Tàn Dương cũng chưa muộn. Vậy nhé! Chúc tiền bối mạnh khoẻ!
Dạ Nhãn niệm thuật, đôi cánh màu đen tuyền, rộng và dài của hắn hiện ra.
Tửu Kiếm Tiên nheo mắt nhìn đôi cánh, mặc dù đã uống rươu, nhưng ông vẫn còn hết sức tỉnh táo:
-Ngươi là ai mà sở hữu được đôi cánh ấy?
-Ông nhận ra nó hả? Đúng, là Hắc Tiên Phản đó. Còn tôi là ai à? Dạ Nhãn.
-Đôi cánh của tội lỗi.
-Nhưng cái thứ tội lỗi ấy là niềm tự hào duy nhất của Vũ tộc đấy, ngài Tửu Kiếm Tiên ạ!
Dạ Nhãn nhún chân, người hắn bắn vọt lên, rồi biến mất nhanh chóng trong màn đêm mất dạng.
Tửu Kiếm Tiên nhìn lên, mà ông không khỏi thán phục:
-Đúng, là tội lỗi. Một thứ tội lỗi đến mức mà tất cả người Vũ tộc khao khát có nó. Đôi cánh bay nhanh nhất trong Đại Lục - Hắc Tiên Phản.
Tửu Kiếm Tiên mỉm cười, ông đang nghĩ về Thanh Long Kiếm.
Tửu Kiếm Tiên nhìn quanh.
Đâu là đường xuống núi?
...



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất