Thiên Hạ
Chương 246 : Công chúa đế quốc
gacsach.com
Bên ngoài đại doanh quân Đường có một gã đạo sĩ trẻ tuổi đang đứng ở đó, khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, hắn có vầng trán rộng lớn, ánh mắt sáng ngời, mặc một bộ quần áo đạo sĩ màu trắng, đầu đội đạo quan, tay cầm một cây phất trần, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Mấy viên quân Đường canh gác cổng doanh trại đều nhìn hắn kinh ngạc, nếu là ở Trung Nguyên, loại đạo sĩ này chỗ nào cũng gặp thấy, nhưng nơi Đông Tào quốc này cách Trường An đến hàng vạn dặm, ngay cả người Hán cũng nhìn không thấy một người nữa là, chứ đừng nói đạo sĩ.
Lúc này, quân doanh quân Đường bắt đầu truyền ra mệnh lệnh, chuẩn bị nhổ trại trở về, Trong quân doanh đầy vẻ bận rộn, Lý Khánh An dưới sự hộ tống của mười mấy viên thân binh bước ra, đạo sĩ trẻ tuổi dường như quen biết với Lý Khánh An, hắn vẫy phất trần một cái, lập tức tiến lên hành lễ: “Vô Lượng Thiên Tôn, tiêu đạo Lý Bí tham kiến Lý đại tướng quân.”
‘Lý Bí?’
Lý Khánh An hơi sửng sốt, Lý Bí nào đây? Hắn nhìn người đạo sĩ từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy gương mặt hắn trông rất quen mắt, liền hỏi: “Ngươi từng làm quan trong triều phải không?”
“Bần đạo từng nhậm chức tại đông cung, ở đông cung đã gặp qua Lý đại tướng quân.”
“Thì ra là ngươi?”
Lý Khánh An bỗng nhiên nhớ ra, hắn quả thật là ở đông cung đã từng gặp qua người này, hàn lâm cung phụng ở đông cung của thái tử Lý Hanh, thái độ của Lý Khánh An lập tức trở nên nhiệt tình hẳn ra, ha hả cười nói: “Thì ra là cố nhân, tha hương có thể gặp cố nhân, đây quả là một trong bốn niềm vui lớn trong cuộc đời*, mau mời vào trong trướng hàn huyên.”
*Bốn niềm vui lớn trong cuộc đời: hạn hán gặp mưa lành, tha hương gặp cố nhân, đêm động phòng hoa chúc, lúc kim bảng đề danh.
Lý Khánh An nhiệt tình mời Lý Bí vào lều lớn, bước vào lều lớn ngồi xuống, hắn lại lệnh thân binh dâng hai chén trà lên, lúc này mới cười nói: “Tiên sinh sao có chức quan viên đông cung tốt nhất thế mà không làm, sao lại xuất gia làm đạo sĩ thế?”
Lý Bí uống một ngụm trà nóng thở dài: “Dương Quốc Trung không để cho ta dung thân, mấy lần buông lời gièm pha với Thánh Thượng, nói ta xúi bậy tiền thái tử, Thánh Thượng miễn đi chức cung phụng của ta, ta liền xuất gia làm đạo sĩ, tứ hải vân du, hôm nay đến chỗ tướng quân đây.”
Lý Bí này, Lý Khánh An cũng biết một chút, trong lịch sử được xung là bố y tướng quốc (tướng quốc áo vải), trải qua bốn đời đế vương của thòi Trung Đường, mấy độ xuất gia, lại mấy độ vào triều, từng cứu vãn đại Đường trong cơn nguy nan.
lúc tiến thì nuốt chửng đất trời, lúc lui như nhàn vân dã hạc, Một cao nhân có một không hai như vậy, lại dạo chơi đến chỗ này của mình, phải biết rằng, Đường Tăng lấy kinh cũng chưa từng tới chỗ xa xôi như vậy, hắn không ở dưới chân núi Chung Nam Sơn tu hành, chạy đến chỗ này của mình, chỉ là dạo chơi sao?
Lý Khánh An cũng không vạch trần hắn, bèn cười nói: “Tiên sinh cảm thấy phong mạo Tây Vực như thế nào?”
“Di quốc phong tình, chẳng qua thêm mấy phần bạo ngược, làm cho người ta khó có thể thành thơi nhìn kỹ.”
Lý Bí khẽ thở dài một tiếng, lại cười nói với Lý Khánh An: “Vừa rồi vào quân doanh, thấp các binh sĩ đều đang thu dọn hành trang, có phải là quay về Thạch quốc không?”
“Tiên sinh đã nghe được tin gì rồi sao?”
“Tiểu đạo ở Câu Chiến Đề (*Khujand) qua sông khi nghe nói quân Đại Thực đã chiếm lĩnh thành Đát La Tư, hậu phương quân Đường gặp nguy, cho nên tướng quân không thể không rút về, có phải là như vậy không?”
*Khụjand là tòa thành cổ nổi tiếng vùng Trung Á, là thành phố lớn thứ hai của Tajikistan. Có truyền thuyết cho rằng người sáng lập tòa thành cổ này là Alexandria, tòa thành này trong sách sử Hy Lạp có tên là ‘Alexandria Eschate’, có nghĩa là vùng xa xôi nhất của Alexandria.
Khi đế quốc Ba Tư nổi lên, tòa thành này trở thành một bộ phận lãnh thổ của Ba Tư, cũng là trọng trấn của con đường tơ lụa. Thế kỳ 8, Khụjand bị đế quốc Ả Rập chiếm giữ. đến thế kỹ 12 lại bị đế quốc Mông cổ chinh phục.
Năm 1886, nước Nga chiếm lấy Khujand. Từ năm 1924-1929, Khụjand thuộc về Uzbekistan. Ngày 27-10-1939, Khụjand đồi tên thành Leningbad (Leninobod) đề kỹ niệm Lê-nin. Năm 1991, sau khi Liên Xô giải thể, Tajikistan tuyên bố độc lập, thì Khụjand lại trở về tên cũ của mình.
Lời nói của Lý Bí có chút quá thẳng thừng, nói rõ hơn một chút là có phần khắc khe, vẻ mật của Lý Khánh An lúc ấy liền sa sầm xuống, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh có cao kiến gì sao?”
Trong miệng nói chi giáo, nhưng Lý Khánh An không có một chút ý gì là muốn thỉnh giáo cả, Lý Bí ở trong lịch sử rất tài giỏi đương nhiên là không giả, nhưng điều này bất buộc phải có sự hiểu biết và quen thuộc với tình hình đang xảy ra, thì mới có quyền lên tiếng, hắn mới tới Tây Vực, có thể ngay cả bóng dáng của quân Đại Thực cũng chưa gặp qua, thì có tư cách gì khoa tay múa chân đối với trận chiến Tây Vực.
Hắn chậm rãi uống trà, muốn nghe xem tên Lý Bí này có ‘cao kiến’ gì, nếu hắn thật sự đối với chiến cuộc Tây Vực mà ăn nói lung tung một phen, không cần phải nói, chỉ một chén trà, tiễn khách!
Lý Bí dường như không nhìn thấy sắc mặt của Lý Khánh An, hắn vung phất trần một cái, không chút hoang mang nói: “Bần đạo vừa mới từ Trung Nguyên đến, đối với thế cục Tây Vực nào có cách nhìn gì chứ, ta nói tướng quân phải lui binh, cũng là nghe được từ chỗ ông lái đò đã chở ta qua sông đó mới biết được, nhưng mà...”
Sự khiêm tốn của Lý Bí làm cho Lý Khánh An có một chút hảo cảm đối với hắn, liền gật gật đầu cười nói: “Nhưng mà cái gì, xin tiên sinh cứ nói tiếp.”
“Nhưng mà Đại Thực đánh lén thành Đát La Tư là mũi thương công khai, vẫn còn thấy được, nhưng điều Đại tướng quân càng phải phòng bị đó chính là mũi tên lén đâm sau lưng ở trong triều, mình thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng đấy!”
Ánh mất Lý Khánh An không khỏi híp lại, nói: “Ám tiễn gì, tiên sinh có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Ta muốn hỏi Đại tướng quân một chút, trên tay Đại tướng quân hiện tại có tổng cộng bao nhiêu binh lực?”
“Cái này...” Lý Khánh An suy nghĩ một lát bèn nói: “Ước chừng có khoảng trên dưới mười vạn binh lực!”
“Mười vạn quân đội, Đại tướng quân có nghĩ tới hay không, trong số các tiết độ sứ của đại Đường ta, thì có vị tiết độ sứ nào mà binh lực có thể vượt qua An Tây hay không? Nhưng mà binh lực còn chưa phải là vấn đề quan trọng nhất.”
“Tiên sinh xin cứ tiếp tục nói, Quan trọng nhất là cái gì?”
Lý Bí nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lý Khánh An, nói từng chữ từng câu một: “Quan trọng là Đại tướng quân đã không cần triều đình cấp dưởng rồi, với quân đội mười vạn người, mà lại có thể làm đến lương thực tự cấp, Đại tướng quân có nghĩ tới không, Thánh Thượng sẽ nghĩ như thế nào?”
“Thánh Thượng còn có thể nghĩ gì nữa, có thể giảm bớt gánh nặng của triều đình, cớ sao mà không làm?” Lý Khánh An khẽ cười nói.
Lý Bí là danh nhân trong lịch sử thì điều này không thể phủ định, nhưng lịch sử đã vì sự xen vào của hắn Lý Khánh An đã cải biến đi bao nhiêu rồi? Trong lịch sử Thái tứ Lý Hanh chưa từng bị phế qua.
Nhưng hiện tại đã bị phế đi, Lý Bí thì sao? Hắn hiện tại đã không phải là hàn lâm cung phụng ở đông cung nữa, theo như lời hắn nói, là vì lời gièm pha của Dương Quốc Trung mà bị bãi miễn, nhưng sự thật rốt cuộc như thế nào, hắn Lý Khánh An cũng không rõ nữa.
Nếu Lý Bí đã đầu quân sang Dương Quốc Trung, chỉ là tới chỗ của hắn để dọ tình hình thì sao? Hắn sẽ vì tên Lý Bí này là danh nhân trong lịch sử thì đối đãi một cách thành khấn sao?
Lý Bí bỗng nhiên ý thức được điều gì, hắn sau một lúc lâu vẫn không nói gì, cuối cùng cười khổ một tiếng nói: “Một đường mưa gió kiêm trình bôn ba ngàn dặm, từ mùa hè đi tới mùa thu, mà Đại tướng quân chỉ có thể cho ta một câu ‘Cớ sao mà không làm’ thôi sao?”
‘Thế tiên sinh thật sự là đến dạo chơi sao?”
Trong đại trướng yên lặng hẳn, sau một lúc lâu, Lý Bí thở dài một hơi, từ trên người lấy ra một phong thư, đặt ở trước mặt Lý Khánh An nói: “Đây là một phong thư tiến cử do tiền thái tử viết cho ta, đề cử ta đến nơi này của tướng quân mà dốc sức mình.”
Lý Khánh An nhận lấy lá thư, mở ra nhìn một hồi, quả thật là bút tích của Lý Hanh, viết vào hai tháng trước, ý tứ trong thư rất đơn giản.
Dương Quốc Trung bắt đầu tiến hành tẩy trừ các quan viên trung và hạ cấp ở đông cung, Lý Bí là một nhân tài hiếm có, hy vọng Lý Khánh An có thể trọng dụng hắn.
Lý Khánh An xem xong thư, liếc mắt nhìn Lý Bí một cái, bỗng nhiên ha hả cười nói: “Tiên sinh lấy ra sớm một chút không phải tốt hơn sao? Còn phải vòng vo một đường lớn như vậy, ta còn tưởng là tiên sinh tới dạo chơi thôi, và có chí muốn ở Hà Trung truyền bá đạo giáo của đại Đường ta nữa chứ!”
Hắn đưa tay nhặt hành lý của Lý Bí lên, quay đầu lại lệnh cho thân binh: “Mau đi chuẩn bị một cái lều trại cho tiên sinh, hầu hạ tiên sinh tắm rửa.”
Lý Bí ngẩn ra: “Quân Đường không phải là rút về Thạch quốc sao?”
Lý Khánh An vung tay lên cười nói: “Rút về Thạch quốc không giả, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đồng thời rút đi, mà là chia từng nhóm đi, tiên sinh cứ việc đi nghỉ ngơi, ngày mai cùng ta xuất phát.”
...
Do quân Đường đã thua ở Đát La Tư, quân Đường dưới cơn mưa bụi cuối mùa thu bắt đầu rút quân sang Thạch quốc, cùng lúc đó, A Bố - Mộc Tư Lâm ở Samarkand (Tát Mã Nhĩ Hẳn) cũng bắt đầu tăng binh tại Đát La Tư.
Nhóm viện quân đầu tiên là một vạn năm nghìn binh lính Khurasan (Hô La San) đi ven bờ phía tây của sông Syr Darya đến phía bấc, nhóm thứ hai khoáng bốn vạn binh sĩ Túc Đặc bắt đầu tập kết, cũng ở trong vòng mấy ngày này tiến quân sang Đát La Tư, Gần vạn con lạc đà chờ đầy quân dụng vật tư của quân Đại Thực, rầm rộ đi về phía thành Đát La Tư.
Cùng lúc quân Đại Thực tập kết ở Đát La Tư, quân Đường cũng bắt đầu tập kết ở Thác Chi thành, trừ một vạn quân Đường ở lại vùng Ngân thành núi Hissar vận chuyển bạc ra, toàn bộ quân Đường còn lại quay về Thác Chi thành.
Ngoài ra Lý Khánh An lại lệnh cho một vạn năm nghìn Thiên Uy quân tinh nhuệ đang canh giữ Bắc Đình tiến quân Toái Hiệp, cùng lúc đó, một vạn năm nghìn quân Đường đang canh giữ ở Toái Hiệp ở dưới sự thống lĩnh của Đoàn Tú Thạch cũng gấp rút đi đến Thạch quốc.
Đến lúc này, bao gồm cả hai vạn quân Thạch quốc, quân Đường ở Thác Chi thành tập kết đã đạt tới bảy vạn người, mặt khác Thạch quốc và Ninh Viễn quốc cũng bắt đầu toàn diện dốc sức, bọn họ cơ hồ lấy ra tất cả lương thực và vật tư trợ giúp quân Đường, một lượng lớn thợ và nhân lực được trưng dụng.
Lịch sử ở đoạn này có một sự giống nhau đến kinh người, trận chiến Đát La Tư trong lịch sử, quân Đường cũng là bày vạn người, khác nhau ở chỗ là quân Đường không có bôn ba bảy trăm dặm, từ Toái Hiệp xuất phát, mà là trực tiếp từ Thác Chi thành ở Thạch quốc tiến thẳng lên phía bắc.
Song phương đều đang không ngừng tiến hành điều binh, đây là một trận đại chiến bắt buộc phải giành được chiến thắng, sự thắng bại của nó liên quan trực tiếp đến lợi ích xác thực của vương triều Đường và vương triều A Bạch Tư ở khu vực Hà Trung, Đầu tháng mười, năm vạn đại quân của quân Đường đã đến thảo nguyên cách phía nam thành Đát La Tư ba mươi dặm. đồng thời ở nơi đó đóng hạ doanh trại.
...
Trong cung điện Damascus (Đa-mát) vang lên một loạt tiếng ca quái dị và thần bí: ‘Cung điện ngà voi dát vàng có vị quân vương oai hùng, lãnh thổ trị vì trải đến ngàn dặm, nô bộc hàng vạn hàng nghìn, những người con gái đẹp nhất từ các nơi đi đến, quỳ lạy dưới chân của Khalifah vĩ đại, cam tâm dâng hiến sự trinh tiết của các nàng
Trong tiếng ca quái dị và thần bí đó, công chúa Câu Lan bị mười mấy viên thị vệ dẫn vào, từ từ đi vào trong tòa cung điện tráng lệ này.
Trên ngai vương điêu khắc bằng ngà voi dát vàng, A Bạch Tư híp mắt quan sát con mắt Quang Minh trước mặt, viên hồng bảo thạch kỳ dị này dưới ánh đèn sáng sủa nhấp nháy ánh sáng như một đốm lửa, đốm lửa càng cháy càng mạnh, giống như trong bảo thạch có một thế giới màu đen.
Đây là con mắt Quang Minh một trong tử đại thánh vật của Bái hòa giáo Ba Tư, A Bạch Tư chỉ là nhìn mấy cái, lòng hiếu kỳ của hắn đã thỏa mãn, hứng thú đã từ từ nhạt đi, trái lại.
cô gái áo trắng xinh đẹp đứng dưới điện này lại làm cho hắn bắt đầu có hứng thú, nghe nói nàng là một trong mười hai thánh nữ của miếu thần Samarkand, nghe nói còn là công chúa của Toshkent.
“Ngươi tên là gì?” A Bạch Tư ôn hòa hỏi han.
Câu Lan sắc mặt lạnh như băng, một câu cũng không nói, Mansur (Mạn Tô Nhĩ) bên cạnh tức giận lườm nàng một cái, vội nói: “Khalifah bệ hạ. nàng gọi là Yi Lai - Câu Lan, là con gái chính vương Thạch quốc, năm nay hai mươi tuổi.”
“Câu Lan!”
A Bạch Tư đi xuống ngai vàng, quay quanh quan sát Câu Lan tì mi một vòng, gật đầu nói: “Tên rất đẹp, người cũng vô cùng tú lệ.”
Hắn đột nhiên cất cao giọng lên, nói: “Ta nếu đã là Khalifah đế quốc A Bạch Tư, theo nguyên tắc cân bằng địa vực, ta phải ở Ai Cập, Tây Bạt Nha, Ba Tư. Á Mỹ Ni Á (*Armenia), Tín Đức (*Sindh) cùng với Túc Đặc (*Sogia) từng nước cưới một con gái của quý tộc làm phi, bây giờ phi tử ở các nơi ta đều đã có rồi, duy chỉ thiếu mỗi một thiếu nữ quỷ tộc Sogia, theo ta, nàng chính là bảo thạch đẹp nhất của Sogia, nàng sẽ là phi tử Sogia này.
* Armenia: tên chính thức Cộng hoà Armenia, là một quốc gia nhiều đồi núi nằm kín trong lục địa ở phía nam Caucasus.
Nước này có biên giới với Thổ Nhĩ Kỳ ở phía tây, Gruzia ở phía bắc, Azerbaijan ở phía đông và Iran cùng phần lãnh thô tách biệt Ngkhchivan của Azerbaijan ở phía nam.
Là một nước cộng hoà trước kia thuộc Liên bang Xô viết, Armenia là một trong những quốc gia lâu đòi nhất thế giới và được cho là nơi Nogh cùng con cháu của mình đã dừng lại định cư lần đầu tiên.
Dù theo hiến pháp Armenia là một quốc gia phi tôn giáo, Thiên chúa giáo đóng một vai trò quan trọng cả trong lịch sừ và bàn sắc riêng của dân tộc Armenia.
*Sindh: là một trong bốn tỉnh của Pakistan và là nơi cư trú truyền thống của người Sindh. Người dân địa phương cũng thường gọi tinh là "Mehran" (Sông).
Người Sindh theo Hồi giáo là thành phần dân cư lớn nhất trong tinh, bên cạnh đó là những nhóm dân tộc, ngôn ngữ và văn hóa khác.
Các khu vực lân cận của tinh Sindh là Balochistan ở phía tây và bắc, Puiýab ở phía bắc, bang Gujarat và Rajasthan của Ẩn Độ ở phía đông nam và nam. và Biển À Rập ở phía nam, Ngôn ngữ chính của tính Sindh là Tiếng Sindh.
Sogdiang hoặc Sogdia là nền văn mình cổ xưa của người Iran và là một tinh của Đế chế Achaemenid Ba Tư, thứ mười tám trong danh sách trên văn bia Behistun của Darius Đại Đế.
Sogdiang là "liệt kê" là vùng đất thứ hai trong số những "vùng đất tốt và các quốc gia" mà Ghura Mazda tạo ra. Khu vực này được liệt kê đứng thứ hai sau Airyang Vaeja.
Vùng đất của người Arỵan. trong cuốn sách của Bái Hỏa giáo,Vendidad hoặc "Videvdat", cho thấy tầm quan trọng của khu vực này từ thời cổ đại. Soadiang, vào những thời điêm khác nhau, bao gồm vùng lãnh thô quanh Samarkand, Bukhara, Khujand và Kegh hiện nay của Uzbekistan. Cư dân của Sogdiang là người Soadia, một dân tộc miền đông Iran và là một trong những tô tiên của người Tajiks, Paghtun và Yasnobis hiện đại.
Các tiểu quốc của người Sogdiang, mặc dù không bao giờ thống nhất về chính trị, đã tập trung vào xung quanh thành phố chính Samarkand. Sogdiang nằm phía bắc của Bactria, phía đông của Khwarezm.
và phía đông nam của Kangju giữa sông Oxus (Amu Darya) và Jaxartes (Syr Darya), và những thung lũng màu mỡ của sông Zeravahan (sông Polytimetus), Vùng lãnh thổ của người Soadia tương ứng cho các tỉnh Samarkand và Bokhara ở Uzbekistan hiện nay cũng như tỉnh Suahd của Tajikistan ngày nay.
Tiếng ca yêu dị lại lần nữa vang lên: “Nữ nhân của Khalifah nghìn nghìn vạn, ai nấy đều xinh đẹp yêu diễm, ai có cơ hội lọt được vào mắt xanh của ngài? Nghe! Âm thanh tha thiết tình thâm của ngài đang vang lên. hạnh phúc sắp sửa giáng lâm trên người ngươi...”
“Ngươi nằm mơ!”
Tiếng nói của Câu Lan kiên quyết mà quyết đoán, đánh gảy tiếng ca yêu dị: “Ta cho dù chết, cũng tuyệt sẽ không gả cho ngươi.”
“To gan!”
Mansur (Mạn Tô Nhĩ) giận dữ mắng nàng nói: “Khalifah điện hạ cao quý biết dường nào, ngươi chỉ là một cô gái dị tộc nước nhỏ, cũng xứng gà cho Khalifah điện hạ sao? Đây không những là vinh dự của ngươi, còn là vinh dự của người Sogia các ngươi, ngươi hãy cảm ân đi!”
Abbas (A Bạch Tư) khoát tay. chặn lại sự la hét của Mansur. hắn nhìn Câu Lan cười nhạt một cái nói: ‘Ngươi đừng cho rằng ta thích ngươi, thiên hạ to lớn, vẫn chưa có người nữ nhân nào ta thích cả.
Đây là vì ta là chủ của Hà Trung, ta phải lấy một nữ tử Sogia, để duy trì sự cân bằng lãnh thổ của đế quốc, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi! Ta tin ngươi sẽ đón nhận vinh dự này, ngoài ra, ta trước giờ không lấy dị giáo đồ làm vợ, trước khi ta lấy ngươi, ngươi nhất định phải quy y đạo Islam.”
Câu Lan cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi là ảo tưởng hão huyền, ta là thánh nữ Quang Minh, ta làm sao mà phản bội thánh Ghura Mazda đi thờ phụng tôn giáo của các ngươi.”
“Cái này không để ngươi quyết định rồi.”
Abbas nhẹ nhàng khoát tay nói: “Mang nàng vào nội cung. trông giữ nàng cẩn thận!”
Mấy cung nữ đi lên phải dẫn Câu Lan đi xuống. Abbas lại gọi nàng lại, mỉm cười nói: “Từ bây giờ trở đi, mỗi ngày ta sẽ xử từ một trăm Áo giáo đồ Sogia, nàng mười ngày không nhận lời, ta sẽ xử tử một nghìn người, nàng một năm không nhận lời, thì ta xử từ ba vạn sáu nghìn người, cho đến khi nàng nhận lời mới thôi.”
‘Lửa giận của Khalifah làm cho mặt đất run chuyển, làm cho bầu trời khóc òa, nghe! Tiếng khóc bi thương đang khấn cầu ngươi, tỉnh ngộ đi! Nữ nhân vô tri kia, bóng đêm sắp giáng lâm rồi.”
Trong tiếng ca yêu dị ngắt quãng đó, Câu Lan chẳng quay đầu lại một mạch đi thẳng vào sâu cung điện.
...
Mây đen rũ xuống, gió bấc rít gào, trên dãy bình nguyên rộng lớn, trống trận đùng đùng nô vang, một vạn quân đoàn bộ binh Syria tay cầm khiêng to và trường mậu.
Đang từ từ ép sát trận địa quân Đường, khiêng đỡ dày đặc che kín thân mình của sĩ binh, lúc này, cung tên của quân Đường đã không phát huy tác dụng, ở phía sau bộ binh không xa, là hai vạn kỵ binh Syria, bọn họ loan đao Damascus, tay cầm trường mậu, cởi ngựa Ả Rập hùng tráng, theo sát sau quân đoàn bộ binh.
Đây là lần tiến công thứ nhất của quân đội Syria phát động nhắm vào quân Đường, ở ngoài xa ba dặm, A Bố Mộc Tư Lâm (Abu Muslim) thì soái lĩnh mấy vạn quân đội chỉnh đốn quân ngũ chờ đợi xuất phát, ở đối diện bọn họ, năm vạn quân Đường dàn trận chờ chực, bộ binh, kỵ binh, cung nỏ binh, mạch đao quân dàn trận theo thứ tự.
Lý Khánh An ánh mắt lạnh như băng dõi theo sự áp sát của quân đoàn bộ binh Syria, đã cách nhau ba trăm bước rồi. hắn khua chiến đao lệnh nói: “Kỵ binh vệ thứ nhất nghênh chiến!”
Giống như băng sơn vỡ ra, một vạn kỵ binh cánh tả dưới sự soái lĩnh của đại tướng Lệ Phi Nguyên Lễ, mạnh mẽ lao vào bộ binh Syria.
Tiếng vó ngựa như sấm, chiến đao tung bay, mũi mâu trong không trung lóe lên tia sáng lạnh, như gió bão mưa ào cản quét mà đến, bỗng chốc đã xông vào bộ binh doanh, kỵ binh quân Đường như mãnh thú dữ tợn, trong bộ binh doanh tà xung hữu đột, chiến đao bủa tới, máu phun như tên.
Nam Tề Vân trường thương vung lên, như hoa lê tung bay, trực tiếp giết ra một đường máu, ở bên cạnh hắn thây chất ngổn ngang.
Cùng lúc với việc kỵ binh quân Đường xông vào bộ binh doanh, kỵ binh vệ thứ hai, thứ ba của quân Đường và quân Syria hai quân đoàn đã đồng loạt phát động, đối phó kỵ binh, kỵ binh quân Đường đã sử dụng cung nỏ, nhất thời tên như mưa dày, rợp trời bắn về phía kỵ binh, bắn đến kỵ binh Đại Thực một phen ngã người đổ ngựa.
Nhưng chiến mã của quân Syria cực nhanh, mấy cái xung phong đã giết vào kỵ binh đội của quân Đường, kỵ binh của hai quân ở bình nguyên rộng lớn đã mở ra màn chém giết máu tanh.
Lúc này, A Bố Mộc Tư Lâm (Abu Muslim) thấy cung tên của quân Đường đã khó lòng phát huy uy lực, bèn cười lạnh một tiếng. thét lên lệnh nói: “Đội hình Phalanx Macedonia xuất chiến!”
Một tràng còi hụ thấp trầm vang lên trên vùng đồng bằng, quân đoàn Macedonia trong quân Đại Thực đã xuất chiến, đây là một toán trọng bộ binh Macedonia tiêu chuẩn, do tám nghìn một trăm chín mươi hai người tố chức nên.
Do sáu mươi bốn giáp binh tổ hợp thành một hàng, một trăm hai mươi tám người tổ hợp thành một liên, hai trăm năm mươi sáu người tổ hợp thành một doanh, một nghìn lè hai mươi bốn người tạo thành một đoàn.
Bốn nghin lè chín mươi sáu người hợp thành một sư, một sư bèn hình thành nên một Phalanx (phương trận), nhưng đội hình Phalanx Macedonia của quân Đại Thực toàn bộ là do hai sư trọng bộ binh tổ hợp mà thành, không có khinh thuẫn quân và kỵ binh, mà là do ba toán kỵ binh đơn lập bào vệ cánh hông và hậu phương.
Hai Phalanx giống như hai tấm thám khổng lồ, ở trên bình nguyên nhấp nhô tiến lên, mỗi một trọng bộ binh tay cầm thuẫn tròn, còn một tay khác thì cầm một cây mâu dài bốn trượng, đây là một toán bộ binh đội mạnh mà đại tướng Tề Nhã Đức đã luyện tập được từ hơn nửa năm ròng rã ở Khurasan.
vốn dĩ là chuẩn bị dùng đế đối phó kỵ binh Ai Cập của vương triều Uy Mã Á (Umayyad), nhưng lại không ngờ đối thú cuối cùng lại là quân Đường.
Phương trận Macedonia với đội hình dày đặc kiên cố chạy bộ đầy về phía trước, cũng giống như một mũi dùi công thành mạnh mê xông kích trận địa của quân Đường.
“Mạch đao quân tiến lên!”
Chủ soái Lý Khánh An một tiếng ra lệnh, quân Đường trống trận như sấm, vang vọng rung trời, năm nghìn mạch đao quân xuất chiến, đây là trọng bộ binh của quân Đường An Tây và Bắc Đình, mạch đao đại tướng Lý Từ Nghiệp trường đao quệt lên.
lớn tiếng quát: “Các huynh đệ, để người Đại Thực thường thức một chút lợi hại trọng giáp bộ binh của quân Đường!”
Năm nghìn mạch đao binh quân Đường dàn trận như tường. từng bước từng bước, bước đi vững như thái sơn, sát khí bàng bạc, đón đầu phương trận Macedonia xông tới mà giết, hai toán trọng bộ binh trong thoáng chốc đã chạm vào nhau, giống như hai đợt sóng trào va đập nhau trong gió táp mưa bão, mạch đao bủa thành một đường máu.
Trường mậu đụng toan tường sắt, tường sắt kiên cố vô song của mạch đao quân từng lớp đẩy vào, mạch đao vung lên, lưỡi đao sắc bén chặt vỡ phòng ngự của phương trận Macedonia, đầu người bay tử tung, tử chi ngổn ngang khắp đất.
Trường mậu dưới ánh đao bóng loáng đều đồng loạt bị chặt đứt. nhưng sức xông phá mạnh mẽ của phương trận cũng không ngừng lật nhào mạch đao sĩ binh, toán binh sĩ này ngã xuống, toán binh sĩ khác lập tức bố sung tiến lên.
Hai toán trọng giáp bộ binh bọc kẹp chung với nhau, giết đến khó phân thắng bại, kỵ binh quân Đường cũng đã phát hiện nhược điểm của phương trận Macedonia, từ hai bên hông của bọn họ tiến công, nhưng kỵ binh Đại Thực lại bảo vệ chặt hai cánh, liên tiếp mấy lần xông kích, quân Đường vẫn không thể xông phát kỵ binh phòng ngự dày đặc.
Từ trên không nhìn xuống, trên chiến tuyến dài ngoằn, quân Đường và quân Đại Thực hỗn chiến một chỗ, sự chém giết máu tanh của kỵ binh, kỵ binh quân Đường trong thế trận bộ binh tự do tung hoành xông kích, sự ác chiến của trọng bộ binh, do dù số người của quân Đại Thực vượt qua quân Đường, nhưng quân Đường dựa vào trang bị hoàn thiện, cùng với quân Đại Thực giết đến khó phân thắng bại, hơn nữa có chút chiếm thế thượng phong.
Đúng lúc này, trong không trung bông tuyết chợt rơi lã tả, trận tuyết đầu tiên của năm Thiên Bảo thứ mười đã lặng lẽ kéo đến, tuyết càng rơi càng dày đặc, giống như vô số lông ngỗng tung bay trên bầu trời, dần dần, đem hai toán quân đội nhuộm thành màu trắng.