Thiên Đế Kiếm

Chương 7:

Chương 7:

Mày nói khoác vừa chứ! - Hoài Tử cười.
-Tao thề với hai đứa chúng mày luôn, nói sai câu nào tao bị phanh thây câu ấy! - Xích Vân gân cổ lên. Hoài Tử và Tôn Dương không chịu tin đêm hôm qua y đã ôm và hôn được một đứa con gái, mà là con gái tộc Vũ hẳn hoi.
-Mày nói khoác cũng phải nghĩ một tí chứ! – Tôn Dương ra vẻ hiểu biết - Cỡ mày mà có được một đứa xâu xấu yêu là tốt lắm rồi, lại còn đòi con gái tộc Vũ nữa chứ, nổ vừa thôi ông!
-Nói với hai đứa chúng mày chán không chịu được! – Xích Vân bực mình, hai thằng này chẳng hiểu gì về y cả.
-Thôi, chấm dứt chuyện đó ở đây, đi ăn cái gì đi, tao đói rồi!
Hoài Tử và Tôn Dương kéo nhau đi, hai thằng lại tán dóc với nhau về một chuyện gì đó. Xích Vân đi đằng sau, y mỉm cười.
“Việc quái gì phải bắt hai đứa chúng nó tin mình, tự mình thấy vui là được rồi.”
Xích Vân thấy tay chân mình như đang nhảy múa, hắn đuổi theo hai thằng bạn:
-Đợi tao với, mấy thằng kia !!
….
-Vậy Thiên Lệ Thành là sập tiệm rồi à? -Ngài Hàn hỏi Lã Vân.
-Vâng, theo như người đưa tin báo lại thì điện thờ Hoả Thần ở đó đã bị phá huỷ hoàn toàn. Tên lạ mặt đã cướp đi một cái gì đó trong điện thờ.
-Còn gì nữa không?
-Khá lạ là cái thành ngập tràn nước, theo như người ta kể lại thì kẻ lạ mặt đã sử dụng một loại thuật gì đó liên quan tới Thuỷ Thuật.
-Cái tên đó cầm kiếm à?
-Sao bác biết?
-Thế thì là thanh Bá Đao rồi.
Ngài Hàn rít một hơi trên cái tẩu thuốc, đồng thời ngài lôi cái thư mà Lã Vân đưa cho vừa nãy ra để đọc.
-Bá Đao?
Ngài Hàn vừa nói, vừa đọc thư:
-Là thanh đao được chế tạo từ Uất Hận Thành. Người tạo ra thanh đao này là một tên thợ rèn khát máu ở Địa Ngục.
-Cháu chưa hiểu lắm…
-Nơi thấp nhất ở Uất Hận Thành là Hạ Giới, trong Hạ Giới có một khu riêng gọi là Địa Ngục. Chính nơi này đã sản sinh ra những chiến binh mạnh mẽ nhất nhưng cũng khát máu nhất. Hồi trước khi ta còn ở Địa Ngục, ta đã từng gặp người thợ rèn đó.
-Bác đã gặp?
-Đúng.
-Ông ta là người như thế nào?
-Vô cùng tài năng, là vua của các thợ rèn, ông vua của chế tạo binh khí, nhưng cũng là kẻ bệnh hoạn nhất mà ta đã từng biết. Hắn không có tên tuổi, chẳng ai biết hắn từ đâu đến. Hắn luôn tìm mọi cách để cho vũ khí của hắn ngày càng mạnh hơn. Ta nghe nói, hắn đã từng rút xương người, nghiền nhỏ để pha vào kiếm trong quá trình tôi luyện. Hắn cũng đã từng trộn máu người với thép, và sản phẩm của quá trình đó là thanh Bá Đao, một trong những loại binh khí mà hắn ưng ý nhất. Một thời gian sau, khi ta đã ở đây, có nghe tin hắn đã chết rồi.
-Thanh Bá Đao như thế nào?
-Tên thợ rèn đã đi khắp các chiến trường, hắn mang theo một cái hồ lô. Khi trận chiến kết thúc, hắn lấy máu vào trong cái hồ lô đó. Khi đã đầy bình, hắn bỏ ra ngoài biển Vọng Hải, một mình rèn kiếm, với máu người và xương cốt, hắn đem trộn với một thanh thép nặng được rèn sẵn từ trước, cứ thế ròng rã hơn hai năm trời, hắn đã gần có được một thanh kiếm hoàn chỉnh. Khi thanh kiếm còn nóng đỏ, hắn đã vứt nó xuống biển Vọng Hải lạnh giá. Về sau đã có kẻ lấy được thanh đao này.
-Sao bác biết?
-Mày còn nhớ trận Thặng Thuỷ cách 5 năm trước không?
-Cháu nhớ chứ, chuyện đó khá nhiều người biết. 5000 chiến binh cao cấp của Tổ Long Thành bị diệt sạch.
-Đúng rồi đấy, hậu quả trên chiến trường đó cũng như Thiên Lệ Thành bây giờ, lênh láng nước cùng với máu. Chẳng có vật gì trong thế gian này mềm nhũn bằng nước, thế mà lại to vô hạn, sâu vô cùng. Kẻ sử dụng thanh Bá Đao đó chắc chắn là mạnh cỡ xêm xêm ta đấy, phải có công lực thâm hậu mới sử dụng thanh đao đó.
Lã Vân thấy nên chuyển sang vấn đề quan trọng hơn, ngồi đây mà nói về thanh Bá Đao thì cả ngày cũng không hết.
-Thư của ai vậy bác?
-Của thằng Hà Gia Đoàn. Nó mời tao tới Tổ Long Thành một chuyến.
Ngài Hàn gọi Hà Gia Đoàn là thằng vì lão ít tuổi hơn Ngài Hàn.
Còn đối với Lã Vân, lão là bậc cha chú. Hà Gia Đoàn là bang chủ bang Độc Tâm, bang này chỉ đứng thứ hai sau Hàn Thuỷ.
Thấy Lã Vân ngấp nghé cái thư, Ngài Hàn hiểu, nó là quân sư của mình, nên cho nó đọc.
-Này- Ngài Hàn đưa lá thư- đọc đi!
Lã Vân cầm lá thư, trên thư là những dòng chữ đậm và thẳng thớm.
Hà Gia Đoàn xin gửi lời chào tới bang chủ Hàn Thuỷ, Hàn Thuyên sư huynh.
Đầu tiên cho phép tiểu đệ gửi lời chúc sức khoẻ tới sư huynh và gia đình.
Tiểu đệ đang có dự định tới Kiếm Tiên Thành chơi một chuyến.
Ngặt nỗi công việc bề bộn, tiểu đệ chưa thể qua để hỏi thăm sư huynh được, mong sư huynh xá tội.
Tiểu đệ xin mạn phép được nói, tiểu đệ và sư huynh quen biết nhau cũng đã lâu.
Cùng là bang chủ, tiểu đệ hiểu được những nỗi vất vả và khó nhọc của huynh.
Tiểu đệ rất tiếc khi nghe tin Ngư Thôn đã bị phá huỷ, bản thân tiểu đệ cũng rất căm phẫn, muốn tìm ra ngay kẻ nào đã làm chuyện này, trên giang hồ sư huynh là thuộc bậc huynh trưởng, cố nhiên tiểu đệ cũng phải giúp một tay.
Nhưng có một chuyện không may đã đến với tiểu đệ, hẳn sư huynh cũng đã biết, Thiên Lệ Thành, địa bàn của đệ đã bị đánh sập.
Tiểu đệ muốn biết kẻ nào đã gây ra, chúng ta là những người trên giang hồ, đều biết là phải rửa mối hận này, nếu không người đời sẽ chê cười chúng ta.
Vì vậy, rất mong sư huynh tới Tổ Long Thành một chuyến, cùng giải quyết vấn đề, tiện thể cùng bàn về việc của sư huynh luôn.
Tiểu đệ đã gửi thư mời tất cả các bang chủ lớn khác, vì vậy, kính mong sư huynh đừng lỡ hẹn.
Thời tiết ở Kiếm Tiên Thành đang nóng và có thể sẽ ngày càng nóng hơn, sư huynh nên tới đây nghỉ ngơi để gìn giữ ngọc thể.
-Ngày càng nóng hơn à? Xem ra bác phải đi chuyến này thật rồi.
-Mày hiểu vấn đề nhanh đấy.
-Lão Hà Gia Đoàn đang nghi ngờ chúng ta có dính líu vào vụ Thiên Lệ Thành
-Cái đó cũng dễ hiểu, hai vụ tấn công, cách nhau có vài canh giờ, đến là tao cũng có thể nghi ngờ. Người đi đêm không có tội nhưng không thể cấm chó không cắn được. Bọn Độc Tâm chả kém chúng ta là mấy đâu, vả lại tao không thích đánh nhau ngay tại đây.
-Liệu có…
-Không sao, sớm muộn gì họ cũng nhận ra chúng ta không phải là thủ phạm vụ này. Cái làm tao lo nhất là lợi dụng tình hình rối ren này bọn Bất Kiếp Viện thừa cơ chọc phá, gây ra những hậu quả khó lường về sau này.
-Dạ.
-Chắc là lão già Khuất Bá cũng đi nhỉ?
-Dạ, đương nhiên, lão già đó thấy mùi lợi ở đâu là xồ đến liền.
-Trong thời gian tao vắng mặt, ai sẽ quản lý nhà đây? Mày nghĩ để bà nhà tao làm được không?
-Dạ, cháu nghĩ nên để các anh em quản lý thì tốt hơn. Bác gái chỉ nên góp ý đằng sau thôi.
Ngài Hàn nghĩ ngợi, rồi đồng ý:
-Ừ, cũng được, thế mày chọn đứa nào?
-Hàn Vệ.
Ngài Hàn hơi nheo mắt lại một chút:
-Có chắc không đấy? Mày biết thừa tính Hàn Vệ rồi còn gì? Sao không chọn Hàn Thanh?
-Cháu nghĩ là bác hiểu chuyện này hơn cháu.
Ngài Hàn bóp trán suy nghĩ.
Rồi ngài nở nụ cười nhẹ.
Thằng Lã Vân này xem ra đã học được khá nhiều từ ngài.
Nó đã trưởng thành và bây giờ có thể đưa ra những quyết định đúng đắn
Thế này Ngài Hàn không phải lo về Lã Vân nữa.
-Thôi được, vậy mày đi chuẩn bị cho tao.
-Dạ.

Thiên Ma ngồi dựa vào gốc cây, lôi từ trong người ra một cái ống tròn, hắn mở nắp ống, rút ra một tấm vải được cuộn chặt.
Thiên Ma trải tấm vải ra. Tấm vải dài cỡ độ ba bốn gang tay, trên tấm vải là bản đồ của Đại Lục Hoàn Mỹ.
Hắn gõ tay vào cái điểm có chữ Liên Quân Doanh Địa.
-Ngươi lấy cái này ở đâu ra đấy? -Hắc Băng ngồi ở bên cạnh.
-La Lạp. Bà ta có gửi một tấm bản đồ cho Uất Hận Thành. Nó được cất trong Mật Nội.
-Sao La Lạp lại gửi tấm bản đồ cho Uất Hận Thành?
-La Lạp có mối quan hệ bí mật với Uất Hận Thành. Trong thời gian đi ngao du sơn thuỷ, bà ta đã vẽ lại tấm bản đồ này. Tấm bản đồ khá quan trọng, nó giúp người ta có thể xác định rõ mình đang ở đâu. La Lạp phải mất 6 năm để vẽ lại Đại Lục Hoàn Mỹ. Có nhiều nơi mà chỉ có mình bà ta đi qua, vì vậy, khá nhiều kẻ muốn có nó, như Thiên Ma ta là một ví dụ điển hình. La Lạp đã cất giữ tấm bản đồ trong Uất Hận Thành mà cái thành của chúng ta thì ngươi còn lạ gì. Tất nhiên, hồi còn làm việc trong Mật Nội, ta có ghi chép lại một cách cẩn thận tấm bản đồ. Lấy nó thì không hay ho gì cả.
-Thế ngươi muốn gì ở Đại Lục Hoàn Mỹ nữa? -Hắc Băng ngả ngốn xuống thảm cỏ xanh mướt bên dưới.
-Ta chẳng cần quái gì ở cái Đại Lục này, ngoại trừ những thứ mà chúng ta đang đi tìm. Nơi cất giữ bí mật nhiều nhất chính là Uất Hận Thành. Ta vẫn chưa hiểu hết về nó.
-Hiểu hết Uất Hận Thành sao? -Hắc Băng cười khẩy-Tham vọng của ngươi lớn quá đấy!
-Tất nhiên là như vậy rồi.
Hắc Băng lăn người vào tấm bản đồ, rồi chỉ ngón tay vào chỗ Liên Quân Doanh Địa:
-Định thịt chỗ này à?
-Có thể.
-Chỗ này thì có cái gì đâu.
-Thế mới cần thịt. Nơi đây là liên minh của ba tộc, vì vậy đánh vào chỗ này sẽ làm tan rã mối liên minh đó. Mang tiếng là Liên Quân nhưng thực ra chỉ cần đụng chạm tới nhau là có chuyện hay liền.
-Đừng bảo với ta là ngươi lại gây ra thời kỳ Đại Hỗn Loạn mới chứ?
-Có thể đấy, bởi vì những mục tiêu tiếp theo của chúng ta khá mệt. Cần phải tạo ra sự hỗn loạn thì mới rảnh tay làm việc được.
-Vạn Lưu Thành thì tính thế nào đây? Nó là cái khó nhất đấy.
-Vạn Lưu Thành không phải khó xử lý nhất, chỉ mang cái tiếng là nơi ra vào Tiên Giới và Ma giới mà thôi, không sớm thì muộn nó sẽ sập.
-Vậy ngươi để ai xử lý nó đây?
-Để cuối cùng, đích thân ta sẽ đánh sập tiệm cái thành đó.
-Sao không để Vô Ảnh hay Hắc Hổ đi? Hai tên đó đang rỗi việc mà, cử bọn họ đi luôn!
-Hai thằng tính khí hiếu sát đó ngươi còn lạ gì, chúng nó vào đấy chỉ tổ làm cho cái thành nát như cám. Cái vấn đề lớn nhất chính là Uất Hận Thành.
-Và…
-Ngươi hiểu ta đấy. Ừ, hắn, Con Quỷ Uất Hận Thành và Thiên Tử của Uất Hận Thành nữa, còn Ngũ Thánh Điện, Thất Đỉnh Ma. Mệt lắm!
-Ngươi không tính tới những địch thủ bên ngoài sao?
-Tất nhiên là ta không quên. Nhưng phải chờ xem động tĩnh bọn chúng thế nào đã.
-Ngươi điều tra hết về những kẻ có khả năng đọ với chúng ta chưa?
-Có. Nguy hiểm nhất là Hàn Thuyên. Chắc là ngươi biết ông ta chứ?
-Dĩ nhiên, ông ta được gọi là Sát Thủ. Một con người tài năng xuất chúng.
-Ta cũng mong được gặp ông ta một lần. Còn hai ông bạn già của ông ta nữa, An Dương và Lăng Khê thì khỏi phải nói. Hai ông già đó mà liên thủ thì ta cũng chịu.
-Ai bảo ngươi tấn công vào Ngư Thôn, địa bàn của ông ta làm gì?
-Thế thì ai bảo thằng trưởng thôn cất cái đó trong người?
-Ta chịu ngươi rồi.
-Tiếp theo là Tam Khách, những đứa con của Hàn Thuyên. Hàn Vệ với cái tên Hoả Trọng Đế, hắn là địch thủ đáng để Vọng Quái nhà ta quan tâm. Tiếp theo là Hàn Phi với cây Kiếm Hoa nổi tiếng, gọi là Bất Luật Kiếm Khách, Quỷ Nhân thế nào cũng xí phần tên này, cho hai tên Ám Sát mạnh nhất Đại Lục đấu với nhau, xem ai thắng. Cuối cùng là Hàn Thanh, Trường Thương Tiểu Quỷ, khá nổi đấy, cái này gãi vào chỗ ngứa của Vô Ảnh rồi.
-Còn ai không?
-Có một con bé tên là Hàn Ngọc, nhưng nó còn bé quá. Tuy nhiên đặc biệt lưu ý tới Thiết Thủ và Lã Vân.
-Thiết Thủ thì đến ta cũng chưa dám dây vào, nhưng cái thằng Lã Vân có gì đáng ngại?
-Hắn không yếu như người tưởng đâu, Lã Vân là Pháp Sư dòng thuần, đặc biệt có một trí tuệ siêu phàm. Ngươi biết đấy, có trí tuệ thì khả năng chiến thắng rất lớn.
-Thế còn Cửu Diệu?
-Cũng rất nên lưu tâm, cẩn thận thì tốt hơn. Ta từng có ý nghĩ nếu cho Thất Đỉnh Ma và Cửu Diệu chiến nhau thì bên nào thắng?
-Ngươi rách việc quá.
-Chỉ là một cách so sánh thôi mà.
-Này, ngươi có nghĩ những chiến binh trên Thiên Linh Sơn xuống đây không, ta thấy Bất Kiếp Viện mình đang làm dữ quá, từ tối hôm qua tới giờ là đánh sập hai địa điểm. Mà lại toàn là những địa điểm nóng cả, đấy là còn chưa kể tới cái Vạn Kiếp Thành sắp bị Bạch Nhật và Tuyệt Sát cho ra bã tới nơi rồi.
-Ngoài những người mang dòng máu Uất Hận Thành ra, ta chẳng ngán ai hết. Cho dù có là chiến binh từ Thiên Linh Sơn đi nữa. Tuy nhiên, ta dự định sau khi làm cỏ xong Kính Hồ Cư, chúng ta sẽ nghỉ một thời gian và chuyển mục tiêu lên phía Tây Bắc. Cái gì cũng nên từ từ, chớ nóng vội. Các ngươi nên theo sự chỉ đạo của ta thì tốt hơn.
-Thì ngươi là thủ lĩnh, bọn ta không nghe ngươi thì nghe ai?
-Đúng rồi đấy.
Thiên Ma đưa tay lên định chạm vào má Hắc Băng thì bị Hắc Băng gạt ra:
-Đừng có làm vậy, khó coi lắm!
Thiên Ma thấy giọng của Hắc Băng khá nghiêm túc, không giống với giọng cợt nhả hàng ngày nên thôi.
Hắc Băng lăn ra thảm cỏ ngủ, người hơi co lại một chút.
Hắc Băng có tính thích ngủ, và có thể ngủ ở bất cứ chỗ nào ngủ được.
-Ban ngày rồi mà ngươi vẫn ngủ sao? -Thiên Ma hỏi.
Hắc Băng không trả lời.
Thiên Ma quay ra với cái tấm bản đồ của mình.
….

Thiên Ma dụi mắt, chắc đang là giờ Tỵ rồi, mặt trời đã lên cao, chiếu ánh nắng qua những tán lá thưa của một khu rừng gần Bích Đào Lâm.
Hắn cuộn lại tấm bản đồ và cho vào cái ống.
Hắc Băng vẫn đang ngủ, người cuộn tròn lại.
Những chiếc lá đang ở trên cánh tay Hắc Băng từ bao giờ.
Thiên Ma phủi những cái lá đó đi.
Thiên Ma dừng lại một chút.
Bàn tay của hắn đang mơn man trên cánh tay của Hắc Băng.
Hắn đưa tay lên chầm chậm, rồi lùa tay vào trong cái mũ trùm của Hắc Băng.
Hắn cảm nhận được sự ấm nóng đang lan toả trên đôi bàn tay hắn.
Thiên Ma chồm cả người tới, ghé sát vào mặt của Hắc Băng.
Thiên Ma không kịp thở.
Bàn tay của Hắc Băng siết lấy cổ hắn, những ngón tay dài với móng màu bạc và nhọn đang đâm sâu vào trong da thịt của Thiên Ma.
-Ngươi có tin là ta giết ngươi ngay bây giờ không Thiên Ma?
-Ngày nào ngươi cũng nói câu này rồi-Giọng nói Thiên Ma hơi nghẹn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra-Có câu nào mới hơn không?
Thiên Ma lại chồm người tới trước hơn nữa.
Móng tay của Hắc Băng lại nghiến vào cổ hắn, Thiên Ma có thể cảm nhận máu đang rỉ ra từ cổ mình.
Nhưng hắn vẫn cười:
-Có muốn giết ta không?
Hắc Băng thấy mắt Thiên Ma sáng quắc lên khiến Hắc Băng hơi rợn người.
Hắc Băng nới lỏng bàn tay ra.
Thiên Ma biết mình đã thắng, hắn gỡ những ngón tay của Hắc Băng ra, rồi hắn đưa lên mũi và hít hửi như thể sắp đánh chén một món ăn vậy.
Hắn liếm những giọt máu trên đầu ngón tay của Hắc Băng.
Hắc Băng đưa tay lên cổ hắn:
-Có đau không?
Thiên Ma nắm tay Hắc Băng rồi đặt vào những vết trên cổ mình:
-Ngươi để lại cho ta khá nhiều vết sẹo đấy!
Thiên Ma ghé sát mặt mình vào mặt của Hắc Băng.
-Hai ngươi thật là…-Một giọng nói vang lên làm Thiên Ma quay đầu lại đằng sau.
-Dạ Nhãn đấy à?
Một kẻ đang lơ lửng trên không trung với một đôi cánh màu đen, hắn hạ người xuống, đôi cánh thu lại sau lưng và biến mất, để lại những hạt bụi óng ánh rơi xuống thảm cỏ.
-Đi đường xa vất vả nhỉ! -Thiên Ma đi tới, phủi bụi trên cánh tay của Dạ Nhãn. Rồi hắn ôm lấy Dạ Nhãn từ đằng sau.
Dạ Nhãn và Hắc Băng nhìn nhau, cái tên Thiên Ma này lúc nào cũng vậy.
-Hết Mộng Dụ rồi lại đến Hắc Băng, bây giờ ngươi lại tính cả ta nữa hả Thiên Ma?
-Ồ, ông anh có những đường nét khiến ta phải ngưỡng mộ đấy! Mà ta đâu có giống ông anh, suốt ngày chỉ có hám gái, còn ta là người hưởng thụ cái đẹp!
Dạ Nhãn cười, hắn đẩy Thiên Ma ra rồi nói:
-Không đùa nữa, hai thằng Bạch Nhật và Tuyệt Sát đang ăn chơi phè phỡn trên Vạn Xà Đảo đấy!
-Kệ hai đứa nó, hai tên này tính vậy rồi, ai nói được, ngươi không cần phải lo, vài ngày nữa là Vạn Kiếp Thành nghỉ việc ngay.
-Và có thông tin nữa đây, Hà Gia Đoàn, bang chủ Độc Tâm đang triệu tập một cuộc họp lớn giữa các bang phái, chắc là chuyện của chúng ta rồi.
-Ừ, sẽ có một số việc phải lo đây.
-Vọng Quái gửi lại cái này.
Dạ Nhãn đưa cái túi, từ trong túi phát ra một ánh sáng màu đỏ.
Thiên Ma cầm lấy cái túi rồi đưa vào trong người.
-Vọng Quái ổn chứ? -Hắc Băng hỏi.
-Bị thương sơ sơ chút đỉnh. Hắn tiếc cái bộ áo lắm đấy!
Hắc Băng cười nhẹ, rồi đứng dậy.
-Đi đâu vậy? -Thiên Ma hỏi.
-Về Tích Vũ Thành một chuyến. Ngươi có đi với ta không?
Thiên Ma hơi lưỡng lự, còn khá nhiều việc ở đây nên hắn thấy đi về Tích Vũ Thành không khả dĩ lắm.
Còn chuyện Hắc Băng đi đâu thì hắn không thể cấm được.
-Đi không? Ở Tích Vũ nhiều con gái đẹp lắm.
Dạ Nhãn giật mình.
Hắn quay ra nhìn Thiên Ma.
Hắc Băng cũng đã hiểu mình vừa nói một câu không nên nói tí nào.
Hắc Băng thấy cả cổ mình bị xiết bởi cánh tay của Thiên Ma, hắn ở sau lưng Hắc Băng nhanh đến nỗi Hắc Băng không kịp phản ứng.
Mặt hắn ghé sát vào mặt Hắc Băng.
-Ngươi đi với ta lâu rồi mà không hiểu ta sao Hắc Băng? Ta không thích cái kiểu nói đó-Thiên Ma nói với một cái giọng thì thầm nhưng buốt lạnh tới tận óc.
-Ta lỡ lời…-Hắc Băng thấy hơi sợ.
-Thôi đi Thiên Ma, ngươi đừng để bụng những câu nói như vậy chứ? Hắc Băng không có ý gì xấu đâu.
Thiên Ma không xiết cổ Hắc Băng nữa.
Hắn ghì chặt Hắc Băng vào người mình, tay kia thì nắm chặt tay của Hắc Băng:
-Ta xin lỗi.
-Không sao đâu mà. -Hắc Băng nhỏ nhẹ.
Dạ Nhãn thở phào, cái tên Thiên Ma này chẳng có gì xấu, chỉ tội là hơi quá mà thôi.
Trong Bất Kiếp Viện, ai cũng biết Thiên Ma có tình cảm đặc biết tới Mộng Dụ, Hắc Băng và nhất là Con Quỷ Uất Hận Thành.
Tình cảm ấy của Thiên Ma, Dạ Nhãn nghĩ đến bây giờ vẫn không hề thay đổi.
-Vậy... -Thiên Ma đã trở lại với cái giọng vui vẻ của hắn mọi khi – Ta sẽ về Tích Vũ Thành với Hắc Băng một chuyến, có gì ngươi cứ gửi thư, hoặc không thì bay về đó vậy.
-Xa vậy sao?
-Ngươi chịu khó vậy. Ta muốn đi chơi với Hắc Băng.
Nói rồi Thiên Ma quay đi.
Hắn thấy một bông hoa huệ, loài hoa của chết chóc.
Bông hoa trắng muốt như Bạch Ngọc, Thiên Ma ngắt bông hoa rồi thốt lên:
-Đẹp quá!
Dạ Nhãn tới gần Hắc Băng rồi hỏi:
-Ngươi có thích Thiên Ma không?
-Trước đây ta vô cùng ghét hắn…
Hắc Băng bỏ đi. Vừa đi vừa nói:
-Nhưng bây giờ thì ta không biết…
Dạ Nhãn cười thầm, “Hắc Băng cũng như Mộng Dụ mà thôi.”
Hắn nhảy lên, qua cả ngọn cây, đôi cánh màu đen xuất hiện sau lưng, Dạ Nhãn bay vút đi…
Thiên Ma ngả vào người Hắc Băng, Hắc Băng thấy hơi khó chịu:
-Ngươi thật là…
-Sao?
-Ngươi không thấy đi thế này khó khăn sao?
-Vậy hả, để ta…
Thiên Ma bế xốc Hắc Băng lên trên đôi tay của mình, hắn cười:
-Thế này được chưa?
Rồi hắn thơm lên má của Hắc Băng.
Hắc Băng thấy bây giờ mình không phải là chỉ thích Thiên Ma nữa rồi…

Lã Vân đang gấp những bộ quần áo của mình để cho vào tay nải.
Tới Tổ Long Thành cùng với Ngài Hàn có y, Lăng Khê và một số người tuỳ tùng.
Lăng Khê vừa mới từ Ngư Thôn về đã phải đi ngay.
Chuyện lần này rất phức tạp, khó có thể giải quyết một sớm một chiều.
Y đang tính xem nên xử lý thế nào về chuyện Ngư Thôn, bây giờ không phải là lúc dùng vũ lực bởi vì dùng vũ lực không ăn thua với Bất Kiếp Viện, toàn là những kẻ tới Địa Ngục của Uất Hận Thành, muốn chết không toàn thây thì cứ việc nhảy vào.
Y chẳng dại gì và Ngài Hàn cũng có quá thừa khôn ngoan để biết rằng bây giờ chưa phải là lúc để đánh nhau với Bất Kiếp Viện.
Mấy hôm nay, anh em họ Hàn tập luyện chẳng qua là đề phòng tình huống xấu nhất.
Nghĩ mà xem, Hàn Thuỷ là bang phái mạnh nhất Đại Lục, vậy mà Bất Kiếp Viện lại dám tấn công vào Ngư Thôn, chứng tỏ bọn chúng mạnh về lực cỡ nào mới làm thế.
Và khi đã thịt Ngư Thôn rồi, có gì dám đảm bảo là bọn chúng sẽ không đến đây để giết toàn bộ Hàn Gia chứ?
Chúng nó đụng chạm tới mình rồi, chả lẽ mình lại không trả thù, và để cho mình không trả thù, chúng nó chỉ có cách duy nhất là giết mình mà thôi.
Vì vậy, chuẩn bị trước vẫn là hơn.
Lã Vân cũng nghĩ tới cái bang Thái Nhật ở Kiếm Tiên, cái bang này có thái độ chống đối ngầm đối với Hàn Thuỷ.
Và đặc biệt Lã Vân cực ghét thằng già Khuất Bá.
Mẹ kiếp!
Có đời thủa nhà ai, ngoài lục tuần, sắp lên thất thập tới nơi rồi mà còn suốt ngày đi quật gái không hả giời!
Đã vậy, lại còn toàn quật những đứa con gái mới có mười sáu, đôi mươi, con nhà người ta mà lão cũng vân vê, săn đón không khác gì thằng trai tơ mới lớn chuẩn bị yêu đương.
Ngài Hàn, ngoài mặt vẫn cung kính gọi Khuất Bá là huynh trưởng, còn trong bụng và trước mặt Lã Vân, ngài không ngần ngại chửi thẳng: “Thằng chó già!”.
Đã tật hám gái, lão già này còn rất nhỏ mọn, người ta đến nhờ vả lão, lão ghi chép cẩn thận tên từng người vào một cuốn sổ, kể cả chuyện người ta đến nhờ lão cho vay khoảng 100 ngân lượng, lão cũng tính vào, coi như là một món nợ để sau này người ta phải giả lão, thường ngày thằng già này đi ăn tại những cửa tiệm ở thành Bắc Kiếm Tiên, ăn xong không thèm trả tiền cho người ta.
Cũng tội cho những ông chủ quán, làm ăn buôn bán đâu phải dễ, cóp nhặt đồng một đồng hai, bây giờ đương dưng có một thằng ở đâu ra tới ăn không của mình, ăn xong lại còn không tính tiền, chó nào mà chịu được!
Có ông chủ tiệm đã cứng rắn đòi Khuất Bá trả tiền, chặn không cho lão về, lập tức bị lão cho ăn một chưởng khiến người đó bị thương nặng.
Hôm đó Ngài Hàn đi ngang qua đã nói thẳng vào mặt Khuất Bá trước bàn dân thiên hạ: “ Tôi nói thật với huynh, là bang chủ thì không phải mình muốn cái gì cũng là được đâu, ngay như tôi, có chỗ cắm là thành Bắc, dược sư An Thiệu Bình nằm trên đất của tôi, nhưng khi con tôi ốm, tôi nhờ ông ấy chạy chữa, tôi vẫn phải trả tiền bình thường.
Nay huynh cắm đất trên Nam thành, sao huynh không ở đất của mình mà ăn, huynh lại đến thành Bắc này làm gì, đã vậy huynh ăn của người ta lại không trả tiền, người ta giữ huynh lại là đúng, huynh lại còn đánh người.
Chẳng phải là huynh đang làm trò cười cho thiên hạ sao?
Các bang chủ khác cũng nhìn vào việc này và họ chỉ coi huynh là một kẻ hống hách ngạo ngược mà thôi, để đến lúc bang Thái Nhật của huynh trơ trọi, xem nó có tồn tại nổi trong một năm không?”.
Tất nhiên là lúc ấy Khuất Bá cứng miệng, lão buộc phải trả tiền ăn và tiền bồi thường cho người chủ tiệm và lão ra về với cái tai đã chuyển sang màu tím lịm.
Ngay chiều hôm ấy, Khuất Bá cho vài thằng đệ tử lên thành Bắc quậy những chỗ của Ngài Hàn, ngờ đâu mấy thằng ranh con bố láo bị Hàn Vệ cho một trận thừa sống thiếu chết.
Biết rõ cái tính nhỏ mọn của Khuất Bá, Ngài Hàn đã bảo Hàn Vệ đứng canh ở thành Bắc, thấy thằng nào gây sự là đập luôn.
Kể từ sau vụ này, Khuất Bá ra mặt kình nhau với Ngài Hàn, và luôn cố gắng tìm ra những chỗ hở của Hàn Thuỷ để gây sự.
Lã Vân cười thầm, bang Thái Nhật vì thế càng ngày càng giảm uy tín trên giang hồ, bây giờ chỉ còn đứng thứ bảy, tám mà thôi.
Khuất Bá chỉ già về thể chất, chứ còn đầu óc thì ngu lâu hết chỗ nói.
Lão già cậy là một Pháp Sư lâu năm trên giang hồ, quen biết với những nhân vật thần thế ở Tổ Long Thành mà thích dùng vũ lực lúc nào cũng được chắc?
Không thể không nói Khuất Bá mạnh, nhưng lão quên rằng hậu sinh khả uý, bây giờ ối thằng mạnh đang ở ngoài kia, vả lại Khuất Bá đang ngày càng già đi, sức lực cũng kém dần, gây sự với người ta thì sau này chỉ có chết.
Bang Thái Nhật đã xác định là chỉ còn tồn tại được ít lâu nữa thôi.

Lã Vân đang xếp quần áo thì cửa phòng y mở ra, Hàn Thanh bước vào.
Hàn Thanh ngồi xuống một cái ghế, anh tự rót cho mình một chén trà, uống xong rồi hỏi Lã Vân:
-Mày tính bao lâu thì về đây?
Lã Vân nhún vai:
-Tao sao biết được, chắc mày cũng nghe cụ nói rồi đấy. Chuyến này đi không đơn giản.
Hàn Thanh cười, anh vuốt cái mái tóc lệch che mắt của mình sang một bên để nhìn Lã Vân:
-Mày vẫn vậy, nói kiểu nước đôi, không bao giờ nói thẳng. Bao giờ mày cũng đưa ra hai khả năng. Sống lâu với ông già rồi nên nhiễm tính hả?
-Mày trách tao được sao? Sự đời là thế, trong cái tốt có cái xấu, trong trắng có đen. Đó chẳng phải là bài học cơ bản mà ông già dạy chúng ta sao?
-Nhất mày rồi, thảo nào ông già cho mày giữ chức quân sư. Đưa ra nhiều quyết định đúng đắn nhỉ?
Lã Vân nheo mắt, hình như Hàn Thanh đang nói mát mẻ y thì phải, “đưa ra nhiều quyết định đúng đắn”, hay là Hàn Thanh giận mình chuyện không đề nó tạm thời làm bang chủ khi Ngài Hàn đi vắng.
Lã Vân hỏi thẳng:
-Mày giận tao đấy à?
Hàn Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Giận gì?
-Cái chuyện Hàn Vệ…
Hàn Thanh cười lớn.
Anh nói:
-Mày sống lâu bên ông già nên nhiễm nặng tính của cụ rồi. Tao nói đùa một câu thế mà mày cũng cho là tao giận mày sao?
-Nhưng mà…
-Tao biết. Ông anh Vệ tính tình nóng nảy, đụng một tí thì đánh nhau. Hàn Phi thì chả có bang chủ cái gì hết, lão ấy chỉ có gái. Tao biết lâu nay ông già vẫn có ý cho tao kế nghiệp bang chủ. Nhưng mày cũng già dặn đấy, để lão Vệ quản lý khi ông già đi vắng là đúng. Nếu tao lên thì người ta bàn tán, cho rằng con trưởng mà lại không được bố tín nhiệm, gây ra bất hoà anh em nội bộ trong gia đình, không hay.
-Tao tưởng mày lại để bụng chuyện đó.
-Mày coi thường tao quá đấy. Nhưng chính mày cũng biết là tao không bao giờ chấp chuyện đó rồi phải không?
-Ờ..
-Mày đúng là càng ngày càng lọc lõi hơn rồi đấy. Vân ạ.
-Đừng khen tao cái kiểu đó chứ!
-Mày chẳng có gì để khen, ngoại trừ càng ngày mày càng giống ông già hơn mà thôi, đó là điểm đáng khen duy nhất của mày.
Lã Vân cười, vẫn cái cười lặng lẽ của y, cái thằng Hàn Thanh hay đùa cợt nên y chẳng giận gì.
Chơi với nhau từ bé nên Lã Vân hiểu rõ Hàn Thanh như hiểu bản thân mình vậy.
Quân sư là một vị trí vô cùng phức tạp, cả về bản chất lẫn bề ngoài.
Những bang phái lớn trên giang hồ đều có một chức vụ là quân sư.
Nó quan trọng không kém vị trí Phó bang chủ.
Ngài Hàn đã tạo ra cái vị trí quân sư này ngay từ hồi mới lậo bang Hàn Thuỷ.
Có thể hiểu quân sư là người cố vấn cho bang chủ những vấn đề mà bang chủ thấy không ổn.
Quân sư không phải là người đưa ra quyết định, nhưng chính quân sư là người ảnh hưởng tới quyết định đó.
Quân sư cũng được tham gia vào những công việc tối mật của bang phái, bang chủ biết cái gì thì quân sư biết cái đó, và muốn đánh đổ bang phái thì chỉ có quân sư mới có khả năng ấy.
Nhưng chuyện phản bội đừng hòng bao giờ có trong suy nghĩ của Lã Vân, y đã chịu ơn Hàn Gia quá nhiều, và y biết rõ nếu phản bội Ngài Hàn sẽ có kết cục như thế nào.
Thường thường, những cuộc họp giữa các bang phái, hay những vụ làm ăn, trên danh nghĩa Ngài Hàn đều phải đi.
Nhưng không phải lúc nào ngài cũng có thể đi và có những cái không đáng để đi.
Vì vậy, những lúc như thế Lã Vân sẽ thay mặt Ngài Hàn.
Lắm lúc có thể đe nẹt người ta nhưng nhiều phen y cũng phải muối mặt.
Đành phải như vậy, vai trò của quân sư là thế, công việc có thành công hay không phụ thuộc vào cái tài ăn nói của quân sư tới đâu.
Việc gì cũng nên giải quyết qua lời nói trước, sau không được mới tính đến vũ lực.
Lã Vân đã sống trong Hàn Gia từ khi tám tuổi.
Y nhớ rõ cái ngày đầu tiên mình về sống trong gia đình họ Hàn, Ngài Hàn lúc đó còn trẻ hơn bây giờ nhiều, ngài nhìn thẳng vào mắt của Lã Vân và hỏi:
-Cháu có muốn sống trong gia đình ta không?
Lã Vân đồng ý ngay.
Thực ra lúc đó, y chẳng nghĩ gì tới tình nghĩa cả, chẳng qua lúc đó y quá đói và cũng chẳng có chỗ nào dung thân mà thôi.
Nhưng càng về sau Lã Vân nhận ra rằng Ngài Hàn đối xử với y còn hơn một đứa con đẻ.
Biết y là một Pháp Sư nên Ngài Hàn đã nhờ Lăng Khê và Hàn phu nhân dạy dỗ.
Ngài Hàn không bắt ép sau này Lã Vân phải làm gì, tiếp tục trờ thành một Pháp Sư giỏi hay làm việc cho ngài.
Chính Lã Vân đã đề nghị với Ngài Hàn để y được làm việc cho ngài, năm ấy Lã Vân 14 tuổi.
Lúc đó Ngài Hàn rất ngạc nhiên nhưng ngài không giấu được sự vui thích:
-Này, mày hãy suy nghĩ cho cẩn thận, mày có biết tao làm gì không?
Khi ấy, Lã Vân không hề biết tới sự tồn tại của Thiết Thủ, Cửu Diệu và cả nơi đã sinh ra Ngài Hàn nên y chưa cảm nhận được sức mạnh của ngài và bang Hàn Thuỷ.
Nhưng Lã Vân vẫn quả quyết với Ngài Hàn rằng y sẽ tận trung với ngài cho tới lúc chết.
Ngài Hàn mỉm cười và xoa đầu y:
-Thế thì được, nhóc, bây giờ mày đã chính thức là người của Hàn Thuỷ.
Ngài Hàn đã nhận Lã Vân làm con nuôi, ngài chăm sóc Lã Vân như con ruột nhưng ngài thường xuyên nhắc nhở Lã Vân về bố mẹ đẻ của y.
Hằng năm, cứ tới ngày giỗ của bố mẹ đẻ Lã Vân, Ngài Hàn lại cùng với y tới nghĩa trang dành cho những chiến binh của Kiếm Tiên hy sinh khi làm nhiệm vụ.
Ngôi mộ của bố mẹ Lã Vân chỉ có chữ, chứ không hề có thi thể.
Bố mẹ Lã Vân đã chết trên chiến trường Tế Kì Pha, và mãi mãi không bao giờ tìm thấy xác.
Ngài Hàn nói với Lã Vân:
-Không bao giờ mày được quên bố mẹ đẻ của mình.
Cho dù bố mẹ mày có là phường trộm cắp hay gái điếm đi chăng nữa, mày vẫn phải kính trọng họ, vì đơn giản họ là người đã sinh ra mày.
Đằng này, bố mẹ mày là người đã hy sinh trên chiến trường, những con người đáng để người ta phải cung kính cúi đầu.
Tao cho dù có nuôi nấng mày thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là cha nuôi mà thôi.
Hãy nhớ lấy điều ấy, Vân ạ.
Ngài Hàn đã dạy Vân những bài học đầu tiên của cuộc đời như thế.
Và điều đó đã làm cho Lã Vân già dặn, hiểu đời rất nhiều so với tuổi còn trẻ của mình.
Hàn Thanh đứng dậy, anh nói:
-Thôi, có gì phải chuẩn bị thì mày sắp xếp cho xong đi, tao không làm phiền nữa.
-Khoan đã, này, cái chuyện thằng Lỗ Quân thế là xong rồi nhé, đừng đòi hỏi tao gì nữa đấy.
-Ờ, đương dưng ở đâu có người xử lý nó, kể cũng hay.
Hàn Thanh chuẩn bị bước ra cửa thì anh quay lại hỏi Lã Vân:
-Vân này, mày đã ở trong Hàn Gia được bao lâu rồi?
Lã Vân thấy hơi lạ, tuy nhiên y cũng trả lời:
-Tao bằng tuổi mày mà, vậy thì…mười bốn năm rồi.
-Vậy…hãy sống tiếp trong Hàn Gia, đừng để là mười bốn năm.
Lã Vân hiểu ý Hàn Thanh, chuyến đi này lành ít dữ nhiều, không thể chắc chắn mạng sống có còn hay không, nhưng Lã Vân đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này nên ý nói luôn:
-Đừng lo, tao còn thọ lắm, không đứt gánh ngay bây giờ được đâu. Tao còn nhiều việc phải làm.
Hàn Thanh cười, Lã Vân giờ đã trở thành một bản sao của Ngài Hàn thật rồi.
-Thế thì được.
Hàn Thanh bước ra và đóng cửa lại. Lã Vân lại quay ra với đống quần áo của mình.


Ngài Hàn đang sắp xếp lại những giấy tờ cho ngăn nắp.
Tính ngài cẩn thận, không muốn những giấy tờ quan trọng văng mỗi nơi mỗi chỗ.
Vừa xếp ngài vừa nói:
-Mày nhớ những gì tao nói chưa, Vệ?
-Dạ.
-Cố gắng kiềm chế một chút, tao không bảo mày chịu nhục, nhưng nếu muốn làm gì thì nên bàn bạc với Hàn Thanh, hiểu chứ?
-Con hiểu rồi.
Hàn Vệ hiểu rõ bố đang nói gì, ý của Ngài Hàn là mặc dù hắn tạm thời giữ chức bang chủ, nhưng có việc gì thì phải hỏi ý kiến thằng em.
Hàn Vệ không lấy đó làm giận.
Hắn biết cái tính nóng nảy của mình.
Năm mười sáu tuổi, vì có xích mích với một thằng ranh bên bang Thái Nhật, cháu của Khuất Bá mà hắn đấm vỡ mũi nó.
Hậu quả là Ngài Hàn phải đứng ra lo tiền thuốc thang cho thằng ôn con và xin lỗi lão già Khuất Bá.
Mà thật ra cũng chẳng phải vô cớ hắn đánh người, ai bảo thằng ôn con kia láo với hắn.
Một buổi trưa nắng nóng, Hàn Vệ đi về sau khi vừa mới thua bạc cháy túi, hắn cúi mặt xuống mà đi, không biết về ăn nói thế nào với Ngài Hàn đây.
Tiền đó là tiền Ngài Hàn đưa cho Hàn Vệ để hắn mua quần áo cho hai thằng em.
Máu con đen con đỏ, bao nhiêu ngân lượng trong người hắn đốt sạch.
Kiểu này về thế nào cũng bị Ngài Hàn chửi cho, tính ngài ghét nhất chuyện cờ bạc.
Đang nghĩ xem làm thế nào để thoát tội, Hàn Vệ va phải một thằng nhóc.
Hắn liền xin lỗi và định đỡ nó dậy, ai ngờ bị thằng ôn chửi: “Không có mắt à, thằng chó !”.
Đang lúc thua bạc, lại bị một thằng ranh đứng chưa đến vai mình chửi thẳng vào mặt như thế, thằng nào mà không tức.
Không cần biết đó là ai, một cú đấm, hai cái lên gối vào mặt, thằng ranh bị gãy mũi.
Hậu quả không phải nói nhiều, Ngài Hàn lại còn biết thêm thằng con trai hay đi đánh bạc nữa nên Hàn Vệ dám chắc hôm ấy là cơn giận dữ khủng khiếp nhất của Ngài Hàn mà hắn từng biết.
-Cho dù Bất Kiếp Viện có làm gì đi nữa, mày cũng không được manh động, phải đợi tao về, nhớ chưa?
-Dạ.
Hàn phu nhân bước vào tay bà xách một cái túi.
-Quần áo của ông tôi chuẩn bị đủ rồi đấy.
Rồi bà quay sang Hàn Vệ:
-Hình như thằng Thanh đang tìm con đấy.
Hàn Vệ hiểu ý, hắn liền ra ngoài luôn.
-Bà nhớ để ý tới chúng nó một chút.
-Chúng nó lớn rồi, hãy để chúng nó tự quyết định thì hơn.
-Biết là thế, nhưng bà cố gắng trông chừng Hàn Vệ.
-Thôi được rồi.
Hàn phu nhân hiểu rõ những đứa con mình hơn ai hết, nên bà thấy Ngài Hàn nói vậy cũng có lý.
-Vậy bao giờ ông về?
-Chắc là phải một tháng nữa đấy.
-Dù sao thì ông cũng chưa bao giờ tới Tổ Long Thành kể từ lần ấy cả.
Ngài Hàn không thể quên được cái lần cuối cùng ngài tới Tổ Long Thành.
-Một chuyến đi dài. -Ngài Hàn nói.
-Nhưng đừng dài quá.
-Đúng, không nên dài quá.
Hai vợ chồng Ngài Hàn cùng cười, chỉ có họ mới hiểu vì sao mình cười.
….
Xích Vân đang nằm trước cửa nhà bác thợ rèn Lữ Hạ Đao.
Đang là giờ Dậu, mặt trời đã bắt đầu lặn xuống.
Thực ra, giờ này không phải là lúc y nằm ở đây.
Nhiều người tới lò rèn trố mắt ra nhìn một cái xác nằm thẳng cẳng giữa cửa.
Người ta bảo nhau: “Ăn mày” và nói với bác thợ rèn “Sao không đuổi nó đi?”. Bác thợ chỉ cười và không nói gì.
Xích Vân cứ nghĩ đi nghĩ lại chuyện đêm hôm qua, cả ngày hôm nay y chỉ nghĩ tới chuyện đó, cái mặt lúc nào cũng mơ màng nghĩ đến chân trời xa xăm ngoài kia khiến thằng Hoài Tử ngạc nhiên: “Mày ôm được một đứa con gái thật đấy à ?”.
Y vẫn chưa hiểu lắm về việc hai người khác giới có cảm tình với nhau được gọi là gì, nhưng rõ ràng là y thấy mình muốn được như thế một lần nữa.
Kể cả cô gái đó có giết y thật thì cũng được.
Lại nói tới cô gái, Xích Vân nhớ như in khuôn mặt đó, mái tóc đó, đôi môi đó, y muốn tìm cô gái ấy một lần nữa.
Đang sung sướng với mấy cái ý tưởng của mình, Xích Vân nghe thấy tiếng gọi:
-Uống không?
Bác thợ rèn, người nhễ nhại mồ hôi đang đưa một cốc trà cho hắn.
Xích Vân không khát, y chẳng thấy khát tí nào cả.
Y khoát tay:
-Thôi.
-Đang tơ tưởng em nào đấy?
Hình như bác thợ rèn đang đọc được tư tưởng của Xích Vân thì phải.
Đúng, từ đêm qua tới giờ, hắn chỉ nghĩ về cô gái ấy.
Sao trên đời này lại có cô gái xinh đến thế, yêu đến thế nhỉ?
Bác thợ rèn nói, nhưng không phải là nói với Xích Vân:
-A, chào cô!
Xích Vân không để ý, y vẫn nằm miên man suy nghĩ.
-Cô tới lấy đồ hả? Hoa Anh phải không?
-Dạ, đúng ạ.
Xích Vân giật mình, y nhận ra giọng nói này, giọng nói ở Kiếm Tiên Hồ đêm qua.
Xích Vân ngẩng mặt lên và y đã nhận ra người quen.
Chính là cô gái mà Xích Vân đã ôm ở Kiếm Tiên Hồ.
Hoa Anh nhìn xuống cái kẻ đang nằm vạ vật trước cửa nhà bác thợ rèn.
Tên này đang nhìn cô không chớp mắt.
Hoa Anh nheo mắt lại, rồi mắt cô mở to ra, môi mím chặt.
-Đây, của cô đây.
-Bao nhiêu ạ? -Giọng của Hoa Anh hơi lạc đi và lúng túng.
-Năm ngàn năm trăm. Cái cung bị hư hơi nặng một chút.
Hoa Anh rút ra một đồng bạc và một đồng kẽm đưa cho bác thợ rèn.
Trả tiền xong cô đi ngay, đi nhanh và gấp gáp.
Xích Vân trố mắt ra nhìn, miệng y hết há hốc rồi lại ngậm vào.
Bác thợ rèn cũng không lạ lắm về chuyện này, thằng đàn ông nào lại không há hốc miệng trước một đứa con gái xinh như vậy chứ?
-Này, sao vậy?
Xích Vân không trả lời.
Bác thợ rèn nói đùa:
-Đuổi theo đi chứ!
Đuổi theo, đúng rồi, sao Xích Vân còn ngồi ì ra đây làm gì chứ?
Y đứng dậy, bằng cả hai chân và tay như một con chó thấy mồi.
Xích Vân chạy theo hướng cô gái vừa đi.
Đến lúc này bác thợ rèn ngạc nhiên, chẳng hiểu chuyện gì cả.
“Bọn trẻ thời nay điên hết cả rồi”, bác cười thầm trong bụng.

Xích Vân chạy, y đã thấy cái mái đầu màu bạc kia rồi.
Người đi đường đông quá, khiến y vừa chạy vừa phải nhảy lên vì sợ lạc mất cô gái.
Hoa Anh có cảm giác là lạ, cô quay lại và thấy một cái bóng lủi ngay vào cái hẻm bên cạnh.
Cô lại tiếp tục đi.
Xích Vân ngó đầu ra, cô gái quay mặt đi rồi. Y lại tiếp tục đuổi theo.
Do không để ý, Xích Vân đã va phải một đám người, y ngã dụi xuống mặt đất.
-Kìa anh bạn, đi đứng cẩn thận chứ! -Một người có dáng thấp đỡ y dậy.
Xích Vân nhìn lên, một người có khuôn mặt già dặn với đôi mắt sâu.
Đi cùng với người này còn có hai người nữa, một người già, với chòm râu đen nhưng còn rất nhanh nhẹn, còn người kia thì trẻ, cao dỏng.
Tất cả họ đều mang tay nải, có lẽ chuẩn bị cho một chuyến đi dài.
-Ồ, không, không, tôi xin lỗi.
Xích Vân đứng dậy, và lại chạy tiếp.
Tuy nhiên, vừa chạy y vừa ngoái cổ ra đằng sau. Sao tự nhiên y có cảm giác là lạ về người vừa rồi, người ấy mang một hơi thở và ánh mắt rất quen thuộc.
Và Ngài Hàn cũng đang tự hỏi mình, cái cảm giác quen thuộc không biết vì sao lại chảy rạt rào ở trong người lúc này, ngài quay lại và thấy ông bạn già Lăng Khê cũng hơi nheo mắt lại một chút.
-Thôi, đi nào!
Ngài Hàn lại tiếp tục đi, trong phút chốc ngài thoáng thấy một cái thành lớn hiện ra trong đầu mình, đúng, cái cảm giác mà chỉ có nơi đó có.
Không phải, nó quá quen rồi, đây là một cảm giác lạ nhưng rất thân thuộc.
Ngài tự hỏi mình đã thấy cái gì nhưng không trả lời được.
-Có chuyện gì không bác? -Lã Vân hỏi.
-À, không…không có gì. Hai người đi nhanh lên. -Ngài giục Lã Vân và Lăng Khê.
Đứng cách sau lưng ba người bọn họ một đoạn có một kẻ mặc chiếc áo khoác đen với mũ trùm che mặt.
Hắn nhìn Ngài Hàn qua khe mắt của chiếc mặt nạ.
….

Hoa Anh băng qua một đồng cỏ trên Bằng Trình Khách Sạn.
Xích Vân hết nấp vào cây này rồi lại cái cây khác.
Y bực bội hết sức vì không có cách nào nhìn được rõ mặt cô gái.
Cô gái nhảy qua một hòn đá lớn cao quá đầu người.
Xích Vân chạy lại, y leo lên tảng đá.
Y chẳng thấy cô gái đâu ngoại trừ một cái cung đã giương lên sẵn cùng với mũi tên phát ánh sáng đỏ.
-Xuống đây. -Hoa Anh gằn giọng.
Xích Vân ngoan ngoãn xuống, bây giờ chỉ cần ngo ngoe một tý là y sẽ dính Chí Mệnh Thỷ vào đầu ngay lập tức.
-Ngươi đi theo ta làm gì?
Xích Vân cứng miệng không biết nói năng ra sao.
-Hôm qua ngươi khiếm nhã với ta, ta đã tha không giết. Bây giờ ngươi lại còn theo ta để làm gì?
Rồi Hoa Anh quát một câu khiến Xích Vân giật bắn người:
-Biến!
Xích Vân lủi thủi quay đi, Hoa Anh hạ cung xuống và cũng quay gót đi.
Xích Vân lại gắng gượng, y lấy hết can đảm để hỏi:
-Này, cô…
-Cái gì? –Hoa Anh cáu tiết.
-Cô đi đâu vậy? -Xích Vân lúng búng.
Hoa Anh lại quay đi, chẳng them nói với y câu nào cả.
-Cô…
Hoa Anh gầm lên:
-TÍCH VŨ THÀNH, ĐƯỢC CHƯA, GIỜ NGƯƠI LÀM ƠN BIẾN ĐI CHO TA NHỜ !!!
Xích Vân lại cười, lần này y toét miệng ra cười:
-A, cám ơn.
Rồi y lại tung tẩy đi. Hoa Anh nhìn theo, lẩm bẩm trong miệng “ Thằng điên”.

-Đi đâu vậy Thanh? -Hàn Vệ hỏi
-Em xuống Hiệp Ẩn Thôn có chút chuyện, huynh và mọi người ở nhà cứ ăn cơm trước đi.
-Làm gì dưới đó vậy?
-À, hồi trước có gửi ông chưởng quỹ vài viên Kim Nguyên Bảo ấy mà, xuống đó lấy luôn thể.
-Thế mày ngủ luôn ở đó à?
-Không, lấy xong em về ngay.
-Thế thì đi nhanh lên, qua giờ Dậu rồi đấy.
-Vâng.
Hàn Thanh định đi ngay nghe thấy tiếng anh mình gọi lại:
-Này!
Hàn Thanh ngó vào:
-Sao cơ?
-Đi không mang cái gì theo à?
-Mang…gì?
Hàn Vệ chạy vào nhà, hắn mang một cái kích rồi ném cho Hàn Thanh:
-Cầm lấy!
Cái kích này là vũ khí yêu thích của Hàn Thanh, anh đã dùng nó từ ngày nhận đồ Quân hàm Bậc Thượng.
Cái kích rất dẻo, màu trắng này có tên là Bạch Xà Kích.
-Nhưng chỉ xuống Hiệp Ẩn Thôn thôi mà!
-Nhỡ có chuyện thì sao?
-Ừ…
Nói rồi, Hàn Thanh đi ngay. Vừa đi vừa nghĩ ngợi.

Tích Vũ Thành, đúng rồi, Xích Vân sẽ về đó, nhưng lấy đâu ra tiền đây.
Y vay thằng Hoài Tử và Tôn Dương cũng được, nhưng dạo này chúng nó cũng túng, không thể vay được.
A, phải rồi, chẳng phải vài hôm nữa y sẽ làm việc trong bang Hàn Thuỷ hay sao, đúng, làm vài ba nhiệm vụ là có tiền tới Tích Vũ Thành liền.
Tới lúc đó, y sẽ đi tìm cô gái đó.
Mà cô gái tên là…à, Hoa Anh. Trời ơi, sao cái tên hay thế nhỉ?
Xích Vân nhìn thấy quạ, ừ thì quạ. Mà quạ hôm nay trông cũng không đáng ghét như mọi ngày, chúng cũng đẹp đấy chứ nhỉ? Xem ra ông trời cũng chiều lòng người.
Cả bầy quạ đang lởn vởn trên đầu Xích Vân, chả sao, y thấy chẳng có vấn đề gì, tâm trạng y đang rất vui vẻ.
Nhưng mà quạ à?
Sao lại có quạ ở đây? Có xác chết nào đâu? Làm gì có mùi máu?
Xích Vân ngước mặt lên, cả bầy quạ đang bay thành vòng tròn trên đầu y.
-Xem ra con bé ấy dễ thương thật.
Xích Vân nhận ra giọng nói này. Y tìm nơi phát ra tiếng nói đó.
-Đằng sau đây này.
Xích Vân giật mình. Một kẻ mặc áo khoác đen với mũ trùm kín mặt.
-Đã lâu rồi không gặp.
-Quỷ Nhân. -Xích Vân thở ra.
Quỷ Nhân đưa tay để một con quạ đậu lên.
-Ngày nào ở Uất Hận Thành chúng cũng đi tìm thức ăn. -Quỷ Nhân nói – Chúng không bao giờ được người ta yêu quý vì bản tính ăn xác chết và tiếng kêu của chúng. Quạ không bao giờ có thể thay đổi được bộ lông đẹp như công, hay tiếng hót hay như chim hoạ mi cả vì bản chất không thể thay đổi.
-Ngươi…
-Chúng ta cũng như vậy mà thôi. Có đúng không …
Quỷ Nhân bước tới.
-hả Xích Vân…
Xích Vân sẵn sàng với thanh kiếm đeo bên hông.
-Con Quỷ của Uất Hận Thành ?



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất