Chương 4:
Ngài Hàn nằm trên cái ghế bành trong phòng ngủ.
Lúc này, Ngài muốn yên tĩnh một mình.
Căn phòng chỉ có duy nhất ánh sáng của cái đèn dầu trên mặt bàn.
Chốc chốc, ông lại đưa cái tẩu hút thuốc lên miệng, rít một hơi dài.
Mùi thuốc thật thơm và dễ chịu, dường như cái tẩu thuốc cũng biết nịnh người.
Món thuốc làm từ Phù Linh, một loại thảo dược.
Thuốc có mùi thơm nhẹ, chứ không nặng và gắt như Hoàn Hồn Thảo. N
gài Hàn xưa nay chỉ thích món thuốc làm từ Phù Linh, những thứ khác, ngài chỉ hút qua loa gọi là cho biết.
Khói của thuốc Phù Linh lạ lắm, nó không chịu tan vào không khí ngay, nó cử luẩn quẩn trước mặt người hút, đã được một làn hơi trong phổi rồi, lại được ngửi thêm một lần nữa, thật không còn gì thú bằng.
Đám khói đang ở trước mặt Ngài hàn và ông liền đưa tay lên quờ quạng vào đám khói.
Đôi tay ông sang trái rồi sang phải, chốc lại đưa lên rồi lại hạ xuống. Đám khói dần dần có hình thù.
Cuối cùng ông đưa tay lên vuốt vuốt lại phần trên cùng đám khói.
Một hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt ông.
Một toà thành hình tròn, bên trong là những ngôi nhà mọc lên san sát, chúng cao dần, cao dần và cuối cùng ở trung tâm thành là một toà tháp, cao vượt hẳn lên.
Ngài Hàn nhớ tới nơi đó, nơi ngài đã sinh ra.
Ngài nhớ chứ ngài không thương.
Nơi đó không phải là chỗ để bày tỏ tình yêu hay bất cứ cái gì liên quan tới tình cảm.
Ngài Hàn nhắm mắt lại, nhớ tới quãng đời thơ ấu của mình.
6 tuổi, bắt đầu được người cha dạy kiếm thuật.
8 tuổi, vào cuộc thi “Sinh tử”, cuộc thi mà bất cứ đứa trẻ nào của nơi đó cũng phải tham gia.
12 tuổi, thành viên của đội quân chính quy của Uất Hận Thành.
14 tuổi, vào đội “Biệt Sát”.
17 tuổi, đội trưởng đội “Biệt Sát”, vừa năm đó thì cha của Ngài Hàn chết trên chiến trường.
20 tuổi, được tuyển lựa vào đội bảo vệ Sầu Lệ Điện.
25 tuổi, được trở thành bậc Trung, thoát khỏi số phận bậc Hạ mà trước đây ông phải chịu đựng.
35 tuổi, trở thành người thân cận của Thiên Tử Uất Hận Thành, đồng thời là người quản lý Ai Oán Đường, trên cả Ngũ Thánh Điện.
Những tưởng Ngài Hàn đã thoả mãn được ước nguyện của mình, ông đã làm được những việc mà người cha trước đây của ông không bao giờ làm được.
Nhưng Ngài thấy khó chịu ở đây, ngài không thể sống để chiến đấu cho bản thân được nữa.
Ngài phải tìm một cái gì khác.
Và thế là, hơn một năm sau, ngài bỏ đi. Ngài đi tới Kiếm Tiên Thành. Bỏ mặc lại cái chức Đường chủ của Ai Oán Đường.
Ngài Hàn không bao giờ muốn trở lại nơi đấy nữa.
Nhưng rồi số kiếp bắt ngài lại phải dính líu tới nó, dường như ai có liên quan tới Uất Hận Thành muốn rời bỏ nó đều không thể làm được.
Ngài suy nghĩ tới những điều mà mình đã nói với các con vài giờ trước.
-Vậy là bọn con sẽ phải tham gia vụ này sao? -Hàn Vệ hỏi.
-Đúng, tao không thể lo cho bọn bay được, tiền không thể giải quyết được chuyện này.
Hàn Phi không lo lắng lắm, hắn cũng quen với những chyện thế này rồi.
Nhưng hắn vẫn có chút băn khoăn:
-Tức là bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết?
-Đúng!
-Không! Bố! -Hàn Ngọc nói-Chúng ta có thể nhờ Hạ Phong tướng quân hoặc quận thủ Nam Kha Trại, chẳng phải bố quen biết rất nhiều những nhân vật có thế lực và sức mạnh sao?
-Đúng, bố không phủ nhận điều đó. Nhưng con không hiểu, con gái của ta, bọn chúng không phải là người của Hoàn Mỹ Giới, bọn chúng thuộc về một nơi khác. Chẳng ai trong Hoàn Mỹ Giới ngăn cản được chúng ngoài chúng ta.
-Không-Hàn Ngọc bướng bỉnh-Chúng cũng là Kiếm Khách hay là Pháp Sư mà thôi, chẳng lẽ cứ phải chúng ta mới có thể tiêu diệt chúng, bao nhiêu cao thủ ngoài kia đấy như!
Ngài Hàn nhìn 3 thằng con trai, bọn nó lắc đầu.” Hàn Ngọc còn quá nhỏ để hiểu chuyện này”.
-Hàn Ngọc. -Ngài Hàn mệt mỏi.
-Vâng.
-Con có biết tại sao con mới 19 tuổi thôi mà đã được thưởng đồ Quân Hàm bậc Hạ rồi không?
-Đó là vì con chịu khó tập luyện, con luôn luôn chịu khó. Đúng không ạ?
-Một phần, nhưng cái chính là con và các anh con được thừa hưởng dòng máu từ ta-một con người sinh ra và lớn lên ở Uất Hận Thành. Nên nhớ rằng, những chiến binh của Uất Hận Thành là những kẻ có bản năng sinh tồn cao nhất trong thế giới này. Và ở Uất Hận Thành, những kẻ như các anh con, Thiết Thủ, bọn Cửu Diệu, hoặc thậm chí là cả ta và hai ông bạn già của ta không thiếu.
Hàn Ngọc quay ra nhìn các anh, bọn họ đều gật đầu với cô.
Cô liền hỏi bố:
-Chẳng phải Tổ Long mới là nơi tập trung nhiều nhất các cao thủ của Đại Lục Hoàn Mỹ sao?
Ngài Hàn cười, cái cười có đôi phần gượng gạo, không giống như ngài mọi ngày chút nào:
-Đúng, nhưng phải nói thật là nếu tập hợp tất cả các cao thủ của Tổ Long lại cũng không thể đấu lại Ngũ Thánh Điện và Thất Đỉnh Ma hợp lại. Đấy là còn chưa nói tới bọn Bất Kiếp Viện.
-Con phải vào vụ này-Hàn Ngọc gắt lên-con không thể để cho lúc nào cái chết cũng luẩn quẩn quanh ngôi nhà này!
-IM ĐI! -Ngài Hàn quát lên-CON THÌ BIẾT GÌ CHỨ? MỘT ĐỨA OẮT NHƯ CON THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ?
Hàn Vệ, Hàn Thanh và Hàn Phi giật mình.
Từ bé tới giờ Hàn Ngọc chưa từng bị Ngài Hàn quát mắng bao giờ.
Vậy mà giờ đây trông Ngài Hàn thật khủng khiếp, khuôn mặt ngài tím hẳn lại chứng tỏ ngài đang hết sức giận dữ.
Ai chứ Bố Hàn mà cáu lên thì thật không có gì đáng sợ bằng.
Hàn Ngọc rơm rớm nước mắt, Ngài Hàn thấy mình đã lỡ lời liền an ủi con bé:
-Xin lỗi, ta đã không phải.
Ngài Hàn ngồi phịch xuống ghế rồi ngài nói với Hàn Ngọc:
-Ngọc, con phải hiểu rằng ta thương yêu con nhất nhà, hơn bất cứ người nào khác.
Hàn Vệ thấy hơi tự ái.” Nói thế khác nào ông già bảo ghét mình. Thật là…”
-Cho nên-Ngài Hàn tiếp tục-Ta không thể để con dính vào chuyện này được, nó quá nguy hiểm. Phải nói thật rằng, trình độ của con bây giờ không thể làm gì được dù là gãi ngứa cho chúng cũng chưa xong, chỉ tổ nạp mạng cho chúng thôi. Đến ta cũng còn chưa dám….
Hàn Ngọc đã hiểu, nếu Ngài Hàn mà còn phải nói câu “Chưa dám đối đầu với bọn chúng” thì cô phải hiểu Bất Kiếp Viện mạnh tới mức độ nào.
-Nhưng nếu con muốn chiến đấu thì ta có một điều kiện!
-Là gì ạ?
-Một tháng nữa là sinh nhật mừng con tròn 19 tuổi phải không?
-Dạ vâng.
-Vậy năm sau là con đã 20 rồi. Vì vậy, ta ra điều kiện, nếu như trong khoảng thòi gian từ ngày sinh nhật của con năm nay cho tới ngày sinh nhật năm sau, con phải dành được phần thưởng đồ Quân Hàm bậc Thượng thì lúc đó con mới tạm gọi là có thể tham gia chiến đấu cùng chúng ta. Nếu con không dành được phần thưởng trong thời gian ta đã gia hạn thì con sẽ mãi mãi phải đứng ngoài cuộc, chịu chứ?
-Bố-Hàn Thanh nói-Như vậy thì khác nào chơi khó nó, anh em con lên 23 hoặc 24 mới dành được phần thưởng đó, bây giờ nó vẫn còn non lắm.
-Mày không phải lo, Hàn Ngọc sẽ tự quyết định chuyện của nó. Thế nào, Ngọc, con đồng ý không?
Hàn Ngọc không chút đắn đo, giơ tay lên thề:
-Con thề!
-Thế thì được-Ngài Hàn cười-Vậy mới đáng mặt con ta!
Ngài Hàn cười, Hàn Ngọc là một con bé có chí khí không thua gì thằng con trai cả.
“Sau này, nó sẽ là một nhân tài đấy”
* * *
-Thằng khốn, sao mày không bảo trước là có cả khoản rửa bát tới khuya chứ? -Tôn Dương gầm gừ với Hoài Tử.
Trước mặt Tôn Dương là cả một chồng bát vĩ đại, hắn rửa từ tối tới giờ vẫn chưa xong.
Có những cái hắn chỉ nhúng qua chậu nước một lượt, thế là xong, vậy mà vẫn không ăn thua. Bát nhiều quá thể.
Hoài Tử ngượng ngịu, dù gì thì hắn vẫn không nghĩ là sẽ có chuyện rửa bát tới khuya cả:
-Làm sao mà tao biết được!
-Thôi đi, hai đứa chúng mày, rửa nhanh lên rồi còn về! Giờ Tý rồi đấy!
Cả bọn lại cặm cụi rửa, chỉ có mỗi 3 thằng ngồi đây rửa bát, không hiểu mấy thằng gia nhân của nhà này làm cái gì chứ?
Cầu được ước thấy, lão béo An Dương bước vào. Lão nhìn quanh rồi hỏi:
-Có mỗi mấy đứa bọn bay rửa thôi à?
-Dạ!
-Thế những thằng khác đâu?
-Bọn họ bảo là có công chuyện nên đùn việc cho bọn em!
-Mấy thằng khốn, thế mà chúng nó dám bảo là rửa xong rồi, đang ngồi đánh bạc ở trên kia. Chúng nó tưởng tao không bao giờ tới chỗ này chắc. Ma cũ bắt nạt ma mới rồi.
Lão béo phẩy tay:
-Thôi bọn bay về đi, giờ Tý rồi. À, bọn bay chưa có việc gì làm phải không?
-Dạ vâng-Hoài Tử trả lời-Bọn em chưa tìm được việc gì cả!
Lão An Dương ngẫm nghĩ một lúc rồi xoa xoa cái bụng phệ của mình:
-Thôi được, 2 ngày nữa chúng mày tới đây để nhận việc, được chứ?
-Dạ.
-Thôi về đi!
Ba thằng vừa bước ra cửa thì lão An Dương gọi lại:
-Khoan, thằng nào ở lại đây tao nhờ một tí thôi!
Ba thằng nhìn nhau, thằng Tôn Dương thì đã buồn ngủ díp hết cả mắt lại rồi, thằng Hoài Tử cũng chẳng khá hơn.
Thấy vậy, Xích Vân bảo:
-Thôi bọn bay về trước đi! Tao về sau cũng được!
-Ừ, cám ơn mày, thôi mai gặp lại nhé! -Hoài Tử nói.
-Ừ!
-Thôi, tụi tao về đây! -Tôn Dương ngáp một cái sái quai hàm.
Lão An Dương rót một khay trà nóng nghi ngút khói, vừa rót lão vừa hỏi:
-Mày tên là Xích Vân à?
-Dạ.
-Nãy có mấy thằng bạn ở đây tao không tiện nói. Nói thật mày đừng tự ái, chả lẽ mày không kiếm nổi được bộ quần áo tử tế hơn sao?
Xích Vân cười:
-Em là thằng vạ vật ngoài đường phố, ngân lượng chẳng có lấy một đồng, tiền ăn còn không đủ, lấy đâu ra?
Rót khay trà xong, An Dương tới cái tủ quần áo dành cho gia nhân, trong này vẫn còn lại mấy bộ, lão chọn lấy một bộ rồi đưa cho Xích Vân:
-Đây, cho mày, cái bộ mày đang mặc đáng làm giẻ lau nhà được rồi đấy. Vào trong kia mà thay!
Xích Vân đứng trước cái gương đã cũ và xỉn màu. Y cởi áo ra.
Khắp cả cánh tay và lưng y đều có những hình xăm màu đen, những hoa văn và hoạ tiết hết sức cầu kỳ và bí hiểm, y chỉ nhớ rằng từ lúc y sinh ra đã có hình xăm đó trên người rồi.
Xích Vân đi ra, lúc này trông y đỡ hơn hẳn. Người trông đỡ xo dụi hơn nhiều.
-Đấy-lão An Dương nói-Trông thế này còn đỡ.
Nói đoạn rồi lão đưa khay trà cho Xích Vân:
-Mang khay trà lên cho Hàn phu nhân, mày biết phòng bà ấy không? Không biết à? Ra khỏi cửa rồi rẽ phải, đi thẳng tuốt lên, thấy ngôi nhà có cái gậy phép treo ở trước cửa thì đó là phòng của bà ấy! Rồi, đi đi.
Xích Vân vừa đi được một quãng thì đã nghe thấy tiếng quát của lão An Dương:
-Lũ khốn, dậy, không tao cho ăn đòn cả lũ bây giờ, chưa rửa bát xong mà chúng bay dám kêu là rửa xong rồi để cho mấy thằng lính mới ngồi dưới kia rửa à?
Hàn phu nhân ngồi trên chiếc giường con.
Trong phòng còn có Hàn Thanh và Hàn Ngọc.
Bà quý Hàn Thanh hơn cả trong ba người con trai.
Nói vậy không phải là bà ghét Hàn Phi và Hàn Vệ.
Tất cả chúng nó đều là con bà thì làm sao mà bà ghét chúng nó được.
Chẳng qua là Hàn Phi và Hàn Vệ khô khan lắm.
Không phải chúng nó không yêu mẹ, mà là hai thằng này không phải là dạng người có thể tâm sự được.
Thành ra có mỗi Hàn Ngọc là chia sẻ với bà chuyện vui chuyện buồn mà thôi.
Hàn lão gia thì bà không muốn quấy quả, ngài có nhiều việc để lo nghĩ rồi, bà không muốn ngài phải bận tâm vè chuyện của mình.
-Đành vậy thôi-Hàn phu nhân nói-Nếu như không làm thì chúng ta sẽ bị mất vị thế trong võ lâm, người ta sẽ chê là không rửa được hận, làm mất mặt bố mày lắm.
-Nhưng tên sát nhân đó mạnh như vậy cơ mà, sức hắn chọi trăm người, người đời phải hiểu cho chúng ta chứ?
-Vấn đề là-Hàn phu nhân tiếp lời- Chẳng có mấy người hiểu được sức mạnh của Uất Hận Thành cả.
-Sao lại vậy-Hàn Ngọc nói-Uất Hận Thành đã tồn tại hàng nghìn năm rồi, chẳng lẽ không ai biết tới nó ư?
Hàn phu nhân cười:
-Uất Hận Thành không bao giờ giao du với thế giới bên ngoài, chỉ có những người đã từng chiến đấu với Uất Hận Thành mới biết được sức mạnh khủng khiếp của nó thôi, mà phần lớn những người đó đều chết hết cả nên cũng chẳng mấy ai biết được Uất Hận Thành là như thế nào.
-Mẹ đã bao giờ tới Uất Hận Thành chưa? -Hàn Thanh hỏi.
-Chưa, đến bố mày là người đã sống ở nơi đó suốt cả thời trẻ còn không về lần nào kể từ khi ông ấy rời bỏ Uất Hận Thành cơ mà!
-Sao bố lại bỏ đi? -Hàn Thanh thắc mắc-Chẳng phải bố đã từng là đường chủ của Ai Oán Đường, chỉ đứng dưới Thiên Tử của Uất Hận Thành mà. Sao đã vinh quang như vậy rồi, bố còn bỏ về Kiếm Tiên để làm tướng ở đây chứ?
-Ta không biết nhưng trực giác của người phụ nữ cho ta biết. Mặc dù ông ấy chưa bao giờ nói ra nhưng ta hiểu điều đó.
-Là gì ạ? -Hàn Ngọc tò mò.
-Khuya dữ rồi nghen, bọn bay về phòng nghỉ đi!
-Khoan, mẹ hát cho con nghe đi! -Hàn Thanh nói, anh ngả đầu vào lòng Hàn phu nhân-hát ru ấy.
-Khuya rồi, hát cái gì?
-Đúng đấy, mẹ hát đi! -Hàn Ngọc hưởng ứng.
-Bọn bay to đầu ngần này rồi thì ru cái nỗi gì?
-Mẹ cứ hát đi!
-Như trẻ con vậy-Hàn phu nhân cười-Hay tao đọc “Vạn cổ sáng thế ca” vậy?
-Không, bài đó nhàm quá rồi. Mẹ hát đi!
Hàn phu nhân chuẩn bị hát thì có tiếng gõ cửa. Bà hỏi:
-Ai vậy?
-Tôi mang trà tới cho lệnh bà.
-Vào đi.
Cửa mở, Xích Vân bước vào, tay bưng khay trà nghi ngút.
-Anh để ở kia, nhờ anh rót luôn hộ tôi. -Hàn Ngọc nói.
-Mẹ hát đi! -Hàn Thanh giục.
Hàn phu nhân cất tiếng hát. Tiếng hát của bà trong và mượt mà.
Hàn Thanh và Hàn Ngọc đã nghe nhiều rồi nhưng họ vẫn thấy hay.
Hàn phu nhân đang hát bài “Bóng người Kiếm Khách”, bài hát mà bất cứ đứa trẻ nào ở Kiếm Tiên cũng đã từng nghe.
-Lệnh bà hát hay thật! -Xích Vân cắt ngang.
Hàn phu nhân ngừng hát.
Hàn Ngọc bực mình, tự nhiên cái tên gia nhân này xen vô chuyện của người ta.
Hàn phu nhân cười:
-Cậu cũng thích bài này sao?
-Không, đây là lần đầu tiên tôi nghe!
-Vậy tức là sao?
-Tôi nghe mẹ tôi hát một bài khác cơ!
-Này anh-Hàn Ngọc gắt-Mẹ con tôi đang tâm sự sao anh lại chen vào vậy?
-Hàn Ngọc! -Hàn Thanh nhỏ nhẹ-Cứ để cậu ta nói! Vậy mẹ anh hát bài gì?
-Tôi không nhớ nữa. Nhưng nó khác với giai điệu mà lệnh bà đang hát.
-Ồ, có nhiều bài ru chứ. Bây giờ anh có thể về bảo mẹ anh hát cho một bài mà! -Hàn phu nhân cười.
-Bà ấy chết từ lâu rồi nên giờ chẳng có ai hát cho tôi cả.
Xích Vân cười.
Hàn Thanh và Hàn Ngọc nhìn mẹ.
Tên này nói mà chẳng có chút cảm xúc gì cả.
Hắn nói mẹ mình chết mà cứ như không vậy.
Hàn phu nhân nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt lạnh lẽo, cô hồn.
Hệt như ánh mắt của Ngài Hàn khi bà gặp ông lần đầu tiên.
-Này cậu-Hàn phu nhân nghiêm nghị-Sao cậu có thể nói về người mẹ đã mất của mình một cách vô cảm vậy?
-Vô cảm à? -Mặt Xích Vân đờ ra hết như một đứa trẻ đang được người ta dạy những bài học vỡ lòng của cuộc sống-Vô cảm tức là không có cảm xúc phải không? Vậy cảm xúc là như thế nào?
-Này anh! -Hàn Ngọc gắt.
-Nào! -Hàn phu nhân trách con-Vậy cậu không biết cảm xúc là gì sao?
-Tôi thật sự không biết.
-Là cảm xúc của con người như vui, buồn, giận dữ.
-Vậy sao? Tôi có thể có cảm xúc không?
“Điên” -Hàn Ngọc nghĩ bụng.
-Có, đã là con người thì ai cũng có cảm xúc.
-Cám ơn lệnh bà! -Nói rồi Xích Vân bước ra cửa, mặt y rạng rỡ sự vui sướng.
Hàn phu nhân gọi:
-Này cậu!
Xích Vân chạy đi, không nghe thấy Hàn phu nhân gọi
Giờ thì Hàn phu nhân đã hiểu vì sao mà tên này lại hỏi về cảm xúc như một kẻ khùng vậy.
-Đây là tên điên khùng nhất mà con từng gặp! -Hàn Ngọc nói.
-Mày thì hiểu gì?
-Hắn điên mà mẹ-Hàn Ngọc nói-Sao lại có người không biết cảm xúc là gì chứ?
-Có, người của Uất Hận Thành.
-Mẹ nói vậy là có ý gì? -Hàn Thanh hỏi-Mẹ cho rằng tên đó là người của Uất Hận Thành ư?
-Ta không rõ. Nhưng ta có linh cảm như vậy.
-Vậy ngày xưa bố cũng như vậy sao? -Hàn Ngọc hỏi.
Hàn phu nhân nhớ lại:
-Ừ, ngày xưa mẹ gặp ông ấy, ông ấy chỉ có biết tới chém giết, ông ấy không biết tình yêu là như thế nào, thậm chí không biết là mình đang vui hay giận nữa. Ông ấy chỉ có niềm vui duy nhất là đánh nhau ở trên trận địa. Người của Uất Hận Thành chẳng có xúc cảm, họ chỉ tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn khi ở trên chiến trường hoặc khi chết đi mà thôi.
-Chẳng lẽ người của Uất Hận Thành sống với nhau chỉ có chém giết thôi sao?
-Nếu không sao gọi là Uất Hận Thành chứ?
-Tại sao cái tên đó lại vui khi được mẹ giảng giải về cảm xúc như vậy?
-Có vẻ như anh ta đang đi tìm thứ đó.
-Thứ gì?
-Thứ mà những con người người ở Uất Hận Thành không có.
-Vậy đó có phải là lý do bố rời bỏ Uất Hận Thành không?
-Thôi, muộn lắm rồi đấy-Hàn phu nhân nói.
Hàn Thanh và Hàn Ngọc hiểu là không nên làm phiền mẹ nữa.
-Sao mặt anh đăm chiêu vậy?
-Em hãy để ý tới người gia nhân vừa rồi một chút!
-Sao vậy?
-Anh có cảm giác là lạ về anh ta.
Xích Vân đi trên con đường vắng tanh, đã qua giờ Tý nên mọi người đi ngủ cả rồi. Hai bên đường, các cửa sổ đã đóng chặt lại.
Y thấy bài hát mà Hàn phu nhân hát hay quá.
Lúc này y cũng muốn hát, bài hát ru mà người mẹ của y đã từng hát cho y nghe.
Ở Uất Hận Thành, người ta không bao giờ hát ru cho trẻ con lúc còn nhỏ, người ta chỉ hát ru khi đứa trẻ lên 6, độ tuổi mà bất cứ đứa trẻ nào ở đó cũng đã tập chiến đấu và đã bắt đầu có ý thức.
Y không nhớ khuôn mặt của mẹ mình, y chỉ nhớ tiếng hát của bà, tiếng hát không trầm ấm như Hàn phu nhân mà lạnh ngắt, không chút tình thương.
Y thấy nhớ bài hát đó.
Y ngó quanh, không có ai cả, và y bắt đầu hát, mỗi lúc một to hơn. Người ta mà nghe y hát lúc này thì không hiểu y đang hát hay đang rên rỉ nữa.
Này hỡi người con của Uất Hận Thành
Hãy rời vòng tay mẹ, ra ngoài kia, trong màn đêm giá lạnh
Con đừng bao giờ nghĩ tới những thảm cỏ mướt xanh
Vì ở điều đó ở nơi đây không có
Trên đường đi chỉ có mùi máu tanh
Dòng sông cuồn cuộn cuốn trôi người lữ khách
Để lại mình ta và Uất Hận Thành.
Con của ta, đừng nghĩ tới người mẹ của con làm chi
Bởi ta cũng chẳng tốt như con nghĩ
Hãy cầm vũ khí, đó mới là mẹ của con
Để ra ngoài kia quyết một trận sống còn.
Khắp nơi đây màu đỏ bởi máu tưới
Lũ chuột háu ăn bò bên dưới
Bọn quạ quẩn quanh tìm xác người.
Đừng sợ, con của ta, đừng có sợ
Nhìn thấy chúng cứ nhắm mắt làm ngơ.
Muốn ta yêu thương? Con đừng chờ mong
Tình thương yêu làm cho con yếu lòng
Những cảm xúc, trước hiểm nguy chỉ làm con lạnh cóng
Bỡ ngỡ trước cuộc đời trùng điệp như cơn sóng
Hãy vứt hết, bỏ đi những tình cảm trong tâm hồn
Uất Hận Thành sẽ dạy cho con lớn khôn.
Yêu bản thân, chiến đấu vì bản thân
Không nước mắt, không xót thương, chẳng cần lòng từ nhân
Mạng sống của mình, con không thể để mất
Hãy giết tất cả những kẻ muốn giết con
Hãy mạnh tay, không cần phải thương xót
Quy luật ngàn đời vậy: người chết là ta còn.
Ta vuốt mái tóc trên khuôn mặt còn khờ dại
Hát cho con mà lòng ta đau tê tái
Cuộc đời trầm luân như ngoài biển Vọng Hải
Âm thanh vang lên bay xa mãi
Tiếng chuông vang vọng: nguyện hồn ai?
Xích Vân hát xong, thấy bài hát chẳng hay tí nào cả.
Tại sao bài hát này không hay bằng bài hát mà Hàn phu nhân đã hát chứ?
Y mỉm cười, y thấy mình đã đúng khi theo Hoài Tử về đây.
Y thấy Kiếm Tiên Thành đẹp quá, y ngửa mặt lên trời, bầu trời đêm long lanh sao như dát bạc, những ngôi sao băng đang bay thành từng đàn về hướng Bắc, y còn thấy cả một dải sáng mềm mại như một tấm lụa mỏng.
Tại sao ở Uất Hận Thành, y không bao giờ thấy những thứ này, bầu trời Uất Hận Thành bao giờ cũng mang màu xám xịt, từng đàn quạ ngày đêm bay xà quần tìm xác chết.
“Nóng quá, phải tắm một cái”. Thời tiết thật thất thường, mới đêm qua còn lạnh vậy mà hôm nay đã ngốt không chịu được.
Hoa Anh đang nhẩn nha bên bờ Kiếm Tiên Hồ.
Cô đang rất vui vẻ, nhiệm vụ đã hoàn thành tốt đẹp. Giờ đây cô cảm thấy mình đã có khả năng cưỡi thú rồi.
“Nên cưỡi con gì bây giờ nhỉ?”
“Phi Tuyệt Báo hay Đạp Tuyết Hùng?”
Cô ngồi xuống, dựa lưng vào một tảng đá và bỏ tay nải xuống.
Cái tay nải rơi phịch xuống và làm rớt ra một thứ.
Hoa Anh nhặt lên, cô nhìn nó và mỉm cười.
Một tấm thẻ mỏng bằng gỗ, trên có ghi những dòng chữ đen:
Tên: Hoa Anh.
Tuổi: 21.
Tộc: Vũ Mang.
Cấp bậc: tổng đội trưởng đội vệ binh Tích Vũ Thành
Hoa Anh còn trẻ nhưng đã là tổng đội trưởng đội vệ binh, một cấp bậc khá cao ở Tích Vũ Thành.
Cấp bậc này cho phép Hoa Anh có thể dự vào những cuộc họp cấp cao của nội bộ Tích Vũ Thành, có quyền bỏ phiếu để thông qua những dự luật mới, có quyền phủ quyết những dự luật cho là không phù hợp, đó là thời bình.
Còn nếu như là chiến tranh thì chức vị này còn trở nên quan trọng hơn nữa.
Nó chỉ đứng sau chức Thống Soái, và tổng đội trưởng đội vệ binh là người có quyết định cuối cùng về việc giữ thành hay bỏ thành, phản công ra bên ngoài hay nằm yên tại chỗ.
Một chức vị cao nhưng cũng khá nặng nề, thời bình thì không nói, nếu là thời chiến thì chỉ cần một quyết định sai lầm thôi sẽ dẫn đến sự tiêu vong của thành thậm chí là cả tộc nữa.
Nhưng thôi, không nghĩ tới chuyện ấy nữa. Gió từ ngoài Kiếm Tiên Hồ thổi vào mát rượi.
Hoa Anh thấy đê mê, cô thấy bỗng dưng buồn ngủ quá.
Rồi Hoa Anh thiếp đi, mái tóc bạc rủ xuống đôi môi óng ánh hồng của cô
Xích Vân đi qua cổng thành.
Mấy người vệ binh chặn lại hỏi y đi đâu, y bảo muốn ra ngoài dạo mát, họ hỏi cho xem giấy tờ tuỳ thân.
Và y rút ra, người vệ binh cho y qua và hỏi “Lại tìm em nào à?”, y cười “Có đấy, đang đi tìm đây !”.
Mấy người vệ binh cười với nhau “Thằng này láu gớm, nhớ kiếm em nào xinh vào nhá !”.
Thực ra Xích Vân làm quái có giấy tờ tuỳ thân, lang thang vạ vật từ nơi khác tới đây thì ai người ta làm giấy cho?
Y nhớ cái hôm đầu tiên, y, Hoài Tử, Tôn Dương trốn ở dưới gầm xe ngựa để vào Kiếm Tiên.
Cái gầm chật chội, thỉnh thoảng lại còn bị rận đốt nữa chớ, ba thằng nằm bên trong ngọ ngoạy liên tục và suýt chút nữa là bị vệ binh phát hiện.
Vào được Kiếm Tiên rồi, khó nữa là phải kiếm được cái giấy tuỳ thân, nhiều lúc có việc cần ra ngoài thành thì chìa cái mặt mo ra à?
Không được, và thế là Hoài Tử đã gặp được một thằng thương nhân chợ đen.
May phước tổ cho hắn là cái thằng chợ đen ấy cũng tốt, hắn chỉ bán lậu các loại nguyên liệu với giá cao thôi, còn cái chuyện làm giả giấy tuỳ thân thì hắn lấy cũng rẻ, 10000 ngân lượng, tên này cũng là người di cư bất hợp pháp mà.
Chứ vớ phải thằng khác thì nó chém cắt cổ cho.
Xích Vân vừa đi vừa tung tăng.
Y nhớ lại lời Hàn phu nhân: “Đã là con người thì ai cũng có cảm xúc”.
Y đang đi xuống dốc thì gặp một đôi trai gái.
Họ vừa đi vừa cười, hai người như thể dán dính vào nhau.
Ánh mắt họ tràn ngập niềm hạnh phúc tưởng như cả thế giới này chỉ còn là của riêng họ vậy.
Chốc chốc chàng trai lại hôn lên môi cô gái, anh ta hết vuốt tóc rồi lại sờ lên khuôn mặt cô gái.
“Thế là sao nhỉ ?”
Xích Vân tự hỏi, tại sao hai người con gái và con trai kia lại ôm nhau chứ, tới bây giờ y vẫn không hiểu điều đó.
Thường ngày y vẫn thấy chuyện đó, và những lúc như vậy y hỏi Hoài Tử: “Như vậy gọi là gì hả mày?”.
Hoài Tử nhìn Xích Vân và hắn giảng giải với một vẻ thông cảm: “Đó là tình yêu”
“Tao không hiểu”
“Từ từ rồi mày sẽ hiểu, khi nào mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương, mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào”
“Thế như tao yêu mày được không ?”
“Thằng điên, ông cho mày nhừ tử bây giờ”
“Á à, đánh bố hả?”.
Xích Vân lại bước đi, y nghe thấy tiếng người con gái cười ngất bởi một câu chuyện vô vị mà người con trai đang kể.
“Không lẽ tình yêu lại như vậy sao ?”
Xua tan những ý nghĩ đó ra khỏi đầu, Xích Vân đi nhanh xuống dốc.
Cái bể tắm của y là Kiếm Tiên Hồ, y thường hay xuống đó để tắm.
Trời lạnh thì chịu, chứ hôm nào nóng là phải tắm ngay.
Cũng may là ở Kiếm Tiên không có mùa đông.
Thành được che bởi những rặng núi cao nên không bị gió từ Phạt Mộc Lĩnh thổi xuống.
Chứ không thì người Xích Vân hôi như cú.
Hồ Kiếm Tiên đây rồi, nóng quá, phải cởi áo ngay.
Đang cởi thì y thấy một người.
Một cô gái đang nằm dựa vào một tảng đá, tay ôm một cái túi.
“Tộc Vũ” , Xích Vân nhận ra bởi cái vòng nhỏ có cánh ở trên đầu cô gái.
Xích Vân tiến lại gần.
Bầu trời hôm nay sáng quá, y thấy rõ mặt cô gái, khuôn mặt trái xoan được phủ bởi một mái tóc bạc dài tới cằm.
Làn da trắng mịn màng sau tấm áo lụa mặc bên trong áo giáp.
“Xinh quá” , Xích Vân nghĩ thầm.
Y chợt nhớ tới đôi trai gái vừa nãy, y cũng muốn thử cái cảm giác được ôm một người con gái là như thế nào, “Tại sao chàng trai lại hạnh phúc khi ở bên cô gái nhỉ?”.
Y chợt nhớ tới lời của Hoài Tử: “Khi mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương, mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào”.
Xích Vân từ từ đưa tay tới gần mặt cô gái, mồ hôi trên người y vã ra như tắm, sắp chạm được vào khuôn mặt rồi thì những ngón tay của y co lại, “Chết tiệt, sao lại thế này?”
Y lấy hết sức duỗi những ngó tay ra và chạm vào mặt cô gái.
Có cái gì đó chạy qua cánh tay Xích Vân, y rụt ngay đôi tay lại.
Một cảm giác là lạ mà y chưa từng bao giờ biết đến.
Xích Vân lại hít một hơi, y ngồi hẳn xuống, lần này y áp cả bàn tay lên khuôn mặt cô gái.
Mẹ ơi, trời đang nóng mà sao da con bé nó mát rười rượi thế này?
Má nó mềm quá, làn da hồng căng mọng lên.
Xích Vân thấy cả cánh tay mình bỗng trở nên mát theo, y không còn thấy nóng nữa.
“Trời nóng thế này thì cứ ôm một đứa con gái là không nóng nữa sao? Thế này thì khỏi phải tắm làm chi! ”.
Bất chợt cô gái động đậy, Xích Vân giật mình.
Y muốn chạy mà đôi chân y không cho y chạy.
Mặt Xích Vân như đần ra, mồ hôi trên người y lại túa ra.
Cô gái vẫn đang ngủ, cánh tay của cô đưa lên gãi một bên má.
Và cô gái ngả vào lòng Xích Vân.
Xích Vân không còn thấy mát nữa, lúc này thì y đang nóng rực cả người lên.
Y hết há hốc miệng rồi lại ngậm vào.
Rồi Xích Vân lại vòng cánh tay qua ôm lấy bờ vai của cô gái.
Y nhìn xuống, gương mặt cô gái đang mỉm cười.
Y thấy từ trong sâu thẳm tâm hồn mình có cái gì đó đang đánh thức y.
“Khi mày mến một ai đó hoặc được một người khác yêu thương, mày sẽ hiểu tình yêu là như thế nào.”
Xích Vân cúi mặt xuống, mùi thơm thoang thoảng hương hoa trên mái tóc của người con gái làm y thấy tim mình như đập nhanh hơn mấy lần.
Xích Vân đặt đôi môi của mình lên môi của cô gái.
Giá như y nhìn ra xung quanh lúc này thì y sẽ thấy đẹp lắm, bầu trời lấp lánh hàng vạn ngôi sao băng, mặt nước hồ Kiếm Tiên long lanh ngũ sắc.
Những cánh hoa màu hồng nhạt đang rơi lả tả xuống vai y mà y không biết.
Hoa Anh thấy mình đang đi trên một cánh đồng đầy hoa vàng, và thấy một người phía trước đang gọi mình.
Một chàng trai thanh tú, mái tóc dài ôm gáy đang vẫy gọi cô.
Người mà cô xưa nay ngưỡng mộ. Cô đã yêu người ấy từ lâu rồi nhưng chưa có dịp thổ lộ lòng mình.
Hoa Anh chạy lại và ôm người ấy.
Hoa Anh mở choàng mắt, cô thấy một kẻ đang ôm hôn mình và như không nghĩ ngợi gì cô lấy hết sức đấm một cú vào bụng tên khốn đó.
Xích Vân ngã ngửa ra đằng sau, y còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một cú đá vào giữa ngực.
Y lại bị văng về đằng sau.
Hoa Anh đứng đó lấy tay chùi lên miệng, cô như ghê tởm trước nụ hôn của tên lạ mặt kia.
Cô không lạ gì với những kẻ này cả, “Cũng may là hắn còn chưa làm gì mình.”
-Sao cô lại đánh tôi? -Xích Vân lồm cồm bò dậy.
-Sao à? Đồ khốn, đồ bỉ ổi, lợi dụng lúc ta đang ngủ sao? -Hoa Anh cáu tiết.
-Tôi có làm gì cô đâu?
Xích Vân không hiểu cái chuyện ôm một người con gái thì xấu xa ở chỗ nào?
-Ngươi…. -Hoa Anh bực mình thật sự, cô lao vào Xích Vân và lấy đầu gối đè lên ngực hắn, đoạn cô rút con dao ở sau dây lưng ra, con dao hộ thân mà cô vẫn mang theo người và định đâm tên vô lại.
Cô chợt dừng lại, mái tóc dài ôm gáy của tên này giống người ấy quá.
Nhưng khuôn mặt thì khác hẳn, đôi mắt màu xám lạnh lẽo và u buồn, khác xa với đôi mắt của người ấy.
Cô đã bình tĩnh lại và thả Xích Vân ra.
-Đau quá! -Xích Vân ôm lấy ngực.
-Cút! Đừng để ta nổi điên lên! - Hoa Anh gầm gừ.
-Nhưng tôi…
-TA BẢO NGƯƠI CÚT CƠ MÀ !!!
Xích Vân thấy cô gái làm dữ quá nên co giò chạy thẳng.
Y chạy đi nhưng y không giận cô gái, y thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Dường như y đã tìm thấy thứ mà y đã theo đuổi bấy lâu nay.
Hoa Anh vội đứng dậy, chỗ này không an toàn rồi “Cũng may tên vừa rồi chỉ là một tay Kiếm Khách hạng bét nên mình mới đánh hắn được chứ gặp phải tên khác như kiểu mặc đồ Hoàng Kim thì…”.
Hoa Anh đứng dậy, “Về Hiệp Ẩn Thôn ngủ tạm vậy.”
Cô đưa tay lên miệng, sao cô thấy mình lạ quá, nụ hôn của tên vừa rồi sao lại lạ đến thế, sao đôi mắt hắn lại buồn đến thế.
Không, không, mình nghĩ vớ vẩn rồi!
Xích Vân đã hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó, một cảm giác mà y chưa bao giờ có, mặc dù rằng nó mới láng máng trong y.
Y thấy hôm nay trời đẹp quá.