Chương 106
Vị giáo viên Tiểu kha kia giơ chân lên, con Huyết Đồng Báo bị áp chế kia vọt mạnh lên, tốc độ như thiểm điện, hung hăng vọt tới trước mặt Ninh Mông.
Móng vuốt sắc bén của nó dài hơn năm tấc, mang theo ánh sáng màu máu khiếp người, sắc bén vô cùng, có thể xé rách nham thạch cứng rắn.
Nhưng Huyết Đồng Báo khó chơi nhất chính là tốc độ nó, linh hoạt như quỷ mỵ, cực kỳ đáng sợ.
Đấu pháp của Ninh Mông cực kỳ thô bạo đơn giản, thân hình cường tráng như một ngọn núi cao di động, bên ngoài da thịt quay cuồng từng đợt lôi quang hồ quang điện nhè nhẹ, làm nổi bật hắn càng thêm bất phàm.
Oanh!
Ninh Mông hét lớn, đã chém giết kịch liệt với con Huyết Đồng Báo kia, quyền phong như sấm, đại khai đại hợp, cực kỳ cuồng mãnh.
"Bát Hoang Bôn Lôi kình, hóa ra là tiểu tử này..."
Trong đám người, Thạch Vũ cười khẽ một tiếng.
Lâm Tầm ở ngay bên cạnh, lặng lẽ không lên tiếng nhìn chằm chằm chiến trường, đối với việc Thạch Vũ có thể nhanh chóng nhìn ra lai lịch của Ninh Mông cũng không có gì kỳ quái, cũng không có tâm tư dò hỏi.
Có thể tới Thí Huyết doanh thì đều không đơn giản chút nào, không chỉ mỗi Ninh Mông mà cả Thạch Vũ cùng đám thiếu niên thiếu nữ gần đó cũng đều như vậy.
Không bao lâu sau, Ninh Mông hét lớn một tiếng giữa chiến trường, chờ đúng thời cơ, hai tay mãnh liệt bắt lấy hai chân Huyết Đồng Báo, cánh tay hung hăng chống đỡ bên ngoài.
Rầm rầm!
Hắn mạnh mẽ xé thân thể con Huyết Đồng Báo kia ra, máu tươi trộn lẫn nội tạng màu sắc rực rỡ trút xuống.
Máu tươi cũng tưới cả người Ninh Mông khiến hình tượng của hắn càng thêm dũng mãnh nhanh nhẹn dũng mãnh, một màn này làm cho không ít người rung động, nhìn về phía Trữ Mông trong ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng cùng kiêng kị.
Có thể dựa vào tu vi Chân Võ cảnh, tự tay tàn sát một con Huyết Đồng Báo lực lượng có thể so với Linh Tuyền cảnh, tuyệt đối có thể xưng là võ đạo chi tài hiếm thấy!
"Ha ha ha, thứ đồ chơi này năm ngoái lão tử đã từng tay không giết chết cả một con, không tính là gì cả." Ninh Mông cười to, dương dương tự đắc.
"Ngươi có thể lựa chọn một gian phòng." Vị giáo viên Tiểu kha lườm Ninh Mông một cái, không nói gì thêm.
"Đa tạ." Ninh Mông cũng không khách khí, trực tiếp chọn phòng số một.
Một màn này cũng kích thích không ít người rục rịch.
Huyết Đồng Báo tuy nói lực lượng có thể so với tu giả Linh Miểu cảnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một đầu hung thú, không hiểu chiến đấu bí kỹ, cũng không có bao nhiêu trí tuệ, đối với một ít thiếu niên thiếu nữ ở đây mà nói, uy hiếp tuy có, nhưng còn chưa đủ để khiến bọn họ lùi bước.
Rất nhanh, có một thiếu niên tên là Thích Xán đứng ra, Tiểu kha giáo viên cũng không nói nhảm, sai người lại bắt được một con Huyết Đồng Báo.
Vù vù!
Bóng người Thích Xán thon gầy thon dài, ngay khi vừa xuất hiện, toàn thân hiện ra từng sợi hào quang màu xanh, óng ánh loá mắt, để khí thế của gã cũng trở nên mờ mịt khó đoán.
Hắn và Ninh Mông khác nhau, phong cách chiến đấu kiêm cả công lẫn thủ, sâm nghiêm chính giữa, mặc dù trong thời gian ngắn không làm gì được con Huyết Đồng Báo kia, nhưng bản thân cũng không có bị tổn thương gì.
"Thanh Tiêu Đoạn Ngọc Công của thế gia thuộc tỉnh Yến Bắc, là "Thanh Tiêu Đoạn Ngọc Công", đã dùng mười bốn tuổi để đạt đến Chân Võ Cửu Trọng Cảnh, cũng coi như là nhân vật kiệt xuất hàng đầu đương thời."
Thạch Vũ thấp giọng thì thào, cũng không biết là ai nói cho mình nghe, hay là nói cho Lâm Tầm ở bên cạnh nghe, thần sắc nhẹ nhàng tự nhiên.
Lâm Tầm trầm mặc nhìn, càng ý thức được những người có thể tiến vào Thí Huyết doanh không một ai là người bình thường cả.
Giống như Ninh Mông, vẻn vẹn chỉ mười ba tuổi, bốn năm trước đã có được tiềm lực đặt chân Linh Miểu Cảnh! Có thể nghĩ tư chất cùng thiên phú của gã kinh diễm cỡ nào.
Như Thích Xán trước mắt này, mười bốn tuổi cũng có được tu vi Chân Vũ Cửu Trọng, có thể tay trần chém giết cùng Huyết Đồng Báo, căn bản không phải người bình thường có thể làm được.
Tối thiểu, nếu như trước mắt chỉ dựa vào tu vi, thì Lâm Tầm đã không bằng Ninh Mông, Thích Xán rồi.
Đây là điều hắn đã biết, ở đây còn hơn bốn mươi người, trong số bọn họ chắc chắn cũng có rất nhiều nhân vật lợi hại.
Tất cả nhận thức đều làm cho Lâm Tầm không thể không cảm khái, trên đời này vĩnh viễn không thiếu những hạng người kiêu ngạo kiệt xuất, nếu không rời khỏi Phi Vân thôn, đi ra Đông Lâm thành, đời này chú định cũng chính là một kẻ ếch ngồi đáy giếng.
Rất nhanh, Thích Xán thủ thắng, đạt được quyền cư trú gian phòng số sáu.
Theo sát sau đó lại có người, bắt đầu khiêu chiến Huyết Đồng Báo, liên tục hai trận thắng lợi, tựa hồ hòa tan sự kiêng kị của tất cả mọi người ở đây đối với Huyết Đồng Báo, từng người đều trở nên rục rịch.
Duy chỉ có Lâm Tầm không nhúc nhích, gã tự hỏi nếu là liều mạng có lẽ có thể giết chết Huyết Đồng Báo, nhưng cũng phải trả một cái giá lớn, vì một gian phòng đã phải trả một cái giá thê thảm như thế, rõ ràng được không bù mất.
Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, làm Lâm Tầm bừng tỉnh trong trầm tư, lại thấy thiếu nữ thứ ba ra trận, đúng là bị Huyết Đồng Báo dùng móng vuốt xé toang cánh tay trái, máu tươi bắn ra.
Mọi người kinh hô. Thấy cô gái này sắp mất mạng trong miệng Huyết Đồng Báo, chỉ thấy bóng dáng Tiểu Kha vị giáo viên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh cô gái, vung một cái chân roi sắc lẹt bay ra. Phịch một tiếng, Huyết Đồng Báo lập tức bay ra xa hơn trăm trượng, đập mạnh xuống mặt đất, biến thành một bãi thịt nát.
"Dẫn nàng rời đi."
Vị giáo viên của Tiểu kha giáo chỉ phất tay đánh ngất thiếu nữ kêu thảm kia giao cho hai tùy tùng, không cần đoán cũng biết thiếu nữ này không chỉ tổn thất cánh tay mà bị loại ngay tức khắc.
Đã có lần giáo huấn thảm liệt này, ngược lại khiến không ít người tỉnh táo hơn không ít, trong thời gian tiếp theo, lần lượt có người đứng ra.
Cuối cùng lại có ba người bị thương, tám tòa phòng ốc còn sót lại cũng bị từng người chiếm lấy, trong đó có Thạch Vũ.
Ấn tượng của Lâm Tầm đối với phong cách chiến đấu của Thạch Vũ cực kỳ sâu sắc, sau khi hắn tiến vào trong sân, một mực né tránh, cho đến khi xác định cơ hội, lập tức không chút nào do dự xuất kích hung bạo.
Kết quả cuối cùng chính là, con Huyết Đồng Báo này bị một chưởng đập nát đầu, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, mà Thạch Vũ thì lại khí định thần nhàn, một bộ áo trắng không nhiễm một hạt bụi nhỏ, thắng được cực kỳ xinh đẹp.
Lâm Tầm rất rõ ràng, loại phong cách chiến đấu một kích tất sát này, mới là đáng sợ nhất!
...
Ban đêm.
Trong sơn động đen nhánh, không gian cực kỳ chật chội, chỉ có thể chứa được một người khoanh chân, hoặc nằm trong đó. Bên ngoài sơn động gió lạnh gào thét, nức nở nghẹn ngào, kiến lập chói tai, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, làm cho tâm phiền ý loạn.
Kiểu môi trường này giày vò thể xác và tinh thần con người nhất, khiến cho người ta ngột ngạt, ở lâu thậm chí sẽ làm cho người ta sụp đổ.
Lâm Tầm yên lặng ngồi ở cửa sơn động, mặc dù lấy khí lực mạnh mẽ của hắn, cũng cảm thấy một trận hàn ý rét thấu xương, đây chính là cái giá hắn không thể nào chiếm cứ phòng ốc.
Dựa theo quy tắc của Thí Huyết doanh, muốn thay đổi nơi cư trú phải chờ một tháng sau mới có cơ hội đi tranh đoạt.
Ngoài sơn động, có thể quan sát toàn bộ doanh trại số ba, cũng có thể nhìn thấy một vầng trăng băng nơi chân trời xa, trong sáng ngời.
Trong tay Lâm Tầm đã có tư liệu được đọc xong từ lâu, bên trên có ghi chép một vài tư liệu cơ bản liên quan tới Thí Huyết doanh.
Cho đến lúc này, rốt cuộc Lâm Tầm mới hiểu rõ, tu giả lần này tham dự huấn luyện Thí Huyết doanh tổng cộng có hai ngàn người, tuổi đều dưới mười lăm tuổi, tu vi đều từ Chân Võ ngũ trọng cảnh trở lên, tư chất và thiên phú tu hành đều xuất sắc.
Bọn họ mỗi năm mươi người trong một doanh, mỗi doanh đều do một vị giáo viên phụ trách huấn luyện hàng ngày, tổng chỉ giáo chính là Từ Tam Thất.
Nơi Lâm Tầm đóng quân là vị trí số ba, vị giáo viên phụ trách là Tiểu Kha.
Thí Huyết doanh huấn luyện cực kỳ tàn khốc, nếu không phục tùng mệnh lệnh kẻ nào, sẽ bị xử tử ngay, kẻ vi phạm quy củ sẽ phải nhận trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, hoặc bị loại ngay lập tức.
Thân là học viên, tất yếu phải phục tùng mệnh lệnh, hoàn thành các loại huấn luyện, đây là yêu cầu cơ bản nhất, không cách nào hoàn thành, nghĩa là sẽ bị đào thải.
Ngoài ra, mỗi tháng Thí Huyết doanh đều tiến hành một lần khảo hạch, người xếp hạng không đủ sẽ bị đào thải, xếp hạng sau cũng sẽ bị đào thải!
Mà khảo hạch thường liên kết với tích phân.
Tích phân của Thí Huyết doanh rất trân quý, muốn ở nơi này đạt được các loại phúc lợi, nhất định phải dùng tích phân để đổi. Mỗi một tích phân, đều có khao cùng phần thưởng tương xứng.
Nói ngắn gọn, Thí Huyết doanh là một địa phương mà không ai có thể dùng từ tàn khốc để hình dung, không ai có thể đảm bảo có thể kiên trì một năm mà không bị đào thải ngay tại đây.
Một mình trầm tư hồi lâu, Lâm Tầm nằm trong sơn động tối đen, ngoài động gió lạnh gào thét, lạnh thấu xương làm cho người ta căn bản khó có thể ngủ, nhưng trong lòng Lâm Tầm lại cực kỳ bình tĩnh.
Trong tay hắn vuốt ve Minh Bài bằng đồng, đây là lệnh bài thân phận, chính diện có khắc con số "Ba mươi chín", đại biểu cho con số của học viện thuộc doanh địa số ba số ba, mặt sau là số ba "mười ba".
Tác dụng của Minh bài rất đơn giản, chuyên dùng để kiếm và tích lũy, cũng đại biểu cho một tiêu ký đặc biệt của Thí Huyết doanh.
Đối với tình cảnh trước mắt của mình, Lâm Tầm không có cảm xúc hay khó chịu gì, hắn luôn luôn là loại người đa sầu đa cảm.
Thu nạp lại tinh thần, Lâm Tầm bắt đầu tu luyện, sau đó tiến hành minh tưởng, không khác gì dĩ vãng, có lẽ cũng vậy, đó chính là bên người thiếu đi một cái Hạ Chí.
Sau hai canh giờ.
Đột nhiên một hồi tiếng chuông chói tai vang vọng, Lâm Tầm theo bản năng đứng dậy, lủi thân lao ra khỏi sơn động, bên ngoài sắc trời đen kịt, ước chừng là khoảng bốn giờ rạng sáng.
Khi Lâm tìm tới doanh địa số chín thì rất nhiều người đều đã tới.
Cho tới khi bóng dáng trưởng lão của Tiểu kha chỉ giáo xuất hiện, bãi đá đã tụ lại bốn mươi hai người, ít hơn hôm qua hai người.
Về sau Lâm tìm mới biết được, hai người kia bởi vì buổi tối ở lại trong sơn động, thật sự không thể chịu đựng nổi loại hoàn cảnh áp bức lạnh lẽo thấu xương này, vụng trộm đi ra khỏi sơn động, kết quả bị người hầu tuần tra Thí Huyết doanh phát hiện, trực tiếp bị loại khỏi cuộc chiến.
"Từ hôm nay trở đi, bắt đầu huấn luyện chính thức."
Vị giáo viên Tiểu kha vẫn giữ bộ dáng thanh tú bình tĩnh, thanh âm bình thản, không chút rung động, nhưng không ai dám sơ sẩy.
"Nội dung huấn luyện hôm nay rất đơn giản, chiến đấu. Thân là tu giả, tu vi là một mặt, nhưng làm sao chuyển hóa tu vi thành sức chiến đấu hữu hiệu nhất, mỗi tu giả nhất định phải nắm giữ."
"Các ngươi có lẽ cho rằng trước kia mình đã nắm giữ các loại kỹ xảo chiến đấu, nhưng theo ta thấy, kỹ xảo chiến đấu chưa từng trải qua càn luyện sinh tử, toàn bộ đều là múa tay múa chân."
Bị người nói kỹ xảo chiến đấu của mình là múa chân múa tay, khiến rất nhiều người không phục nhưng không ai dám nghi ngờ. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ, Tiểu Khat chỉ giáo mọi người đều là một nữ nhân xinh đẹp nhưng nội tâm như ma quỷ lãnh khốc, dám chất vấn cô chẳng khác nào lấy tính mạng ra đùa bỡn.
Vị giáo viên Tiểu kha kia nói xong thì vẫy tay một cái, nhanh chóng có một chiếc bảo thuyền từ trên trời hạ xuống.
Đám người Lâm Tầm được Tiểu Kha chỉ huy đi vào bảo thuyền, không ai biết mục đích của trận chiến huấn luyện lần này là gì, có người mong đợi, có người trầm tư.
Lâm Tầm quan sát đồ án linh văn khắc trên bảo thuyền, dùng nó để giết thời gian, nghĩ nhiều cũng vô dụng, đến lúc đó sẽ biết.
Sau thời gian một nén nhang, một trung niên mập mạp khống chế bảo thuyền bỗng nhiên kêu lên quái dị: "Hắn, huấn luyện tràng số mọt bị người sử dụng hết rồi! Sớm như vậy đã xuất động, những doanh địa khác chẳng lẽ đều điên rồi hay sao?"
Tiểu kha cau mày trầm mặc một lát, nói: "Tới sân huấn luyện số 10."
Tên trung niên mập mạp trợn tròn mắt, khoa trương kêu lên: "Bà cô, những tiểu tử này vừa tới ngày đầu tiên, bà muốn bọn chúng đi chịu chết sao?"
Đám học sinh trong khoang thuyền đều chấn động, sắc mặt biến hóa.
——