Chương 28: Một tuần sau...
Sự kiện Hàn Thủy bị tấn công trở thành vấn đề nổi cộm toàn Đại Lục Hoàn Mỹ - tất nhiên là ngoại trừ cái nơi Uất Hận Thành ra. Chỉ trong một đêm, mà các cơ sở của Hàn Thủy ở Tổ Long Thành đã bị " một thế lực không rõ danh tính " phá hoại. Tất nhiên, cái mỹ từ đó thì ai cũng biết là để ám chỉ Độc Tâm. Nhưng người ta không có đủ bằng chứng là vì một phần, còn phần kia là do các vị trưởng lão trong ban Đối Nội đã bị Hà Gia Đoàn tống đầy tiền vào mồm rồi. Nghiêm trọng hơn, là ngay tại đại bản doanh của Hàn Thủy là Kiếm Tiên Thành và Tứ Phương Trại cũng bị " thế lực không rõ danh tính " đó xử lý. Cùng ngày, người ta phát hiện toàn bộ gia viên lẫn người của bang Thái Nhật đã rời khỏi Kiếm Tiên, vậy nên, tất cả mối nghi ngờ và tội trạng đều đổ lên đầu Thái Nhật và Bang chủ Khuất Bá hết. Cố nhiên, là hiện giờ Khuất Bá đang ăn ngon ngủ kỹ ở một nơi nào đó mà Gia Đoàn đã sắp xếp từ trước.
Vấn đề khiến mọi chuyện trở nên nát bét như tương bần là cái chết của Hà Gia Tập, con trai Hà Gia Đoàn.
Chính bởi điều này, mà Ngài Hàn lại phải hỏa tốc về Tổ Long Thành cùng với Lã Vân và Hàn Vệ mà đối chất với con cáo già Hà Gia Đoàn.
Cuộc họp như thường lệ vẫn diễn ra tại Long Mệnh Đường, tòa nhà " di sản văn hóa " để cho thành phần tội ác thế giới ngầm phát ngôn ra những câu vô văn hóa.
Và như thông lệ, hai bên lại phân tách rõ rệt, phe của Ngài Hàn và phe của Gia Đoàn, đương sự là thiếu Khuất Bá, và như thông lệ là Bang Chủ Tam Thuận của Ỷ Thiên vẫn đứng ở vị trí trung lập. Tuy nhiên, lần này, Ngài Hàn thực sự dính phải cục nợ vì theo phe của Gia Đoàn còn có các vị trưởng lão mồm bị Gia Đoàn nhét đầy tiền. Hàn Thanh đã bị dính vào tội " gây nguy hại tới an ninh Tổ Long ", và " giết người vô căn cứ ", chiếu theo điều luật, Hàn Thanh sẽ bị lĩnh án tù sáu mươi năm, vì nể tình anh đã có công trong thời gian phục vụ quân đội Tổ Long Thành. Tất nhiên, trong thế giới của bang phái, thì khi Hàn Thanh đã vào tù, thì chỉ có một con đường chết. Buổi sáng vào đại lao, buổi trưa đã có đứa tới xử. Căn cứ vào hiện trường, một số nhân chứng, và minh chứng rõ ràng nhất là cái xác Gia Tập ở đó, thì Ngài Hàn có là thánh thần giáng thế cũng bó tay, vì ngài không thể cãi rằng con ngài không giết Gia Tập. Nhưng Ngài Hàn có cái lý nào mà để thằng con trai chết được chứ? Và thế là ngài vặn lại với lý do: con trai tôi không giết người, nếu không - có - thằng - chó - con nào tới tìm để giết nó. Thực sự là Gia Đoàn không phải là không tính đến cái lý luận đơn giản này, nhưng lão có tiền, và đồng tiền đủ để bẻ cái thứ thẳng đuột kia thành "gãy" chứ không thèm "cong". Và mặc cho Ngài Hàn nói lý, thì các vị trưởng lão vẫn sẽ khép tội trạng cho Hàn Thanh, song giảm án từ sáu mươi năm xuống còn bốn mươi năm cộng thêm hai tháng và một ngày nữa. Nhưng chính điều này là thứ mà Ngài Hàn cần. Bọn trưởng lão xưa nay cái đầu đặc mỡ, tiền, thức ăn và gái đã bị Ngài Hàn thoi cho một quả vào mặt. Lý do là ở chỗ, các vị giảm án cho Hàn Thanh vì Hàn Thanh bị Gia Tập tới " xử lý " trước, vậy thì câu hỏi là ở chỗ: tại sao thằng Gia Tập lại mò đến đó? Hà Gia Đoàn thì đúng là há miệng mắc quai, song mặt lão và mặt những vị trưởng lão vẫn đủ dày để đánh bật cái ý kiến ấy của Ngài Hàn. Tuy vậy, do sự phản kháng và kiến nghị của đại hội đồng các bang chủ bang phái, nên Hà Gia Đoàn cũng không thể quá phô và lộ liễu muốn xài thủ đoạn như vậy được. Thế nên, giờ, người ta cần tới sự xuất hiện của Hàn Thanh.
Nhưng khổ nỗi, Gia Đoàn lại thắng thế. Vì Ngài Hàn đã nhờ tới trưởng lão Tổ Long đưa anh ra ngoài Liên Quân Doanh Địa rồi.
Lại nói, Hàn Thanh cùng với Trúc Mai dưới sự bảo hộ của trưởng lão Tổ Long đã đến bến thuyền, và kẻ cận vệ Thiết Thủ đã chờ ở đó và đưa hai người đi lánh nạn một thời gian.
Hàn Thanh bỏ trốn, tức là bỏ trốn khỏi luật pháp, bỏ trốn trước tội trạng của mình, vậy nên, Ngài Hàn lại dính vào rắc rối.
Tuy vậy, đó là sự lựa chọn duy nhất của ngài, bởi lẽ, nếu Hàn Thanh còn lảng vảng ở nơi này, hoặc bất cứ chỗ nào được gọi là đất liền, thì sẽ bị Hà Gia Đoàn xử ngay.
Cái luật pháp và luật rừng khác nhau nhiều lắm.
Hà Gia Đoàn cùng đám tay chân có thể ngang nhiên vây khốn Hàn Thanh và diệt anh, với lý do là mối thù " của con trai bị giết ", đến lúc ấy Hàn Thanh sẽ còn thảm hơn.
Thà để cho nó trốn đi với cái tội " trốn tránh trách nhiệm luật pháp " còn hơn là " chịu trách nhiệm luật rừng ".
Nhưng trước khi giết chó, thì còn phải xem con chó có hung không mà giết. Huống hồ là con người, mà con người ở đây là Ngài Hàn.
Hà Gia Đoàn muốn dây vào ngài thì tức là hắn thích đâm vào địa ngục.
Ngài Hàn tuy đúng là đã chậm chân so với Gia Đoàn một bước rồi đấy, nhưng ngài vẫn còn những chỗ dựa vững chắc ở Tổ Long, điển hình là Hạ Phong Tướng Quân và trưởng lão Tổ Long, chưa kể cả trăm người và vây cánh khác. Trên cái bàn đấu khẩu này, thì người ta ngây ngô về một " thế lực không rõ danh tính " gây chiến với Hàn Thủy, nhưng trong thâm tâm ai mà chẳng biết là Gia Đoàn đã liên minh với Khuất Bá để gây sự vụ? Có điều, trong thế giới bang phái, sự im lặng là điều cần thiết. Nếu không im lặng, mà cái mồm cứ đòi sủa thì sẽ tự tìm đến cái chết cho mình. Ngài Hàn tuy biết rõ là thằng chó Gia Đoàn chơi ngài, nhưng không những ngài, mà cả ông bạn lâu năm Thạc Lữ - bang chủ Long Hổ, Ứng Chính Bình - bang chủ Cuồng Sư, và Diệm Tư Thống - bang chủ Anh Hùng Hội cũng không lên tiếng. Bởi lẽ, nếu lên tiếng, tức là đã công khai gây chiến với nhau, mà cái thời này, gây chiến giữa các bang phái là chuyện chẳng tốt đẹp gì. Ngay cả Gia Đoàn làm thế này cũng là để bắt chẹt và gây khó, giảm uy thế của Hàn Thủy mà thôi, chứ nếu đánh thật với quy mô toàn bang phái trên Đại Lục như vậy thì chiến tranh còn nguy hiểm hơn cả thời kỳ Đại Hỗn Loạn, tiền của, công sức, nhân lực sẽ lại đổ sông đổ bể, huống hồ thời kỳ Đại Hỗn Loạn mới qua được có hơn hai mươi năm.
Vậy nên, Hà Gia Đoàn cũng không thể làm gì hơn, ngoài việc Hàn Thủy phải bồi thường cho lão một khoản không nhỏ về kinh tế lẫn " thổ ".
Ngài Hàn đã suy tính kỹ rồi, và có chút tham khảo ý kiến của Lã Vân và Hàn Vệ, đã quyết định dùng tiền bạc bồi thường cho êm chuyện.
Hàn Thanh rốt cục thì cũng chỉ bị gắn cái tội " trốn tránh luật pháp " mà thôi, và sẽ hưởng mức án năm năm tù giam, tất nhiên là ai cũng hiểu: cái mức án năm năm sẽ trở thành chẳng có năm chó nào cả, bảo là hai mươi năm, ba mươi năm, năm mươi năm mới ghê kia, chứ năm năm thì chỉ cần chút tiền là xong tất. Vả lại, chuyện bồi thường cũng đã nằm trong suy tính của Ngài Hàn. Số tiền bồi thường là tám trăm vạn viên Kim Nguyên Bảo, và một phần ba " thổ " của Hàn Thủy trên Tổ Long Thành. Tám trăm vạn viên Kim Nguyên Bảo chẳng phải là cái con kiến gì với Ngài Hàn, tuy nhiên cái " thổ " mới là quan trọng. Lúc này, Ngài Hàn mới thầm khen thằng Lã Vân thông minh khi đầu tư vào kỹ viện và đánh bạc ở khu ăn chơi Vạn Xà Đảo, còn chỗ dựa ở đó, thì còn sống ngon lành. Với cả Lã Vân cũng đang ngày càng mở rộng " thổ " trên Vạn Xà Đảo ra, cạnh tranh gay gắt với Độc Tâm. Vậy nên, giờ mất " thổ " ở Tổ Long cũng không đáng lo, tất nhiên là vẫn phải tìm cách lấy lại.
Nhưng vấn đề nổi cộm nhất là cái chết của Thất Hiền Sứ Giả.
Khỏi phải nói người ta khóc lóc điên dại thế nào trong Nhân Tộc về một vị sứ giả đáng kính, và hết mực lễ nghi như vậy.
Hạ Phong Tướng Quân thì sụt sùi cả ngày như con mèo hen, Ngài Hàn cũng không ngần ngại mà đưa khăn cho ngài tướng quân xì mũi và lau mắt một cách lịch thiệp và trang nhã nhất mà ngài có thể làm để " bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn " và chia sẻ với tướng quân Hạ Phong. Cái chết của Sứ Giả, thực sự là cơn đại địa chấn, lễ tang cũng sẽ được cử hành vào tuần tới. Nghe đâu, cả trăm vị chức sắc tiếng tăm khắp Đại Lục như Vũ Tộc Ẩn Giả hay Nhân Tộc Ẩn Giả cũng sẽ tới, thậm chí là cả người Ngũ Hành Tộc.
Cái chết của Sứ Giả, cũng là điều tất yếu đối với Ngài Hàn.
Lão già đó thực sự là một tên hám lợi nhất mà Ngài Hàn từng thấy, chưa kể với cái tính cách háo tham vọng và dâm loạn của lão ta, thì chẳng hiểu sau này sẽ có chuyện gì xảy ra nếu lão Sứ Giả quay về với Gia Đoàn. Còn Gia Đoàn, dựa vào Sứ Giả có thể len lỏi sâu hơn nữa vào bộ máy Tổ Long nhờ cái danh của lão ta. Hai con rận chó chết này hút máu của nhau vì mưu đồ riêng, mà máu của chúng thì lại dồi dào kinh khủng, con nào con nấy cũng sẽ trở nên mập mạp béo ú, Ngài Hàn không thể để chúng nó phì nộn ra được, và thế là ngài sai Thái Bạch tới xử lý Thất Hiền Sứ Giả.
Có điều, Doãn Ái không thể thực hiện lời hứa của mình khi cô nhắn gửi cho Thái Bạch.
Sau tối hôm đó, thì Lã Vân đã tới và khuyên nhủ cô nên giữ trọn cái đạo hiếu với người cha vô đạo đó thì tốt hơn.
Đằng nào, thì Doãn Ái cũng là người được biết đến là người cuối cùng mang dòng máu của Hoàng Đế Võ Thái Lang xưa kia, nên không thể trốn đi như vậy được.
Có một chuyện khác, cũng quan trọng, đó là sự rối bét ở Kính Hồ Cư và sự lanh tanh bành ở Điện Phật.
Ở Kính Hồ Cư thì đơn giản là lính vệ binh đã phát mệt và oải với cái bọn mặc áo đen - thuộc hạ của Bất Kiếp Viện.
Ngài Hàn cũng hiểu Thiên Ma làm thế, là để lính vệ binh không thể tới Xuyên Tâm Hồ cho hắn rảnh tay làm việc.
Trận chiến ấy đã làm toàn Kính Hồ Cư một phen bát nháo như kiến vỡ tổ.
Tuy vậy, người ta không thể biết được chuyện gì đã thực sự xảy ra ở nơi đó.
Nếu họ biết trận chiến Kính Hồ Cư là để tìm Hắc Đế Ấn thì họ sẽ chẳng coi đó là một " vụ náo loạn của đạo tặc " đâu.
Còn ở Kỳ Bàn Cốc mới là đáng nói kia.
Đầu tiên là vụ thảm sát các nhà sư trong Kỳ Thiên Tự khiến người người oán giận, và chẳng hiểu sao nó lại liên quan tới cô tiểu thư Hàn Ngọc của Ngài Hàn, tất nhiên, là ngài đã cho phong tỏa những cái tin ấy lại, tránh rắc rối không cần thiết. Tiếp theo là Viên Giác Đại Sư bị " tra tấn và khủng bố tinh thần " tới thậm tệ, và quan trọng nhất, ghê gớm nhất là chuyện toàn bộ công trình Điện Phật bị phá hủy khiến người ta sầu não không thôi. Các vị trưởng lão trong thành phần lãnh đạo Tổ Long đau hơn cả, không phải vì họ tiếc cho cái công trình kiến trúc hoành tráng ấy đâu, mà vì họ sẽ không còn moi được tiền từ ngân quỹ cho mỗi lần hành hương về đó để tổ chức lễ Thái Dương nữa.
Kế Đô và Hàn Ngọc sau khi đưa Viên Giác Đại Sư về an toàn thì cũng quay lại Kiếm Tiên Thành, việc đầu tiên là họ cảm thấy kinh hoàng trước chuyện toàn bộ Hàn Gia bị xóa sổ, song Phương Thác đã tới và giải thích mọi chuyện, hiện tại, hai người đang ở tạm trong Ngư Thôn.
Thằng con Hàn Phi thì cũng đã thất thểu đi về Ngư Thôn, và Ngài Hàn cũng đã được biết Hàn Phi đã phải làm một trận tơi bời hoa lá với thằng Quỷ Nhân của Bất Kiếp Viện thông qua bức thư mà con Thiên Bạch Thần Ưng mang tới. Ngài Hàn cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì khi biết Hàn phu nhân đã phải xài tới đòn Khai Thiên dành cho Khuất Bá, vì ngài biết là một đòn ấy sẽ hủy diệt toàn bộ Hàn Gia. Nhưng mà thôi, vợ con bạn bè ổn là ngài yên tâm rồi, còn nhà thì muốn xây kiểu gì cũng được, ngài đang dự định xây cái gia viên to đẹp hơn nữa kia.
Và ngài cũng đang lặng yên, mà chờ đợi những tin tức tốt lành của đám người Xích Vân, và chờ đợi những lá thư đến từ Uất Hận Thành.
Nói tóm lại, thì vị thế của Hàn Thủy không thể nói là còn uy mãnh như trước đây, song với Ngài Hàn, chuyện ấy cũng chẳng quan trọng lắm. Vừa mới một tuần thôi, bọn trưởng giả ở Kiếm Tiên còn nghi ngại và một số kẻ còn ra mặt chống đối Ngài Hàn vì nghĩ là số của Hàn Thủy đã mạt vận thì mọi chuyện lại đâu vào đấy hết. Ông già Tử Khách dùng tiền, dọa dẫm đòi cắt đầu, đập nát óc một số thằng khiến chúng nó sợ mà không thể không tiếp tục ủng hộ về mặt tinh thần lẫn tài chính cho Hàn Thủy, còn những đứa cứng đầu thì hiện đang ăn ngon ngủ kỹ trong quan tài hết rồi.
Nghĩ quanh, nghĩ quẩn, vậy mà đã đến chiều.
Hiện tại, Ngài Hàn đang tới dự lễ tang của Hà Gia Tập.
Tuần sau lại phải về Kiếm Tiên mà dự lễ tang của Thất Hiền Sứ Giả nữa kia.
Cái chết của Thất Hiền Sứ Giả thực sự là niềm vui vô bờ bến của các ông chủ quán trọ, vì người người sẽ nườm nượp đổ về đó mà dâng hương lên cúng lão già đó.
Chậc!
Chẳng kém lễ Thanh Lâm là mấy đâu.
Hàng người khách quan xếp hàng dài đi qua quan tài nhìn dung diện người chết lần cuối đứng ở giữa hai hàng người của Độc Tâm mặc đồ tang trắng.
Hà Gia Đoàn và Hà Gia Nhạ cũng mặc đồ tang, đứng cạnh quan tài mà cúi đầu đáp lễ những người tới viếng.
Và ở ngoài, còn có Hắc Bạch Song Điểu đứng canh chừng, riêng Hắc Điểu hôm nay quấn thêm khăn trắng lên đầu để làm lễ.
Ngài Hàn bước lên, và ngài có thể nhận ra ánh mắt căm thù của Gia Nhạ nhìn vào mình.
Ngài có thể đoán tư chất của người này không hề tầm thường, và trong tương lai sẽ trở thành một nhân vật cực kỳ nguy hiểm cho ngài.
Nếu nó thực sự nguy hiểm thì phải giết.
Ngài Hàn ngó vào quan tài, qua lớp kính trong suốt, ngài có thể nhìn thấy khuôn mặt không có sinh khí, và xanh ngắt của Gia Tập.
Bỗng...... ngài để ý thấy vết bầm đỏ trên cổ Gia Tập.
" Trảo thủ ư? ".
" Hình như một cú trảo thủ này có thể làm vỡ nát toàn bộ xương sống... ".
Ngài Hàn mỉm cười.
" Mày được đấy, Gia Đoàn... " - Ngài Hàn tự nhủ.
" Dám giết đứa con trai cả của mình để thúc ép thằng con trai thứ hai vào vòng xoáy của bang phái sao? ".
" Ngoại trừ Thiết Thủ ra, thì không ai có khả năng dùng trảo thủ ở mức độ như thế này, trừ các Thần Thú. Mà chỉ có mày mới là người duy nhất biết được Gia Tập đang ở đâu vào tối hôm đó... ".
" Mày cáo già, và cũng khốn nạn hơn cả tao cơ đấy! Chơi bài này thì tao phục mày rồi! " - Ngài Hàn cười.
Hà Gia Đoàn cũng nhận ra được cái nhếch mép cười của Ngài Hàn.
Và lão cũng đoán ra Ngài Hàn đang nghĩ gì.
Đúng, chính Gia Đoàn đã giết đứa con trai của mình.
Khi đón tiếp Thất Hiền Sứ Giả xong, Gia Đoàn ngay lập tức tới thẳng trận chiến của Gia Tập và Hàn Thanh.
Thực sự thì lão mong cho Gia Tập chiến thắng, nhưng khi lão tới nơi thì Hàn Thanh đã không cánh mà bay, Gia Tập lại còn thoi thóp.
Ngay lúc ấy, lão nảy ra ý định, nếu giết Gia Tập thì sẽ khiến Gia Nhạ phải lao vào vòng xoáy bang phái để trả thù gia tộc họ Hàn.
Và lão làm thật.
Một đòn trảo thủ vào gáy Gia Tập, mọi chuyện êm xuôi.
Gia Đoàn cũng không thể không vô tình trước hành động đó của mình. Lão cũng biết làm thế là vô đạo, là khốn nạn, là không bằng con chó.
Nhưng cái nghiệp lớn thì chờ ai?
Muốn thống trị, muốn nên nghiệp, thì phải gạt bỏ đau thương.
Sự hy sinh là điều cần thiết.
Lão đã tự hứa sẽ phải xới tung toàn bộ Hàn Thủy để đền bù cho cái chết của đứa con trai.
Cái chết mà chính lão gây ra.
Gia Nhạ có đủ chất thông minh, có đủ sự bình tĩnh, và có cái lạnh, nhưng anh không muốn gia nhập bang phái.
Và Gia Đoàn đã thúc ép anh.
Ngài Hàn về chỗ của mình, nói nhỏ với Lã Vân và Hàn Vệ đủ để không ai nghe thấy:
-Hai thằng bọn bay nghe kỹ đây, cấm la hét, thằng Gia Đoàn đó giết con mình...
-Hả?
Mặc dù Ngài Hàn đã dặn trước, song hai tên vẫn không thể tránh được chuyện trố mắt ngạc nhiên.
Ngài Hàn phải giải thích những suy nghĩ trong đầu của mình cho hai thằng này nghe.
Lã Vân thì thầm:
-Bác Hàn! Cháu... nghĩ là bác đã sai, làm gì có chuyện ấy?
Ngài Hàn cười:
-Không có lý nào mà trật được đâu.
-Thằng khốn nạn! -Hàn Vệ cay cú - Thế thì chúng ta phải nói cho Gia Nhạ biết! Con biết nó là người phải trái rõ ràng...
-Không được đâu... - Ngài Hàn tiếp lời -... mày nói thế, liệu nó có tin mày không? Nên nhớ, chúng ta bây giờ là kẻ thù của nó.
Lã Vân dường như vẫn chấn động trước việc này, hắn nói:
-Chẳng lẽ cứ để Gia Nhạ bị lừa gạt như vậy sao?
Ngài Hàn cười:
-Yên tâm đi, những loại người như Gia Đoàn, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá thôi. Có điều, tao cũng không thể nghĩ được rằng, nó lại dám chơi bài này.
Thiên hạ đúng là rộng lớn thật đấy.
Nhưng nếu không có mái ấm, thì thiên hạ làm gì?
Đối với Ngài Hàn, thì thiên hạ thật là một bàn cờ thú vị, chơi mãi không biết chán.
Nhưng khi gặp Hàn phu nhân, ngài đã hiểu...
... có được một gia đình...
... đó mới là điều hạnh phúc nhất.
-Cứ tạm biết như vậy đã... - Ngài Hàn nói -... giờ chúng ta tới gặp lão già Diệp Công để hỏi về Hắc Đế Ấn.
-Hình như bác cũng đã tới gặp ông ta một lần để hỏi về vấn đề này phải không? - Lã Vân tiếp lời.
-Chính xác.
Còn nhớ, trong lần tới Tổ Long Thành trước đây, khi Lã Vân tìm quán trọ thuê phòng, thì Ngài Hàn cùng với Lăng Khê đã tới gặp ông già Diệp Công để hỏi về Hắc Đế Ấn.
Hồi đó, mặc dù Ngài Hàn chưa đoán ra được mục đích của Bất Kiếp Viện, song ngài cũng lờ mờ về chuyện phách của Hỏa Thần Chúc Dung tái hiện trên Thiên Lệ Thành, vậy nên tiện đường, ngài đã tới hỏi Diệp Công. Tất nhiên, là cũng phải hàn huyên chè chén mãi mới moi móc được một ít kiến thức về Hắc Đế Ấn từ lão già này.
Khi Ngài Hàn cùng Hàn Vệ với Lã Vân bước ra khỏi cửa gia viên của Độc Tâm thì có một ông già đã đợi ở đó, cười:
-Ngài vẫn còn tấm lòng với thiên hạ sao?
Ngài Hàn hơi ngạc nhiên, rồi ngài nhận ra đây chính là ông già chèo thuyền trên Xuyên Tâm Hồ đã đối thoại với mình tuần trước.
Chính là người canh giữ Hắc Đế Ấn mà Xích Vân đã từng sấn sổ định cho ông ta một trận.
Ngài Hàn nói:
-Ồ! Tiền bối! Ngài tới đây để dạy bảo kẻ hậu sinh này điều gì sao?
-Không... - Ông lão cười -... Đường chủ Hàn Thuyên là người mà không ai có đủ tư cách để so sánh, ngoại trừ Thiên Tử và Vô Chân Vương. Nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở ngài một điều thôi.
-Điều gì?
-Thiên hạ rộng lớn lắm.
Ngài Hàn mỉm cười.
Đúng, thiên hạ thật là rộng lớn.
Ngài Hàn đáp:
-Nhưng trái tim còn rộng lớn hơn cả thiên hạ thì sao?
-Ngài tự tin như vậy? - Ông già khẽ cười.
-Trái tim không tan vỡ, trái tim kiên định, trái tim chan chứa máu nóng, đầy ắp bầu nhiệt huyết, không phai nhạt đi theo năm tháng, liệu có đủ tư cách mà chơi bàn cờ thiên hạ?
Ông già cười:
-Những người như thế, thường là kẻ thất bại.
Ngài Hàn khẽ cười, lắc đầu. Còn Lã Vân và Hàn Vệ thực sự thì như vịt nghe sấm trước lời đối thoại của hai người này.
-Nhưng... - Ông già nói tiếp -... thiên hạ cần những kẻ thất bại như vậy. Có những kẻ thất bại đó, thiên hạ mới là thiên hạ. Không có những kẻ thất bại, không có những người đem trái tim của mình cho thiên hạ, thì thiên hạ sẽ lụi tàn, đó là cái quy luật của cõi đời này vậy. Nhưng ta chỉ muốn nói với ngài rằng...
-Xin tiền bối cứ nói. - Ngài Hàn tiếp lời.
-Hãy để trái tim ôm mộng thiên hạ của ngài có một khoảng trống.
-Tôi hiểu. - Ngài Hàn cười.
Ông già cười, xoay gót bước đi trong gió.
" Đường chủ Hàn Thuyên, ngài đích thực là con người sinh ra để xoay chuyển cả Tam Giới này, ta dám khẳng định điều đó, thế gian này sẽ đại họa hay yên bình, tất cả sẽ là do ngài quyết định...
... cũng giống như chàng trai trẻ đó xưa kia vậy, tự tin vào bản thân mà luân chuyển thiên hạ, bắt thần phải cúi đầu trước mình...
... trò chơi thiên hạ, không bao giờ có kẻ thắng, bởi nếu thắng, sẽ không còn là thiên hạ nữa...
... ta đã đi tìm suốt cả ngàn năm qua, mới gặp được ngài, kể cũng là cái phúc vậy...
... giấc mơ thiên hạ sẽ tiếp tục chảy mãi...
... như dòng sông...
... không bao giờ hết...
... không bao giờ cạn. ".
Ông già cười một mình.
Ông đã dành cả ngàn năm cho những giấc mơ thiên hạ.
Chỉ có điều...
... những giấc mơ đó có khi lại phải trả bằng cái giá không hề nhỏ.
Giống như trận chiến ở Phạt Mộc Trường xưa kia vậy.
Ông đã chứng kiến trận đánh đó.
Nơi mang theo toàn bộ những giấc mơ thiên hạ.
Ông già vừa đi trong dòng người đông đúc, vừa nói lên khe khẽ:
-Xin Thượng Đế hãy cứu rỗi linh hồn chúng con.
Trời như trái cầu để ta tung
Ngạo nghễ tiến bước, mặt đất rung
Miệng cười tư lự, danh Thiên Đế
Dịch xê thiên hạ, xưng bá hùng.
Bờ sông Thặng Thủy.
Phương Thác vốn không phải là người thích chờ đợi.
Từ thuở sinh ra hắn đã có cái tật ấy.
Nhớ lại khi còn là thằng bé trộm cắp, hắn chưa bao giờ biết kiên nhẫn để thừa cơ ăn trộm, vậy nên bị ăn đòn là chuyện thường.
Và bây giờ, rõ ràng là Phương Thác đã cực bực mình với sự chẫm trễ của thằng Dư Nhận.
Cũng phải thôi.
Thằng phản bội.
Tứ Cát đứng kế bên cũng sốt ruột không kém, hắn hỏi:
-Còn phải chờ bao lâu nữa đây, đại ca?
Phương Thác thở:
-Cứ chờ đi.
Và khi sự bực mình của Phương Thác đã lên tới độ không chịu đựng được nữa, thì Dư Nhận đã lò dò tới.
Phương Thác ngồi trên bờ sông, nói:
-Đến sớm nhỉ?
-Như mọi khi. - Dư Nhận đáp.
Tứ Cát khẽ lộ nét cười trên khoé miệng.
Thằng phản bội thì phải có kết cục như thế nào, hắn biết rõ.
Và Dư Nhận sẽ phải hứng chịu hậu quả.
-Mày có biết cái giá của sự phản bội là gì không Nhận?
Dư Nhân không lộ cảm xúc, mặt hắn lạnh tanh, đáp:
-Nằm yên trong quan tài.
-Đúng. Vậy thì tại sao biết mà vẫn làm?
-Vì tiền.
Phương Thác cười phớ lớ một tràng, hắn thở:
-Ông già Tử Khách giao cho tao nhiệm vụ là hôm nay phải xử lý thằng phản bội. Mày biết rõ điều ấy chứ?
-Biết.
-Hà! Vậy thì cùng xử lý, mày nghĩ thế nào Tứ Cát?
Tứ Cát mỉm cười:
-Cứ theo ý đại ca.
Phương Thác gật gù:
-Được thôi. Vậy thì tao cho mày đặc ân, tự xử mình đi, Tứ Cát ạ.
Tứ Cát không hiểu.
Đích xác là hắn không hiểu.
Hắn không hiểu Phương Thác vừa mới nói gì.
-Đại ca... - Tứ Cát trố mặt -... đại ca vừa nói gì?
-Mày không hiểu sao? - Phương Thác cười - Mày, Tứ Cát, chính mày là kẻ phản bội.
Tứ Cát há hốc miệng.
Hắn không thể nghĩ là như vậy.
Bởi lẽ, không ai biết hắn là kẻ - phản - bội.
-Mày thấy khó hiểu phải không, Tứ Cát? - Dư Nhận đứng đằng sau tiếp lời - Để tao giải thích cho mày nghe...
Dư Nhận lôi từ trong người ra một xấp giấy, ném toẹt xuống dưới đất.
Những xấp giấy này là ngân phiếu trị giá hai mươi ngàn viên Kim Nguyên Bảo, người trả có cái tên " Hà Gia Đoàn " mà Dư Nhận có lần đã từng đem ra ngắm nghía, dưới tờ ngân phiếu là gần một chục lá thư có cái tên của " Thiên Ma ". Những bức thư và ngân phiếu này, Dư Nhận vô tình mò được trong phòng của Tứ Cát. Những bức thư này thì Tứ Cát chưa kịp tiêu hủy, còn ngân phiếu thì hắn cất dưới giường.
Tứ Cát đích thực là gián điệp của Hà Gia Đoàn, và hắn cũng là một thuộc hạ của Bất Kiếp Viện.
Cách đây một năm, khi Tứ Cát trên đường chuyển hàng tới Vạn Hóa Thành, đã gặp phải Thiên Ma.
Thiên Ma lúc đó đang cần tìm Tàn Dương và Hắc Đế Ấn, hắn có nghe đồn Hàn Thủy thường có những món đồ " rất không bình thường ", thế nên Thiên Ma đã tấn công chuyến chở hàng đó, Thiên Ma đã dùng tới mê hương của Mộng Dụ mà khiến cho toàn bộ đám hộ tống lăn đùng ra ngủ hết, riêng Tứ Cát có chút kinh nghiệm nên thoát được và đấu với Thiên Ma một trận, tất nhiên, chỉ bằng một vài tuyệt chiêu, Tứ Cát đã bị hạ đo ván. Nhưng Tứ Cát không muốn chết, và hắn đã phải lạy lục Thiên Ma. Tất nhiên là Thiên Ma chẳng tìm thấy cái khỉ gì trong đống chở hàng, và hắn cũng không phải là loại háo sát, vậy nên, hắn tha mạng cho Tứ Cát, với một điều kiện là Tứ Cát phải làm việc cho hắn. Những bức thư từ gần đây, đều là Thiên Ma hỏi hắn về tình hình của Hàn Thủy, cũng như động tĩnh của Ngài Hàn. Không những thế, chính Tứ Cát là người đã từng gửi thư cho Quỷ Nhân thông báo về việc Hàn Phi đã tới Phạt Mộc Trường. Bức thư với nét chữ thô mà Quỷ Nhân đã từng đọc chính là nét chữ của Tứ Cát.
Còn về phần Hà Gia Đoàn, thì Tứ Cát đã bị Khuất Bá mua chuộc.
Chính hắn là kẻ mặc bộ đồ xám và đội mũ rơm thần bí đã gặp Khuất Bá trong quán rượu vào sáng ngày hôm nay.
Chuyện tiền nong thì Hà Gia Đoàn đã gửi cho hắn để hắn làm việc cho tốt.
Cũng chính Tứ Cát đã gửi thư cho Gia Đoàn rằng nên điều thêm quân tới đây để gây khó dễ cho Hàn Thủy.
Tứ Cát chính là kẻ phản bội xuyên suốt từ đầu tới giờ. Hắn chính là mấu chốt quan trọng nhất mà Lã Vân, Dư Nhận, và ông già Tử Khách đã lờ mờ đoán ra.
Do hồi ấy, họ chưa đủ bằng chứng, nên cứ để yên xem Tứ Cát định làm cái trò gì nữa.
Và chính xác là Phương Thác với Dư Nhận ở đây ngày hôm nay là để xử hắn.
Dư Nhận tiếp lời. Hắn bị nhiễm tính của Lã Vân, nên rất lắm mồm, nhưng hắn thích đè nén kẻ khác phải tâm phục khẩu phục:
-Tao còn nhớ trước đây, mày đã từng lãnh trách nhiệm chở chuyến hàng tới Tật Phong bộ lạc, và chuyến hàng ấy đã bị chậm trễ vài ngày. Thật trùng hợp là hôm mày phải đi chở hàng, Hàn Vệ đã phát hiện ra thằng ôn con nấp trên gác nhằm nghe lén chuyện Hàn Phi tới Phạt Mộc Trường. Và tao đã nghĩ kẻ đó chính là mày, vì rằng mày đã tốn mấy đêm để nghe lén chuyện, thế nên không đủ sức khỏe mà bắt đầu cuộc hành trình đúng giờ là đương nhiên. Cũng đúng ở chỗ, kể từ hôm gặp lại đại ca Phương Thác, mày bị chứng ho dữ dội, phải nhờ tới ông già dược sư An Thiệu Bình kê đơn chữa trị. Và cái gác xép bẩn vì bám bụi rất lâu như vậy, chính xác là có bịt mõm lại cỡ nào cũng sẽ hen, và mày cũng chẳng phải ngoại lệ. Tiếp theo, trong cái đêm đó, Hàn Vệ suýt chút nữa đã dính phải độc châm của Mộc Thuật. Tao nghi ngờ điều này, và chính cái đêm đánh nhau với bọn Độc Tâm, tao là người đã bắn mũi tên độc vào vai mày, và không ngoài dự đoán của tao, mày biết dùng Mộc Thuật để chữa trị vết thương. Mày không cảm thấy lạ khi chất độc trên mũi tên lại rất nhẹ sao? Đó chính là cách mà tao thử xem mày có biết dùng Mộc Thuật hay không. Tất nhiên, những suy nghĩ ấy, thì tao, Lã Vân và ông già Tử Khách đã đoán ra là mày từ lâu, song tao cũng nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì người biết dùng Mộc Thuật đâu có thiếu? Nhỡ đâu mày ốm thật không kịp chở hàng? Và nhỡ đâu mày bị bệnh thật? Cho tới khi tao tìm ra mấy cái thứ này trong phòng của mày.
Tứ Cát không đủ sức để nghe nữa.
Cái giá của kẻ phản bội không hề tốt đẹp.
Nhất là phản bội Ngài Hàn.
Phương Thác thở dài:
-Tao cũng không tin, Dư Nhận, Lã Vân và ông già Tử Khách cũng không tin, nhưng đó lại là sự thật.
Tứ Cát run lẩy bẩy thân người.
-Mày quên rằng Ngài Hàn đã từng nói gì sao? Chúng ta là một gia đình.
Mày phản bội lại cái gia đình ấy...
... để chạy theo những thứ vô vị sao?
Tứ Cát quỳ xuống đất, tóm lấy chân Phương Thác, gào lên:
-Đại ca! Hãy bảo với bang chủ tha cho tiểu đệ! Hãy nói hộ với bang chủ tiểu đệ đã biết lỗi, đại ca !!!
Tứ Cát gào toáng lên, nước mắt cứ chảy dài trên mặt hắn. Hắn không ngờ là người ta đã biết hắn làm việc ám muội từ lâu, nếu biết thế, hắn đã chạy trước, nếu biết có ngày này, hắn sẽ không làm thế.
Nhưng...
... nếu cuộc đời này có cái " nếu biết trước "...
... thì sẽ chẳng còn gì để nói nữa.
Phương Thác rút từ trong túi áo ra một con dao, ném xuống đất:
-Tao chịu thôi. Đó là luật. Ngài Hàn đối đãi mày không tệ, nhưng mày lại quá hám tiền và danh vọng. Nể tình là anh em lâu năm, mày hãy tự xử đi thì hơn.
Phương Thác rút chân ra, rồi cùng với Dư Nhận xoay gót đi thẳng.
Tứ Cát cầm lưỡi dao mà run run.
" Không, ta không muốn chết !!! ".
" KHÔNG !!!! ".
" TA KHÔNG MUỐN CHẾT !!! ".
Tứ Cát vùng dậy, tóm lấy tờ ngân phiếu, chạy qua cây cầu Thặng Thủy Kiều, trước mắt hắn là cả một tương lai mới, đầy xán lạn.
Phải rồi, sao phải theo mấy cái quy tắc của thằng già Hàn Thuyên đó chứ?
Dư Nhận quay lại đằng sau rồi thở dài:
-Tiền bạc, thật đáng sợ.
-Mày có ham tiền không? - Phương Thác hỏi.
-Ai cũng ham tiền, nhưng mạng sống không đáng để đổi ngần ấy tiền.
Tương lai của Tứ Cát đang hết sức đẹp đẽ.
Đột nhiên, trước mặt hắn là một lưỡi kiếm bằng nước xả tới, chém tung đầu Tứ Cát, lưỡi kiếm hóa thành trăm thủy kiếm, chém Tứ Cát ra thành chục mảnh.
Từng mảnh vụn cơ thể Tứ Cát rơi lịch phịch trên Thặng Thủy Kiều.
Một người đứng trên mặt nước vừa mới ra chiêu đó, áo khoác màu xanh, tóc dài đến ngực ôm lấy một khuôn mặt rất điển tuấn, tay cầm một cây sáo.
Anh ta lắc đầu:
-Đối với người Uất Hận Thành, tha thứ là một điều xa xỉ.
Thủy Diệu, thành viên của Cửu Diệu.
Dư Nhận nhìn cái chết của Tứ Cát mà thấy tiếc.
Những kẻ như thế, sớm muộn gì cũng tìm lấy cái chết.
Thủy Diệu đứng trên mặt nước thổi khúc " Ai Oán Đường " mà Ngài Hàn đã từng dạy cho anh.
Chết...
Thân xác mục nát...
Linh hồn không siêu thoát...
Mãi ôm hận...
Như máu chảy mãi...
Như sông nước mắt...
Lã Vân cảm thấy không khỏe lắm, từ hôm về Kiếm Tiên Thành tới nay, hắn lúc nào cũng khoái nằm trên giường hơn là đi lại.
Hàn Gia đã bị hủy hoại mất, vậy nên giờ Lã Vân đang gác chân thoải mái trong một căn nhà ở Hiệp Ẩn Thôn.
Đa số mọi người trong Hàn Gia đều tề tựu về đây cả.
Tất nhiên, Lã Vân chẳng phải thằng ẻo lả ốm yếu, song đối với hắn mà nói, thì trải qua cả đống chuyện như vậy, thì không mệt mới là lạ.
Hiện tại, Lã Vân đang suy nghĩ xem làm thế nào để lấy lại được " thổ " ở Tổ Long Thành.
Đằng thẳng mà nói, thì cái " thổ " cũng khá quan trọng, nay mất thì phiền phức là không ít.
Ngài Hàn có muốn quan hệ, muốn có " chân rết " trong nội bộ lãnh đạo Tổ Long Thành thì phải có " thổ " ở Tổ Long, một mặt là để buôn bán, mặt khác, là còn đem là quà biếu chia chác cho các vị trưởng lão. Đời người không ai nói suông, phải hành động, và cái " thổ " ở Tổ Long chính là hành động thiết thực nhất. Khu chợ thành Tây quả là món lợi béo bở, nhưng giờ đây, vì cái chết của Hà Gia Tập, mà Hàn Thủy đã phải nhượng lại gần như toàn bộ " thổ " ở Tổ Long cho Độc Tâm, phần còn lại không đáng là bao. Cũng không thể phủ nhận rằng cái " thổ " ở Tổ Long không quan trọng với Hàn Thủy, nói thật, " thổ " của Hàn Thuỷ chỉ kém mỗi thằng chủ nhà Độc Tâm, còn nếu như Hàn Thủy ở Tổ Long Thành thật thì ai mà biết chuyện gì xảy ra đấy? Nhưng giờ, cái mớ rắc rối bòng bong mà Ngài Hàn dính phải thật không có lối thoát. Ngài Hàn đúng là trí tuệ tuyệt đỉnh đấy, nhưng ngài cùng lắm cũng chỉ đoán ra rằng Độc Tâm sớm muộn cũng sẽ gây chiến với Hàn Thủy, song ngài đâu tính đến chuyện thằng chó đẻ Hà Gia Đoàn dám giết đứa con trai cả của mình để mưu đồ nghiệp riêng chứ? Lã Vân kinh tởm bao nhiêu cái thủ đoạn ấy, nhưng hắn cũng phải phục bấy nhiêu Hà Gia Đoàn. Mặc dù, hành động của Gia Đoàn là trái đạo lý, là đáng để người ta phỉ nhổ và khinh bỉ, sớm muộn cũng sẽ bị chuốc lấy hậu quả. Nhưng xét về những mặt khác, lại có lợi chẳng biết bao nhiêu. Độc Tâm đã moi được " thổ " của Hàn Thuỷ, lại có thể khiến " con rồng đang ngủ yên " Hà Gia Nhạ lao vào thế giới bang phái. Có lẽ là Hà Gia Đoàn nhắm đến mục đích thứ hai nhiều hơn - Lã Vân nghĩ. Gia Nhạ là đứa hiền lành, song một khi đứa hiền lành đã nổi cơn điên thì còn kinh khủng hơn cả những tên bạo tàn nhất. Và còn chuyện Hàn Thanh, nếu nhỡ sau này Độc Tâm có gặp lại Hàn Thanh, thì chúng nó cũng đường đường chính chính giết Hàn Thanh giữa thanh thiên bạch nhật, kể cả ông trời xuống ngăn cản thì cũng mặc, vì chúng nó giết là để " báo thù " chứ làm gì? Về mặt luật pháp, như thế là sai, nhưng về mặt luật rừng trong bang phái, thì như vậy là đúng. Chẳng cần biết bố tao ác hay tốt, bố tao đụng mày trước hay mày đụng bố tao trước, nhưng nếu mày giết bố tao, thì tao sẽ giết mày, đó là luật. Vậy nên, cái bài của Hà Gia Đoàn quả thực quá hiểm, khiến Ngài Hàn không kịp trở tay. Vậy nên, Lã Vân đang suy nghĩ để tìm cách lấy lại cái món lợi vừa bị cướp mất kia. Nếu dùng thủ đoạn kinh tế thì hơi lâu, vì bây giờ Hàn Thủy phải củng cố lại địa vị tại bản doanh Kiếm Tiên Thành đã, sau đó điều phối lại hoạt động kinh doanh ở các " thổ " khắp Đại Lục Hoàn Mỹ, thậm chí là phải tìm những " thổ " mới, lấy chỗ đó làm bàn đạp, rồi sau này quay trở lại tấn công Tổ Long Thành. Còn nếu xài thủ đoạn vũ lực, thì cũng nhanh thôi, đem toàn bộ Cửu Diệu đi là có thể khiến Độc Tâm què cụt không ít bộ phận trên cơ thể, còn nếu mà để Ngài Hàn làm căng thật, thì đến cái manh áo Độc Tâm cũng chẳng còn. Nhưng cái khó là ở chỗ, nếu gây ra một cuộc chiến tranh bang phái, sẽ vô cùng hỗn loạn, Hàn Thủy muốn xử Độc Tâm thì cũng phải có lý do mới xử được, giờ đương dưng vác gậy đến nhà nó đánh nhau thì còn đâu thể diện của một bang phái lớn nhất Đại Lục nữa? Thời kỳ Đại Hỗn Loạn cũng mới kết thúc cách đây hai mươi năm, kinh tế cũng đang trên đà phục hồi, giờ bao thành quả lao động bị đổ sông đổ bể thì nói chuyện làm chi? Chính các bang phái đã tạo ra việc làm, khu kinh doanh cho dân chúng có cơ hội làm ăn, nay bang phái đánh nhau, thì dân biết chạy đâu? Vậy nên, bao suy nghĩ như vậy khiến Lã Vân thực quá đau đầu.
Nguyên nhân chính gây ra toàn bộ sự chó chết này là bọn Bất Kiếp Viện.
Thông qua lời kể của Hàn Phi, thì Lã Vân được biết, thằng cha trưởng thông của Ngư Thôn trước đây đã từng nhận Hắc Đế Ấn, và đó chính là lý do mà Quỷ Nhân tới chỗ Ngư Thôn để thảm sát. Có một việc mà Lã Vân khó chịu nhất chính là thằng Lỗ Quân, thằng ôn tưởng như là rác rưởi trong toàn bộ câu chuyện. Cứ ngỡ thằng khỉ gió đó chết chỉ là cái cớ để Gia Đoàn bắt chẹt Ngài Hàn, ai biết đâu chính nó đã - từng - có - Hắc Đế Ấn. Và cũng chính Lỗ Quân là người chuyển giao lại Hắc Đế Ấn cho thằng cha trưởng thôn. Vậy chỉ có một khả năng là như thế này: Hà Gia Đoàn đã gián tiếp gửi Hắc Đế Ấn tới trưởng thôn thông qua Lỗ Quân, và có lẽ Hà Gia Đoàn đã cố tình để lộ thông tin cho Bất Kiếp Viện biết rằng có Hắc Đế Ấn ở Ngư Thôn, Bất Kiếp Viện sai Quỷ Nhân tới, và chính Quỷ Nhân đã vô tình gây ra một cuộc náo loạn trong thế giới bang phái. Mặc dù là còn quá sớm để khẳng định điều này, nhưng Lã Vân là kẻ theo học thuyết âm mưu, vậy nên cũng không thể loại trừ. Mặc khác, tại sao lại có sự trùng hợp đến như vậy về cái chết của Lỗ Quân? Tại sao trong cái ngày Vọng Quái tới Thiên Lệ Thành tìm Hắc Đế Ấn, thằng Lỗ Quân lại có mặt ở đó, mà lại là ở ngay chỗ của trưởng lão? Thực sự thì cái mối nghi ngờ này cũng chẳng giải quyết được cái khỉ gì, chỉ càng làm vấn đề thêm rắc rối, song Lã Vân lờ mờ có chút gì đấy sắp đặt bởi bàn tay của Hà Gia Đoàn. Nhưng đầu mối khó hiểu tiếp theo lại nảy sinh: vậy thì làm cách nào mà Hà Gia Đoàn có được Hắc Đế Ấn? Nên nhớ, chỉ có Vô Chân Vương và Thiên Tử là biết Hắc Đế Ấn ở đâu. Thế thì làm sao mà Hà Gia Đoàn biết được?
Những sự khó hiểu như thế, thì không thể hiểu ngay được.
Lã Vân thở dài. Lại nghĩ về Hắc Đế Ấn. Hắn cũng vừa mới biết sự xuất hiện của một người tên gọi Xích Vân, chính là anh chàng đã va phải Ngài Hàn lúc ở Kiếm Tiên Thành trước đây khi Lã Vân cùng Ngài Hàn và Lăng Khê tới Tổ Long Thành. Vẻ ngoài của anh ta làm Lã Vân hơi bất ngờ khi biết đó chính là thủ lĩnh của Bất Kiếp Viện một thời. Ngài Hàn cũng cho biết Xích Vân chính là đệ tử của Thiên Tử Uất Hận Thành đương nhiệm. Nghĩ mà rét, chẳng ngờ cái tên đó lại là kẻ ghê gớm như vậy. Không những thế, đi cùng với anh ta còn có một người rất mạnh của Ngũ Hành Tộc, một người từng là Đội trưởng đội vệ binh Tích Vũ Thành. Lã Vân vẫn chưa hiểu lắm vì sao ba người tưởng như chẳng liên quan gì này tại sao lại ở trong cùng một đội?
Lã Vân quỷ quyệt và cáo già, song hắn vẫn không thể hiểu được Ngài Hàn tại sao lại trao lại Hắc Đế Ấn cho hội của Xích Vân. Ngài Hàn cần gì ở những người này?
Tại sao ngài lại nói cho họ địa điểm tiếp theo cất giữ Hắc Đế Ấn là Hoàng Hôn Thánh Điện?
Không lẽ...
... giấc mơ thiên hạ của gần mười năm trước nay đang sống lại?
Không biết.
Lã Vân đã chơi trò chơi bang phái nhiều rồi, nhưng hắn chưa - từng - một - lần chơi bàn cờ thiên hạ.
Chẳng lẽ bàn cờ ấy thú vị như vậy sao?
Không nghĩ nữa, chuyển sang chuyện khác.
Lã Vân tự nạt mình.
Chà!
Lại chuyện của thằng Tứ Cát.
Phải nói là Lã Vân ngay từ khi để ý tới Tứ Cát, hắn đã có dự cảm không hề tốt đẹp gì về thằng này.
Song, Lã Vân vẫn cho rằng, Tứ Cát được Ngài Hàn đối đãi khá hậu, vả chăng hắn cũng có một vị trí không hề nhỏ trong Hàn Thủy.
Nhưng vì tiền và danh vọng, Tứ Cát đã phản bội. Hắn đã trao đổi thư từ cho cả Bất Kiếp Viện và cả Hà Gia Đoàn, một kẻ muốn trục lợi từ cả hai đối tượng, cuối cùng đã phải chết.
Cũng may là Hàn phu nhân về kịp mà giải nguy cho Hàn Thuỷ.
Nhưng làm sao mà Hàn phu nhân biết Hàn Thủy đang xảy ra biến cố mà về?
Cái này thì phải lục lại trí nhớ à!
Còn nhớ, Dư Nhận trước đây đã từng viết một bức thư với nội dung: Tứ Phương Trại đã bỏ ngỏ.
Tất cả phải chuẩn bị ngay.
Bức thư này nếu nhìn vào nội dung thì rất dễ gây hiểu lầm rằng Dư Nhận có ý đồ không tốt, song thực ra, Dư Nhận gửi thư cho Hàn phu nhân bằng Thiên Bạch Thần Ưng.
Và cũng trùng hợp là ngày hôm đó, Tứ Cát cũng gửi thư cho Khuất Bá, vậy nên có tới hai con Thiên Bạch Thần Ưng thoát ra khỏi Hàn Gia.
Chuyện của Tứ Cát, Lã Vân chẳng tiếc mấy, có điều, hắn cũng không thể nghĩ rằng một kẻ theo Ngài Hàn lâu năm như vậy lại có thể phản bội.
Song, cũng phải nói là chính Lã Vân nghi ngờ nên hắn đã bí mật dặn dò Dư Nhận theo dõi thằng Tứ Cát, không ngờ mọi mối nghi ngờ đều đúng cả.
Hàn phu nhân trước khi chiến với Khuất Bá đã giao đấu với một kẻ trong Ngũ Thái khi thằng đó đang quậy Tứ Phương Trại tơi bời.
Anh em họ Hàn cũng thật khiến người ta mệt mỏi. Đầu tiên là chuyện của Hàn Thanh.
Hiện tại, chính Lã Vân và Ngài Hàn cũng chẳng biết là cái thằng Tiểu Quỷ đó đang ở cái chỗ khỉ ho cò gáy nào ngoài biển nữa, mong là thằng thuyền trưởng đừng có lên cơn rửng mỡ mà lái thuyền đi vào Vô Vọng Hải. Hiện tại, Thiết Thủ, con quái vật của Hàn Thuỷ, sức chiến đấu kinh khủng nhất của Hàn Thuỷ đang đi theo bảo vệ Hàn Thanh, có Thiết Thủ bên cạnh, Ngài Hàn cũng đỡ lo hơn. Với lại, chắc chỉ cần một năm, hoặc nhanh thì có thể vài ba tháng nữa, chờ mọi chuyện lắng xuống là Hàn Thanh có thể trở về. Nhưng mà giờ thằng quỷ đó chắc đang hú hí với cô gái tên là Trúc Mai bên cạnh, đi trên biển, lãng mạn thế còn chi? Lã Vân bật cười trước cái suy nghĩ khỉ gió ấy của mình.
Hàn Phi tuy mạng đã an toàn ở đây, nhưng lại rắc rối chết đi được.
Hiện tại thì hắn đang nằm dưỡng thương.
Song cái chuyện hôn nhân của hắn với Doãn Ái coi như đổ bể, vì Doãn Ái đang phải chịu lễ tang của ông già Thất Hiền Sứ Giả.
Hiện tại thì Hàn Phi đang hết sức hỗn loạn về chuyện tình cảm.
Chậc!
Nói về tình cảm thì Lã Vân đúng là thuộc loại đầu đất.
Song hắn cũng có thể nắm được đại khái là Hàn Phi đang hết sức khó xử với Doãn Ái.
Doãn Ái trước đây thì đúng là con đĩ thật, nhưng giờ Doãn Ái lại chẳng phải con đĩ nữa đâu ạ, mà là thánh nữ tiên tử hẳn hoi kia.
Ngài Hàn trước đây cực có thành kiến với Doãn Ái, thề rằng sẽ đắp chăn trùm đầu trong nhà mấy năm liền nếu Hàn Phi lấy Doãn Ái, song khi biết chuyện của Doãn Ái, thì ngài mới hiểu căn nguyên cội nguồn tính cách đĩ thoã kia sinh ra từ sự bệnh hoạn của Thất Hiền Sứ Giả. Tiếp xúc với Doãn Ái, Lã Vân mới biết cô gái đó có những nỗi khổ tâm mà người thường khó ai chịu đựng được. Con người, ai cũng có lúc sai lầm và sa vào sai lầm, song nếu biết sửa chữa thì chẳng phải điều hay sao? Có điều, ở trong tình cảnh của Hàn Phi thì thực hơi khó xử. Chính Doãn Ái đã cứu Hàn Phi khỏi tay Quỷ Nhân, điều đó khiến Hàn Phi lẫn lộn toàn bộ cảm xúc của mình. Nói thế nào nhỉ? Khỉ thật, đối với vấn đề này, Lã Vân thực không có kinh nghiệm quái gì cả! Bảo hắn nghĩ cách nào để con lạc đà hóa thành con rồng còn được, chứ bảo chuyện tình cảm thì chịu chết.
Đương lúc đó, thì có tiếng gõ cửa, Lã Vân lè nhè:
-Mời vào!
Ánh nắng của một ngày đẹp ùa vào căn nhà làm căn phòng u ám như nghĩa địa của Lã Vân trở nên có chút sinh khí, và rất mừng là được trở thành một cái nhà mồ, dù sao thì nhà mồ cũng tốt hơn nghĩa địa.
Hai người vừa mới vào là Hàn Ngọc và Kế Đô.
Chậc!
Nhắc đến hai người này, Lã Vân lại thêm phen đau đầu.
Hiện tại, dù muốn hay không, nhưng Ngài Hàn đã bắt đầu nhận ra cô con gái đáng yêu của mình đang thích thằng nào, và thực sự là cái hàm răng dưới của ngài cách hàm răng trên tới gần vài chục gang tay khi biết người trong mộng của Hàn Ngọc là Kế Đô. Không phải ngài cho rằng Kế Đô không xứng tầm với Hàn Ngọc. Kể cả Hàn Ngọc có lấy phải ăn mày, chỉ cần chúng nó hợp và yêu thương nhau, có chí tu rèn lập nghiệp thì ngài ủng hộ tất. Có điều, Kế Đô thực sự nằm ngoài cái suy nghĩ ấy của Ngài Hàn. Bao năm xây dựng Cửu Diệu, cớ sao Ngài Hàn không biết Kế Đô đã từng hạ sát bao nhiêu người, và là kẻ như thế nào trong chốn nhiễu nhương bang phái? Cuộc đời của Kế Đô chém giết đã quá lâu, và Ngài Hàn đã bắt đầu hơi ân hận khi dạy Kế Đô trở thành một kẻ máu lạnh. Chẳng hiểu là sau này, Kế Đô có mang nguy hiểm tới cho Hàn Ngọc không nữa? Là ông bố, thì ai mà chẳng lo nghĩ cho con cái? Song, nếu Kế Đô trở thành đức lang quân của Hàn Ngọc thì cũng không có gì phải phàn nàn, Kế Đô chính là người mà Hàn Ngọc có thể đem trọn niềm tin gửi gắm, chứ không thì làm sao hai người có thể vượt qua được Vô Ảnh của Bất Kiếp Viện?
-Chà! - Lã Vân tặc lưỡi - Hai người trông thân thiết quá!
Kế Đô sượng, không nói, hơi chút đỏ mặt. Trong khi Hàn Ngọc thì vui tươi:
-Người ta có đôi có lứa thì sao? Còn hơn anh!
Lã Vân lắc đầu chịu thua cô tiểu thư này rồi hỏi:
-Có chuyện gì mà hai người tới tìm tôi vậy?
Lúc này, Kế Đô mới lên tiếng:
-Ngài Hàn bảo anh cùng với ngài vào Kiếm Tiên Thành, hiện tại bang chủ Thạc Lữ đang đợi ở đó để bàn chút chuyện.
-Hiểu rồi... - Lã Vân ngáp ngái ngủ -... tôi sẽ đi ngay.
-Chỉ có vậy thôi, vậy chúng tôi đi trước.
Kế Đô và Hàn Ngọc đang định đi ra thì Lã Vân nói:
-Kế Đô, anh nói chuyện với tôi một lát được không?
Kế Đô và Hàn Ngọc nhìn nhau một chút, Kế Đô nói:
-Tiểu thư ra ngoài đợi tôi một lát!
-Đã nói bao nhiêu lần rồi? - Hàn Ngọc ngúng nguẩy - Không có tiểu thư gì ở đây cả! Gọi là Ngọc muội!
-Ừ thì... tiểu... à không, Ngọc muội ra ngoài trước...
Hàn Ngọc nhíu mày mà đi ra ngoài, thói quen rồi, thật khiến cho người ta khó từ bỏ.
Kế Đô quay lại:
-Có chuyện gì?
Lã Vân nhếch mép:
-Anh yêu thương Hàn Ngọc chứ?
Kế Đô suy nghĩ, chừng như không hiểu, rồi trả lời:
-Có.
-Hà! Vậy thì anh hãy cố gắng sống cho tốt, tôi sẽ cho anh một và chỉ một cơ hội nữa.
Kế Đô nheo mắt:
-Anh nói vậy là có ý gì?
-Thực ra, trong Hàn Thủy có tới hai kẻ phản bội, một là Tứ Cát, và hai là anh, tôi nói không sai chứ?
Kế Đô hơi bần thần một lúc, anh biết Lã Vân cáo già, song không ngờ hắn lại quái tới mức này, im lặng một hồi rồi hỏi:
-Làm sao anh biết được chuyện đó?
-Vậy để tôi nói anh nghe. Hàn Thanh đã từng nghi ngờ về việc tại sao thằng Quỷ Nhân lại mò tới Ngư Thôn đúng hôm mừng thọ Ngài Hàn, trong khi anh và Thủy Diệu là người có trách nhiệm bảo vệ nơi đó. Anh biết đấy, Ngài Hàn đã gọi anh và Thủy Diệu về để trông nom bí mật lễ mừng thọ. Thực ra, ngày hôm đó, không ít người nghe thấy lời nói này của Ngài Hàn, song những người ấy ngoại trừ tôi, Hàn Vệ, mấy ông già thì có đám gia nhân. Anh đâu có lạ gì các gia nhân trong Hàn Gia? Họ tuy chỉ là những người bình thường, song họ đều đã được Ngài Hàn cứu sống khỏi chốn sinh tử, và họ kính phục ngài bao nhiêu, thì họ cũng sợ ngài bấy nhiêu. Họ sợ cái giá là mạng sống của họ, họ không như thằng Tứ Cát, họ không dám mạo hiểm mạng sống của mình, nếu có kẻ bức ép họ khai, thì họ cũng thà chết chứ không khai, vì họ biết sớm muộn gì cũng phải chết, mà chết cực thảm, như thằng Tứ Cát hôm qua là ví dụ, trong thâm tâm họ chưa bao giờ có chút ý định phản bội, đời người có mạng sống là quan trong, nhưng khi đã gắn cuộc sống ấy cho Ngài Hàn, nó vừa quan trọng, lại vừa không quan trọng. Vậy thì sao? Mối nghi ngờ, không còn cách nào khác là tập trung vào anh và Thủy Diệu thôi. Chỉ có một trong hai người cung cấp thông tin cho Bất Kiếp Viện, thì thằng Quỷ Nhân mới lựa đúng cái ngày người ta đang ăn uống để tấn công. Anh đừng tưởng tôi không biết cái chuyện gì đã xảy ra ở Điện Phật và ngôi chùa Kỳ Thiên Tự. Hàn Ngọc tuy đã lấp liếm và bao che cho anh, nhưng anh và Hàn Ngọc không thể giải thích được vì sao Vô Ảnh lại giết cả chục mạng nhà sư trong Kỳ Thiên Tự. Theo những nguồn thông tin mà tôi biết, thì Vô Ảnh đã từng đem các nhà sư ra để ép Hàn Ngọc phải lộ diện, và chính anh là người đã tống cho Hàn Ngọc một nhát không tệ chút nào vào gáy tiểu thư.
Kế Đô thở dài. Lã Vân đúng là kẻ cách xa chục dặm, mà hiểu được chuyện ngàn dặm, thật khiến cho người ta thấy ớn vì con người này.
-Nhưng anh yên tâm... - Lã Vân cười -... tôi đã cho phong tỏa toàn bộ những nguồn thông tin ấy rồi. Từ giờ, anh có thể làm lại một lần nữa. Nhưng... anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại phục vụ cho Bất Kiếp Viện không?
Kế Đô kể lại chuyện trước đây mình đã từng gặp phải Vô Ảnh. Lã Vân nghe xong chỉ biết chặc lưỡi, bọn Bất Kiếp Viện cứ cái kiểu " dọa rồ " người ta như thế, thì ai mà không sợ chúng mới là lạ. Giờ thì hắn cũng không thể trách thằng Tứ Cát xưa kia phải cúi đầu trước Thiên Ma được.
-Ngài Hàn... có biết chuyện này không? - Kế Đô hỏi.
-Anh nghĩ sao? - Lã Vân cười.
Kế Đô thực sự là bực mình với cái thằng Lã Vân lắm mồm này. Tuy nhiên, đó là tật của hắn rồi, không sửa được.
-Tôi không biết... - Lã Vân đáp -... bác Hàn cũng chưa nói đến chuyện này. Có thể là bác ấy không biết, hoặc là - biết - nhưng - cố - tình - phớt - lờ. Anh hiểu chứ? Đến một thằng ranh con như tôi còn đoán ra được chuyện gì, thì cớ sao bác Hàn lại không biết?
-Vậy...
-Vậy nên, bác Hàn đã cho anh một cơ hội nữa. Nên nhớ, sự tha thứ đối với người Uất Hận Thành là một điều cực xa xỉ, nhưng bác Hàn đã trao sự xa xỉ ấy cho anh mà không phải là cho Tứ Cát. Hãy biết trân trọng nó.
Kế Đô thở dài, anh thực sự không biết là Ngài Hàn có biết chuyện này không? Nhưng nếu thực sự ngài biết thì vì sao ngài vẫn chấp nhận anh qua lại với Hàn Ngọc?
Sự tha thứ...
... là điều xa xỉ.
Nhưng...
... sự xa xỉ đôi khi cũng trở nên cần thiết.
-Thôi, tôi chỉ nói vậy thôi... - Lã Vân cười -... cô nàng tiểu thư của chúng ta đang chờ anh ở bên ngoài đó!
Kế Đô bước ra khỏi cửa mà trong lòng không yên.
Có thật là Ngài Hàn đã tha thứ cho anh không?
-À! Chào Kế huynh!
Kế Đô ngước lên, một thằng nhóc con mới độ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, tóc dài đuôi ngựa.
Dư Nhận.
-À, ừ! - Kế Đô đáp - Có chuyện gì không?
-Ông anh Lã Vân của tôi có ở trong đó chứ?
-À.. có. Cậu vào đi.
Dư Nhận đẩy cửa vào, và hắn không lấy gì làm thích thú trước cái chuyện Lã Vân đang nằm ngật ngưỡng trên giường.
-Làm một chuyến công tác vui chứ?
Lã Vân phì hơi:
-Vui cái con khỉ! Bị đánh suýt chết, thì vui cái gì?
-Nghe đâu là được một vị cô nương xinh đẹp cứu phải không?
Lã Vân nheo mắt. Thằng chó con này đang có ý gì đây, hắn hỏi:
-Chuyện gì?
-Cô nàng đó có mời mọc anh điều gì không?
Lã Vân chợt hiểu.
Thằng Dư Nhận này...
... đúng là thằng đệ tử của hắn.
* * *
Hơn một tuần trước...
Lã Vân sau vài ngày nằm bẹp trên giường vì nội thương khi giao đấu với Hắc Băng cuối cùng cũng phải trở dậy. Nhận được tin Ngài Hàn phải về Tổ Long Thành ngay, hắn cũng phải lên đường. Song mấy ngày vừa rồi, hắn chưa có dịp cảm ơn cô nương Huyết Hồng đó.
Sau khi nói rõ với Ngài Hàn về việc của mình làn cần phải đáp lễ Huyết Hồng, Lã Vân thẳng tiến đi tới một quán trọ trong Kính Hồ Cư.
Quán trọ nhỏ, và đôi chút bình lặng, trái ngược hoàn toàn so với sự hỗn loạn mấy hôm vừa rồi. Lã Vân có thể để ý là lính vệ binh đi lại ngày càng dày đặc.
Sau khi được tiểu nhị dẫn lên phòng, Lã Vân gõ cửa. Một giọng nói từ trong phát ra:
-Là Lã công tử sao? Mời vào!
Lã Vân đẩy cửa bước vào. Đầu tiên là cái mũi của hắn hoạt động, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng mà nồng nàn dễ sợ. Tiếp theo là mắt của hắn hoạt động. Huyết Hồng đang mặc một bộ áo màu đỏ, chính là bộ áo mà cô gái đã từng mời Lã Vân đi tới gặp bang chủ Tam Thuận khi còn ở Tổ Long Thành trước đây. Áo bó eo, làm nảy nở những phần hấp dẫn mê dụ lòng người, chẳng phải hở hang mà là kín đáo, ấy thế mà trong cái kín đáo là có nét quyến rũ khiến Lã Vân không thể không động lòng. Đôi môi không tô mà đỏ son. Nếu so với tuyệt đỉnh mĩ nhân Doãn Ái, thì Huyết Hồng có lẽ còn kém nửa bậc. Song cái nửa bậc ấy dường như bị xóa nhòa bởi đôi mắt sắc, sắc như lưỡi dao lưỡi kiếm, một cái nhìn thấu tâm can, một cái nhìn khiến người khác vừa nảy sinh tình cảm, vừa nảy sinh sự thận trọng. Lã Vân biết Huyết Hồng không phải là con người đơn giản, song hắn cũng tạm gạt điều đó sang một bên mà ngắm nhìn cho thích cái đã.
-Công tử ngồi xuống đi. - Huyết Hồng cười.
Lã Vân ngồi đối diện với Huyết Hồng. Hắn ấp úng một chút rồi nói:
-Tại hạ... tới đây là... là muốn cảm ơn cô nương.
Huyết Hồng khẽ cười, đáp:
-Công tử có phải người giữ lễ không? Nếu không, thì chúng ta hãy nói chuyện một cách thoải mái tiếng của người Nhân Tộc cũng được.
Lã Vân hít một hơi. Chà! Bảo hắn đánh nhau với Hắc Băng lần nữa còn thông, chứ nói chuyện với Huyết Hồng thì đúng là cực nhọc:
-Vâng. Vậy tôi rất cảm ơn cô về việc lần trước cô đã cứu tôi. Vậy cô nương có yêu cầu gì xin cứ nói, nếu có khả năng, tôi sẽ dốc sức giúp đỡ.
Huyết Hồng nhoẻn miệng, ánh mắt chém một vết dài trên gương mặt Lã Vân, đáp:
-Anh có quá quy tắc như vậy không? Cứu giúp là chuyện thường tình, liệu có cần phải trả ơn?
-Tôi là người thường hay phá các quy tắc, nhưng đối với cô nương Huyết... à không, đối với cô... thì có lẽ là nên có chút lòng thành...
Huyết Hồng bật cười:
-Khí chất của một vị quân sư nhìn một thấu mười, biến vạn thành trăm, biến trăm thành không có - đâu mất rồi?
Lã Vân tất nhiên là hiểu mình nhất. Quả thực, hắn không thể nào tự nhiên trước cô gái này được. Cô gái quá sắc sảo, đến mức người đối diện có chút sợ hãi.
Song Lã Vân lại có một cảm giác khác.
Hắn là kẻ thích vòng vo, lắm mồm. Song đôi khi hắn cũng thẳng đuột như ruột ngựa vậy.
Hay là hắn đang có tình cảm với vị cô nương này?
Có thể.
Hắn là kẻ thích suy nghĩ, thích toan tính, vì thế hắn hợp với những âm mưu. Cô gái Huyết Hồng chính thực cũng là một dạng người như hắn vậy.
Chơi mà không cẩn thận thì như con dao hai lưỡi.
Nhưng mà chơi dao cũng có hay của nó.
Có thể dùng dao giết người, cũng có thể dùng dao để tạo ra những cảm giác buốt buốt đôi chút.
Nhưng khi cần...
... cũng có thể ném dao đi, nếu cần thiết.
-Nếu Lã Vân có thành ý như vậy, thì tôi cũng muốn có điều kiện, chỉ sợ Lã Vân không đồng ý.
-Cô cứ nói.
-Anh còn nhớ lời đề nghị của bang chủ chúng tôi trước đây chứ?
Tất nhiên là Lã Vân nhớ, cuộc gặp với bang chủ Tam Thuận mới xảy ra có được gần một tháng, sao lại quên?
Bang chủ Tam Thuận muốn Lã Vân làm quân sư cho Ỷ Thiên.
Mục đích của Huyết Hồng có thể nói là khá rõ ràng.
-Công tử có thể làm được chăng?
Chậc!
Lã Vân suy nghĩ.
Đúng là ở trong Hàn Thuỷ, hắn vẫn chưa gây nên một vụ chấn động nào cho tiếng tăm của mình cả.
Huyết Hồng đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng tới gần Lã Vân. Lã Vân có thể ngửi được mùi hương thơm ngày càng tiến gần tới mình.
Và cuối cùng là mùi hương ấy đang ở trong lòng của Lã Vân.
Huyết Hồng ngồi trên đùi Lã Vân, tựa đôi vai vào ngực hắn. Con cáo già Lã Vân phút chốc biến thành con mèo con không hơn không kém, toàn thân hắn phát sốt, lưng ướt đầm.
-Lã Vân thấy tôi thế nào?
Khỉ! - Lã Vân rủa.
Hỏi câu đấy thì biết trả lời thế nào? Giờ đây Lã Vân đang cạp cạp thốt lên vài từ mà chính hắn cũng chẳng hiểu là vừa nói gì.
Huyết Hồng khẽ cười. Cô gái đưa bàn tay ngọc, có chút chai sạn ở đốt ngón tay vì phải kéo dây cung - lên khuôn mặt của Lã Vân. Mồ hôi còn vừa mới dầm dề, vậy mà Lã Vân cảm thấy lạnh ngắt khi tay Huyết Hồng đang vuốt qua đôi lông mày của mình.
-Lã Vân trong thế giới bang phái đang nổi lên là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, hoàn toàn là một cánh tay đắc lực của Ngài Hàn. Ngài Hàn trước có Tử Khách, nay lại thêm Lã Vân như hổ thêm cánh, như rồng thêm chân. Nhưng có bao giờ Lã Vân để ý là mình đang bị cái bóng của Tử Khách đè lên không?
Lã Vân biết rõ điều ấy, hắn biết mình vẫn chưa có danh tiếng lớn lao, uổng công hắn là người kế thừa còn sót lại của dòng họ Pháp Sư thuần chủng Kiếm Tiên Thành.
Hắn muốn chơi bàn cờ bang phái.
Và thậm chí là bàn cờ thiên hạ.
Hắn luôn biết mình thông minh.
Và chính bởi vì hắn biết mình thông minh nên hắn biết mình chưa đạt tới cái mức của Ngài Hàn.
Hắn muốn chơi cờ với người đó.
Có thể sau này hắn sẽ là kẻ bên kia chiến tuyến của Ngài Hàn chăng?
Phản bội Ngài Hàn là điều ngu xuẩn nhất trên thế gian.
Nhưng hắn thực sự muốn đấu cờ với Ngài Hàn.
Biết rõ ràng vì danh vọng, người ta sẽ đưa đến những kết cục bi thảm.
Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, những kẻ bên ngoài sao mà thấu, chúng chỉ biết chõ mõm vào mà phê phán, trong khi nếu chúng rơi vào hoàn cảnh như vậy, chúng sẽ làm thế nào?
Huyết Hồng mỉm cười. Nàng khẽ rướn người mà đặt một nụ hôn lên má của Lã Vân.
Lã Vân tất nhiên là sướng rơn người. Hắn đếch phải loại quân tử rởm, song hắn cũng không thể mà sỗ sàng đáp lại cô gái sắc sảo này được. Chuyện gì cũng phải tính cho kỹ, nếu không thảm họa sẽ ập xuống đầu hắn. Mặc dù là Lã Vân đang rất muốn ôm lấy cô gái này mà cắn xé cho thoải mái.
-Lã Vân thấy thế nào?
Thực là mệt à! Lã Vân nghĩ. Huyết Hồng đang cố tình chơi khó hắn. Cô ta hỏi: thấy thế nào? Một là hỏi hắn " thấy thế nào " về lời đề nghị của Tam Thuận trước đây. Và hai là hỏi " thấy thế nào " trước nụ hôn của cô gái.
Lã Vân đáp:
-Rất tuyệt, song tôi cần suy nghĩ.
Huyết Hồng khẽ mỉm cười. Nàng không bao giờ cười lớn. Mỉm cười, đó là thói quen của Huyết Hồng.
Tiễn Lã Vân ra cửa, Huyết Hồng nói:
-Lã Vân hãy suy nghĩ kỹ lời của tôi, được chứ?
-Tôi sẽ ghi nhớ.
Huyết Hồng cười, khẽ nhún chân mà đặt lên môi Lã Vân một cái hôn nữa.
Lã Vân sau chút mềm nhũn người cũng đáp:
-Tạm... tạm biệt...
Huyết Hồng đáp:
-Lã Vân đúng là mẫu người mà tôi rất thích.
Lã Vân đỏ bừng mặt quay đi.
Có thật là thích không đấy?
Hay chỉ là diễn kịch?
Lã Vân rất thông minh, hắn biết thừa là Huyết Hồng đang lợi dụng hắn.
Song cũng phải nói rằng, Lã Vân chưa hề - hiểu - một - chút - gì về Huyết Hồng, nên hắn đa nghi cũng đúng.
Ánh mắt của Huyết Hồng khoét thẳng vào Lã Vân mà thầm nghĩ.
" Tôi thật sự là rất thích anh đấy...
... có điều, trong thế giới bang phái, thì chẳng biết tôi có còn đủ tình cảm mà trao cho anh không nữa...
... mặc cuộc đời xoay vần vậy... ".
* * *
Dư Nhận đang thử sức của Lã Vân.
Lã Vân là con cáo già, nên hắn không thể không nhìn thấy ánh mắt của Dư Nhận. Ánh mắt toan tính, và còn nhẫn tâm hơn cả ánh mắt của Ngài Hàn.
-Có. - Lã Vân đáp.
-Chuyện gì?
Lã Vân nghiêng nghiêng cái đầu, ánh mắt của hai kẻ tàn bạo xoáy thẳng vào nhau.
Những kẻ thông minh, chính là những kẻ đáng sợ nhất.
-Có cần thiết tao phải nói cho mày không?
Dư Nhận nhếch mép, điệu bộ chẳng khác Lã Vân là mấy:
-Nên. Là anh em với nhau, nên nói...
Lã Vân gật gù.
-Chuyện có liên quan tới sự sống và cái chết, chừng ấy đã đủ cho mày chưa?
Dư Nhận gật đầu, đáp:
-Tôi tuy không phải là thằng tử tế và tốt đẹp gì, nhưng tôi cũng chỉ muốn nói với anh một câu.
-Nói đi...
-Đối với người Uất Hận Thành, sự tha thứ là một điều xa xỉ.
Câu nói đã phát chán.
Nhưng là câu nói không bao giờ cũ.
Dư Nhận bước ra khỏi phòng, để lại ánh mắt đang dò xét của Lã Vân.
Cuộc đời này đâu có chờ ai? - Lã Vân thầm nghĩ.
Thời thế sinh anh hùng đã quá nhàm.
Anh hùng sinh thời thế thì chẳng mấy ai.
Vậy thì Lã Vân muốn trở thành anh hùng sinh thời thế chăng?
Thời gian sẽ có câu trả lời...
... đối với những ai biết chờ đợi.
...
Hàn Phi không bao giờ nghĩ là mình sẽ tự thân đi gặp Doãn Ái.
Trước đây chỉ có Doãn Ái lả lơi chạy tới hắn để moi tiền.
Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác.
Di cốt của Thất Hiền Sứ Giả nghe đâu còn đúng cái bàn tay. Nhưng thiên hạ đồn là không thể đem chôn cái bàn tay, nên nhà đòn đã nghiền thành bột tất, đựng trong lọ mà đem hỏa táng. Cái chết của Thất Hiền Sứ Giả thực sự đã gây ra một cơn địa chấn chẳng kém chuyện Phật Tổ giáng thế chút nào. Từ mấy ngày nay, người qua, người tới nườm nượp trong phủ của Sứ Giả thắp nén nhang tỏ lòng thương tiếc vô hạn cao ngập ngụa cho người đã khuất. Vì Doãn Ái phận nữ, không thể cáng đáng nổi mọi thứ nên Hạ Phong tướng quân cùng gia đình đã thân chinh tới Tổ Long Thành chịu tang. Cũng chẳng lấy gì làm trang trọng lắm, vì ngoài việc tới viếng ông già Sứ Giả, người ta còn tranh thủ moi chút tình cảm và lợi lộc từ tay Hạ Phong tướng quân. Chuyện bình thường thôi. Vì cuộc sống và công việc làm ăn nên phải tranh thủ mọi lúc mọi nơi mà. Còn đến ngày kia đưa tang mới thật sự là rầm rộ à!
Hàn Phi bước vào phủ, hắn tránh không để cho Hạ Phong tướng quân nhìn thấy. Hắn ngại Hạ Phong tướng quân sẽ gọi hắn vào mà nói về chuyện của Hàn Thủy mất. Tất nhiên, là Hàn Phi cũng nhanh chân tới thắp một nén nhang trên bài vị ông Sứ Giả.
Hàn Phi hỏi một gia nhân trong phủ Sứ Giả, thì được biết hiện Doãn Ái đang ở sân sau.
Hàn Phi rảo bước, và hắn đã thấy Doãn Ái.
-Doãn Ái... - Hàn Phi khẽ gọi.
Doãn Ái quay ra, người mặc đồ tang, song dù mặc quần áo gì cũng - không - bao - giờ dấu nổi nét đẹp của mình.
Hàn Phi thực tình chưa từng bao giờ thấy Doãn Ái không son phấn.
Đến lúc này, hắn mới biết cái "con đĩ thõa" một thời kia thực sự là một tuyệt đỉnh mĩ nhân.
Son phấn vào thì người người đổ rạp, người quỵ lụy mong chiếm hữu.
Không son phấn thì sao?
Là thứ vô cùng xa vời, không ai có thể với tới nổi.
Hàn Phi cũng không dám mơ cô gái của mình lại đẹp đến thế.
-A! Là chàng...
Doãn Ái bước đến, khẽ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mặt Hàn Phi, các ngón tay đan vào nhau, nói nhỏ:
-Vết thương của chàng đã đỡ hơn chưa?
Hàn Phi không đáp.
Doãn Ái thấy Hàn Phi không nói gì thì cũng không hỏi thêm, bèn nói:
-Cảm ơn chàng đã tới, em còn phải ra ngoài kia...
Doãn Ái định bước đi, thì Hàn Phi đã nắm tay cô lại.
-Tại sao lần trước em lại bỏ đi? - Hàn Phi hỏi.
Doãn Ái không đáp.
Có quá nhiều lý do.
Hàn Phi khẽ nói:
-Lần sau mà cứu ta như vậy thì đừng cứu nữa. Để cái mạng ta cho thằng Quỷ Nhân đó, lỡ nó nổi khùng thì mà phang ta một nhát thì sao?
Doãn Ái run người bật khóc. Hàn Phi nói:
-Nhưng... hôm nay ta đến đây là để cảm ơn em.
-Hàn Phi, chàng...
-Đừng nói nữa, ta hiểu mọi chuyện rồi. Ta biết người cha của em đã khiến em phải khổ sở như thế nào rồi.
Doãn Ái khóc, người nàng run một hồi rồi quỵ xuống, Hàn Phi theo bản năng ôm chặt lấy Doãn Ái vào lòng.
-Em... xin lỗi...
-Đừng nói nữa, ta hiểu mà.
Hàn Phi khẽ vuốt tóc Doãn Ái, bỗng nhiên hắn thấy chiếc dây chuyền nanh sói chạm vào người.
Nghĩ quẩn lại sang chuyện của Nhữ Hài.
Không lẽ hắn là thằng đa tình, thích lang chạ khắp chốn?
Chịu thôi.
Nhưng hắn thực sự yêu mến những thứ trong sáng thuần chất nhất.
Suy nghĩ của Hàn Phi lẫn lộn, vừa có Nhữ Hài, lại vừa có Doãn Ái.
Nhưng mà sau một thoáng...
... thì trong tâm trí của Hàn Phi chỉ có Doãn Ái.
Hàn Phi khẽ nâng cằm Doãn Ái lên. Đúng là Doãn Ái nhìn kiểu gì cũng đẹp, khi vui khi buồn. Lã Vân bảo Doãn Ái là tuyệt đỉnh mĩ nhân trong thiên hạ cũng không có sai.
Hàn Phi lau nước mắt trên mặt Doãn Ái mà không khỏi cảm thán một câu:
-Em đẹp quá!
Doãn Ái mỉm cười.
Đã lâu rồi cô không còn được nghe một lời nhận xét đầy tình cảm như thế nữa.
-Ta đã từng hứa là sẽ đưa em đi một nơi thật xa phải không?
-Đúng, nhưng mà...
-Hãy đi cho khuây khỏa, được chứ?
Hàn Phi ôm Doãn Ái vào trong lòng rồi tận hưởng dư vị ngọt ngào từ bờ má nóng ấm của Doãn Ái. Tình yêu của hắn lại được sống lại như thuở nào.
Trong cái thế giới điên rồ này...
... vẫn còn những điều tốt đẹp.
Bích Đào Lâm.
Bất Kiếp Viện một lần nữa lại phải tụ họp.
Hiện tại, Bất Kiếp Viện còn thiếu ba người là Hắc Hổ, Dạ Nhãn và Bắc Hải.
Trong khi các thành viên khác của Bất Kiếp Viện đi tìm Hắc Đế Ấn, thì Hắc Hổ được Thiên Ma giao nhiệm vụ tới hòn đảo ở Vô Vọng Hải với mục đích là phá vỡ Kết Giới của thần linh gần vạn năm về trước để giải thoát cho Oán Linh.
Giải thoát cho Oán Linh đối với Thiên Ma là chuyện không hề dễ chịu chút nào. Điểm chung duy nhất mà những con người ở Đại Lục Hoàn Mỹ và người ở Uất Hận Thành có là họ đều sợ Oán Linh. Những con quái vật ấy thỉnh thoảng vẫn thường xuất hiện ở Đại Lục bởi ma khí thất thoát ra từ cánh cửa bị phong ấn khiến bọn quái vật trên Đại Lục ngửi phải mất hết lý trí, trong thâm tâm chỉ còn điên cuồng chém giết.
Vậy thì vì sao Thiên Ma biết được nơi phong ấn Oán Linh? Và tại sao hắn lại giải thoát Oán Linh?
Mật Nội có tổng cộng mười ba gian sách. Mỗi gian sách dài cả thảy hai mươi tư dặm có lẻ thêm vài trăm trượng, cao gần một dặm chia làm mười ba tầng, có bề ngang là sáu trăm sáu mươi sáu trượng, chứa được cả thảy là mười ba vạn cuốn sách. Trong gian sách thứ tư, tầng thứ tám, có một quyển sách vô cùng cũ kỹ, long cả gáy, các trang sách qua thời gian bị mục đi ít nhiều. Quyển sách là bản chép tay của một kẻ vô danh nào đó sống thời kỳ Ngũ Đế có ghi chép về một hòn đảo bí mật ngoài Vô Vọng Hải. Khi xưa, các vị thần ngoài việc phong ấn Ma Thần vào Ma Giới xong, họ còn gom tất cả Oán Linh ném vào một " cánh cổng " rồi phong ấn lại. Bọn Oán Linh này, xét cho cùng ra còn nguy hiểm hơn cả Ma Thần, vì vậy, các vị thần đã đem phong ấn tại một hòn đảo bí mật ngoài Vô Vọng Hải, với ý định là không bao giờ để ai biết về vị trí cánh cổng này, và ngăn chặn những dã tâm nguy hiểm. Song, Kết Giới có đặc điểm là càng qua nhiều thời gian, thì sức mạnh càng giảm, vậy nên, cần có những người tiếp tục công việc phong ấn của các vị thần. Các vị thần trước khi ra đi đã trao lại trọng trách nặng nề này cho con người. Và công việc phong ấn bí mật được thực hiện suốt từ bao vạn năm nay. Những người được tuyển chọn để tiếp tục phong ấn, và canh giữ cánh cổng đều được huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt về tính kỷ luật, và tính bí mật để đảm bảo không một ai được biết nơi đáng sợ này.
Quyển sách mà Thiên Ma vô tình tìm thấy được này quả là một thứ mà ông trời đã bất cẩn trao cho hắn. Quyển sách thực ra chỉ là một cuốn nhật ký. Thiên Ma tất nhiên không bao giờ biết được tác giả là ai, song hắn cũng có thể hiểu được thân phận và câu chuyện của người này. Tác giả là một người lính vệ binh, đã phục vụ trong công tác bí mật ngót gần bốn mươi năm, đến khi xuất ngũ trở về nhà, ông ta trở nên buồn chán và viết lại những gì mà mình đã trải qua. Căn cứ vào thời điểm người này sống, và đất nước mà người này phục vụ, thì Thiên Ma có thể khẳng định người viết quyển sách nhật ký đã từng phục vụ cho đất nước Quang Hoa Quốc, đất nước do Hoàng Đế Võ Thái Lang trị vì. Có vẻ đến gần cuối đời, chiến tranh nổ ra giữa Ngũ Đế, người lính này lại phải nhập ngũ lần nữa, và anh ta đã chết trên chiến trường, bằng chứng là vết máu loang lổ màu nâu xỉn gần nửa quyển sách. Có lẽ, những kẻ cầm được quyển sách không hề biết chữ, cũng đúng vì thời đó, chỉ có đẳng cấp quý tộc mới được học chữ. Vậy nên cuốn nhật ký có thể quăng quật về tận Uất Hận Thành cũng không lạ.
Quyển nhật ký có nói vào đúng giờ Tý ngày mùng một tháng tám hàng năm, ma khí tại cánh cổng này phát ra mãnh liệt, và các Pháp Sư chịu trách nhiệm phong ấn cánh cổng phải làm việc khá vất vả. Thiên Ma nghĩ rằng khi ma khí ở cánh cổng mạnh nhất, cũng là lúc Kết Giới trở nên yếu, vì vậy, hắn đã cử Hắc Hổ chèo thuyền trên Vô Vọng Hải tới hòn đảo này để khai mở cánh cửa phong ấn vào đúng ngày mồng một tháng tám, chính là " ngày cuối tuần " của hơn một tuần trước. Tất nhiên, Hắc Hổ đã thất bại, hắn tuy mạnh, song chưa đủ sức để đập vỡ toàn bộ kết giới được phong ấn bởi cả trăm vị thần từ thời Thượng Cổ như vậy.
Tuy nhiên, Kết Giới cũng đã khai mở một khoảng không nhỏ, Oán Linh sẽ dần từ từ thoát ra. Trong thời gian tới, việc tìm Hắc Đế Ấn sẽ vô cùng vất vả, và nguy hiểm, để tránh sự chú ý tập trung vào Bất Kiếp Viện, Thiên Ma đã tiến hành khai mở cánh cổng giam giữ Oán Linh.
Còn lại Bắc Hải thì chẳng ai biết hắn ở chỗ khỉ gió nào nên cũng không tiện hỏi Thiên Ma. Dạ Nhãn thì đang trên đường trở về.
-Ta đã nói rồi... - Giọng của Thiên Ma cất lên -... chúng ta sẽ tạm thời nghỉ ngơi khoảng hai tháng để giảm bớt sự chú ý của thiên hạ, và khi vấn đề Oán Linh nổi cộm, thì cũng là lúc chúng ta hành động. Ta ước chừng khi chúng ta ăn xong cái Tết Thái Dương năm sau, thì sẽ bắt đầu công việc. Mục tiêu là Nhị Thập Bát Tú để mở cánh cổng dẫn tới Thiên Giới để tìm Hắc Đế Ấn đang bị chôn vùi ở đó.
-Nhị Thập Bát Tú ở đâu? - Quỷ Nhân hỏi.
-Được cất giữ bởi Tứ Tộc Hộ Vệ: Hữu Hộ Vệ Thiên Vương Bạch Hổ hiện đang sống ở Vạn Hóa Thành, Tả Hộ Vệ Thiên Vương Thanh Long hiện đang ở đảo Thái Cực Nham, Tiền Hộ Vệ Thiên Vương Chu Tước hiện sống mãi tít dưới Sa Mạc Hải, và Hậu Hộ Vệ Thiên Vương Huyền Vũ hiện đang ở Vạn Lưu Thành. Riêng gia tộc Huyền Vũ, đích thân ta sẽ tới cày nát chỗ đó lẫn Vạn Lưu Thành, có ai còn ý kiến gì không?
Mộng Dụ hỏi:
-Thế tiền tiêu tháng của chúng ta đâu?
Mặt Thiên Ma cùng những người khác dài ra như cái bơm trước yêu cầu của Mộng Dụ. Riêng Hắc Băng thì có chút gì như khinh khỉnh nên phì hơi một cái, tất nhiên là chuyện ấy không qua được khỏi mắt Mộng Dụ.
-Có ý kiến gì sao, Hắc Băng? - Mộng Dụ mỉa mai.
-Không... - Hắc Băng nói -... chỉ là ta không thể nào ưa được một số người cứ nhìn vật gì sáng lóa là mắt lại nhảy lên...
-Nói vậy là muốn gì đây hả? - Mộng Dụ lừ mắt.
-Ta nói thế nào đó là việc của ta, những người khác muốn hiểu thế nào thì tự hiểu, chỉ có những người thích xuyên tạc thì nói này nói nọ. Cô muốn đánh nhau với ta chắc?
-Xem ra cô chưa hề bị dạy dỗ lần nào nên mới ngông nghênh như vậy phải không?
Thiên Ma và những người khác lắc đầu trước tình trạng căng thẳng. Mộng Dụ và Hắc Băng vốn cãi nhau thường xuyên nên chẳng có gì lạ. Thiên Ma cười hề hề:
-Thôi nào, hai người đừng nên như vậy chứ hả? Hắc Băng, ngươi thông cảm cho Mộng Dụ đi, không có tiền thì ai mà sống được?
Rồi hắn tươi cười quay sang Mộng Dụ:
-Cứ từ từ... - Thiên Ma đáp -... ta sẽ có đủ tiền cung ứng cho ngươi, được chứ?
Người ta vẫn thường hỏi Thiên Ma làm sao mà đào đâu được lắm tiền như thế?
Nên nhớ, ngoài những bang phái lớn trên Đại Lục, còn có gần một ngàn bang phái nhỏ hơn.
Thiên Ma chính là kẻ đầu lĩnh của hơn hai phần ba số đó, dựa vào sức mạnh, hắn đã bắt các bang chủ phải quy phục hắn, và hàng tháng cống cho hắn một số tiền vừa đủ. Ngần ấy bang phái cộng lại, lo gì thiếu tiền? Tất nhiên, ngoài các bang chủ này ra, thì không ai dưới quyền biết được Thiên Ma mới là ông chủ thực sự của họ.
Vậy nên, Thiên Ma mới có cả đống bọn lâu la thuộc hạ khi đánh nhau ở Kính Hồ Cư và làm chó săn cho Vô Ảnh đấy chứ?
Có thể nói, Thiên Ma chính là đang có trong tay một bang phái lớn nhất, vượt xa cả Hàn Thủy lẫn Độc Tâm gộp lại.
-Này Thiên Ma! - Bạch Nhật lên tiếng - Ta không hiểu tại sao ngươi trả cho Xích Vân thanh Oan Nghiệt Kiếm?
-Thế ngươi nghĩ là vì sao? - Thiên Ma cười.
-Ta nghĩ ngươi là thằng dở hơi và đầu óc ngu lậu nhất mà ta từng thấy! - Tuyệt Sát cất tiếng - Ném lại cho Xích Vân cái đó thì ai là đối thủ của hắn?
Thiên Ma gật gù:
-Chính xác thì ta đang cần tới Xích Vân, ta nghĩ hắn không thể không có Oan Nghiệt Kiếm. Và ta tin sau này hắn sẽ cùng chúng ta đi tìm Hắc Đế Ấn.
Vô Ảnh im lặng từ nãy tới giờ cất lời:
-Công việc của chúng ta nặng nề quá. Hắc Đế Ấn rồi lại Tàn Dương, chẳng lẽ không giảm bớt đi được cái nào sao?
-Không, và không. - Thiên Ma nở một nụ cười cực thỏa mãn như thể bắt Vô Ảnh vận động là một việc khiến hắn thú vị lắm vậy.
Vừa lúc ấy, tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên, mọi người trong Bất Kiếp Viện hướng ánh mắt vào trong màn đêm phía trên những tán cây cao kia.
Dạ Nhãn đã trở về, và khuôn mặt của hắn chẳng thể nào có chút việc gọi là vui mừng, trái lại như vừa bị nện thẳng cái gì đó vào giữa mũi.
-A! - Mộng Dụ reo lên - Con quạ đen thối tha về rồi! Ngươi đi đâu xa vậy, có mang quà gì cho ta không?
Dạ Nhãn nhếch mép cười khổ trước cô nàng hồ ly lắm chuyện này rồi quay sang Thiên Ma:
-Rắc rồi to rồi...
-Có chuyện gì?
-Hắc Đế Ấn ở Nghĩa Địa Kiếm đã bị lấy mất!
Mọi người trong Bất Kiếp Viện đều hơi bần thần trước thông tin này. Mặc dù biết là sẽ có người của Ngũ Hành Tộc hoặc Uất Hận Thành lấy, song không ngờ lại lấy sớm như thế. Bản thân Thiên Ma cũng chưa giải được đáp án rằng Hắc Đế Ấn được niêm phong trong điện thờ Nghĩa Địa Kiếm.
-Xem ra... - Thiên Ma thở -... Uất Hận Thành và Ngũ Hành Tộc đang là vấn đề lớn...
-Không phải hai cái đó! - Dạ Nhãn lắc đầu - Mà là kẻ khác!
Thiên Ma nheo mắt:
-Ngươi nói cái khỉ gì đó? Kẻ khác là thế nào?
-Ta có tra hỏi và đào bới một số thông tin từ Lan Nhược Tự, thấy người ta bảo rằng cách đây gần một tháng, có một người cùng đi với Tam Thích Đại Sư ra Nghĩa Địa Kiếm, đã xảy ra một cuộc chiến đấu ở đó.
-Linh thần à?
-Cái khó hiểu là ở đó. Chẳng có cái linh thần chết mẹ gì cả! Chỉ có bọn quái vật bị đánh động giấc ngủ ban đêm là tràn ra mà thôi.
Thiên Ma mặc dù là kẻ máu lạnh, song trước việc này, hắn không thể không suy nghĩ.
Quy Tắc đã nói rằng, muốn chiếm hữu được Hắc Đế Ấn thì phải vượt qua thiên kiếp do vị thần canh giữ Hắc Đế Ấn tạo ra. Nay chẳng có linh thần nào, vậy thì như thế là sao chứ? Không lẽ Quy Tắc có điều sơ hở?
Không thể nào, trước khi chiếm được Hắc Đế Ấn, thì phải vượt qua thiên kiếp!
Vọng Quái đứng bên hỏi:
-Hay là ngươi không tìm hiểu kỹ hả Thiên Ma? Ngươi bỏ sót chỉ tiết nào trong Quy Tắc tìm Hắc Đế Ấn chăng? Có thật là có cách lấy được Hắc Đế Ấn mà không phải vượt qua thiên kiếp sao?
-Ta không nghĩ là đã sót điều gì... - Thiên Ma đáp -... có thể chúng ta chưa khám phá được điều gì mới chăng?
Thiên Ma hỏi:
-Cái tên lấy Hắc Đế Ấn đó là ai?
-Hắn không có tên thật, chỉ biết Tam Thích Đại Sư gọi hắn là Hắc đại nhân.
-Hắc đại nhân?
Thiên Ma nhíu lông mày nghĩ, không lẽ có những người cũng như Bất Kiếp Viện.
-Và còn điều này nữa... - Dạ Nhãn nói -... nghe đồn đâu bọn Lục Đại Ác Nhân sắp sửa quay trở lại.
Thiên Ma không ngán vấn đề đó. Lục Đại Ác Nhân chẳng là cái khỉ gì cả. Chúng nó chỉ có sáu người, còn Bất Kiếp Viện có hẳn mười hai mạng, chẳng lẽ dùng chiêu lấy thịt đè người không xong? Song, khúc mắc là ở chỗ, bọn này không hiểu quay trở lại với mục đích gì, và sự quay trở lại này có mang lại điều gì? Hay là Lục Đại Ác Nhân có sức mạnh mới?
Và thứ khiến Thiên Ma khó hiểu là kẻ tên gọi Hắc đại nhân.
Sau một hồi lâu tính toán Thiên Ma khoát tay:
-Kế hoạch vẫn giữ nguyên như cũ. Nhưng mục đích sẽ thay đổi.
-Tức là thế nào? - Huyết Tà hỏi.
-Chúng ta vẫn sẽ tạm nghỉ ngơi cho qua năm mới. Nhưng các ngươi hãy nghe cho kỹ, việc đầu tiên là xử lý gấp Tứ Tộc Hộ Vệ, ra tay càng gọn càng tốt, ta cấm Hắc Hổ và Vô Ảnh cuồng sát, hai ngươi có hiểu không?
Vô Ảnh và Hắc Hổ nhìn nhau rồi chẳng ai nói gì.
-Hai ngươi có hiểu không hả?
-Cái đó thì tuỳ thôi. Nếu ngươi thấy không an tâm thì cứ giao cho người khác, ta không bảo đảm cái gia tộc ấy an lành đâu. - Vô Ảnh đáp.
Thiên Ma phì hơi, nhưng sau rốt thì hắn cũng gật gù:
-Thôi được, tuỳ các ngươi, thích giết kiểu gì thì giết, muốn tàn sát thế nào thì tùy, nhưng nhớ là phải vác cho được " Thất Tinh " của gia tộc Bạch Hổ về đây.
-Hà hà! - Hắc Hổ cười gằn, răng nanh cọ vào nhau rào rạo - Thế mới hay chứ!
-Và ta sẽ cho các ngươi một đặc ân... - Thiên Ma tiếp lời -... hai ngươi, Hắc Hổ và Vô Ảnh có thể đi cùng nhau.
Vọng Quái đứng kế bên khó hiểu. Bảo hai thằng này đi với nhau thì khéo chúng nó đập nát cả Vạn Hóa Thành mất. Trước đi chung với Vô Ảnh thì có Huyết Tà, với Hắc Hổ thì có Mộng Dụ hoặc Bắc Hải để kiềm chế bớt tính hiếu sát của hai tên này. Riêng cái vụ Vô Ảnh giết chết gần ba trăm mạng người ở Điện Phật, và Hắc Hổ xử lý hơn ba ngàn người ở hòn đảo phong ấn Oán Linh đã là quá đủ. Hai tên này chẳng phải bạn bè thân thiết gì ráo, nhưng trên chiến trường, chúng là những kẻ sinh tử sống chết đồng đội keo sơn tới dễ sợ! Vô Ảnh đánh bên đông, Hắc Hổ chém bên tây, một trận giết cả ngàn mạng người, khát máu đến điên cuồng không điểm dừng. Đó là lý do vì sao mà ai nấy trong Bất Kiếp Viện đều ngán hai tên này kinh khủng.
-Hai ngươi cứ đi chơi đâu đó trong vài tháng này, ăn cái Tết Thái Dương cho vui vẻ, rồi tới tháng hai, về Vạn Hóa Thành đợi chỉ thị mới của ta.
-Biết rồi. - Vô Ảnh cười.
-Còn các thành viên khác cứ việc đi chơi đâu đó nếu các ngươi muốn, có gì Dạ Nhãn sẽ thông báo cho các ngươi sau. Còn Dạ Nhãn, ngươi đi gọi ngay Bắc Hải về đây, không có hắn, chúng ta không thể làm việc được.
Mọi người đều lẳng lặng bước đi hết, riêng Dạ Nhãn thì không vừa lòng chút nào, thân hắn bay đi bay lại, thật là tổn hại cho cơ thể hắn lắm. Vả lại, hắn đang muốn tán gái, mà lại chẳng có thời gian. Thằng Thiên Ma thật khiến hắn muốn băm vằm nó quá! Nó đi chơi với Hắc Băng thì được, mà hắn lại không đi chơi được!
Bạch Nhật và Tuyệt Sát sau khi nhấm nháy nhau liền xòe tay trước mặt Thiên Ma. Thiên Ma hỏi:
-Lại xin tiền đánh bạc hả?
Bạch Nhật gãi đầu:
-Cho ta một ít gọi là tiền thưởng công lấy được Hắc Đế Ấn ở Vạn Kiếp Thành đi!
Thiên Ma bật cười:
-Thôi được.
Hắn rút từ trong túi áo ra một xấp giấy, trên có ghi mệnh giá là " Tám ngàn viên Kim Nguyên Bảo ".
Bạch Nhật và Tuyệt Sát như muốn rớt con mắt xuống tờ giấy. Mẹ kiếp! Trước nay xin mấy trăm đồng vàng cũng khó, nay lại có tới tám ngàn Kim Nguyên Bảo là sao chớ? Thế này thì đúng là thăng tiên thật rồi!
-Yên tâm đi, đây không phải là cho vay. Với lại có cho hai ngươi vay thì các ngươi cũng không bao giờ trả ta cả.
Bạch Nhật và Tuyệt Sát sau phút trố mắt nhìn nhau thì rốt rít:
-Ấy dà! Ấy dà! Thế thì bọn ta cảm ơn! Hé hé!
Nói xong, chuồn thẳng.
Mộng Dụ đứng bên phì hơi:
-Đúng là lũ hám tiền trơ trẽn! Không có lấy một câu cảm ơn!
Hắc Băng suýt nữa là không thể nén nổi một tiếng cười khẩy trước câu nói hay nhất trong ngày này của Mộng Dụ.
Thiên Ma vươn vai:
-Ái chà! Mệt quá! Giờ thì chúng ta đi đâu chơi đây, hai vị cô nương?
Mộng Dụ và Hắc Băng không hiểu.
Bảo cả hai người đi cùng với Thiên Ma thì thật là khó chịu hết chỗ nói.
Thiên Ma khoác vai Hắc Băng và Mộng Dụ:
-Chúng ta về Tầm Mộng Cảng chơi một chuyến nhé!
Chẳng ai bảo ai mà cả Hắc Băng lẫn Mộng Dụ đều bỏ tay Thiên Ma ra, mỗi người nhìn một hướng như không thể chấp nhận chuyện này.
Thiên Ma bật cười.
Hai cô gái này tốt với hắn...
... mà lại chẳng ưa gì nhau.
Thiên Ma tiến bước, cười:
-Thế thì ta đi một mình vậy!
-Không được! - Hắc Băng và Mộng Dụ đều thốt lên.
-Ái chà! Thế thì sao đây? Vậy ta cứ đi nhé!
Thiên Ma cứ bước, còn hai cô gái cứ sải chân theo hắn.
Ít ra thì họ cũng có điểm chung.
...
Hoa Anh ngồi trên đám cỏ mà thở dài.
Nhưng ít ra bầu trời đêm nay cũng đẹp, sao chấm từng chấm sáng nho nhỏ, ánh trăng làm rực lên cả những áng mây đang lững lờ trôi.
Xích Vân từ hơn một tuần nay đều mê man, lúc tỉnh lúc ngủ, thật khiến nàng khó chịu.
Tà khí trong cơ thể Xích Vân đã xâm nhập quá nhiều, tàn phá nội thể hắn, khiến võ thuật của Xích Vân đã bị ảnh hưởng. Xích Vân vẫn mang trong mình sức mạnh khủng bố đó của Diệm Ngục Chiến Quỷ Cấm Môn Quan, nhưng nếu hắn miễn cưỡng vận thuật quá sức, thì hậu quả thật khôn lường.
Cũng chỉ vì Hoa Anh, hắn thành ra mới như vậy.
Hoa Anh lại nhớ cái đêm ở Kiếm Tiên Hồ trước đây và cả đêm tình Tích Vũ Thành nữa.
Thật là khó quên.
-Cô nương đang nghĩ gì vậy?
Chấn Phương bước tới, ngồi cạnh Hoa Anh. Hoa Anh khẽ đáp:
-À... không có gì...
-Đang nghĩ về anh bạn Xích Vân phải không?
Hoa Anh ậm ừ không đáp.
-Anh chàng đó tốt lắm đấy. Tuy có hơi lắm chuyện một chút, nhưng thực sự anh ta là người tốt.
Hoa Anh cũng nghĩ Xích Vân là người tốt. Vậy mà thật khó tin rằng cách đây một năm Xích Vân lại là một kẻ khát máu không điểm dừng.
Con người thật khó hiểu.
-Long thiếu gia...
Long Chấn Phương giật mình quay về phía sau, là hai người Ngũ Hành Tộc: Thiên Vũ và Tiên Hoa Tự.
-Là hai người sao? Tôi đã bảo là đừng tới nữa mà! - Chấn Phương ngao ngán.
Thiên Vũ đáp:
-Không, Hộ Vương Lão Bà nói cậu nên ở lại cùng với Xích Vân để truy tung Hắc Đế Ấn, có điều, mong cậu hãy về một chuyến vào cuối năm nay, trước Tết Thái Dương để thảo luận về việc chọn người kế nhiệm Vô Chân Vương.
-Chưa tìm được người đó sao? - Chấn Phương hỏi.
-Thưa, chưa! - Thiên Vũ tiếp lời.
Long Chấn Phương gật gù một lúc rồi hỏi:
-Còn gì nữa không?
Thiên Vũ nhìn Tiên Hoa Tự một lúc, hai người này vẻ như không muốn nói, khiến Chấn Phương sốt ruột:
-Ô hay! Có chuyện gì thế này?
Thiên Vũ thở hắt ra, rồi đáp:
-Thật là chuyện không hay, nhưng tôi phải nói. Cánh cửa phong ấn Oán Linh hình như đã bị ai đó phá hoại rồi.
-Hả? - Chấn Phương ngạc nhiên - Làm sao lại có chuyện như vậy được? Có ai biết được đường ra ngoài hòn đảo đó đâu?
-Khó hiểu là ở chỗ đó. Các vị trưởng lão đang nghi ngờ Bất Kiếp Viện đang làm việc này. Tuy nhiên, các vị trưởng lão đã nhắn gửi toàn bộ các vị trưởng giả khắp Đại Lục đừng nên công khai sự việc kẻo gây sự hỗn loạn trong dân tình.
-Vậy các vị trưởng lão tính sao với Bất Kiếp Viện?
-Cách đây một tháng, thủ lĩnh Ngũ Thánh Điện là Tần Mạnh Uy đã tới, đưa ra đề nghị về việc hợp tác. Và các vị trưởng lão đã đồng ý để cho một đội quân của Uất Hận Thành trấn giữ dưới chân đỉnh Thiên Linh Sơn. Các vị trưởng lão cũng đã triệu tập những người có trách nhiệm bảo vệ Hắc Đế Ấn quay về Thiên Linh Sơn để khảo vấn, và họ đều xác nhận Bất Kiếp Viện đã cướp đi các Hắc Đế Ấn. Tuy nhiên, có hai việc khó hiểu là một Hắc Đế Ấn không hiểu làm sao lại bị thất lạc tới tận Ngư Thôn, còn Hắc Đế Ấn kia ở Nghĩa Địa Kiếm thì không phải do Bất Kiếp Viện lấy.
-Không phải Bất Kiếp Viện, thế là ai?
-Tam Thích Đại Sư đã khai nhận rằng có một người gọi là Hắc đại nhân đã lấy đi.
Chấn Phương thở dài. Sự việc càng lúc càng phức tạp rồi đây. Ngoài Bất Kiếp Viện, không lẽ vẫn còn người thứ ba đi tìm Hắc Đế Ấn?
-Đó là những gì sơ qua vậy thôi. - Thiên Vũ nói - Giờ xin phép thiếu gia, chúng tôi phải tiếp tục công việc.
-Vậy không giữ hai người nữa.
Thoáng một cái, hai bóng áo trắng của Thiên Vũ và Tiên Hoa Tự lướt đi.
Hoa Anh ngồi cạnh, nghe toàn bộ câu chuyện thì thấp thỏm không yên. Cánh cửa phong ấn Oán Linh đã bị khai mở rồi sao? Nếu vậy thì một thời kỳ chiến tranh mới lại bắt đầu?
Chấn Phương nói:
-Không sao đâu. Hoa Anh cô nương đừng lo lắng nhiều về việc đó. Có lẽ Ngũ Hành Tộc sẽ có cách giải quyết thôi, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta Hoàng Hôn Thánh Điện mà.
-Tôi biết rồi.
Chấn Phương cười:
-Yên tâm, chúng ta là bạn bè mà! Có gì khó khăn sẽ phải vượt qua chứ!
-Tôi hiểu.
-Giờ thì đi uống rượu! Này, khi nào Xích Vân tỉnh, cô nương nhớ bảo hắn qua làm với tôi vài vò nhé!
Hoa Anh hơi rợn. Hình như anh chàng Chấn Phương kia không thích uống rượu một cách thông thường thì phải?
Cuộc đời chiến binh lại chinh chiến khắp chốn. Lúc này, Hoa Anh lại nghĩ về Vũ Tộc Ẩn Giả. Không biết sư phụ hiện tại đang làm gì nữa. Chắc là về dự lễ tang của Thất Hiền Sứ Giả, cái chết của Thất Hiền Sứ Giả vang khắp ngóc ngách Đại Lục, nên Hoa Anh biết cũng không có gì lạ.
-Hoa Anh...
Hoa Anh quay ngoắt về phía sau, tiếng nói yếu ớt nhưng rất thân quen.
Xích Vân đang cố gắng bước từng bước một, hắn quả thực lúc này khá yếu, và gần như là kẻ vô dụng, có lẽ phải qua một thời gian nữa Xích Vân mới bình phục.
-Tại sao lại ra đây thế này? - Hoa Anh chạy lại đỡ Xích Vân - Anh tỉnh từ lúc nào vậy? Người đang yếu, đừng cố gắng quá sức!
Xích Vân mặc dù là rất mệt. Nhưng hắn cố tình lê cái xác của hắn ra đây là để Hoa Anh đỡ. Hắn biết thế nào Hoa Anh cũng phải nắm tay, ôm lấy cái thân xác " què quặt " và khốn khổ của mình. Kể ra hắn cũng có láu cá thật. Chuyện! Sống ở con phố nghèo Kiếm Tiên Thành mà không gian giảo chút đỉnh thì có đâm đầu xuống đất.
Hoa Anh đỡ Xích Vân ngồi xuống thảm cỏ. Nàng khẽ vuốt mái tóc hắn sang một bên:
-Mới có hơn một tuần mà trông anh khó coi quá!
Xích Vân dù mệt, nhưng mà hắn cũng nhanh tay tóm lấy tay của Hoa Anh, Hoa Anh hơi bất ngờ, cố gắng rút tay ra, nhưng Xích Vân giữ chặt quá nên cô không làm gì được.
-Xích Vân... đừng như thế này... tôi...
Xích Vân cười rồi nói:
-Tôi không phải kẻ thích vòng vo. Tôi hỏi một câu nhé: tôi có xứng đáng với Hoa Anh không?
Hoa Anh thật không biết trả lời ra sao.
Xích Vân đã cứu mạng Hoa Anh tới hai lần, mặc dù... Hoa Anh trước không có ấn tượng tốt về hắn lắm.
Nhưng ít ai được như Xích Vân.
Dám đem mạng sống mình ra để đặt cược với tử thần.
Xích Vân chỉ tay:
-Hoa Anh có nhìn thấy gì kia không?
Hoa Anh nhìn theo hướng Xích Vân chỉ, thấy một bông hồng đang dần tàn, phía dưới là một hòn đá.
-Hoa hồng đẹp, nhưng rồi nhạt phai, đá tuy xấu, nhưng khó lòng thay đổi.
Xích Vân bước tới, cầm hòn đá, vận ít lực để bóp nát nó ra. Trước sự ngỡ ngàng của Hoa Anh, bên trong hòn đá có một viên ngọc trắng nằm gọn trong lòng bàn tay.
-Làm sao anh biết được trong đá ấy có ngọc?
-Học mót lại từ mấy người thợ đá thôi mà. Họ giỏi về vấn đề này lắm. - Xích Vân cười.
Xích Vân đưa viên ngọc màu trắng ra trước mặt Hoa Anh, tuy xù xì vì chưa đẽo gọt, nhưng lại đang phát ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
-Hoa Anh có thể chấp nhận tôi không?
Một câu hỏi.
Có phải trả lời không.
-Vậy tại sao? - Hoa Anh hỏi lại.
-Vì không có lý do. Lý do duy nhất mà tôi biết là tôi yêu Hoa Anh.
Hoa Anh mở lớn đôi mắt.
Lời nói ấy...
... quen quá.
" Không cần lý do, ta chỉ biết là ta yêu em thôi, đó là lý do! ".
Lời nói của Mệnh Trị năm xưa lại tràn về.
Con người ta, không ai có thể sống trong quá khứ mãi.
" Mệnh Trị, chàng có nghe thấy người này nói gì không? ".
" Anh ấy... giống như chàng vậy... ".
" Ngốc nghếch hết biết... ".
Hoa Anh mỉm cười, bàn tay của cô đưa ra nhận lấy viên ngọc.
Dù không đẹp.
Nhưng không tàn.
Xích Vân ngồi xuống, khẽ hỏi:
-Hoa Anh, em có yêu ta không?
Hoa Anh đỏ bừng mặt không đáp. Nàng đã từng yêu một lần, vậy mà giờ lại ngượng ngập như buổi ban đầu.
-Hoa Anh, em có yêu ta không? - Xích Vân hỏi lại.
Hoa Anh đan ngón tay vào nhau, bóp chặt lấy viên ngọc đến đỏ cả tay.
-Hoa Anh, em có...
-Chàng hỏi thế sao người ta trả lời được! - Hoa Anh gắt.
Xích Vân sáng rực đôi mắt, rồi lại đần mặt ra, hỏi tiếp:
-Tức là thế nào?
" Ngốc quá! Người ta nói thế mà không hiểu! " - Hoa Anh bực.
Xích Vân thực sự là chưa từng thích cô gái nào bao giờ, nên quả thực vấn đề này thật khiến hắn đau đầu.
Nhưng mà hắn cũng chẳng ngố đến mức độ điên. Lát sau, thấy khuôn mặt hồng hồng của Hoa Anh, Xích Vân sướng rơn người.
Như vậy là thành công rồi!
Bao công sức đeo đuổi, thật khiến người ta hạnh phúc! Giờ thì Xích Vân có thể hể hả mà khoe với thằng Hoài Tử và Tôn Dương. Nhìn xem ta mới chiến thắng cái gì đây!
Xích Vân khẽ ôm lấy vai Hoa Anh. Hoa Anh lúc đầu còn muốn đẩy ra, nhưng sau thì mặc cho đôi tay của Xích Vân điều khiển.
-Ta chịu không biết thề thốt kiểu gì... - Xích Vân nói -... nhưng ta là người Uất Hận Thành. Người Uất Hận Thành coi trọng lời hứa hơn bất cứ thứ gì.
-Chàng... định hứa điều gì? - Hoa Anh khẽ nói.
-Ta sẽ yêu em cho tới lúc nào đấy mà thần thời gian cũng không biết. Còn nếu em không yêu ta, thì ta sẽ đợi...
-Đợi? Chàng muốn đợi đến bao giờ?
Xích Vân ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:
-Sẽ đợi đến khi nào em đổi ý...
... cho dù đó là mãi mãi.
Hoa Anh khẽ run người.
Mãi mãi ư?
Không.
Hoa Anh vốn không thích sự chờ đợi.
Và nàng cũng không muốn người mình thương yêu phải chờ đợi.
Xích Vân khẽ kéo vai Hoa Anh lại, hai người sắp bước vào chuỗi khoảnh khắc mộng mị.
Xích Vân có thể ngửi được hương thơm từ đôi môi của Hoa Anh tiến sát tới mình. Mùi hương khiến hắn nhắm mắt lại hưởng thụ.
Hoa Anh thì khác.
Nàng ngửi thấy mùi máu.
Không lẽ con người này thực sự đã từng là kẻ đáng sợ như vậy sao?
Nàng không quan tâm tới điều đó.
Xích Vân là ai, nàng cũng mặc.
Nàng chỉ biết, Xích Vân là người mà nàng yêu.
Hai đôi môi chưa chạm vào nhau thì một tiếng kêu thất thanh:
-XÍCH VÂN !!!!!!!!
Hai người giật mình, trong bóng tối, Xích Vân có thể nhìn thấy cái dáng của cô nàng Diêu Linh đang đi tìm hắn. Lại nói lúc Diêu Linh mang thuốc vào phòng, không thấy Xích Vân đâu liền chạy đi ngay.
Xích Vân và Hoa Anh rời tay nhau ra, Diêu Linh tất nhiên là không có nhìn thấy chuyện lãng mãn vừa rồi vì cô gái không đến kịp, Diêu Linh sấn sổ xộc tới, kéo tai Xích Vân lên:
-Đang ốm yếu mà chạy đâu hả? Ra ngoài nhỡ trúng gió thì sao hả?
-Đau quá! Cô bỏ tay ra đi!
-Về ngay lập tức! Đi khẩn trương lên!
Diêu Linh kéo tai Xích Vân đi về. Hoa Anh đứng đằng sau mà không khỏi buồn cười trước tình cảnh khốn khổ của hắn.
Tình yêu lại được thắp lên một lần nữa.