Chương 19:
Hàn Ngọc đang cố gắng quan sát xem những giọt nước trên tay trái của mình có chút biến đổi gì khi gặp lửa ở bên tay phải không, và nước cứ bốc hơi khiến cô rất không vừa lòng.
Trưởng lão Kiếm Tiên Thành đôi khi làm cho Hàn Ngọc không vừa lòng. Ngài đưa ra một nhiệm vụ chán ngắt và tẻ nhạt, đó là ghi chép về điều kiện sinh thái, tìm hiểu lịch sử của Kỳ Bàn Cổ. Là một Pháp Sư, phải tinh thông y học, cái đó không bàn cãi làm gì rồi, nhưng lịch sử thì cần gì? Đôi khi lịch sử là cái thứ mà người ta vin vào mà nói nhập nhằng. Hàn Ngọc không chê lịch sử, nhưng lịch sử là gì, nếu không phải là sự nhận định hoàn toàn sai khác nhau của mỗi bên? Đối với ta, đó là chiến thắng, đối với kẻ địch, đó là sự anh dũng hy sinh. Và có một điều dễ nhận thấy, đó là thông qua nhiệm vụ này mà lớp người đi trước đang cố gắng nhồi nhét vào thế hệ sau như Hàn Ngọc những điều vinh quang của lịch sử Kiếm Tiên Thành, mà cố tình lờ đi mặt trái của nó. Cuộc chiến nào mà không có tổn thất? Chiến tranh nào mà không có đau thương? Nhưng người ta quên nó đi, mà chỉ chăm chăm vào cái thắng lợi cuối cùng mà thôi. Mặt trái của những chiến thắng và vinh quang ấy thì không thấy đâu cả.
Lửa bùng lên, những khối cầu nước trên tay Hàn Ngọc nở to dần, rồi nó lồi một đoạn như có gì bên trong khiến khối cầu không chứa nổi, và khối cầu nước bục ra, ướt tay Hàn Ngọc.
“ Vẫn chưa được! “ – Hàn Ngọc chán nản.
Nhưng thứ đang làm Hàn Ngọc ngán hơn cả cái bài lịch sử đáng ghét là Kế Đô. Suốt mấy ngày nay, Kế Đô chẳng nói chuyện với cô câu nào. Đi đâu Kế Đô cũng chỉ lặng lẽ đứng quan sát Hàn Ngọc phía sau. Thà Kế Đô chẳng đi theo còn hơn, đằng này có mà cũng như không. Hàn Ngọc buồn lắm, và chẳng hiểu sao cô lại giận cha cô, Ngài Hàn. Kế Đô trở nên lầm lỳ và nguy hiểm kể từ lúc vào Cửu Diệu. Và người đưa Kế Đô vào Cửu Diệu không ai khác là Ngài Hàn. Cô không hiểu vì sao Ngài Hàn lại chọn Kế Đô trong những đứa trẻ lang thang ngày ấy? Hay là Ngài Hàn đã nhắm từ trước? Hàn Ngọc không thể hiểu nổi. Và bây giờ câu hỏi lớn nhất mà Hàn Ngọc đang băn khoăn…
Kế Đô có để ý tới cô không?
Hàn Ngọc chán nản, cô dựa người vào tảng đá, áng tóc dài đen nhánh xoã xuống, toả mùi hương nhẹ. Hôm nay Hàn Ngọc đi một mình, và cô chán cái cảnh khi Kế Đô cứ đi theo sau.
-Cô đang để ý chuyện gì vậy, cô bé?
Hàn Ngọc giật mình, giọng nói này không phải là của Kế Đô, cô biết. Giọng nói trầm nhưng rõ của người này khác hẳn với giọng cao của Kế Đô. Hàn Ngọc quay ra.
Một khuôn mặt hơi vuông được kéo gọn lại bởi mái tóc dài tới cổ, mái tóc hơi kỳ cục bởi màu trắng và đen lẫn lộn nhau.
Hàn Ngọc vội đứng dậy và ngượng về sự xuềnh xoàng của mình, cô nói:
-Xin lỗi…anh là ai?
-Tôi là một người lữ khách tạt ngang qua đây, thấy có mùi hương thơm quá nên lần theo. Mong cô thông cảm.
Hàn Ngọc thấy hơi tự hào về mái tóc của mình, cô vui lên một chút.
-Cô tên là gì vậy?
Hàn Ngọc khẽ nói:
-Tôi tên là Hàn Ngọc. Còn anh?
-Vô Ảnh.
Rất tự nhiên, Vô Ảnh ngồi xuống, hắn nói với Hàn Ngọc:
-Một cuộc hành trình mệt mỏi. Tôi cần nghỉ ngơi một lát.
Hàn Ngọc cảm thấy người này cũng bình thường nên cô cũng ngồi xuống, tất nhiên là cách Vô Ảnh một đoạn.
-Cô đang làm gì ở đây vậy? Giữa nơi vắng vẻ thế này, không sợ xảy ra chuyện gì sao? – Vô Ảnh hỏi.
Hàn Ngọc nói:
-Không…thực ra…tôi đang làm một nhiệm vụ của trưởng lão Kiếm Tiên Thành…mệt mỏi quá nên nghỉ một lúc ấy mà…
-Ra vậy!
Hàn Ngọc thấy mình có vẻ hơi gượng ép, cô cố gắng lấy lại sự tự tin của mình:
-Vậy…còn anh?
-Tôi là một người lữ khách, lang thang nay đây mai đó.
-Lang thang ư? Vậy anh lấy gì để sống?
-Cô hỏi tiền hả? Tất nhiên là tôi có…nhưng…có thế nào thì không thể cho cô biết được.
Hàn Ngọc thấy vui vì cách nói chuyện của người này, cô hỏi:
-Nhưng…ít ra cũng phải có một nơi để về chứ? Như gia đình chẳng hạn?
Vô Ảnh cười, hắn trả lời Hàn Ngọc bằng một câu hỏi:
-Dường như cô rất yêu quý gia đình của mình?
-Cha tôi thường nói: gia đình là tài sản quý giá nhất của một người. Vậy nên, tôi tôn trọng lời nói đó của ông.
-Vậy thì cha cô là một người rất tình cảm. – Vô Ảnh nói.
-Đúng. Nhưng…nhièu khi, tôi không hiểu về ông lắm…
-Về chuyện gì?
Hàn Ngọc hỏi:
-Chúng ta vừa quen nhau, sao anh hỏi cặn kẽ vậy?
-Tôi thích nghe chuyện đời tư của người khác. Như vậy có được gọi là một thói xấu không?
-Rất xấu đấy! – Hàn Ngọc cười.
-Thế thì tôi phải thay đổi tích cách của mình rồi!
Vô Ảnh vươn vai, hắn đứng dậy rồi nói:
-Tôi cũng trọ ở gần đây, nếu cô không cảm phiền thì…tôi có thể được tiếp chuyện cô không?
-Như thế nào?
-Nếu tối nay cô rỗi thì cứ ra chỗ này. Chúng ta nói chuyện với nhau một chút, và đừng nghĩ là…tôi định lợi dụng gì nhé!
Hàn Ngọc cười:
-Anh cũng làm quen với các cô gái như thế này sao?
-Tôi có được các cô gái yêu mến đâu mà làm quen chứ?
-Có nói khoác không đấy?
-Chắc là không. – Vô Ảnh cười.
Hàn Ngọc cũng cười theo, người này thật là dễ chịu, anh ta khiến cô cảm thấy thoải mái.
-Rất vui được làm quen với cô, ta gặp lại sau nhé! – Vô Ảnh nói.
-Vâng! Chào anh!
Hàn Ngọc nhìn theo bóng của người khách xa lạ rồi tự nhủ:
-Tối nay có nên đến không?
Rồi Hàn Ngọc quay gót.
Vô Ảnh vừa tự cười với chính mình. Hắn bước đi được một quãng thì gặp ngay một người với mái tóc trắng.
Kế Đô.
Vô Ảnh nhìn Kế Đô một lúc, rồi như không thấy gì, hắn bước đi.
-Tôi đã nói là anh xéo khỏi cái chỗ này rồi cơ mà! – Kế Đô nói.
Vô Ảnh dừng bước, hắn không thèm quay mặt lại:
-Không thì mày định làm gì tao?
Vô Ảnh cười khẩy, hắn nói tiếp:
-Mày chỉ là một con chó săn phản bội, thế nên mày không có đủ tư cách nói chuyện với tao, hiểu chứ?
-Có thể nói là thế. Nhưng…là người mà lúc nào cũng điên loạn, giết người không mục đích thì cũng bị xếp xuống chung với chó, đúng không?
Vô Ảnh nhíu lông mày:
-Mày khích tao đấy à?
-Đây là công việc của tôi. Và mong anh biến đi cho.
-Tao nói là mày mang con bé Hàn Ngọc tới, chứ trong thoả thuận không hề có chuyện tao không được gặp gỡ tiếp xúc nó. Tao gặp Hàn Ngọc đâu có gì sai?
-Với một kẻ như anh, chẳng có điều gì là chắc chắn cả.
-Mày lo cho nó phải không?
Kế Đô không nói gì.
-Tao hứa... – Vô Ảnh nói – …tao không làm gì nó cả. Tao chỉ muốn nói chuyện thôi.
-Vì cái gì?
-Thì mày cứ coi đó là sự an ủi của tao dành cho con bé này trước khi nó chết đi.
Vô Ảnh bước đi, hắn không nói thêm lời nào nữa.
Kế Đô ngẫm nghĩ.
An ủi à?
…
----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 3 phút và 24 giây -----
Xích Vân đang dựa vào một gốc cây rợp bóng, trời nóng quá! Y phải chuồn ra đây để tránh nóng.
Xích Vân muốn ở một mình, y thấy chán cái cảnh lúc nào cũng phải để mắt tới Hoa Anh rồi. Và đôi mắt y bắt đầu nhắm lại.
Nhưng có tiếng bước chân làm Xích Vân để ý, y ngoái cái đầu qua gốc cây và thấy Chấn Phương đang đi vào một căn nhà con con lợp bằng tre cách cái cây này một đoạn chừng vài chục bước chân. Xích Vân thấy vậy, y cũng không muốn nhìn thêm, ai hơi đâu mà nhìn ngắm kẻ khác chứ?
-Mời cô ngồi!
Nhưng lúc này thì Xích Vân bật người dậy, không thể thế được! Và Xích Vân cáu điên người khi thấy người mà Chấn Phương mời lại là Hoa Anh. Không hiểu sao, Xích Vân lại có muốn đấm vào mặt cái tên Chấn Phương kia một cái nhỉ?
-Vậy cô nương mời tôi đến đây là có việc gì?
Lại còn “ mời “ nữa chứ! Điên hết cả người! Xích Vân chỉ mong Hoa Anh nói chuyện với hắn thôi là tốt lắm rồi.
-Thực ra…tôi muốn hỏi công tử về tình hình Kính Hồ Cư hiện nay. – Hoa Anh nói.
-Sao cô nương lại hỏi tôi chuyện đó?
-Công tử là người của Hạ tướng quân, vậy nên có thể công tử biết tình hình nơi đó thế nào. Chúng tôi đang cần tới nơi đó.
-Chỗ đó có gì mà khiến cô quan tâm vậy?
-Một câu chuyện của chúng tôi. Cái tôi cần là những tin tức của công tử.
Chấn Phương cười:
-Hoa cô nương! Cô nương có cảm thấy là đang làm khó dễ cho tại hạ không? Hành tung của cô nương quá bí ẩn, tôi không thể biết được cô nương đang nghĩ gì?
Hoa Anh cười:
-Công tử mới là người bí ẩn. Không phải ngẫu nhiên mà một người từ Thiên Linh Sơn xa xôi lại tới nơi này chứ?
-Cô nương đã biết tôi là người của Ngũ Hành Tộc?
-Một dấu xăm ngôi sao năm cánh trên cánh tay là bằng chứng chứ?
-Vì sao cô nương lại biết?
-Tôi chẳng có tài gì, ngoài sự tinh mắt mà thôi.
Chấn Phương cười, anh ta lộ rõ vẻ vui thích:
-Xem ra tại hạ phải chịu trước cô nương thật rồi.
-Tôi chỉ mong công tử hãy nói cho tôi biết Kính Hồ Cư hiện nay thế nào thôi.
-Cô nương không định đền đáp gì cho tại hạ đấy chứ?
Hoa Anh nheo mắt:
-Công tử muốn gì?
-Một chuyến đi chơi chăng? – Chấn Phương cười.
-Khi nào công việc của tôi hoàn thành, tôi sẽ đi chơi với công tử.
-Vậy thì ta ngoắc tay thề nhé! Cô nương chịu chứ?
Hoa Anh chẳng ngại ngần gì, ngoắc tay với Chấn Phương. Xích Vân trông vậy, cái dã tâm muốn đấm Chấn Phương ngày càng bành trước trong ngực y.
-Bây giờ … - Chấn Phương nói - …Kính Hồ Cư đang thuộc vào tầm kiểm soát của bang Độc Tâm. Nơi đó cũng không đến nỗi tệ, nhưng cũng không hẳn là yên bình để cho cô nương tự tiện muốn vào thì vào, muốn ra thì ra được. Kể từ khi xảy ra vụ Thiên Lệ Thành, Độc Tâm đã ngày càng cẩn trọng hơn và họ không muốn điều gì không hay nữa xảy ra với Kính Hồ Cư. Ở Kính Hồ Cư, Độc Tâm là chủ, cô nương vào đó thì đừng nên làm điều gì náo loạn khiến họ không vừa lòng. Vệ binh sẽ rất nhân đạo khi tống cô nương vào nhà lao nếu cô nương quậy phá ở đó, còn Độc Tâm sẽ nhân đạo hơn khi giết cô nương, không phải chịu đau đớn ngục tù mà! Kính Hồ Cư hiện giờ như một pháo đài của Độc Tâm, sự kiểm soát của họ về hành vi của cô nương là rất chặt chẽ. Kể cả chuyện tối nay cô nương đi đâu, gặp ai, ăn bao nhiêu loại thức ăn, uống bao nhiêu chén trà, họ đều biết cả.
-Ra là vậy.
-Nhưng tại hạ cảnh báo trước, nếu cô nương định làm chuyện gì bất chính ở Kính Hồ Cư, thì nên chắc chắn rằng mình đã có chân trong Tổ Long thì hơn. Độc Tâm hơi khó hiểu một chút, họ buôn bán hàng lậu, nhưng họ không thích ai khác buôn hàng lậu trên đất của họ, tránh cạnh tranh mà!
Hoa Anh ngẫm nghĩ, từ đây để tới Kính Hồ Cư có lẽ phải mất hơn một tuần. Và còn chưa kể có thể gặp rắc rối trên đường đi nữa. Vậy có nên xuất phát ngay từ bây giờ không?
-Như vậy là đã thoả mãn trí tò mò của mình chưa, Hoa cô nương? Cô định đi về đấy sao?
-Có lẽ là như vậy.
-Xem ra nếu tôi nói cũng đang cần về Kính Hồ Cư thì cô nương không được vui lắm nhỉ?
-Công tử cũng về đó?
-Một chuyện riêng, có một việc tôi phải làm.
-Vậy xin cảm ơn công tử!
-Đừng khách sáo như vậy! Tại hạ xin được cáo lui!
Nói rồi Long Chấn Phương đi rất nhanh, anh ta đi về phía quán trọ.
Hoa Anh cũng đứng dậy, cô đang định quay về quán trọ thì nghe thấy tiếng Xích Vân:
-Có cần thiết phải hỏi hắn không?
Hoa Anh quay lại và cô thấy Xích Vân đang tựa vào gốc cây, mặt tỏ ý không vừa lòng.
-Có lẽ là nên. – Lần đầu tiên Hoa Anh nói với Xích Vân từ hơn hai tuần nay – Nhiệm vụ của chúng ta là phải tới Kính Hồ Cư trước Thiên Ma, mà hiện giờ Kính Hồ Cư lại nguy hiểm hơn tôi tưởng.
-Tại sao cô phải hỏi hắn?
-Một người gọi Hạ Phong tướng quân là nghĩa phụ thì chắc chắn anh ta phải biết nhiều hơn chúng ta. – Hoa Anh trả lời ngắn gọn.
Xích Vân cười khẩy:
-Kính Hồ Cư đã từng là mục tiêu tấn công của tôi. Tôi có thể chẳng cần ba cái thứ thông tin nhập nhèm đó mà vẫn có thể làm cả cái vùng đất ấy sập tiệm như thường.
-Anh bây giờ đã khác. Và nhiệm vụ của anh bây giờ cũng đã khác. Những người đồng đội của anh không còn là Bất Kiếp Viện nữa, mà là tôi với Diêu Linh. Mỗi hành động của chúng ta đều do tôi quyết định.
Xích Vân cười:
-Vây tôi là gì?
-Anh là một người đặc biệt. Và chính vì sự đặc biệt đó mà anh phải nghe theo tôi.
-Chứ không phải là Con Quỷ chứ?
Hoa Anh hơi giận một chút, cô nói:
-Hãy về quán trọ đi. Chúng ta cần nói chuyện với Diêu Linh, có thể chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai.
-Cô có ấn tượng không tốt lắm về tôi nhỉ?
Hoa Anh đi được mấy bước thì dừng lại, cô quay ra:
-Đúng. Và tôi khuyên anh, chúng ta không nên nói chuyện với nhau nhiều, chẳng có gì để nói cả, chúng ta chỉ đi chung trên một con đường, đó là điểm chung duy nhất của chúng ta, còn những thứ khác, cái đó không can hệ.
-Kể cả chuyện tôi chết thì sao?
Hoa Anh mím môi, cô trả lời:
-Một trong những nhiệm vụ mà sư phụ giao cho tôi, đó là phải chăm sóc anh. Và nếu anh chết, nhiệm vụ sẽ thất bại và những hệ quả của nó sẽ rất nguy hiểm. Chỉ có vậy thôi.
-Chỉ có vậy?
-Chỉ có vậy thôi. Tôi chưa bao giờ và không bao giờ muốn gặp anh kể từ cái lần ở Kiếm Tiên Hồ cả. Nhưng tình cảnh bắt buộc tôi, chỉ có vậy.
-Thế còn cái đêm ở Tích Vũ Thành?
-Đêm tình thì vẫn chỉ là tình thôi. Ai cũng như vậy cả, và tôi cũng thế thôi, trong suy nghĩ của tôi, anh chỉ tồn tại với nhiệm vụ mà thôi. Xong việc, đường ai nấy đi, đừng nên gặp mặt nhau làm gì nữa, được chứ?
Xích Vân cười, y quay gót:
-Cô cũng chỉ đang cố gắng lừa dối bản thân mình mà thôi, cô tránh ánh mắt của những người đàn ông khác. Người chết thì cũng có sống lại được đâu.
-Anh nói gì đấy?
-Bà già Ẩn Giả có nói cho tôi nghe về đệ tử trước đây của bà ta, Mệnh Trị. Đó cũng là người mà cô yêu đầu tiên, có đúng không?
-Đừng nói tên anh ấy ở đây! – Hoa Anh bực mình.
-Anh ta đã chết. Điều đó cũng chỉ là quy luật mà thôi.
Xích Vân chỉ kịp nói đến đấy, ngay sau đó là một cái vả vào mặt y. Hoa Anh giận điếng người.
-Anh nói gì hả?
Xích Vân cười, y chẳng có gì động lòng cả:
-Sống mãi với quá khứ thì khi chết đi, chỉ có biết hối tiếc vì quá khứ mà thôi. Tại sao cô không thể chấp nhận một ai khác chứ? Đừng nói với tôi cái đêm ở Tích Vũ Thành, cô hôn tôi là vì say nhé, chẳng có ai lại say nhạc bao giờ cả.
Nói mà vẫn không chừa, Hoa Anh lại tát thêm cái nữa.
-Anh đúng là một kẻ vô học! Một tên thối tha nhất mà tôi từng gặp!
-Có gì sai ở đây?
-Mệnh Trị tốt hơn anh, giỏi hơn anh gấp cả ngàn lần! – Hoa Anh hét lên – Anh không bao giờ! Không bao giờ xứng được với Mệnh Trị cả! Chẳng qua anh chỉ thèm khát tôi như bao thằng đàn ông khác! Tôi không bao giờ đếm xỉa tới cái tình cảm điên rồ và ngu ngốc mà anh dành cho tôi cả!
Xích Vân cười:
-Tôi vẫn thích cô, vẫn yêu cô, có vậy thôi.
-Tôi cấm anh nghĩ tới điều đó! – Hoa Anh gầm lên.
-Cô không nghĩ là cái tên Mệnh Trị trước đây cũng nghĩ tới cô đấy chứ? Hắn không nghĩ tới cô thì làm sao mà hắn yêu cô được?
Hoa Anh đỏ bừng mặt, cô vung tay lên thì Xích Vân đã tóm được, y vặn tay cô ra đằng sau. Hoa Anh định lấy tay kia tấn công thì cũng bị Xích Vân khoá nốt, y tống cô thật mạnh vào gốc cây. Xích Vân thở phì phò như bị ai chọc tức.
-Đồ khốn nạn! – Hoa Anh gầm lên – Định làm trò gì hả?
Xích Vân tức giận, y ghé sát mặt mình vào mặt Hoa Anh. Hoa Anh bị ánh mắt cô hồn của Xích Vân áp đảo nên không nói được gì.
-Cô đừng có bắt thác phải chảy ngược, mùa thu không được rụng lá, và cô đừng có cấm tôi không được yêu cô. Tôi không bắt cô nghĩ đến tôi, nhưng tôi yêu cầu cô phải đáp lại tình cảm mà tôi dành cho cô, đừng có vứt nó bừa bãi ra bên đường như thế!
Hoa Anh không nói được gì vì bị cẳng tay của Xích Vân chẹn ngang họng, chỉ có ánh mắt giận dữ của cô là nói lên tất cả.
Đang giằng co thì có một tiếng nói chen vào:
-Có chuyện gì ở đây vậy?
Xích Vân quay ra đằng sau, một cô gái Tiên Thú với mái tóc màu nâu.
-Diêu Linh à? – Xích Vân thả tay xuống.
Hoa Anh thở dốc, rồi hướng ánh mắt căm thù vào Xích Vân. Chẳng nói một lời nào với Diêu Linh, Hoa Anh chạy về phía Lân Thuỷ Trấn.
Diêu Linh ngơ ngác trước hành động của Hoa Anh, cô hỏi:
-Tôi chỉ muốn gặp anh một lát, nên…
Xích Vân vò đầu:
-Ừ, có chuyện gì?
…
----- Bài viết này được Get Backer thêm vào sau 7 phút và 14 giây -----
Ngài Hàn rít một hơi dài, khói thuốc Phù Linh bốc ra ngào ngạt. Hương thơm dễ chịu của nó cứ phảng phất khắp căn phòng.
Lã Vân đang ngồi trước mặt Ngài Hàn, y nói:
-Ông già sứ giả chưa có tin gì sao, bác?
Ngài Hàn rít một hơi thuốc rồi nói:
-Chưa. Nhưng kể cả không có gì, thì tao vẫn cứ đến.
-Bác thật sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?
-Tao đã hứa với ông bạn già Mạnh Uy là sẽ giúp đỡ. Nên cứ tận tâm mà làm thôi. Mà tao đến đó, thằng Hà Gia Đoàn lại chẳng sốt sắng đón tiếp quá!
-Vậy bác định bao giờ đi?
-Chắc là ngày kia. Hôm ấy, Hàn Phi sẽ về tới nhà. Cái vụ xương xẩu của nó là xong rồi.
Lã Vân sực tỉnh, nhắc tới Hàn Phi, y mới nhớ là cả Hàn phu nhân cũng đã vắng mặt trong Hàn Gia được vài tuần nay. Không biết có chuyện gì mà Hàn phu nhân phải lặn lội lên Phạt Mộc Trường? Hay vì sự lo lắng của một người mẹ dành cho đứa con trai?
-Bác gái đã đi khá lâu rồi mà chưa có thông tin gì cả, cháu nghĩ…
-Không phải lo. – Ngài Hàn cắt ngang – Bà ấy biết mình đang làm gì.
-Bác biết?
-Tao biết.
-Bác biết là bác gái lên Phạt Mộc Trường là có chuyện quan trọng?
-Dĩ nhiên.
-Có thể cho cháu biết được không?
Ngài Hàn cười:
-Đó là chuyện của những người già.
Cả hai người cứ thế nói chuyện mà không để ý tới một thằng nhóc mười bảy tuổi, mắt sắc lẻm đang đứng ở ngoài cửa sổ.
Dư Nhận.
…
Buổi đêm ở Kỳ Bàn Cổ.
Vô Ảnh lững thững bước về, hắn suy nghĩ. Lần đầu tiên, hắn biết suy nghĩ. Mà hắn đang suy nghĩ rất lâu, rất tập trung, con đường phía trước như dài bất tận với hắn.
Đó là kể từ lúc hắn nói chuyện với Hàn Ngọc.
* * *
Những cơn gió tràn xuống làm Hàn Ngọc cảm thấy lạnh. Tuy nhiên, cuộc nói chuyện vui vẻ đã làm cô quên đi điều đó.
-Vậy cô đã trở nên có tiếng kể từ khi nhận đồ quân hàm bậc Hạ? – Vô Ảnh hỏi.
-Đúng. Anh biết không? Đôi lúc tôi rất tự hào về điều đó. Cả Kiếm Tiên Thành, đâu có ai nhận được phần thưởng ấy ở tuổi tôi chứ?
-Cô có tự khen mình?
-Đó là tự hào. Đôi lúc, ta nên tự hào về những gì mà mình đã làm được, không nên nhún nhường quá.
Vô Ảnh cười, hắn nhìn đăm đăm về phía trước.
-À, anh trả lời cho tôi câu hỏi hồi chiều đi!
-Câu hỏi nào? – Vô Ảnh hỏi lại.
-Tại sao anh cứ phiêu bạt mãi, trở về nhà có phải là tốt hơn không?
Vô Ảnh nhìn về phía trước, y thấy có một dòng chảy đang trào cuộn trong đầu hắn.
-Nhà hả? – Vô Ảnh hỏi.
-Đúng rồi.
-Còn nữa đâu.
Hàn Ngọc hơi lạ, rồi như hiểu ra, cô nói:
-Ồ, xin lỗi …
-Không có gì. Chỉ là hơi xáo động một chút thôi. Những lúc buồn như vậy, tôi thường tìm cách để vui lên.
-Như thế nào?
Vô Ảnh mơ màng:
-Những tiếng gào thét, tiếng nổ tanh tách của gỗ cháy. Cũng hay đấy chứ!
-Tôi không hiểu!
Vô Ảnh cười giòn:
-Rồi cô sẽ hiểu ra ngay thôi mà!
Hàn Ngọc ngồi im, cơn gió mát buổi đêm làm cô cảm thấy dễ chịu.
-Có gia đình là tốt nhất, phải không? – Vô Ảnh hỏi.
-Đúng thế, tôi cảm ơn trời phật là tôi còn có gia đình.
-Cô cảm thấy vui vẻ chứ?
-Tất nhiên. Đôi khi có hơi bực mình, chuyện thường thấy mà, nhưng tựu chung lại thì gia đình đối với tôi là quan trọng nhất. Anh có nghĩ vậy không?
-Có thể.
-Tại sao là có thể?
-Vì không phải lúc nào cũng là tốt.
* * *
Vô Ảnh lại tiếp tục bước đi, hắn cứ miên man suy nghĩ mãi.
Có thật bây giờ là hắn đang sống không? Có thật là bây giờ hắn đang cảm thấy nhớ điều gì đó không?
Một gia đình?
Vô Ảnh không thể hiểu được.
Có tiếng bước chân gấp gáp, Vô Ảnh ngước lên, hắn nhìn thấy một chàng trai, anh ta đang cõng trên lưng một người phụ nữ già, ngoài ra, anh ta còn mang theo cái cuốc. Anh ta hồ hởi nói:
-Mẹ à! Hôm nay gió mát lắm, con cõng mẹ ra ngoài đồng cỏ hóng gió một chút nhé!
Bà mẹ già không nói gì, bà chỉ khẽ vuốt tóc người con trai.
Vô Ảnh ngước nhìn theo cảnh đầm ấm đó, hắn cứ nhìn với một niềm khao khát. Nhưng sự thực thì vẫn là sự thực.
Hắn chỉ có một mình.
Vô Ảnh tiếp tục đi.
Anh chàng ban nãy cõng mẹ đi được một quãng xa, rồi khi tới một tảng đá, y để người mẹ dựa vào.
-Ngừng ở chỗ này hả con? – Bà mẹ già hỏi.
-Dạ…vâng … - Người con hơi lúng túng. Y bắt đầu lần mò trên mặt đất, và y thấy một hòn đá khá nặng. Y mỉm cười, rồi mắt y dãn ra.
-Con tìm gì vậy? Con cầm hòn đá đó làm gì vậy?
-À…không! Không có gì ạ! Mẹ trông kìa, có đàn chim bay vào giữa đêm kìa!
Bà mẹ già, nước mắt lưng tròng, bà nghẹn ngào:
-Tại sao lại như thế hả con trai? Ta đã nuôi con khôn lớn, ta tận tâm chạy vạy khắp nơi chỉ để mong con có thể mở một cửa hàng nho nhỏ. Rồi bây giờ, con đã thành đạt, còn ta đã già, ta đã vô dụng, con lại muốn giết ta là sao?
Người con cứng đờ mặt, rồi y hét lên:
-Cha mẹ à! Vẫn là cha mẹ thôi! Cha mẹ làm khổ con cái, thì cha mẹ sống để làm gì?
-Vậy những công ơn trước đây mà ta nuôi dưỡng con là muối bỏ biển sao?
-Mẹ kiếp! Tôi đã quá vất vả vì bà rồi! Nuôi bà, thà tôi nuôi con chó thì hơn! Nó còn biết trông nhà, bà suốt ngày kêu la, rên rỉ ốm đau! Mỗi lần như thế, tiền tài lại cứ trôi đi hết!
-Mẹ sẽ không kêu nữa! Mẹ sẽ ở một mình, mẹ sẽ không bắt con phải chịu khổ vì mẹ nữa! – Bà mẹ già ho sù sụ.
-Thế à? Để tôi mang tiếng với thiên hạ là bất hiếu chắc? Chỉ còn cách này! Bà hiểu không?
Người con lao tới, y đập viên đá cồm cộp, máu bắn lên khuôn mặt hoang dại như một con chó của y. Bà mẹ già kêu đúng một tiếng rồi im hẳn. Cho tới khi khuôn mặt của bà già không còn ra cái gì nữa, tên sát nhân dừng lại.
Tên sát nhân ngó quanh, hắn bắt kéo lê cái xác chết tới một chỗ đất mềm. Hắn đào cái hố lên.
-Cái hố đấy chôn mày thì tốt hơn đó!
Tên sát nhân giật mình, hắn ngó lên qua hố, một tên mặc áo khoác đen với khuôn mặt vuông.
Vô Ảnh.
Tên sát nhân chui ra khỏi hố, thở phì phò:
-Mày là thằng nào?
Vô Ảnh nhếch mép:
-Có can hệ gì không?
Tên sát nhân chạy đến, hắn giơ cái cuốc lên bổ vào Vô Ảnh, nhưng chưa kịp làm điều đó thì tay hắn đã rơi xuống đất, máu đổ ra như suối.
-Cái gì thế này? – Tên sát nhân lăn lộn, hắn kêu gào thảm thiết.
Vô Ảnh giơ tay lên, rồi như tóm được một cái gì đó, hắn kéo ngang ra. Cánh tay kia của tên sát nhân đứt nốt.
-Tha … cho tôi … - Tên sát nhân hổn hển.
-Vậy sao mày không tha cho mẹ mày đi? – Vô Ảnh hỏi.
-Tôi…
-Trong cái xã hội khốn nạn và chó má này…
…điều tốt đẹp duy nhất còn tồn tại…
…đó là cha mẹ.
Vô Ảnh đứng trước mặt tên sát nhân, hắn nói:
-Một thằng như mày thì gọi là cái gì nhỉ?
Con chó còn đáng trọng hơn.
Vô Ảnh giơ cả hai tay lên, y niệm thuật, những cơn gió thổi mạnh hơn và nhanh hơn. Tên sát nhân bị nhấc bổng như có một bàn tay vô hình kéo hắn lên.
Tên sát nhân thấy mặt mình bị kéo ra, hắn gào rống:
-Xin đừng…đừng!
Im lặng.
Vô Ảnh nói:
-Xuống dưới âm phủ mà kêu.
Vô Ảnh kéo hai tay ra:
-Thiên Niên Phong Thuật. Bách Phong Trảm.
Tiếng bẻ xương, tiếng nổ lách tách của cơ thịt bị kéo ra. Tên sát nhân bị xé toạc người ra thành trăm mảnh.
Máu chảy xuống mặt Vô Ảnh.
Hắn tiến đến cái xác của bà mẹ già rồi nói:
-Con sẽ đưa tiễn mẹ.
Rồi Vô Ảnh bắt đầu đào hố.
…