Thiên Đế Kiếm

Chương 29:

Chương 29:

Hoài Tử là không có cảm thấy khó chịu chút nào trước tiết trời nóng như đổ lửa tháng tám.
Rất đơn giản là hắn đang hưởng thụ những cơn gió mát ở trên đỉnh tháp canh Kiếm Tiên Thành.
Hoài Tử là kẻ thường trú chỗ này, nên các lính vệ binh cũng chẳng làm khó hắn.
Chà! Đã hơn một tháng chẳng gặp lại Xích Vân! Chán quá đi.
Hoài Tử thở dài.
Chẳng hiểu giờ tên đó đang làm gì nữa?
Mấy ngày qua, Hoài Tử đã trở thành một thằng tay sai cho Hàn Thủy.
Cũng phải nói là tuần trước, hắn nhanh chóng lủi đi chỗ khác trước tình hình chiến sự giữa Hàn Thủy và Độc Tâm.
Hắn thực chẳng khoái đánh nhau chút nào.
Nhưng hiện tại, Hoài Tử đã là người của Hàn Thủy, hiện hắn đang làm một chân bảo kê cho các quán trọ thuộc Hàn Thuỷ, công việc cũng chỉ là phơi mặt ra ngoài đường và ngáp ruồi, thấy thằng nào có biểu hiện tới gây sự hoặc ăn xong không trả tiền thì phải cho nó một trận. Đến tối, Hoài Tử lại bắt đầu chiến dịch móc túi của mình, vừa mới ban nãy đã thó ngay được của một mẹ già rủng roẻng tiền bạc, thật khiến người ta vui quá mà!
Nằm mãi cũng chán, Hoài Tử phi thân xuống, giờ này hắn đang cần gặp Tôn Dương, hai thằng đi bù khú chỗ nào đó thì hay nhỉ? Nghĩ vậy, Hoài Tử vui vẻ cất bước.
-Đi đâu mà vui vẻ vậy?
Hoài Tử quay người lại để xác định tiếng nói ấy là từ đâu ra.
Một ông già, râu tóc lông mày bạc trắng, người mặc một bộ áo xam xám cũ kỹ, hông bên trái dắt theo một thanh kiếm, vỏ kiếm xỉn màu tróc từng mảng, hông phải vác theo một bầu rượu lớn và cũng hết sức cũ, trông có vẻ tầm thường vậy song lại toát ra thần thái uy phong tới kinh người, vạn vật phải dừng hoạt động trước lão nhân này. Hoài Tử khẳng định ông ta chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
-Bậc tiền bối là ai?
Ông già cười:
-Người đời gọi ta là Tửu Kiếm Tiên.
Hoài Tử trố mắt. Nghe danh người này oai phong uy vọng một thời, tới giờ được coi là thánh kiếm của Đại Lục, nên Hoài Tử không thể không biết ông ta.
-À, là tiền bối. Có việc gì mà ngài lại tới gặp tôi vậy...
Tửu Kiếm Tiên dốc bầu rượu vào miệng, nói:
-Cậu có biệt danh là Thanh Long Kiếm, thủ lĩnh một thời của tổ chức ám sát Tứ Thần Trấn Thiên?
Hoài Tử nhíu mày:
-Sao ông biết?
-Có một người tên là Dạ Nhãn đã nói với ta.
Tửu Kiếm Tiên sau hôm gặp Dạ Nhãn, đã hạ sơn đi tìm Hoài Tử, và ông đã xác định được hắn đang ở trong Kiếm Tiên Thành này.
-Trên cánh tay của cậu có một vết xăm rồng xanh phải không? - Tửu Kiếm Tiên hỏi.
Hoài Tử đáp:
-Đúng là có chuyện đó, nhưng rồi sao?
-Vậy cậu có quan hệ gì với Thanh Long?
Hoài Tử nheo mắt nhìn ông già, hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng rồi cũng nói:
-Thanh Long là sư phụ của tôi.
Tửu Kiếm Tiên tu rượu xong, cười hà hà:
-Năm xưa, thời kỳ Đại Hỗn Loạn, Kiếm Tiên Thành có ba đại cao thủ là Hàn Thuyên Sát Thủ, Sa Đế Khuất Bá, và Thanh Long Tuyệt Kiếm...
... người tên gọi Thanh Long Tuyệt Kiếm ấy là con trai của ta.
Hoài Tử hỏi:
-Đúng, người thầy của tôi là Thanh Long Tuyệt Kiếm đã rời bỏ Kiếm Tiên Thành hơn hai mươi năm rồi. Nhưng tại sao ông lại hỏi tôi vấn đề đó?
Tửu Kiếm Tiên nốc rượu tiếp, nói:
-Ta và con trai ta là người của gia tộc Tả Hộ Vệ Thiên Vương Thanh Long. Gia tộc có quy định, không phải người của gia tộc, không được xăm hình rồng xanh trên cánh tay.
Tửu Kiếm Tiên vạch ống tay áo mình lên, một con rồng xanh đang cuộn mình múa vuốt.
-Ta tới đây, để hỏi cậu một câu.
-Ông muốn hỏi gì?
-Cậu có phải là con trai của Thanh Long Tuyệt Kiếm không? Và có phải cậu chính là đứa cháu nội đích tôn của ta không?
...
Tôn Dương cho toàn bộ đám bát đĩa vào rổ, hắn chùi tay vào quần rồi đon đả nhận lấy tiền của chủ quán trọ:
-Tiền lương của ba tháng cộng lại đấy! Làm việc tốt đấy! - Ông chủ nói - Cứ phát huy! Ta sẽ thưởng thêm cho cậu!
Tôn Dương nhận tiền, không quên cúi người:
-Dạ! Cảm ơn ông chủ!
Tôn Dương lau khô tay, rồi bước ra ngoài quán trọ. Làm công việc rửa bát này thật là hơi mệt vì phải thức khuya, nhưng làm được đồng tiền thật là khiến hắn thú vị a!
Giờ thì phải tính thế nào đã, ở đây có tám đồng bạc, giờ thì phải tiết kiệm lại bốn đồng, còn bốn đồng để ăn chơi bù khú với thằng Hoài Tử, với cả sau này còn phải dành tiền để đi chơi với Xích Vân nữa, ba thằng lâu rồi chưa đi đâu cho hay ho một chút cả! Tôn Dương cả tháng nay cũng lo lắng cho Xích Vân, sợ thằng khỉ đó có chuyện gì thì thật là tai họa lắm. Ba người mà còn hai thì cuộc sống đâu còn ý nghĩa.
Tới lúc ấy thì phải giết tất cả.
Ái chà! Nghĩ bậy thôi! Làm gì có chuyện Xích Vân toi đời chứ?
-Úi!
Tôn Dương bị đẩy lại, ngã về phía sau, hắn vừa va phải một vị cô nương tộc Vũ xinh đẹp, tuổi mới khoảng mười chín đôi mươi. Ái chà! Xinh quá!
Tôn Dương mở lớn mắt, cô gái Vũ Tộc trước mặt hắn đúng là xinh thật! Xinh không có chỗ chê! Tôn Dương chưa từng thấy một nữ nhân nào xinh đẹp như thế! Chắc là chỉ thua tuyệt đỉnh mĩ nhân Doãn Ái, vợ chưa cưới của Hàn Phi một chút tý ty thôi à!
Cô gái Vũ Tộc cũng nhìn vào cái bộ dạng kỳ cục của Tôn Dương, người hơi gầy, tóc ngắn, và tai đeo loảng xoảng đầy khuyên.
Tôn Dương sau phút ngắm nhìn cũng biết đây là một cô gái danh giá, cỡ như hắn sao dám đũa mốc mà chòi mâm son? Tôn Dương đứng dậy, nói:
-Xin lỗi cô nương!
Cô gái Vũ tộc đó cảm thấy khó hiểu rồi gọi:
-Trông anh quen quen...
-Ô! Trông tôi quen quen sao? Cô nương thấy vậy thật sao?
Cô gái Vũ tộc nhìn Tôn Dương một chút rồi như ngỡ ngàng điều gì, liền nói:
-Anh là người Ngũ Hành Tộc?
Tôn Dương sầm mặt.
Hắn không ngờ lại có người biết hắn xuất thân Ngũ Hành Tộc.
-Cô nhầm rồi... tôi...
-Cảm giác của ta không bao giờ sai. Những người cùng chung dòng máu luôn có cách để nhận ra nhau, ta là Vũ Tộc Ẩn Giả của Vũ Tộc.
Hàm dưới của Tôn Dương chực rớt ra ngoài, hắn không ngờ đây chính là Ẩn Giả danh tiếng một thời của Ngũ Hành Tộc, hắn cũng biết Vũ Tộc Ẩn Giả dù hơn trăm tuổi nhưng vẫn mang hình hài của một thiếu nữ mười chín, song hắn không nghĩ mình lại gặp Ẩn Giả ở đây.
Vũ Tộc Ẩn Giả đã từ Tích Vũ Thành tới Kiếm Tiên này để dự lễ tang của Thất Hiền Sứ Giả, tối nay, bà muốn đi dạo một chút, và đã gặp Tôn Dương ở đây.
Tôn Dương búng tay vào đám khuyên tai của mình:
-Ài! Tôi chẳng thích Ngũ Hành Tộc chút nào nữa cả! Ẩn Giả đừng nhắc tới điều đó được không?
Trong lúc Tôn Dương vươn vai, hắn có để lộ ra hình ngôi sao năm cánh của Ngũ Hành Tộc ở dưới cổ một đoạn chừng ba đốt ngón tay.
Ngôi sao màu đen.
Không phải có màu xanh dương như của Ẩn Giả, càng không phải là màu đỏ au giống như dòng máu được cải tạo của Hoa Anh.
Ẩn Giả thấy vậy, liền nheo mắt, hỏi:
-Cậu... tên là Tôn Dương?
Tôn Dương ngạc nhiên:
-Hả? Sao Ẩn Giả biết tên tôi?
Vũ Tộc Ẩn Giả đặt tay lên trái tim mình, cúi người xuống.
Ẩn Giả chưa từng bao giờ cúi người người trước ai.
-Ấy ấy! - Tôn Dương la lên - Bà làm gì vậy?
-Tôi, Vũ Tộc Ẩn Giả, thay mặt Vũ tộc tham kiến Thái Tử!
Tôn Dương thở dài.
Hắn không thích cái từ Thái Tử một chút nào.
Hắn là con trai của Vô Chân Vương.
Và cũng là kẻ sẽ thừa kế ngôi vị Vô Chân Vương.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Vũ Tộc Ẩn Giả từng nói với Hoa Anh về một đứa trẻ của Ngũ Hành Tộc đã bị coi là nghiệt chủng vì có mang theo một dòng máu khác.
Đứa trẻ ấy chính là Tôn Dương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất