Thiên Đế Kiếm

Chương 5:

Chương 5:

Hàn Phi đã tỉnh dậy, không hiểu sao hôm nay hắn lại dậy sớm.
Đêm qua hắn đã không ngủ với bất cứ một đứa con gái nào.
Một việc mà mọi đêm hắn vấn thường làm.
Hắn ngáp một cái rõ to, rồi lặng lẽ xuống nhà.
Hắn đi tới một cái bể cá trong vườn nhà mình, hắn ngó xuống bể cá.
Một thằng có mái tóc dài lượn sóng, cái mũi thẳng và cao, đôi mắt màu nâu.
Hàn Phi đang nhìn lại cái hình ảnh của mình trong bể cá.
Rồi bất chợt hắn làm cái chuyện mà người ta trông thấy sẽ bảo là điên. Hắn thò tay xuống nước và té lên mặt.
Hàn Phi lên nhà, hắn mở tủ, lấy một bộ quần áo mà hắn đã cất kỹ lưỡng bấy lâu nay. Hắn giở ra và mặc lên người.
Cái áo khoác trắng, dài tới đầu gối, hơi loe ra một chút, có những viền đỏ và đen, cổ đứng và cứng.
Hắn cài hết khuy lại, che kín cổ.
Cái quần cũng trắng toát, hắn cho ống quần vào trong cái giày cao cổ màu nâu.
Hắn thắt dây lưng cho chắc rồi tới một cái rương ở góc nhà, cái rương dài và hẹp màu nâu xỉn do không được đánh bóng lau chùi thường xuyên.
Hắn lấy một chiếc chìa khoá và mở cái rương.
Bên trong là một bọc vải dài, Hàn Phi gỡ dây buộc hai đầu ra.
Một thanh trường kiếm, một kỷ niệm đáng nhớ đối với Hàn Phi.

-Hàn Phi! -Tiếng Ngài Hàn gọi.
Hàn Phi đang nghịch với thằng em Hàn Thanh ngoài sân.
Hàn Thanh lúc đó còn thấp và bé hơn ông anh mình bây giờ nhiều.
Hai đứa vật nhau trên bãi cỏ.
-Dạ!
-Vào đây bố bảo!
Hàn Phi quay ra bảo em:
-Đi chỗ khác chơi đi, ra chơi với lão Vệ đi, tao vào đây một lát.
-Nhớ ra ngay đấy!
-Ừ!
Hàn Phi bước vào nhà. Ngài Hàn đang ngồi trên ghế.
-Ngày kia sinh nhật mày hả?
Hàn Phi thấy hơi bực, là bố mà không nhớ ngày sinh của con mình:
-Dạ.
-Thế mày muốn bố tặng quà gì?
Hàn Phi thấy phấn chấn lên một chút.
Hắn thích một thanh kiếm, hắn muốn có một thanh kiếm xịn:
-Con muốn một thanh kiếm, giống kiếm Hoàng Kim ấy!
Ngài Hàn cười ngất:
-Cha bố ông, ông còn oắt con thế này, đồ Quân Hàm bậc Hạ còn chưa nhận được thì Hoàng Kim cái nỗi gì?
Hàn Phi hơi ngượng, mà đúng thật, hắn còn là một tay kiếm hạng bét thì cầm thanh kiếm Hoàng Kim sao được.
-Thôi được rồi, tao sẽ tìm cho mày, thôi, ra ngoài đi!
Thấy mình bị đuổi ra hơi đột ngột, Hàn Phi lặng lẽ bước ra ngoài.
Rồi hai ngày sau cũng tới sinh nhật hắn, khách khứa đến nườm nượp, còn Hàn Phi ngồi lặng lẽ trong phòng.
Hắn đang giở những món quà ra, hắn thấy một tấm áo giáp được làm rất cẩn thận, bên ngoài hộp quà có chữ “Của mẹ”.
Hắn lại giở món quà khác, là quà của Hàn Thanh, một cái dây chuyền bằng bạc trắng.
Quà của Hàn Ngọc là một cái áo được thêu rất khéo.
Quà của ông anh cả Hàn Vệ là một cuốn sách nhỏ và mỏng dính, trên có đề dòng chữ “Cẩm nang tán gái toàn tập-Hàn Vệ, anh mày”.
Hàn Phi mỉm cười.
Hắn mở các gói quà khác ra, hắn còn nhận cả cái hộp bánh to bự của lão béo An Dương, một chiếc nhẫn của lão còm Lăng Khê.
Một quyển sách “Toàn thư Kiếm Khách” của Lã Vân.
Và còn nhiều món quà khác nữa.
Nhưng hắn rất thất vọng.
Không thấy quà của Ngài Hàn đâu cả.

Hắn ấm ức vô cùng, con bé Hàn Ngọc sinh nhật năm ngoái đã có cả chục món quà do chính tay Ngài Hàn mua.
Hắn chẳng được như Hàn Ngọc và Hàn Thanh suốt ngày được Ngài Hàn chiều chuộng, cũng không như Hàn Vệ hay được Ngài Hàn gọi vào để tán dóc.
Trong đám con, Ngài Hàn ít nói chuyện với hắn nhất và cũng ít quan tâm tới hắn nhất.
Hắn ngồi thu lu trong góc giường như một con chó bị người ta xua đuổi.
Mặc kệ những tiếng gọi của Hàn Ngọc, hắn vẫn ngồi đấy.
Đang chán đời, hắn nghe thấy tiếng lão béo An Dương:
-Hàn Phi, Ngài Hàn muốn gặp cậu!
Hàn Phi uể oải dậy, hắn đi qua sân, mọi người vẫn đang chè chén say sưa, không ai để ý thấy hắn đi qua cả.
Hắn bước vào phòng Ngài Hàn, ngài đang hút thuốc Phù Linh, mùi thuốc thơm phức.
-À! Phi đấy à?
Ngài Hàn cười rồi bảo hắn ngồi xuống.
-Sinh nhật vui không?
“Vui thế chó nào được” -Hàn Phi nghĩ bụng.
-Dạ, vui ạ.
-Không thấy quà của ta nên buồn phải không?
-Dạ…không…
-Đợi ta một lát.
Ngài Hàn tới cái tủ đằng sau và lấy ra một chiếc hộp dài, ngài đặt nó trước mặt Hàn Phi.
-Mở ra đi!
Hàn Phi mở ra, một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm dài tới bảy gang, hơn hẳn những thanh kiếm bình thường khác.
Kiếm chỉ có cán và lưỡi, không có phần ngăn cách.
Trên mặt lưỡi kiếm có chạm chìm hình một bông hoa và những dây leo mềm mại.
-Đây là…
-Một thanh kiếm đặc biệt. Nó không phải là của ta, nó là của người đội trưởng cũ của ta khi còn ở Uất Hận Thành.
-Sao bố lại có nó?
-Người đội trưởng ấy đã chết lâu rồi, người ấy là người bạn thân thiết của ta, người ấy cũng như người cha thứ hai của ta.
-Bố đã bao giờ dùng nó chưa?
-Duy nhất một lần.
Hàn Phi nâng thanh kiếm lên, hắn lại hỏi:
-Sao bố lại cho con?
Ngài Hàn ngồi xuống ghế, ngài nói nhỏ, trái hẳn với giọng nói sang sảng thường ngày:
-Thanh kiếm này có ý nghĩa rất lớn đối với ta, vì nó mà ta đã rời bỏ Uất Hận Thành. Vì vậy ta trao cho con tức là ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào con.
Hàn Phi ngạc nhiên, hắn thì được Ngài Hàn kỳ vọng cái gì?
-Con thì kỳ vọng cái gì?
Ngài Hàn nói với Hàn Phi một cái giọng thân thương mà hắn chưa từng nghe bao giờ:
-Ta biết con trách ta vì con không được chiều như Hàn Thanh và Hàn Ngọc, hay cũng không được tâm sự với ta như Hàn Vệ. Nhưng vì sao ư? Hàn Ngọc và Lã Vân đã có tư chất là Pháp Sư thì ta không nói, nhưng Hàn Vệ và Hàn Thanh thì chúng nó không theo nghiệp của ta. Chúng nó cũng không có tư chất để học kiếm, vì vậy chúng nó đã đi theo con đường mà chúng nó đã chọn. Còn con, con là người con duy nhất của ta tiếp tục đi trên con đường của ta, một Kiếm Khách đúng nghĩa của nó. Ta không những muốn con trở thành một Kiếm Khách giỏi, mà ta muốn con là một Kiếm Khách dùng kiếm mạnh nhất Hoàn Mỹ đại lục, thậm chí có thể là cả Uất Hận Thành nếu như con quyết tâm.
Hàn Phi nhìn lại thanh kiếm, nó thực ra cũng chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, nó chẳng cả phát sáng lấp lánh như những thanh kiếm khác.
-Nhưng thanh kiếm này…nó không…có gì..
Ngài Hàn hiểu ý Hàn Phi:
-Nó không tầm thường như con tưởng đâu, con nên nhớ rằng con cầm trên tay thanh kiếm của Từ Tuyên, huyền thoại Kiếm Khách của Uất Hận Thành. Ông ấy là người đã cho ta mạng sống, không có ông ấy, ta chẳng còn cơ hội sống tới ngày hôm nay.
-Vậy là vì cứu bố mà ông ấy đã chết?
Ngài Hàn thở dài:
-Đúng.
-Vậy bố có tìm cách cứu ông ấy không?
-Có.
-Và…
-Đúng ta và đồng đội đã không thể cứu nổi ông ấy.
Hai cha con im lặng một lúc.
Rồi Ngài Hàn bảo:
-Có muốn thử nó không?
-Dạ có!
-Theo ta ra ngoài sân đi.
Hàn Phi mang theo kiếm.
Lòng hắn thấy vui, dù sao thì Ngài Hàn cũng không phải là không yêu hắn, chẳng qua ông bày tỏ tình cảm theo cách của mình mà thôi.
Hai bố con đã ra vườn, Ngài Hàn bảo Hàn Phi:
-Cầm kiếm lên đi!
Hàn Phi càm kiếm lên, hắn cầm theo cách của hắn.
Hắn không cầm kiếm theo kiểu thông thường, hắn không cầm xuôi mà hắn cầm ngược, tức là cầm giống kiểu dao găm để đâm.
Và Hàn Phi đã thấy có vấn đề.
Cầm theo kiểu của hắn rất khó chém, phải nói thẳng ra là không chém được.
Hắn thử đâm, cũng không đâm được, lưỡi kiếm dài quá, lúc chiến đấu thật sẽ không thể đâm chính xác.
-Cầm trường kiếm không thể cầm theo kiểu của con được đâu! Muốn dùng trường kiếm thì phải cầm theo đúng chính quy, đó là điều cơ bản nhất.
Hàn Phi không muốn cầm theo kiểu chính quy, nói đúng hơn là hắn không thể cầm được.
Hàn Phi cầm xuôi và nâng thanh kiếm lên.
Bàn tay phải của hắn đau nhói, hắn bỏ kiếm xuống và ôm lấy tay.
Ngài hàn chạy lại xem xét tay của hắn:
-Lại thế nữa à?
Ngài Hàn động viên Hàn Phi:
-Phải cố gắng thôi con ạ, nếu không con chẳng bao giờ cầm được thanh kiếm đó đâu, cũng không thể trở thành Kiếm Khách số một được.
Ngài Hàn đứng dậy và đi ra sân trước để tiếp khách.
Hàn Phi ngồi trơ trọi một mình, hắn nhìn thanh kiếm.
“Ta phải sử dụng được nó.”

Ngài Hàn đã tiếp khách xong, khách khứa cũng đã về hết.
-Anh Phi đâu hả bố? -Tiếng con bé Hàn Ngọc.
-Chắc nó ngủ rồi, thôi con cũng đi ngủ đi.
-Ứ, con muốn chơi với anh Phi cơ.
Ngài Hàn thấy bắt đầu có những hạt mưa rơi xuống.
-Thôi, vào nhà đi, mai chơi với anh sau.
Con bé Ngọc phụng phịu, Ngài Hàn dỗ:
-Rồi, cứ về phòng ngủ đi. Mai chơi với anh ấy cũng được mà.
-Thôi vậy, chúc bố ngủ ngon!
-Ừ.
Ngài Hàn thơm lên má con bé rồi quay về phòng mình.
-Phi nó đâu ông? Sinh nhật nó mà chẳng thấy nó đâu cả. -Hàn phu nhân hỏi chồng.
-Chắc đi ngủ rồi.
Trời mưa nặng hạt hơn. Ngài Hàn về phòng của mình, Hàn phu nhân thì ngủ với Hàn Ngọc.
Ông ngả người lên chiếc ghế bành và bắt đầu thiu thiu ngủ.
Nhưng có tiếng kiếm chém làm ông tỉnh giấc.
“Không thể thế được”.
Ngài Hàn bật dậy, cầm cái ô chạy ra ngoài sân.
Hàn Phi đang cầm kiếm đứng trong mưa, hắn vẫn cầm theo cách của hắn, và có vẻ như hắn đang cố tập chém vào thân cây.
Hàn Phi định giơ kiếm lên chém tiếp thì Ngài Hàn quát:
-Ta đã nới với con thế nào rồi? Dùng trường kiếm không thể cầm kiểu đó, ra ngoài chiến trường không tiêu diệt được đứa nào thì đã bị chúng nó thịt mất rồi!
-Không-Hàn Phi cãi- Con không thể cầm kiểu chính quy, trừ phi bố thay cái tay khác cho con!
-Thằng đàn bà! -Ngài Hàn bực mình-Có những người bị mù mà vẫn trở thành Kiếm Khách tài năng, còn con chỉ có một cái tật nhỏ đó mà không cố gắng được sao? Thật uổng công ta đã kỳ vọng vào con!
-Không, bố không hiểu!
Ngài Hàn quát to, trong mưa có thể nghe rõ từng lời:
-CHÍNH CON MỚI LÀ KẺ KHÔNG HIỂU, CHẲNG AI CẦM TRƯỜNG KIẾM NHƯ CON CẢ !!! HÃY TRẢ LẠI TA THANH KIẾM ĐÓ, CON KHÔNG ĐỦ TƯ CHẤT ĐỂ DÙNG NÓ !!!
Hàn Phi gầm lên:
-ĐÂY LÀ QUÀ SINH NHẬT CỦA CON, KHÔNG AI ĐƯỢC LẤY NÓ ĐI !!! CON SẼ CHỨNG MINH CHO BỐ THẤY CON SẼ TRỞ THÀNH KIẾM KHÁCH MẠNH NHẤT ĐẠI LỤC NÀY VÀ CẢ UẤT HẬN THÀNH NỮA. CON SẼ CHO BỐ THẤY, CON SẼ SỬ DỤNG THANH TRƯỜNG KIẾM NÀY MÀ KHÔNG CẦM THEO KIỂU CHÍNH QUY, CON MUỐN ĐI THEO CON ĐƯỜNG MÀ CON ĐÃ LỰA CHỌN !!!
Ngài Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
“Ánh mắt rất kiên định”.
Ngài Hàn nói:
-Hãy đi theo con đường mà con muốn đi.
Ngài Hàn bước vào nhà, ngài để mặc lại Hàn Phi ở đó.
“Con trai ta, hãy đi theo con đường mà con muốn đi.”
Một Kiếm Khách lạ đấy, cầm kiếm ngược.
Chưa ai cầm trường kiếm ngược bao giờ cả.
“Không, ta tin nó, nó sẽ trở thành niềm tự hào của ta.”
Một Kiếm Khách không tuân thủ quy tắc.
Bất Luật Kiếm Khách à?
Ngài Hàn cười.

Hàn Phi ngắm thanh kiếm, không còn là Hàn Phi 15 tuổi thuở nào nữa.
Hắn đã đi theo con đường mà hắn đã lựa chọn. Và hắn tin là hắn đã đúng.
Bất Luật Kiếm Khách.

Thiên Lệ Chi Thành là một thành đặc biệt, nó lơ lửng giữa bầu trời.
Được xây dựng gần hai vạn năm trước để loài người tránh khỏi tuyệt diệt cho nạn Đại Hồng Thuỷ gây ra.
Nếu bay lên đây thì ít nhất là phải mất nửa canh giờ.
Thành có một sân hình tròn rất lớn ở giữa, ba góc là ba toà tháp cực lớn, có thể chứa hàng vạn người, nối với sân bằng những dây xích khổng lồ.
Không khí trên này hơi loãng nên nếu chiến đấu ở đây thì thể lực sẽ bị giảm sút rất nhanh. Nếu cố gắng quá mức có thể chết.
Vọng Quái nhảy phịch xuống, hắn lấy cái kiếm đeo trở lại lên người, những dây xích chạm vào lưỡi kiếm kêu lách cách.
Kiếm của hắn vừa chiến đấu được, vừa bay được.
Hắn bỏ mũ trùm đầu ra.
Khuôn mặt vuông, cái cằm chẻ và khoẻ, tóc vàng, dài xoã vai.
Mắt lúc nào cũng có vẻ ngốn ngấu chực ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
“Nó đang ở đây. Điện thờ Hoả Thần Chúc Dung.”
Kể ra phải phá huỷ cái thành này thì hắn cũng hơi tiếc, đang đẹp thế này mà…
Hắn cười rồi bước đi.

-Ngươi có chắc là Vọng Quái sẽ lấy được nó không Thiên Ma?
-Đừng sốt ruột, Hắc Băng, ngươi sao mà nóng vội thế?
-Nếu bọn chúng sử dụng vũ khí cuối cùng thì ta e là hắn bị thịt mất, đáng ra nên cử thêm một người nữa đi.
-Hê, Hắc Băng ngang ngạnh mọi ngày đâu rồi, ngươi phải hiểu là ta đã tính kỹ rồi chứ!
-Ngươi tính cả chuyện bọn Thiên Lệ Chi Thành dùng cái đó rồi à?
-Đúng.
-Ngươi chắc là Vọng Quái ổn chứ?
-Ừ!
-Chẳng lẽ cả cái đó cũng không làm gì được Vọng Quái sao?
-Nếu không sao gọi hắn là Vọng Quái chứ? -Thiên Ma cười



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất