Thiên Hạ

Chương 315

Thiên Hạ
Chương 315 : Sự kiện đột xuất
gacsach.com

Bao nhiêu việc trọng đại thường là do sự cố dẫn đến. Chiến dịch Thổ Phồn vốn định là đầu tháng bảy khai chiến, nhưng vào ngày mười tháng sáu. một trận hỏa hoạn đã làm loạn tất cả mọi sắp xếp của vương triều Đại Đường. Đêm ngày mồng mười tháng sáu, kho dự trữ binh khí Vệ úy Tự gần Thuận Nghĩa môn tại hoàng thành Trường An xảy ra hỏa hoạn đột xuất, thế lửa ngất trời, khói đặc cuồn cuộn.

Hàng vạn binh sĩ đóng quân tại hoàng thành khẩn cấp đến cứu, nhưng do thiếu nguồn nước, cuối cùng cũng không thể dập tắt lửa. Lửa lớn liên miên còn nuốt chửng hết mấy đội ngũ đến diệt hỏa. cuối cùng lây lan đến kho, bốn mươi bảy vạn binh khí tích lũy mấy mươi năm nay cuối cùng bị hủy sạch.

Một đêm lửa lớn. toàn Trường An ai ai đều biết, nhất là trong hoàng thành nội. bọn triều thần lại càng thổn thức bất an. Trời vừa sáng đã có vô số triều thành chạy đến hoàng thành đả thính tin tức. Tất cả cửa lớn của hoàng thành đều đóng kín. không một ai có thể đi vào để thị sát tình hình, chỉ có được vài tin từ miệng bọn lính gác. trận hỏa hoạn không chỉ tiêu hủy toàn bộ kho vũ khí. ngay cả Đại Lý Tự bên cạnh cũng bị liên lụy, phần lớn kiến trúc bị hủy, thậm chí vô số người bị thương vong, vì hỏa thế quá lớn đã không cách gì thống kê, đã biết có hai trăm mấy người bị thiêu chết.

Tính nghiêm trọng của vấn đề không chỉ là trận hóa hoạn này thảm khốc thế nào, mà là bốn mươi bảy vạn binh khí. đó là toàn bộ võ trang trụ bì của Đại Đường. Trong trận lửa này bị thiêu hủy, không biết phải bao nhiêu năm mới có thể khôi phục, hơn nữa một phần trong đó còn đương chuẩn bị chuyển đến Lũng Hữu bị chiến, không ngờ chưa kịp chuyển đi thì gặp hỏa hoạn, như thế sẽ ảnh hưởng nghiêm trong đến chiến dịch Thổ Phồn.

Lý Long Cơ giữa đêm bị gọi dậy, địa thế Đại Minh cung tương đối cao. Người có thể nhìn thấy rõ ràng hiện trường hỏa hoạn, đó người đã hạ lệnh cứu hỏa. nhưng quân đội đã không còn cứu vãn được gì. Điều này khiến người nổi cơn lôi đình, không đợi đến mai, liền đã hạ chỉ miễn chức Vệ úy tự khanh,thiếu khanh, đến chức thự chính bát phẩm cũng không thoát. Mấy mươi quan viên đều bị cách chức điều tra. Người còn hạ lệnh Ngự Sử đài, Hình bộ, Đại Lý tự tam tư hội thẩm, nghiêm tra nguyên nhân vụ hỏa hoạn. Còn vấn đề ảnh hưởng đến chiến dịch Thổ Phồn, Lý Long Cơ đã cho ý chỉ khẩn cấp đến Lũng Hữu hỏi ý kiến của Ca Thư Hàn.

Thánh chỉ đã dùng phương pháp ngựa nhanh tiếp sức gửi đến, sau ba ngày đã đến Thiện Châu, kỳ thực vào tối ngày hôm sau khi xảy ra đại hóa. Ca Thư Hàn đã biết được tin từ bồ câu phía Trường An gửi đến.

Bốn mươi tám vạn binh khí bị hủy, điều này quả thực khiến Ca Thư Hàn than thở một thời gian. Việc này đương nhiên ảnh hưởng đến chiến dịch Thổ Phồn của hắn. đánh trận là phải tiêu hao binh khí. mà kho binh khí của hắn đã không còn bao nhiêu hàng tồn. chỉ mong đợi binh khí từ Trường An vận chuyển đến. Giờ Trường An không còn binh khí để vận chuyển, vậy cũng có nghĩa là vật tư quân sự không đủ. dự trù của hắn đã xuất hiện lỗ hổng.

Đánh trận có thể đánh, dẫu sao trong tay mỗi binh sĩ đều có binh khí, nhưng khả năng tất thắng lại không có. Dù thế đi chăng nữa, với Ca Thư Hàn.trận chiến dịch này cũng không đánh không được, nếu thắng thì Ca Thư Hàn hắn sẽ trở thành danh tướng đã triệt để diệt trừ hậu họa Thổ Phồn, lưu danh thiên cổ,và phong hiệu Tây Bình Quận vương cũng là vật trong túi của hắn.

Hắn đã nhịn đủ rồi. An Lộc Sơn.Cao Tiên Chi,Lý Khánh An đều được phong làm quận vương, chỉ duy Ca Thư Hàn hắn không được. Hắn không phục, nhất định phải đánh thắng trận này. Khi ý chỉ hỏi han tình hình của Lý Long Cơ vừa đến. hắn đã lập tức hồi thư cho Lý Long Cơ.

“Đánh! Chiến dịch Thổ Phồn vẫn đánh không hoãn, hơn nữa phải xuất binh sớm hơn nửa tháng, hai mươi tháng sáu xuất binh!”

Bộ máy chiến tranh đang từ từ chuyển bánh, mười vạn quân của hai đại tiết độ sứ Lũng Hữu và Hà Tây đang đi về phía tây Hà Hoàng Cốc tập kết. Đi qua Thạch Bảo thành, vượt qua cốc địa Đại Phi Xuyen. từng đội kỵ binh, từng chiếc xe ngựa chất đầy vật tư. xe bò, lương thảo, lều trại, quân phụ. hia da, thịt bỏ dễ đã làm sẵn. và đủ các loại binh khí và rượu mạnh chống hàn. đủ các loại thuốc men đều đang không ngừng vận chuyển. Trong con đường Đường Phổ không còn thương lữ. có chăng chỉ là từng đoàn quân đội hùng dũng.

Chiều hôm đó, chủ soái Ca Thư Hàn dùng sự yểm trợ của ba ngàn quân thiết kỳ của quân Lũng Hữu đến Bạch Thạch thành Đại Phi Xuyên. Bạch Thạch thành do Ca Thư Hàn hạ lệnh xây vào năm ngoái, gần một năm nay mới hoàn thành, dùng để tích trữ vật tư quân dụng, vì được xây bằng đá nên có mà trắng mà được tên Bạch Thạch thành.

Bạch Thạch thành là một trong các đại bổn doanh hậu cần lớn nhất của Ca Thư Hàn. nơi đây tích trữ năm mươi vạn thạch lương thực và phần lớn vật tư quân dụng, Ca Thư Hàn đã phái năm ngoài quân canh giữ tại đây.

Xa xa, Ca Thư Hàn đã nhìn thấy Bạch Thạch thành sừng sững, hắn cười cười nói với Cao Thích bên cạnh: “Tiên sinh nghĩ sau trận chiến Thổ Phồn này, Bình Tây quận vương có thể vào tay ta không?”

Cao Thích cũng cười nòi: “Nếu chỉ nói về kinh nghiệm. đại soái chỉ thua mỗi An Lộc Sơn. và thậm chí hơn cả Cao Tiên Chi. Nhưng luận chiến công,tên tướng thua trận nhiều lần như An Lộc Sơn làm sao so với đại soái, hắn ngoài nịnh bợ hơn đại soái, ngoài ra chẳng được tích sự gì. nên thuộc hạ hoàn toàn không lo vương tước của đại soái, chỉ là sớm hay muộn, có điều..."

“Có điều thế nào?” Ca Thư Hàn liếc nhìn hắn.

Cao Thích thở khẽ: “Có điều thuộc hạ lại cảm thấy Hà Đông Tiết độ sứ thuộc về ai chắc cũng khiến đại soái cảnh giác cao độ.”

“Ý ngươi là việc để một thân vương nhậm chức ư?”

Ca Thư Hàn bất cần nói: “Những tên thân vương quen sống trong lụa là kia có thể ngồi từ xa điều khiển, rồi được cái tên sáng lóa này, nhưng nếu nói đến điều binh đánh trận thực tế,bọn họ e rằng chỉ có đứng sang một bên mà nhìn.”

“Đại soái, thân binh tuy dẫn binh không ổn. nhưng lại đều là cao thủ đoạt quyền tranh lợi. Thuộc hạ nghe nói Thánh thượng lại vừa nhậm mệnh cho thập lục vương Lý Lân thực lãnh Dương Châu đại đô đốc, tiết chế Giang Hoài phủ binh, thuộc hạ lo là đấy sẽ trở thành xu hướng.”

Ca Thư Hàn trầm mặc một lúc, Vĩnh vương Lý Lân thực lãnh Dương Châu đại đô đốc tối qua hắn đã nghe nói đến, Giang Hoài có thể nói chính là vùng binh phủ duy nhất của Đại Đường, và còn có vài vạn người. Hiện giao cho Lý Lân khống chế, vậy có thể nói việc Vinh vương xuất nhậm Hà Đông Tiết độ sứ chẳng phải do Lý Long Cơ nhất thời ấm đầu quyết định mà ra, mà là trù bị đã lâu. là một trong số các bước kế hoạch mà người đã tính toán sẵn. Lý Mạo làm Kinh Châu đại đô đốc kỳ thực cũng là một móc xích trong đó, nắm giữ Kinh Thương! Vậy bước tiếp theo sẽ là đâu? Là Ba Thục hay là An Tây, hay nơi ấy giờ cũng đã có thân vương trấn thủ.

Lúc này, Cao Thích lại nói: “Đại soái, thuộc hạ còn nghe nói một tin, nói là Thánh thượng muốn phái Lương vương đến trấn thủ Lũng Hữu.”

Ca Thư Hàn giật mình, vội hỏi: “Là Lương vương nào?”

Trường An có hai Lương vương, một là con trai Vũ Hiền Nghi Lý Tuyền nguyên được phong là Lương vương, năm Thiên Bảo thứ chín đôi phong thành Tây Lương vương, còn người thứ hai chính là cựu thái tử Lý Hanh, sau khi bị phế truất đổi phong là Lương vương. Trong lòng Ca Thư Hàn bỗng chốc hồi hộp. Năm xưa Lý Long Cơ định ra năm nơi cần thân vương trấn thủ, trong đấy không có Lũng Hữu giúp hắn thở phào, không ngờ giờ lại nghe được tin này, quả thật khiến Ca Thư Hàn giật mình, không lẽ Lý Long Cơ cũng có ý thu hồi quân quyền của mình ư?

Tin này phảng phất như một hạt giống gieo sâu vào tận đáy lòng Ca Thư Hàn,trong lòng hắn bắt đầu có phần lo lắng.

Vào trưa. Ca Thư Hàn đã đến Bạch Thạch thành. Thôi Nham binh mã sứ trú phòng nơi này đã phóng ra. khom mình thi lễ với Ca Thư Hàn nói: “Tham kiến đại soái!”

“Thôi tướng quân, lương thực đã đến được bao nhiêu?”

“Bẩm đại soái, đã đến ba mươi vạn thạch, lều trại được năm ngàn. cổ khô và các vật tư khác đều đã đến gần một nửa.”

“Được! Hãy đưa ta lên thành quan sát.”

Dưới sự hướng dẫn của Thôi Nham.Ca Thư Hàn đi vào Bạch Thạch thành, sau khi lên tường thành, từ cao nhìn xuống, trong thành đã chất đầy đủ các loại vật tư. những bao tài lương thực đã đóng gói chồng chất lên nhau, vô số dân phu được thuê từ khắp nơi Lũng Hữu đương bận rộn vận chuyển vật tư. trong rất ư tấp nập nhộn nhịp.

Khâu chuẩn bị vật tư phần nào khiến Ca Thư Hàn vừa lòng. Lúc này.hắn nhìn ra xa xa. phía đấy là những dãy núi trùng điệp không thấy tận cùng, không biết Lý Khánh An giờ đã chuẩn bị đến đâu?

Lá thư mà đích thân Ca Thư Hàn viết cho Lý Khánh An là vào ngày mười bảy tháng sáu, dùng cái giá là làm sáu con ngựa tốt phải mệt chết dọc đường để hỏa tốc đưa đến Quy Tư, còn Lý Khánh An cũng vừa may ở Quy Tư. Lý Khánh An đã an bài việc ở Toái Hiệp xong, đương đi cùng đội vận chuyển lương thảo đến Quy Tư.

Lý Khánh An phụ trách tây tuyến của chiến dịch Thổ Phồn lần này. Theo kế hoạch hắn đính, không chỉ phòng ngừa Thổ Phồn đông viện, mà còn phải triệt đệ tiêu diệt quân Thổ Phồn tây tuyến, giải trừ hậu hoạn của Đại Đường về sau. Vì thế hắn đã bắt tay chuẩn bị từ vài tháng trước đây.

Chiến dịch tây tuyến lần này được tấn công tử hai hướng, tổng cộng xuất binh năm vạn. đi từ Vu Điền nam hạ. vòng qua phía nam Tát Bì Trạch, chặn đường lui của quân Thổ Phồn, đường này do phó đô hộ Phong Thường Thanh làm chủ tướng; còn đường con lại sẽ tấn công trực diện, từ phía nam Sa Châu tấn công quân Thổ Tát Bì Trạch.triệt để nhổ đi cục u độc của Thổ Phồn tại An Tây, chính diện tấn công sẽ do Lý Khánh An làm chủ soái.

Chiến dịch lần này, Lý Khánh An vốn dùng phương pháp lão binh dẫn tỉnh binh, để mong rèn luyện thêm cho tân binh, nhưng Phong Thường Thanh lại cho rằng địa thế chiến trường quá cao, e rằng tân binh chưa thể thích nghi, kiến nghị dùng binh cũ là chỉnh. Lý Khánh An cũng đã tiếp thu kiến nghị, từ Sơ Lặc. Toái Hiệp điều bốn vạn tinh binh phối hợp một vạn quân đội đóng tại Quy Tư. tổng cộng năm vạn đại quân.

Một tháng trước, Phong Thường Thanh đã dẫn hai vạn quan nam hạ Vu Điền. Hôm nay Lý Khánh An sẽ cùng Khánh Vương đến Sa Châu, mà ngay lúc này Ca Thư Hàn lại đưa thư đến. Đối với nguyên nhân phát binh Thổ Phồn sơm hơn nữa tháng, Lý Khánh An cũng vừa mới được biết. Hán Đường hội Trường An cũng đã rất kịp thời gửi tình báo cho hắn. Vũ khí thự đại hỏa, thiêu hủy bốn mươi bảy vạn binh khí, nên nói là việc này ngoài khiến triều đình thỉu não ra. chứ với bất kỳ đại thần biên quan có dã tâm đều đáng mừng thầm. Nó cũng có nghĩa là khả năng bình ổn phản loạn của triều đình sẽ giảm thiểu đi nhiều. Tin này đương nhiên cũng là điều Lý Khánh An muốn nghe. hơn nữa hắn còn biết việc này do ai làm. Ngoài An Lộc Sơn ra, không còn ai khác, nhưng so với việc binh khí bị thiêu hủy, hắn lại hứng thú với việc biến đổi nhân sự của các thân vương.

Ba vạn đại quân từ quy tư xuất phát về hướng Sa Châu, ba vạn đại quân này do một vạn hai ngàn kỵ binh, năm ngàn nỏ binh, ba ngàn xa nỏ binh cùng một vạn bộ binh tổ thành. Ngoài ra còn có một ngàn hơn quân xích hầu khinh kỵ. Lý Long Cơ đã đồng ý.đến lúc ấy, bọn ngàn Đậu Lư quân trú tại Sa Châu cũng sẽ do hắn thống lĩnh.

Từ Quy Tư đến Sa Châu có hai con đường có thể đi, một là đi Y Châu qua tình hình hạp, quay về Ngọc Môn quan nam hạ. Thứ hai là đi trực tiếp xuyên qua sa mạc Bồ Xương Hải. cũng chính là Lop Nor ngày nay, đi dọc Xích Hà. thẳng đến Sa Châu, và Lý Khánh An đã chọn đường này.

Ba vạn đại quân cùng xe chở vật tư đang hiên ngang rời khỏi Quy Tư hướng về Sa Châu xuất phát.

Lý Khánh An không cưỡi ngực mà ngồi trong chiếc xe ngựa rộng rãi của mình. Dọc đường khẩn trương, phải vừa đi vừa xử lý công vụ. Lần này Nghiêm Trang cũng đi chung hắn. trong khoang xe lắc lư lào đảo, Nghiêm Trang từ cửa xe nhìn ra xe Khánh vương xa ngoài trăm bước kia. hắn cảm thán nói với Lý Khánh An: “E rằng đã bị đại tướng quân đoán trúng, sau khi chiến dịch Thổ Phồn lần này kết thúc, Thánh thượng sẽ gia tăng quyền lực của Khánh vương.”

“Đấy là tác phong thường của người thôi, sẽ bố trí vào chỗ trước, sao đó từ từ gia tăng quyền lực, nếu không thì người để những thân vương này đến làm gì?”

Lý Khánh An cũng được tin Hà Đông Tiết độ sứ đang nhậm mệnh. Hắn có tiến cử Trình Thiên Lý với Lý Dự. nhưng không được chấp nhận, mà là Vinh vương Lý Uyển được chức, e rằng đây mới là mục đích thật sự mà Lý Long Cơ để Lý Uyến nhậm chức Hà Đông Độ quan sát sứ. Và cũng như thế, Vĩnh vương Lý Lân cũng được chức đại đô đốc Dương Châu, thống soái binh cận phủ. có điều binh phủ chủ yếu vẫn do Binh bộ khống chế. Nếu Dương Châu đại đô đốc đổi là Hoài Nam Tiết độ sứ.vậy ý đồ của Lý Long Cơ càng rõ ràng hơn. dùng thân vương để khống chế quân biên thùy. Đây có thể xem là một cải cách chế độ trọng đại. Đây chắc hẳn là do tập đoàn thống trị của Đại Đường cuối cùng cũng ý thức được nguy cơ của việc quân lực quá tập trung tại vùng biên cương. nghe nói đây còn là kiến nghĩ của Dương Quốc Trung.

Nhưng Lý Khánh An biết, dù Dương Quốc Trung có suy nghĩ này, xuất phát của hắn cũng chẳng phải vì muốn giải quyết vấn đề tập trang binh lực quá. và quan nội trống vắng. Mục đích của hắn chẳng qua là vì muốn đè nén hoàng thái tôn Lý Dự. Tình hình này cũng giống như cục diện thời Minh sơ về sau. hoàng trưởng tôn ở trong làm hoàng đế,còn các thân vương ở ngoài dẫn quân. Quyền lực của Lý Dự thậm chỉ còn không bằng Chu Duẫn Văn. Chu Duẫn Văn chí ít còn có quân đội gần cả triệu người trong tay, còn Lý Dự có gì? Lý Long Cơ lại có thể hôn dung đến thế ư? Thật khiến người ta nghi hoặc!

“Đại tướng quân, thuộc hạ nghe nói Tây Lương vương Lý Tuyền sẽ đến trấn thủ Lũng Hữu. đây có phải là Thánh thượng đương muốn đoạt quyền của Ca Thư Hàn không?”

“Rất có thể là vậy, sau khi chiến dịch Thổ Phồn kết thúc, nhưng chắc sẽ không làm liền, mà từng bước tiến hành, đi quá nhanh, Ca Thư Hàn đâu để yên!”

“Vậy đại tướng quân định sẽ đối với với người trước mặt đó thế nào?” Mắt Nghiêm Trang liếc sang đội xe của Khánh vương.

Lý Khánh An đã nắm chắc phần thắng với nguy cơ này, hắn cười nhạt nói: “vấn đề này ta đã suy nghĩ. chỉ có thể dùng một chữ để giải quyết - kéo! ”

Nghiêm Trang ngỡ ngàng, hắn bỗng nhiên hiểu ra. tán thưởng: “Đại tướng quân quả thật sách lược quá cao, An Tây xa xăm, một đi một lại mất gần nửa năm. không giống Lũng Hữu và Hà Bắc, cách Trường An không xa, cứ để An Lộc Sơn và Ca Thư Hàn hứng đòn trước, kéo đến cuối cùng thì cũng đâu vào đấy!”

Lý Khánh An lắc lắc đầu. “Đâu vào nấy là điều không thể, cùng lắm là có thể tạm thời trì hoãn bạo loạn xảy ra, hoặc không chừng người sẽ hạ thủ với An Tây trước.”

Nói đến đây, Lý Khánh An lại thở dài: “May mà ông trời đã chiếu cố ta, cho một thân vương ngu xuẩn đến đây, như thế. ta cũng có thể từ tốn mà bố cục. để tên ngốc này làm bia đỡ đạn cho ta trước.”

“Có điều đại tướng quân cũng không được quá sơ ý, Khánh vương ngốc nghếch chắc Thánh thượng đã biết, nên chúng ta phải để phong người dùng kế giương đông kích tây, bề mặt thì giao quyền cho Khánh vương, thực chất lại ngấm ngầm phá An Tây quân từ bên trong.”

“Ý ngươi là, người sẽ dùng người trong nội bộ An Tây quân để đối phó ta?”

“Đại tướng quân, việc như thế này nhất định không thể có một sơ hở nhỏ, một con muỗi cũng không thể để lọt. Tướng quân quên rằng người nếu đã có thể dùng Ca Thư Hàn để thay Vương Trung Tự. thì cũng có thể dùng người khác để thay thế tướng quân. chỉ cần có khả năng này xảy ra. chúng ta đều phải đề phòng, đại tướng quân giờ đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống. đành phóng lao theo lao, dù cuối cùng cũng có khả năng mất mạng dưới nanh cọp, nếu đã như thế đại tướng quân tuyệt không thể sơ ý!”

Lý Khánh An ngầm tán thưởng. Nghiêm Trang này quả là cao thủ âm mưu. không những có thể thiết kế người khác, mà còn có thể phòng ngự. Lời của hắn không thể không nghe, Khánh An trầm ngâm một lúc bèn hỏi: “Ngươi nghĩ ai là người có khả năng nhất?”

“Ta cũng đã từng suy nghĩ, người này vừa phải có uy danh trong quân An Tây, lại thực chắt nắm quân quyền, hơn nữa lại còn là người không thể là người đại tướng quân đề bạt. một trong hai người có khả năng lớn nhất là Lý Tự Nghiệp. nhưng hắn giờ đang luyện binh tại Thạch Quốc, trong tay không quân quyền, khả năng không cao lắm. Ta đoán chắc là người còn lại, với hắn. tướng quân không thể không phòng.”

“Người mà ngươi nói là...”

Lý Khánh An có phần hiểu ý của Nghiêm Trang. hắn chỉ chỉ về hướng nam. Nghiêm Trang gật gật đầu nói: “Ý thuộc hạ đương là người này.”

Dừng lại một lúc, hắn lại cười nói: “Có điều, nói qua thì cũng nói lại. thương đâm thẳng dễ tránh, tiễn bắn lén khó phòng. Nếu có đao đâm thẳng này.thì đại tướng quân tuyệt không thể dễ dàng hủy cây thương này đi! ”

Lúc này, một con người phóng nhanh đến. tên đấy là một binh sĩ đương chấp tay chào: “Đại tướng quân. Khánh vương điện hạ có mời!”

“Ta biết đi, ta sẽ đi liền.”

Nghiêm Trang cũng cười nói: “Vậy thuộc hạ trở về xe ngựa đây, ta hơi mệt. muốn ngủ một giấc.”

Lý Khánh An xuống xe, nhảy lên một con ngựa khác đuổi theo xe ngựa của Khánh vương. Từ xa xa đã nhìn thấy bộ mặt béo tròn của Khánh vương lộ ra ngoài cửa sổ xe vẫy tay với hắn. Nụ cười của hắn đắc ý như một cậu thiếu niên vừa làm việc xấu.

Khánh vương nghe Diêm Khải kiến nghị di cư đi Đôn Hoàng, trong lòng hắn chỉ nghĩ cách Trường An càng xa càng tốt. nhưng Diêm Khải lại khuyên hắn nên rời xa Biên Lệnh Thành, không chừng tên hoạn quan này sẽ tiết độ việc xấu hắn làm ở An Tây với người bên Trường An. hơn nữa ở Đôn Hoàng, tương lai hắn có thể từ từ di dời về Lương Châu. Lũng Hữu. Từng bước một. từ Quy Tư đi về hướng tây.

Và quan trọng hơn. Khánh vương không ý thức được dụng ý thật sự của phụ hoàng phái hắn đến An Tây là giám sát Lý Khánh An. Trong mắt hắn. An Tây có giám quân là đủ. hắn chẳng qua là bị đày đến đây. Đày hắn đi chẳng qua là một thủ đoạn để phụ hoàng bảo vệ hoàng trưởng tôn. điều hết các hoàng thúc đi để sau này Lý Dự dễ dàng lên ngôi.

Vì hắn hận thấu cái đất An Tây, nên khi Diêm Khải kiến nghị hắn đi Đôn Hoàng, hắn đã không chút do dự nhận lời. Giờ cuối cùng cũng phải rời Quy Tư. trong lòng Lý Tông mừng như mùa xuân hoa nở, chỉ hận không thể mọc cánh mà bay đi đi Đôn Hoàng.

“Điện hạ. người tìm ta à?” Lý Khánh An phi mã lên trước chấp tay chào.

Có thể do không thân thiết gì Dương Quốc Trung.lòng thù hận của Lý Tông với Lý Khánh An cũng bớt đi nhiều, hơn nữa sau khi đến An Tây, Lý Khánh An chiếu cố hắn nhiều chỗ, nên hắn thấy cũng tạm ổn. Và những thị thiếp của hắn. mỗi người đều nhận được lễ vật quý giá của phu nhân Lý Khánh An. Vì thế ai ai đều nói điều hay của Lý Khánh An với hắn. ngày này qua ngày khác, thái độ trong lòng với Lý Khánh An cũng không khỏi thay đổi dần.

Hắn thấy Lý Khánh An thái độ cung kính, trong lòng vừa lòng liền chỉ chỉ xe ngựa cười nói: “Mấy thị thiếp của ta muốn biết, chỗ ở của bọn ta tại Đôn Hoàng đã được an bài chưa?”

“Điện hạ yên tâm. Đôn Hoàng vốn có vài cung điện không tồi, ta đã phái người đến tu sửa lại. hơn nữa đều là cung điện của người Hán.đãm bảo điện hạ vừa ý, ngoài ra. ta còn bảo đảm an toàn của điện hạ.”

Đây chính là mục đích của Lý Tông.hắn vừa tán ngẫu với bọn thị vệ bên cạnh, nghe nói hành lang Hà Tây có được nhiều mã tặc Khương Hồ. Tháng trước có vài trăm hộ di dân bị mã tặc tập kích giết hơn trăm người, cướp đi hai mươi mấy người nữ tử trẻ, hơn nữa Sa Châu cũng có mã tặc. Bọn chúng đều xuất hiện như gió. Lý Tông nghe mà phát hoảng. nếu Lý Khánh An đã nhắc đến việc này, thì hắn cũng vội nói: “Ta nghe nói hành lang Hà Tây có mã tặc. rất ư hung hãn. đại tướng quân chuẩn bị sẽ bảo vệ ta thế nào?”

Lý Khánh An nhìn nhìn hai bên khẽ giọng nói: “Gọi là mã tặc, kỳ thực họ đều là quân đội Hà Tây, theo như ta biết, mã tặc Sa Châu có quan hệ với Đậu Lư quân, những điều này đều là bí mật được công khai, ta hận đã lâu nhưng ta là An Tây Tiết độ sứ. không được nhúng tay vào việc Hà Tây, và ta sẽ thừa cơ hội bảo vệ điện hạ lần này, xuất binh năm ngàn bảo vệ điện hạ an toàn, đồng thời thừa cơ tiêu diệt tặc phỉ.”

“Vậy được, được thế ta cũng yên tâm!”

Có thể thấy câu nói này chưa đủ biểu đạt lòng mình. Lý Tông cười nói: “Đại tướng quân yên tâm. ta sẽ thượng thư Thánh thượng, nói lời đẹp giúp đại tướng quân.”

“Ý tốt của điện hạ. Lý Khánh An xin đa tạ tại đây! ”

Lý Khánh An xuống ngựa thi lễ cảm tạ với hắn. thái độ cung kính khác thường. khiến vài thị thiếp trong xe ngựa của Lý Tông không khỏi phì cười.

Tát Bì Trạch là một hồ cao nguyên rộng lơn nằm phía nam Sa Châu, phía nam núi A Nhĩ Kim. Tuy nó nằm trong vùng quản hạch của Sa Châu, nhưng trên thực tế nó cách Đôn Hoàng những một ngàn dặm. bị mạch núi A Nhĩ Kim tuyết trắng bao phủ cách trở. A Nhĩ Kim Sơn hùng vĩ. cũng ngăn trở con đường bắc tiến của Thổ Phồn, và cũng vì nguyên do này, Tát Bì Trạch tuy có hai vạn quân Thổ Phồn đóng căn cứ. nhưng bọn họ cũng khó mà tiến công Đôn Hoàng.

Ngược lại, Tát Bì Trạch cách An Tây rất gần, có thể dọc theo sông Tả Mạt đến Bá Tiên trấn, trong lịch sứ quân Thổ Phồn đã từ con đường này xâm nhập vào An Tây. Trận chiến xảy ra vào năm Thiên Bảo thứ mười hai Bá Tiên trấn chính là bối cảnh này.

Đương nhiên, Lý Khánh An không đi qua Bá Tiên trấn nam hạ vì hắn muốn mượn độ Sa Châu, từ đó khống chế Đôn Hoàng trọng trấn bắc bộ hành lang Hà Tây, nhưng quân Thổ Phồn đi đánh Tát Bì Trạch thật sự còn phải từ Bá Tiên trấn xuống tay. Như thế ốc đảo nằm giữa Bá Tiên trấn và Đôn Hoàng huyện có một trạm chuyển bổ cấp quan trọng.

ốc đảo này nằm phía tây năm Bồ Xương hải. giữa đoạn trung của Tả Mạt hà. phía bắc A Nhĩ Kim sơn. cũng chính là Nhược Khương huyện ngày nay. Nơi đây có một thảo nguyên bát ngát, có nguồn nước băng tuyết tan chảy, cỏ xanh tươi tốt. là một mục trường phì nhiêu. Quân Đường tu kiến bốn tòa thành bảo tại đây để khống chế vùng ốc đảo này, đó là Bồ Đào thành. Thất Đồn thành. Hưng Hợp thành. Nỏ Chi thành, và mỗi thành có vài trăm người lưu giữ. Hai tháng trước, một đội quân xích hầu ba trăm người đã đến đây.

Thủ lĩnh đội quân xích hầu này chính là Tần Hải Dương đã lập chiến công hiển hách trong trận chiến thành Đát La Tư. hắn vì chặn bạc trắng của Đại Thực có công mà được thăng làm trung lang tướng. Lần này hắn từ Toái Hiệp đến đây, nhiệm vụ của hắn chính là giám sát động tình quân Thổ Phồn Tát Bì Trạch.

Chiều ngày hôm nay, Tần Hài Dương đang dẫn ba trăm quân kỵ binh xích hầu, dọc theo sông Tả Mạt phóng về Tát Bì Trạch.

(* Trong lịch sử trận hỏa hoạn của Binh khí thự đáng nhẽ xảy ra vào tháng mười năm Thiên Bảo thứ mười, vì do tình tiết trong truyện cần, nên đã được dời trễ lại nửa năm.)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất