Chương 017: Quần ẩu (1)
- Phụ thân, đêm nay Chu Thiên Giáng mở tiệc mời con và các Hoàng tử, Ngọc nhi sẽ không ăn cơm với người và mẫu thân. Ngọc Cách cách nhu thuận bẩm báo.
Tĩnh Vương gia vừa nghe tin Chu Thiên Giáng mở tiệc mời các Hoàng tử, đôi mắt hơi nheo lại: - Ngọc Nhi, nghe lời cha, tốt nhất đừng có đi. Tiểu tử kia chính là một ngôi sao tai họa, đến đâu cũng sẽ là nguyên nhân gây chuyện.
- Cha! Ngọc Nhi đã đáp ứng hắn, sao có thể nói mà không giữ lời! Nàng làm nũng.
- Con là một nữ nhân, đi với bọn họ thế nào được, không được.
Ngọc Cách Cách cong cái môi nho nhỏ lên: - Cũng không phải chỉ có mình con là nữ nhân, còn có Quách Dĩnh của phủ Tướng quân, còn có Nguyệt Hân tỷ tỷ nữa.
Vừa nghe có Quách Dĩnh và Thất Công chúa, Tĩnh Vương hừ một tiếng: - Nha đầu Quách gia kia hoàn toàn là một đứa hoang dại, cả ngày chỉ biết múa đao lêu lổng, nha đầu Tiểu Thất cũng chẳng khác lắm. Con ở chung với hai đứa nó, sớm muộn gì cũng học cái xấu.
- Phụ thân, con đã đồng ý với Chu đại ca rồi, nếu không đi vậy sau này làm sao người ta tin được nữ nhân. Ngọc Cách cách đáng thương rưng rưng nước mắt.
Vừa thấy con gái đáng thương sắp khóc, Tĩnh Vương gia vội vàng gật đầu:
- Được được, cho con đi. Con bé này, lớn vậy rồi mà chỉ biết khóc. Ngọc Nhi, không phải con thích tiểu tử kia đó chứ? Tĩnh Vương gia nghi hoặc nhìn Ngọc Cách cách, muốn tìm ra một vài dấu vết trên khuôn mặt nàng.
Khuôn mặt Ngọc Cách cách đỏ như son: - Ai mà thích hắn chứ. Dứt lời, nàng nũng nịu trừng mắt với phụ thân một cái rồi xấu hổ chạy ra ngoài.
Khẽ vuốt chòm râu dê, Tĩnh Vương gia khẽ cau mày: - Hừ! Tiểu tử kia, nếu dám quyến rũ nữ nhi của ta, xem Bổn Vương đá chết ngươi!
- Ha ha, Tĩnh Vương thiên tuế. Ngài muốn đá chết ai vậy?
Một bóng người bất ngờ xuất hiện trước mặt Tĩnh Vương chính là Vệ Triển đang cười ha hả.
Tĩnh Vương gia bị dọa khẽ giật mình, chiếu chút nữa thì làm rơi cả lồng chim trong tay, thấy người đến là Vệ Triển bèn tức giận mắng:
- Vệ Triển chết tiệt! Sao ngươi cứ như quỷ thế? Xem phủ của Bổn Vương như cái chợ muốn tới thì tới sao?
Tĩnh Vương tức thì tức nhưng cũng chẳng có cách nào với Vệ Triển. Đừng nói là Vương phủ của ông ta, cho dù là đại nội Hoàng cung người ta cũng ra ra vào vào như cái nhà xí, muốn đến đâu thì đến. Trong số các quan viên triều Đại Phong, hiểu rõ Vệ Triển nhất chính là Tĩnh Vương và Hoàng huynh của ông ta. Vệ Triển, Lâm Phong đều là những người đi theo Tiên đế, có thể nói là đã nhìn Tĩnh Vương gia lớn lên đấy. Nếu không phải vì thân phận Hoàng gia, chỉ sợ ông ta còn phải gọi một tiếng Vệ thúc.
- Tĩnh Vương, Vệ Triển tới là có chuyện muốn nhờ. Dứt lời, Vệ Triển khẽ vươn tay cầm cây cỏ đấu chim, bắt đầu đùa với con chim họa mi trong lồng.
- Đừng đụng vào chim của ta. Vệ Triển ngươi cũng có việc cần cầu ta sao? Thực là chuyện lạ lùng! Tĩnh Vương yêu chim như mạng, vội vàng treo cao lồng chim lên.
- Tĩnh Vương, Binh bộ đang giục ầm lên, thêm nạn tai phủ Hà Đô, Hoàng thượng đang nóng như lửa đốt. Theo như ta biết, phủ Thục Thiên giàu có chảy mỡ, Bệ hạ vẫn đang cân nhắc xem nên để ai đi giục nộp thuế. Ta cảm thấy Tĩnh Vương ngài xuất chiến là thích hợp nhất. Vệ Triển nói thẳng vào vấn đề.
Tĩnh Vương trộm gà cũng sắp thành tinh rồi, hiện giờ trong triều có ai là không biết việc này, ngoài mặt các thần tử đều làm như đang nghĩ cách giúp Hoàng thượng, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ có chuyện gì đang xảy ra. Lão Quốc cữu đang ăn chận, không chỉ bị Hoàng thượng đuổi về, mà Ngài còn hạ lệnh dỡ bỏ biệt viện của lão Quốc Cữu. Lão Quốc Cữu ỷ vào muội muội ruột là Hoàng Thái Hậu nên cố ý làm khó Hoàng thượng, để cho con mình chậm nộp thuế lại, lão muốn cứu vớt sĩ diện của mình trước văn võ đại thần. Còn nữa, chuyện mục rữa của Thục Thiên và Trung Đô ai nấy đều biết, nhưng cũng không ai muốn dính vào vũng nước đục này.
- Vệ Triển, ngươi đừng có hại ta. Bổn Vương cả ngày chỉ biết nuôi chim chơi chó, sống rất tự tại, không có thời gian nhàn rỗi đi quản chuyện của Hộ bộ người ta đâu. Vừa nghe Tĩnh Vương đã lắc đầu như trống bỏi.
- Tĩnh Vương, không phải người thì còn ai gánh vác được việc này nữa? Cũng chỉ có Tiêu Diêu Vương ngài ra mặt mới có thể giải quyết được nỗi lo của Thánh thượng.
- Đừng nói giọng đó, có bản lĩnh sao ngươi không đi? Triều Đại Phong này, ta không tin có chuyện gì Vệ Triển không làm được.
- Vương gia, bảo ta giết người thì được, nhưng bảo ta đi giục thu thuế thì ta cũng không có bản lĩnh này. Vệ Triển cười ha ha.
- Không đi. Nói gì cũng vô dụng. Bổn Vương không đi! Tĩnh Vương nhìn sang, trong lòng tự nhủ ngươi đừng có ép buộc ta.
Vệ Triển nghiêm mặt: - Được rồi, vậy để thần về đề nghị với Thánh thượng, nghe nói Đề đốc giám sát Binh bộ đi tuần tra toàn binh doanh đến suy nhược thân thể, y còn có một đứa con trai ngốc còn chưa có vợ, ta cảm thấy Ngọc Cách cách rất thích hợp. Nếu Bệ hạ có thể chỉ hôn cho y, không chỉ thể hiện rõ Long ân của Thánh thượng, ta tin chắc Đề đốc đại nhân càng cảm tạ Bệ hạ, càng dồn hết nhiệt huyết cho Đại Phong ta.
Tĩnh Vương nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải không đánh lại được Vệ Triển này, ông ta thực muốn nhào tới bóp chết tươi lão ngay lập tức. Ngọc Cách cách là cục thịt trong lòng ông, ai trêu chọc nàng Tĩnh Vương cũng dám liều mạng.
- Vệ Triển, lão khốn kiếp nhà ngươi đừng vội càn rỡ, dám bôi nhọ thanh danh của Ngọc Nhi, Bổn Vương sẽ đập nát Niêm Can Xử của ngươi. Tĩnh Vương trợn trừng hai mắt, chỉ hận không thể cởi giày ném qua.
- Được rồi, coi như ta chưa nói những lời vừa rồi. Tuy nhiên, kính xin Vương gia nể mặt ta một chút mà đi chuyến này đi. Nói cách khác, đám chim đám chó của ngài không chừng ngày nào đó ta sẽ nướng ăn đấy. Tĩnh Vương gia, ngài suy nghĩ kỹ rồi quyết định. Dứt lời, Vệ Triển xoay người rời đi.
- Ngươi lớn mật! Thực vô lý! Vệ Triển chết tiệt! Bổn Vương với ngươi không thù không oán, ngươi đừng có đi! Đứng lại! Này nàyVệ đại nhân, có chuyện gì bàn bạc cẩn thận một chút, hai chúng ta cùng bàn! Tĩnh Vương vội chạy lên kéo lão lại.
Tuy biết Vệ Triển không thể làm vậy, nhưng sự đáng sợ của Niêm Can Xử thì Tĩnh Vương rất rõ ràng, ông ta không muốn mất người bạn này.
- Tĩnh Vương, thực ra nếu ngài đảm đương trách nhiệm này, Niêm Can Xử ta sẽ toàn lực phối hợp với ngài. Đến lúc đó, công lao ngày không phải là của ngài đó sao? Giọng Vệ Triển cũng hòa hoãn hơn.
- Con bà nó, Bổn Vương không lo ăn cũng không thiếu mặc, tranh công lao cũng chẳng có tác dụng cái rắm gì! Tĩnh Vương tự nhủ, lão tử không có nhi tử, nạp vài thị thiếp con mẹ nó đều như đá nứt không một ai sinh được con, lão tử muốn tranh công lao có ích lợi gì?
Vệ Triển mời Vương gia xuất mã chính là nhìn trúng Tĩnh Vương sẽ không tranh công. Tĩnh Vương có thể không cần công lao, nhưng Chu Thiên Giang cực kỳ cần công lao này.
- Tĩnh Vương, thần đề cử với ngài một người, mang theo hắn, ngài cũng nhẹ hơn nhiều đấy. Đến lúc đó, tấu chương của ngài tùy tiện nhắc đến một hai câu là được. Vệ Triển cười âm hiểm.
- Ai? Tĩnh Vương vuốt vuốt chòm râu dê, giờ mới hiểu được Vệ Triển đang muốn mượn cầu nối đường, đang muốn mình giúp cho kẻ khác được vẻ vang.
- Chu Thiên Giáng!
- Hắn? Tĩnh Vương sửng sốt:
- Không phải tiểu tử kia là con riêng của ngươi ở bên ngoài đó chứ?
- Ngài! Vương gia, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không? Lớn nhỏ gì ngài cũng là Vương gia. Vệ Triển cười khổ nhìn Tĩnh Vương.
Như túm được búi tóc của Vệ Triển, Tĩnh Vương nhìn lão một cách cực kỳ thiếu thiện chí: - Tiểu tử kia gây ra nhiều chuyện như vậy Hoàng huynh cũng không xử lý hắn, hóa ra có đại nhân vật như ngươi chống lưng. Ha ha, khó trách. Ta đã thắc mắc sao tiểu tử này lại gặp may như thế, hóa ra có Niêm Can Xử giúp. Được, nể mặt mũi của đại nhân, Bổn Vương sẽ giúp hắn một lần. Tiểu tử này đang học trong Quốc Tử Giám, Vương Thái phó cũng sẽ không quản đâu, vừa lúc mượn cơ hội này, để cho hắn đảm đương một chức quan đốc thuế nho nhỏ cũng được. Tuy nhiên, ta cũng nói trước, nếu hắn làm hỏng, ngươi đừng có trách Bổn Vương.
- Tĩnh Vương gia, chỉ cần ngài đề cử tiểu tử này làm việc lần này, những thứ khác không cần ngài phải lo lắng. Hơn nữa, còn có hai con chim họa mi thượng phẩm sẽ được dâng lên ngài làm lễ vật.
- Tốt lắm, coi như đã định, không cho Vệ Triển ngươi đổi ý. Tĩnh Vương gia tự nhủ, đây chính là ngươi nói. Tới lúc đó, đề cử cho hắn đi, Bổn Vương cũng không lo mang vạ. Gây chuyện không tốt, không chỉ có Mẫu hậu mắng, mà ngay cả Quốc Cữu gia cũng không tha cho ta. Quốc Cữu gia cũng không dám nổi giận đến mắng Hoàng huynh, chắc chắn sẽ đến tìm ta mà khóc lóc om sòm.
Nhưng Vệ Triển không biết Tĩnh Vương gia đang nghĩ gì, phủ Thục Thiên chỉ có Tĩnh Vương mới có thể áp chế, lại thêm Niêm Can Xử âm thầm động tay, chuyện thúc thuế, theo như lão thấy, cũng không quá khó khăn. Nhưng nếu Tĩnh Vương không đi, chỉ một quan đốc thuế nho nhỏ thì cũng không làm được.
- Vệ Triển, nói vậy, tiểu tử Chu Thiên Giáng kia cũng là người của các ngươi? Tĩnh Vương nháy mắt, nhỏ giọng hỏi.
- Không giấu Vương gia, đây cũng là ý của Thánh thượng. Tuy nhiên, việc này cực kỳ cơ mật, kính xin Vương gia giữ kín. Vệ Triển vừa đánh vừa xoa, ý là ngài thấy đấy, ta cũng không coi Tĩnh Vương ngài là người ngoài.