Thiên Hạ

Chương 377

Thiên Hạ
Chương 377 : Tình báo là trên hết
gacsach.com

Trong lúc quân Đường đánh trống gõ kẻng chuẩn bị chiến tranh, thì đội xích hầu của họ đã thâm nhập vào từng góc ngách của vùng Thổ Hỏa La và Sindh. Punjab.

Dãy núi Hindu Kugh liên miên đã chắn ngang vùng đông bộ của Thổ Hỏa La từ nam sang bắc. chia nó ra làm hai. Vùng phía tây là vùng tương đối bằng phẳng. là nơi cư trú của người Đại Nguyệt Thị. Trên lịch sử. đế quốc Quý Sương (* Kughan) từng xây dựng nền văn minh của mình nơi đây.

cùng với sự suy yếu của đế quốc Kughan. để cuối cùng bị người Yêm Đát. nơi đây đã bị phân chia thành nhiều nước nhỏ. Cũng giống như các tiểu quốc Túc Đặc, phải sống giữa hai đế quốc Đại Đường và Đại Thực. Vài chục năm trước, đế quốc Ả Rập bắt đấu thảo phạt bành trướng về phía đông, vô số tiểu quốc Thổ Hỏa La đã bị người Ả Rập chinh phục và trở thành nước phụ thuộc. người Ả Rập chẳng mấy chốc đã phát hiện ra mỏ bạc nơi đây, và nó đã trở thành nơi sản xuất bạc trắng cho Ả Rập.

Mỏ bạc được phát hiện lại càng cổ động cho khát vọng đông chiếm của người Ả Rập, nhưng do bị dãy núi Hindu Kugh chặng lại, không cách nào đi vào Tây Vực của Đại Đường, nên đành quay đầu lại đánh về phía nam. Vó ngựa người A Rập đã đi thẳng về phía Thiên Trúc. Sau vài chục năm chinh chiến, bọn họ đã dần chiếm lĩnh phía Tây Bắc bộ của Thiên Trúc. đấy chính là vùng Sindh và Punjab. truyền bá đạo Islam đến đấy, nhưng lại lấy đi vô số tài sản và lương thực từ đó.

Thời gian thoáng chốc đã mười năm qua đi. cùng với thế lực ngày càng lớn mạnh của quân Đường tại Tây Vực. hai đế quốc không tránh khỏi đụng độ hết lần này đến lần khác. Lần này, đế quốc Đại Đường đã giơ bàn tay của mình đến Thổ Hỏa La và Sindh.

Sáng sớm, một đội kỵ binh chừng ba mươi người đang phóng ngựa hết mình dọc theo bờ sông Sindh. Xa xa. làn sương khói mỏng bao trùm lên vùng đất đai phì nhiêu này, xa hơn nữa là đâu đâu đều có thể nhìn thấy rừng rậm xung quanh. Nhiều thôn làng đã được dựng lên ven rừng. Trong sương mơ, những người dân lao động cần cù đã bắt đầu một ngày làm việc chăm chỉ hai bên sông Sindh. Bọn họ đều là người La Kỳ Phổ Đặc (*Rajput). Vốn dĩ họ là chủ nhân của vùng đất này, nhưng hiện này, đất nước của họ đã bị diệt vong, người Rạịput cũng trở thành nô bộc của người Đại Thực, họ phải sống dưới sự áp bức của tổng đốc Đại Thực như loài kiến cỏ, dùng bàn tay của mình để sản xuất ra vô số tài sản mà giao cho chủ nhân mình đưa về vùng Damascus xa xôi.

Hai bên bờ sông Sindh chen đầy các nữ nhân dậy sớm giặt giũ. Nơi đây khí hậu nóng bức, áo quần đều phải giặt mỗi ngày, để cho bớt mồ hôi bám trên áo, vì thế việc giặt giũ mỗi sáng trở thành công việc nhà quan trọng của phụ nữ bản địa. Nơi đây nhân tình phóng khoáng. chốc chốc lại có nữ nhân không chịu nổi sự nóng bức của tiết trời, cởi bỏ áo quần đi xuống sông tắm gội.

Tiếng cười đùa hí hứng của các nữ nhân đằng xa lọt vào tai kỵ binh, khiến không ít kỵ binh trẻ lòng nôn nao khôn nguôi. Lúc này, một kỵ binh trẻ cười nói với quan quân trẻ của mình: “Hạ Diên lữ soái, áo quần bên trong của bọn thuộc hạ đều bị mồ hôi ướt đẫm. hay là chúng ta cũng xuống sông tắm thôi! Dầu sao trời nóng thế này,có chút nắng mặt trời thì sẽ khô ngay thôi mà!”

Hạ Diên hiệu úy tên gọi là Hạ Diên Tự là con trai của đại tướng Hạ Diên Dư Nhuận, năm nay mới chỉ mười tám tuổi, nhưng hai tòng quân đã được hai năm. tích lũy công trạng mà thăng chức lữ soái. Lần này Lý Khánh An đã phái mười đội quân xích hầu đến thâm nhập Sindh thám thính tình báo. Đội quân xích hầu do Hạ Diên Tự dẫn này chính là một trong số đó.

Để không gây chú ý, bọn họ đều đã thay quân phục lính đánh thuê Sindh. Lính đánh thuê Sindh là quân đội do người Rajput bản đội tổ thành. Trước mặt. người Đại Thực có tông cộng hơn mười ngàn quân đội chính thức tại Sindh và Punjab. để hữu hiệu thống trị vùng đất rộng lớn này, người Đại Thực đã chiêu mộ mười vạn quân đội từ người Rajput. và dùng họ làm cốt cán tiếp tục khuếch trương sang vùng Thiên Trúc. Do đội quân này bị người bản địa khinh rẻ.nên người địa phương cũng gọi chúng là lính đánh thuê Sindh một cách miệt thị.

Hạ Diên Tự là một tướng quân trẻ tuổi nghiêm túc, không biết nói đùa. Ngoài thừa kế thân hình vạm vỡ cao to của phụ thân, hắn còn có thêm sự tinh anh và cẩn thận mà phụ thân không có. Hắn tham gia vào quân xích hầu, đây là đội quân được yêu cầu nghiêm ngặt nhất trong quân An Tây, nhưng cũng là quân chúng có địa vị cao nhất, thậm chí còn vượt qua Mạch Đao quân. chỉ vì chủ soái Lý Khánh An của họ cũng xuất thân từ quân xích hầu. vì thế quân xích hầu cũng là quân chúng mà vô số binh lính muốn hướng đến. Muốn vào quân xích hầu không những phải qua tuyển chọn nghiêm khắc, còn phải vượt qua được kỳ khổ luyện một năm tại Ninh Viền quốc, sau khi đạt tiêu chuẩn mới được thành quân xích hầu.

Cho nên về mặt nào đó, quân xích hầu thuộc bộ phận đặc nhiệm của quân An Tây, bao nhiêu nhiệm vụ khó khắn đều do quân xích hầu đảm nhiệm. Trinh sát chỉ là một trong số đó5 ngoài ra còn có các nhiệm vụ đặc biệt như đột kích, thích sát đều do quân xích hầu đám nhiệm.

Hạ Diên Tự dẫn đội quân này từ Ô Vân Bảo xuất phát.xuyên qua tám trăm dặm cốc địa Wakhan. từ Gandhara đi vào lưu vực Sindh; sau đó dọc theo sông Sindh nam hạ. dần dần đi sâu vào vùng đất Sindh bị người Đại Thực chiếm lĩnh. Lúc này, bọn họ đã đi sâu vào sáu trăm dặm lãnh thổ Sindh. còn khoảng trăm dặm nữa sẽ đến thủ phủ Sa Bố La (*Chabro) của Sindh.

Lúc này, Hạ Diên Tự liếc sang tên binh sĩ đang nói đùa kia. hắn dùng tiếng Thổ Hỏa La lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, không được nói tiếng Hán. nó sẽ nguy hại đến sự sống của chúng ta. Ta nói với ngươi một câu cuối, không được nói tiếng Hán. nghe rõ chưa?”

Tên binh sĩ đó sợ quá cúi gầm mặt xuống không dám nói một câu. Hạ Diên Tự lại quay sang nói với mọi người: “Ta biết mọi người đã mệt mỏi, nhưng chúng ta phải tìm ra kho lương thực chủ yếu của người Đại Thực ở đâu. Đây là nhiệm vụ chính của chúng ta. Hiện quân Đường chủ lực chắc đã xuất phát, thời gian cấp bách vô cùng. Ta hi vọng mọi người có thể khắc phục mệt mỏi, sớm hoàn thành nhiệm vụ.”

Mọi người cùng hô hào nghe theo. Hạ Diên Tự bèn gật đầu nói: “Vậy được, chúng ta tiếp tục lên đường thôi, vào giờ trưa sẽ nghỉ ngơi.”

Lúc này, phía trước đi đến một nhóm phụ nữ đầu đội bình nước. Các ả nhìn thấy đội kỵ binh này bèn kêu réo len. Bọn họ tương đối to khỏe.Ngay sau đó.các ả bèn đặt bình xuống. và hùa nhau lấy đá ném họ. Các anh em xích hầu trở tay không kịp, không ít người còn bị ném trúng. một tên xích hầu nổi giận muốn rút đao giết người, nhưng bị Hạ Diên Tự lớn tiếng can lại: “La Kỳ, không được gây sự!”

Cuối cùng, hắn cũng đành ấm ức thúc mạnh vào bụng ngựa phóng thẳng. Bọn xích hầu đi theo Hạ Diên Tự. chẳng mấy chốc đã đi xa. Các ả nữ nhân kia vẫn không ngừng chỉ theo sau lưng lớn tiếng mắng rùa. phi nhồ.

Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên họ gặp phải, đội quân đánh thuê của Sindh có danh tiếng cực xấu với dân đại phương. đừng nói là chúng địch ta không phân, giúp quân Đại Thực ức hiếp đồng bào mình, tấn công các nước Thiên Truc. mà đội quân này quân kỷ thật chẳng ra gì. gái gú bài bạc. chơi bời trộm cắp cái gì cũng có phần. Người Đại Thực không hỏi không han. thậm chí còn cố tình dung túng để lửa giận của người bản địa trút hết lên mình đội quân nàysđề chuyển dời sự thù hận của dân chúng với mình.

Xích hầu quân Đường lại đi thêm hơn một canh giờ, chiến mã đã bắt đầu kiệt sức nên họ buộc phải thả tốc độ chậm lại. tứ phía tìm chỗ dừng chân. Cuối cùng mọi người tìm thấy một khu rừng bèn xuống ngựa nghỉ ngơi. Ba mươi mấy quân xích hầu Đại Đường cùng nằm la liệt dưới đất, vừa nhai các bánh thịt bỏ khô khan vừa uống nước ừng ực cho trôi. Còn chiến mã cũng được họ thả rong lặng lẽ ăn cỏ một bên.

Bây giờ trời đương tháng tám. khí hậu xung quanh nóng bức như lò hấp, lúc đang cười ngựa thì còn chút gió, nhưng giờ ngồi xuống mới chốc lát thì đã đầm đìa mồ hôi.

“Mẹ bà nó.cái nơi quý quái này sao mà nóng thế không biết, nếu để ta định cư ở đây. dù có tặng cho tăng mười mẫu ruộng ta cũng chẳng thèm.”

Một binh sĩ cằn nhằn, áo quần hắn không biết đã bị mồ hôi làm ướt đẫm bao nhiêu phen như ướp dưa. Mà không chỉ riêng hắn. tất cả mọi người ở đây đều thế, mọi người đều mời mệt. cũng chẳng buồn nói chuyện gì. Một tên binh lớn tuổi hơn chút đã cười nói: “Kỳ thực nông dân thích nhất là khí hậu thế này, ngươi xem chúng ta đi đường cũng mười mấy hôm nay, chỉ có hai ngày có mưa. hơn nữa đất đai lại phì nhiêu, nguồn nước sung túc, lại thêm khí hậu nóng, như vậy mới là thời tiết thích hợp để có sản lượng lương thực cao. Ta đoán năm nay chắc sẽ được bội thu. lương thực sẽ không thành vấn đề ở đây!”

“Hèn gì! Năm ngoái còn có được hai trăm vạn lương thực từ đây. Nơi đây đúng là kho lương thực!”

Đội trường La Kỳ thấy Hạ Diên Tự mãi không nói một câu bèn cười nói: “lữ soái đang nghĩ gì thế?”

Hạ Diên Tự ngẫng dầu lên nhìn mọi người nói: “Các ngươi thứ nói thử xem. người Sindh vì sao lại ghét quân đội của mình đến thế?”

“lữ soái, huynh phải làm rõ một điểm, không phải họ ghét quân đội của mình, đấy là quân đội của người Đại Thực, quốc gia của bọn họ cũng đã diệt vong rồi, còn đâu quân đội của mình?”

“Cũng không thể nói thế. bọn họ giờ đều là thần dân của Khalifah gì đó của Đại Thực, quân đội của Sindh đương nhiên cũng được xem là quân đội của họ5 hoặc có lẽ do kỳ cương quân đội không tốt quấy nhiễu dân lành nên mới bị mọi người ghét chăng?”

“những nữ nhân kia trần truồng đi xuống sông tắm. thì sao lại có thể không quấy nhiễu chứ? Nói thật, đệ cũng muốn đi góp phần làm xấu thêm danh tiếng của chúng!”

“Ha ha! Thôi đi! những nữ nhân đó như hùm như beo, họ mà cùng ùa lên vồ ngươi kéo xuống sông, lúc ấy chỉ sợ quý phong lưu chưa làm được thì đã thành hà bá rồi!”

Mọi người đang nói tới đề tài hứng thú nhất, lập tức mỗi người một câu. Hạ Diên Tự cũng chẳng ngăn họ làm gì. chỉ cần họ không nói tiếng Hán làm lộ thân phân.thích nói gì thì tùy.

Nghe tại thời điểm đó, trong rừng bỗng vang lên tiếng huýt sáo cao vút, đó là tiếng huýt báo hiệu trong quân đội; có chuyện rồi! Mọi người lập tức bừng dậy kéo chiến mã. nhảy phóc lên lưng ngựa.

“Xảy ra việc gì?” Hạ Diên Tự khẽ hỏi.

Một tên lính gác phóng lên báo: “Có một đội quân đến. có khoảng ba ngàn người.”

Hắn vừa dứt lời đã thấy có tiếng hô hào từ bên ngoài, hình như bọn họ đã bị phát hiện, chỉ là đối phương dùng tiếng thổ ngữ. mọi người đều nghe không hiểu.

Hạ Diên Tự nói với mọi người: “Mọi người đừng hoảng hốt.hãy cất kỹ cung nỏ, cùng ta đi lên trước ứng phó.”

Hắn cười ngựa ra khỏi rừng, chỉ thấy một đội quân vài ngàn người đang nằm ngang nằm dọc khắp nơi.Bọn chúng cũng đến đây nghỉ ngơi. Mười mấy tên quan quân muốn tiến vào rừng, kết quả bèn phát hiện ra họ.

Đội quân này cũng mặc quân phục giống đội xích hầu. chỉ là màu sắc hơi khang khác, bọn họ đều thuộc đội lính đánh thuê, tất nhiên cũng chẳng có áo giáp. Bọn họ đều mặc trường bào, giữa lưng thắc mọi dây vải dài. trên đầu quấn đầy băng trông giống như một quả bóng; chân cũng được quấn vải. Kỳ thực cách ăn mặc của bọn họ chẳng khác dân thường Sindh bao nhiêu, chỉ là trên lưng có dắt theo một thanh đao cong, và một ít binh sĩ khác có đeo cung tiễn loại thô sơ.

Có điều đội quân này hình như cũng không đến tồi. có hai trăm mấy con chiến mã. Bọn binh sĩ có một phần mười người có giày để mang, không giống như những đội quân khác, đều phải đi chân trần, cả quan quân cũng không ngoại lệ.

Dù cho quân phục giống nhau, nhưng tướng mạo quá khác. những người lính Sindh này đều để râu rậm rạp, hầu như ai ai cũng thế, khiến người ta khó mà phân biệt họ, còn bọn quân xích hầu thì lại chả ai để râu.

Một quan quân đi lên ngắm ngía họ họ lúc, bỗng đổi sang dùng tiếng Thổ Hỏa La hỏi: “Các ngươi là quân đội của đâu?”

Hắn nhìn ra Hạ Diên Tự không phải người người La Kỳ Phổ Đặc (*Rajput), nhìn lại có vẻ giống người Thổ Hỏa La phía bắc. Kỳ thực Hạ Diên Tự là người Ô Tôn An Tây, đội xích hầu này ngoài đội trường La Kỳ là người Hán ra. tất cả những người khác đều là người Ô Tôn hay người Đột Kỵ Thi. Quân Sindh này ít hiểu biết, thấy mặt mày không giống mình bèn đoán họ là người Thổ Hỏa La.

Hạ Diên Tự gật gật đầu nói: “Bọn ta từ Khách Bố Nhĩ (*Khabul) đến để đưa thư cho tổng đốc Sindh.”

Quan quân kia cười nói: “Ta e rằng các ngươi không thể đưa thư được.”

“Vì sao?’ Hạ Diên Tự ngỡ ngàng.

“Đô đốc hiện không ở Sindh. đang ở Punjab.”

“Vậy ta có thể đưa thư cho người của phủ đô đốc.để họ chuyển giao, không nhất thiết phải gặp bổn nhân ngài đô đốc.”

“ừ nhỉ. sao ta lại không nghĩ ra nhỉ.”

Thời tiết quá nóng, khiến đầu óc của tên quan quân này cũng trở nên chậm chạp. Hắn căn bản không chút hoài nghi gì với bọn Hạ Diên Tự. đã thế còn nhiệt tình mời mọc: “Bọn ta phải đi Chabro, hãy đi chúng bọn ta! Người của các ngươi quá ít. nếu bị dân làng đang nổi giận bao vây thì coi như tiêu đời!”

Hắn nhìn tướng tá Hạ Diên Tự mà ngương mộ hết lời. vì Hạ Diên Tự cao hơn hắn những một cái đầu. hắn cố nhón chân lên so thứ với Hạ Diên Tự xong mà không khỏi ta thán: “Cái tên này, sao lại có thể cao thế cơ chứ. đúng là hiếm thấy!”

Hạ Diên Tự đang khổ sở không cách gì môi móc tình báo, giờ đối phương đã chủ động mời, hắn sao có thể khách sao, nên bèn vui mừng nói: “Vậy được, bọn ta sẽ cùng đi chung với các ngươi.”

Đội quân này nghi được một lát bèn bắt đầu lên đường, bọn xích hầu quân cũng thành một nhóm trà trộn vào họ. Tên quan quân kia có vẻ rất hứng thú với Hạ Diên Tự. hắn thúc ngựa đến bên Hạ Diên Tự

“Ta tên Tô Ma La (*Sumaroo) ngươi tên gì?”

“Ta là Diên Tự, người Hộ Mật.”

“Ha ha! Ta từng đi Hộ Mật. nơi đó là hạp cốc trên núi, có điều người ở đó vừa đen vừa lùn. làm sao cao như ngươi được, không một ai. cùng lắm là đến lưng ta. trong cứ như khi ấy! ”

Hạ Diên Tự lại cười nói: “Phụ thân ta là người An Tây Sơ Lặc, là một thương nhân, cha ta cưới bốn người vợ tại Hộ Mật. sau đó định cư ở đấy luôn.”

“Sơ Lặc là một nơi tốt! Nghe nói ai ai ở đó cũng đều giàu chảy mỡ, người bình thường cũng đều mặc áo vải lụa. dùng đồ sứ. ơ đây chỉ có địa chủ và người thượng đẳng trong thành mới dùng nổi. Vợ ta muốn ta mua cho mụ khúc vải lụa đã hai mươi năm nay, mà mãi còn chưa thấy bóng đâu. ”

Hạ Diên Tự rút từ trong ngực ra khúc vải. cười nói: “Đây là do quốc vương tặng cho ta. ta tặng cho ngươi!”

Sumaroo nhận lấy khúc vải. nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve. mắt hắn sáng lên. “Huynh đệ, tặng ta khúc vải này ngươi thật sự không tiếc ư?”

“Dầu sao khi quay về quốc vương còn tặng cho ta thứ khác, thôi thì tặng ngươi, chúng ta làm bạn.”

“Thật là người an hơn tốt!”

Sumaroo cười tít mắt. hắn sợ Hạ Diên Tự hối hận vội vội vàng vàng nhét khúc vải lụa vào lòng hắn. cười nói: “Mảnh vải này mà tặng cho mụ vợ ta thì hơi tiếc, ta có thể dùng nó để cưới cô vợ trẻ khác.”

Hạ Diên Tự cười cười, hỏi: “Vừa rồi nghe ngươi nói, chúng ta sẽ bị dân làng nổi giận đánh chết, dân làng ở đây hận binh lính đến thế ư?”

“Trước đây thì không đến nỗi. nó chỉ mới bắt đầu từ tháng này.”

Nói xong, hắn lấm lét ngó quanh, rồi mới khẽ giọng nói: “Có thể sắp tới sẽ xảy ra bạo loạn đấy.”

“Vì sao?”

“Xuỵt! Khẽ thôi! Đừng để ai nghe thấy!”

Hắn nhỏ tiếng nói: “Người Ả Rập vốn hứa là nếu quy y thánh Ala thì cũng sẽ được hưởng chế độ tiền trợ cấp năm như của Muslim Ả Rập, không phải đóng thuế, bắt đầu từ năm sau sẽ được hưởng. nhưng tự dung tháng trước tổng đốc lại đột ngột tuyên bố, sẽ hủy lời hứa này, những người đã theo thở thánh Ala đều phải đóng thuế, còn không vào Islam thì phải đóng thuế gấp đôi,nên đã làm dân chúng bất mãn aay gắt.nghe nói ở Punjab đã bắt đầu có người nhiễu sự. nên tổng đốc mới phải chạy đến đó.”

“Không lẽ các ngươi đi Chabro chính là để trấn áp bạo loạn ư?”

“Ha ha! Ngươi thật là thông minh! Đoán cái là trúng! Bây giờ nơi nơi đều điều binh về Chabro, bọn ta cũng bị điều đi để bảo vệ kho lương của Chabro. để tránh dân bạo loạn cướp kho lương.”

Hạ Diên Tự không ngờ đối phương lại là đi bảo vệ kho lương, nhất thời niềm vui từ trời giáng xuống, nhiệm vụ của hắn chính là tìm được kho lương lớn của Thổ Hỏa La. hắn đang phiền não không biết đâu mà lần. vậy mà nó lại tự mình đến gõ cửa. Hạ Diên Tự kiềm chế sự kích động trong lòng, thản nhiên như không cười nói: “Sindh khắp nơi đều là kho lương lớn. không biết nơi lão huynh đi là cái nào?”

Tô Ma La (*Sumaroo) hoàn toàn không hoài nghi thân phận của Hạ Diên Tự. hắn căn bản là không nghĩ đến người triều Đường sẽ dán mắt đến Sindh. điều này cũng khó trách, trên lịch sử người Hán chưa hề đến qua Sindh. cho dù là năm xưa Đường sứ Vương Huyền Sách máu rửa Thiên Trúc, hắn cũng chỉ là mượn quân đội của ngpal và Thổ Phồn, còn về Sindh. cả Đường Tăng thỉnh kinh vẫn chưa đi qua. để cho một quan quân trung hạ cấp như Sumaroo tin tưởng Đại Đường sắp nhập xâm Sindh. đây chẳng khác nào là một việc quá sức tưởng tượng.

“Huynh đệ nói thật không sai, Sindh khắp nơi là kho lương, nhưng những nơi đó đều chỉ là kho lương nhỏ, kho lương lớn thật sự ở Sa Bố La (*Chabro), lương thực tích lũy ở đó có thể cung cấp cho toàn thể người Sindh chúng tôi ăn hai năm.”

“Ý huynh là bạo dân sẽ cướp sạch kho lương?”

“Chắc là vậy, đó đều là thuế tô mà bọn họ nộp lên, nếu người Ả Rập đã không giữ lời hứa. bọn họ đương nhiên phải lấy trở về, vì vậy tổng đốc mới điều binh bảo vệ lương khố.”

Lúc này, trên tay của Hạ Diên Tự giống như biết ào thuật xuất hiện ra một ly sứ tinh xảo, hắn đưa cho Sumaroo cười nói: “Cái này cũng là quốc vương thường đệ, tặng cho huynh đấy!”

mắt Sumaroo cũng trợn tròn, tay của hắn cũng giống như bị bỏng một cái, nhanh chóng vô cùng đón lấy ly sứ từ Hạ Diên Tự, trong mắt lộ ra thần sắc tham lam: “Thánh Allah a! Đây thật sự giống như ngọc vậy.”

Hắn hưng phấn đến vui vẻ ra mặt, ly sứ này ở trong thành ít nhất có thể đổi ba con trâu, phen này mình lại có thể lấy một cô vợ xinh đẹp rồi. nếu đã cho quả tình cảm. Hạ Diên Tự bèn không hề khách sáo đề xuất yêu cầu của mình: “Sumaroo đại ca. nhân số của chúng tôi quá ít, sợ là bị bạo dân làm bị thương, vậy đi theo huynh nhé!”

“Ha ha! Đây không có vấn đề gì, cái trong lương khố có là lương thực, hoàn toàn có thể nuôi sống mọi người, lão hãy đi theo ta vậy!”

Giờ phút này, hắn hoàn toàn quên đi nhiệm vụ của bọn Hạ Diên Tự là đưa thư cho tổng đốc, hắn quơ cánh tay nhỏ dài như chân hạc: “Mọi người tăng tốc, đi kho lương ăn cơm tối.”

Một toán quân đội trộn lẫn thám báo quân Đường, hiên ngang đi về phía tây Chabro.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất