Chương 041: Chiến tướng truyền kỳ
- Dĩnh Nhi tỷ tỷ, thành công, Thiên Giáng ca thành công rồi. Ngọc Cách Cách nắm chặt tay Quách Dĩnh, kích động đến mặt ửng đỏ.
- Văn Tướng quân, Quách Dĩnh chờ lệnh, lĩnh một ngàn nhân mã đến tiếp ứng. Quách Dĩnh liền chắp tay, nói một cách hiên ngang.
- Không được, trước khi Thiên Giáng trở về, bất cứ ai cũng không được ra khỏi thành. Văn Nhữ Hải không nói hai lời, lập tức bác bỏ thỉnh cầu của Quách Dĩnh. Nếu chẳng may chỉ một số ít quân của Phương Đại Đồng mắc bẫy, một ngàn người này của Quách Dĩnh chẳng khác gì đi chịu chết.
Quách Dĩnh bĩu môi, uất ức đến độ phát khóc. Nhưng quân lệnh như núi, dù nàng khóc bù lu bù loa, Văn Nhữ Hải cũng không cho nàng ra khỏi thành.
Giữa hai ngọn núi, thây người đã phơi khắp chốn. Trong sơn đạo chật hẹp, tiếng kêu thét cứ vang vọng mãi, tên không ngừng bắn xuống bên dưới từ hai bên sườn núi. Ước chừng qua nửa canh giờ, Phạm Nhung trên đỉnh núi mới phất lệnh kỳ lên.
Chu Thiên Giáng ở trên xe soái trông thấy lệnh kỳ phấp phới trên đỉnh núi, hắn cao giọng hô: - Thổi kèn hiệu, dọn sạch thông đạo.
Chu Thiên Giáng ra lệnh một tiếng, kèn hiệu sừng bò thổi vang, hai bên trên sườn núi có rất nhiều bộ binh bắt đầu trượt xuống núi. Ở phía Chu Thiên Giáng, các quân lính thay phiên dọn sạch thông đạo bị bịt kín. Đánh thắng trận, khí thế đại quân cũng khác hẳn, ai nấy đều như nghé con dùng không hết sức lực.
Thông đạo vừa mở, Chu Thiên Giáng liền nhìn cảnh tượng, đúng là có chút cực kỳ thê thảm. Trong không khí nồng nặc mùi khói khét lẹt, Chu Thiên Giáng bịt miệng, không kìm nổi phải nôn thốc ra.
Tứ Hoàng tử mặt mày dơ bẩn chạy tới: - Thiên Giáng, chúng ta thắng rồi... Ha ha, chúng ta đã đánh bại bốn vạn đại quân Phương Đại Đồng. Tứ Hoàng tử cười ha hả như bị điên.
Đánh thắng trận, tâm tình mỗi người rất vui vẻ. Trận thắng này sảng khoái vô cùng, người bên mình căn bản không tổn thất gì. Chu Thiên Giáng sau khi kiểm tra nhân mã phe mình, mới thấy tổn thất không đến trăm người, đây là do họ bị đại quân giẫm chết dưới ngựa trong lúc truy kích.
Khoảng ba canh giờ sau, bọn họ mới dọn sạch thông đạo. Ở trong đống người chết, quân lính phát hiện thi thể của Chu Đại Trung. Chu Thiên Giáng liền hạ lệnh, ngoại trừ thi thể của Phương Đại Đồng và Chu Đại Trung, những thứ khác bất luận là người hay ngựa đều đào hố chôn lại. Người bị thương và ngựa thì dẫn về toàn bộ, đương nhiên cũng không thể thiếu khôi giáp và binh khí.
Lâm Phong ngồi trên xe uống chút rượu, đối với trận này lão cũng rất cảm khái. Phương Đại Đồng chinh chiến cả đời, ở Bắc Cương không biết đã trải qua bao nhiêu chiến dịch, song lại gục ngã ở Thục Thiên Phủ này. Nói không chừng Phương Đại Đồng chết cũng không nhắm mắt, bởi vì y chết trong tay một thằng nhóc con không hề có danh tiếng gì.
Phạm Nhung và các tướng quân nhìn cảnh tượng trong sơn đạo, họ không cầm lòng được cảm khái vạn phần. Phương Đại Đồng nhất thời sơ suất, một đời anh danh hủy hoại chỉ trong chốc lát, bốn vạn tinh nhuệ thành mây bay. Trên đường trở về, tất cả kỵ binh gần như trở thành đội la ngựa, vận chuyển đủ loại khôi giáp binh khí.
Trên cửa thành, đám người Văn Nhữ Hải trông muốn mòn con mắt. Mấy canh giờ qua đi, tại sao một chút tin tức cũng không có. Càng như vậy, Văn Nhữ Hải càng không dám mở thành phái người ra điều tra. Hiện tại bên trong thành chỉ có ba bốn ngàn binh mã, nếu chẳng may Phương Đại Đồng quay lại, thành trì căn bản không thể bảo vệ được.
- Đại nhân... đến rồi... có đại quân đến đây. Lính gác đứng ở chỗ cao kích động hô lên.
Văn Nhữ Hải xúc động, hai tay chống trên lỗ châu mai, cẩn thận ngó chừng. Thấy đội ngũ này di chuyển chậm chạp, Văn Nhữ Hải lập tức cảnh giác.
- Văn bá bá, là người của chúng ta, mau mở cửa thành nghênh đón. Quách Dĩnh kích động hô.
- Đợi một chút! Không thể sơ suất, đợi tới gần chút nữa. Văn Nhữ Hải không dám tin vào hai mắt của mình, không ít người khoác khôi giáp đại doanh phương bắc. Tuy đã thấy xe soái của Chu Thiên Giáng, nhưng không rõ hắn có bị Phương Đại Đồng bắt làm tù binh hay không.
Chu Thiên Giáng đứng trên xe soái, trông ra xa thấy cửa thành không mở, cũng không ai ra nghênh tiếp. Chu Thiên Giáng lập tức hiểu được đây là do Văn Nhữ Hải cẩn thận, sợ bị đánh lén.
- Đại Ngưu... Đến báo tin vui, giọng lớn chút, để mọi người bên trong thành đều nghe thấy.
Chu Thiên Giáng quay sang gọi.
Đại Ngưu và Hà Dương bị Phương Đại Đồng đánh ngã ngựa, bị thương không nặng lắm. Thắng lớn như vậy, hai người đã sớm quên hết đau đớn.
- Đại nhân, ngài cứ xem đi! Đại Ngưu thúc chiến mã chạy về phía thành trì.
Đến dưới thành, Đại Ngưu gác thiết côn lên vai: - Văn Tướng quân... Chúng ta thắng rồi... Bốn vạn đại quân toàn bộ bị bắt... bắt sống không đến ba ngàn tù binh. Chu Đại Trung bị lửa thiêu chết, Phương Đại Đồng bị đại nhân nhà ta đích thân giết chết! Đại Ngưu hét đến gân xanh nổi đầy cổ, lôi hết sức lực từ khi bú sữa mẹ ra mà rống.
Văn Nhữ Hải nghe thấy, môi run lẩy bẩy. Đây là nhân mã tinh nhuệ đại doanh phương bắc, không ngờ bị tiểu tử Chu Thiên Giáng bắt toàn bộ trong một trận chiến. Trong lịch sử chiến tranh triều Đại Phong, đây là chuyện chưa từng có.
- Mau... mở cửa thành... Gióng trống khua chiêng! Dứt lời, Văn Nhữ Hải xoay người chạy xuống dưới thành.
Cửa thành rộng mở, Quách Dĩnh là người chạy ra ngoài trước tiên. Quân lính trong thành không xếp thành đội hình, tuôn ào ra như ong vỡ tổ.
Thục Thiên thành hân hoan như đón tết, dân chúng ồ ạt đến hoan nghênh. Bọn họ không hề nghe thấy tiếng chém giết, vậy mà đại quân lại đánh bại bốn vạn quân địch, dân chúng ai cũng thấy không thể tin nổi.
Trong nhất thời, Chu Thiên Giáng dường như trở thành nhân vật huyền thoại, dân chúng chế ra đủ thứ tin đồn lớn nhỏ. Nào là Chu đại quan nhân vung bút vàng lên, trong vòng trăm trượng không ai sống sót. Nào là Chu Thiên Giáng ba tuổi có thể nâng tảng đá lớn, bốn tuổi có thể vọc búa mở núi, đến mười sáu tuổi mới cai sữa, cho nên lực mạnh vô cùng.
Cũng có người nhiều chuyện, không ngờ còn moi ra tin tức động trời. Họ nói Chu Thiên Giáng vốn là thần heo hạ phàm, nửa năm trước Trung Đô từng truy nã hung thủ giết người Heo Thiên Giáng, chính là Chu đại nhân bây giờ. Sở dĩ lúc đó không bắt là vì Chu đại nhân hóa thành thần heo đáp mây bay đi.
Hay thật, sức tưởng tượng của dân chúng quả là vô tận, giống như mộ phần bị khai quật vậy, đến chuyện Chu Thiên Giáng từng làm quy nô cũng bị moi móc. Thục Thiên là trọng địa mậu dịch lui tới, trải qua màn thêm mắm dặm muối của nghệ nhân dân gian, uy danh đại quân thần heo lập tức truyền bá khắp nơi.
Văn Nhữ Hải không bị thắng lợi làm đầu óc mù quáng. Y lập tức phái ra ba chi binh mã thuận theo hướng kinh thành, chặn đường đội viện quân tiếp tế hậu cần của Phương Đại Đồng. Thế trận Phương Đại Đồng kéo đến mạnh như thế, quân hậu cần tiếp tế chắc chắn còn trên đường đi. Chuyện tốt như vậy cũng không thể để bọn họ chạy thoát. Quân hậu cần tiếp tế không nhiêu, sức chiến đấu cũng không mạnh là mấy, ba chi kỵ binh đủ để xơi tái bọn họ.
Chu Thiên Giáng lệnh cho Chu Nhị khẩn trương viết tin mừng gửi đến kinh thành. Chuyện vui lớn như vậy cũng nên để đám lão già ở kinh thành hưng phấn một chút. Lo xong mọi chuyện, Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải cố ý đến sân binh doanh, nơi đó đã thành chỗ tập kết tù binh.
Nhìn ánh mắt hoảng sợ xen lẫn phẫn nộ của đám tù binh, Chu Thiên Giáng không nói thêm gì, lập tức hạ lệnh quan quân y tiến hành chẩn bệnh. Điều khiến Chu Thiên Giáng vui mừng chính là có hơn bốn ngàn chiến mã. Những chiến mã này bị thương không nặng, hồi phục vài ngày là có thể ra chiến trường lần nữa.
Đêm đó, phủ nha tổ chức yến hội. Trải qua trận chiến này, địa vị Chu Thiên Giáng trong suy nghĩ của các tướng sĩ đã lên đến tầm cao mới. Quân nhân có máu của quân nhân, một khi công nhận ngươi, bọn họ có thể đem cả tính mạng gán cho ngươi.
Trong trận chiến này, mọi người cũng có cái nhìn khác đối với Tứ Hoàng tử. Dù gì đi nữa, một Hoàng tử dũng cảm lấy thân làm mồi thì đã rất giỏi rồi.
Phạm Nhung nâng một chén rượu đi tới trước mặt Chu Thiên Giáng:
- Đại nhân, một chén này là rượu tạ lỗi của ta. Trước kia là Phạm Nhung ta đui mắt, khẩn thỉnh đại nhân đừng để bụng. Chén rượu này, mạt tướng xin cạn trước. Nói xong, Phạm Nhung uống ừng ực.
- Lão Phạm, trận này ngươi cũng lập công lớn. Chuyện trước kia ta không nhắc nữa, từ nay về sau, chúng ta chính là huynh đệ ruột. Nào! Tất cả mọi người cạn một chén!
Chu Thiên Giáng nâng chén, các quan tướng đều đứng lên, ngay cả Quách Dĩnh cũng cùng nâng chén.
Chén thứ nhất đã cạn, Chu Thiên Giáng lại nâng chén thứ hai: - Chén rượu thứ hai này, ta cảm thấy chúng ta nên kính Tứ Hoàng tử. Chu Thiên Giáng vừa dứt lời, mọi người đều phụ họa theo.
- Đúng vậy, Tứ điện hạ biểu hiện anh dũng, nên kính.
- Tứ điện hạ có thể cùng bọn tôi cùng nhau tác chiến, rượu này nên uống.
Huyền Châu mặt mày rạng rỡ, khẩn trương cầm chén rượu đứng lên: - Đây đều là công lao của mọi người, ta không làm được gì cả.
Chu Thiên Giáng cười: - Lão Tứ, tiểu tử ngươi đừng nói những thứ vô dụng này. Nếu sau này ngươi trở thành Hoàng thượng, đừng quên những bằng hữu đồng cam cộng khổ này là được. Bằng không ngươi dù trở thành Hoàng thượng, lão tử cũng dám đánh ngươi.
Các quan tướng nhìn nhau, nghĩ bụng loại lời nói đại nghịch bất đạo này Chu đại nhân cũng dám nói. Tuy nhiên trước mặt những người đàn ông dày dạn gió sương này, mọi người lại cảm thấy Chu Thiên Giáng rất hào sảng, có vẻ đặc biệt thân thiết.