Chương 116
Thần sắc của lão Mạc có vẻ vô cùng kích động, bắt đầu cẩn thận lật xem.
Hắn khi thì chau mày, khi thì mắt vẫn mở rộng, khi thì gãi đầu, thần sắc biến ảo không ngừng, rất là đặc sắc.
Mà Tiểu Mãn chỉ vẻn vẹn liếc qua một cái, liền cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, trên một xấp giấy trắng kia đều là trận đồ Linh Văn phức tạp, nàng thật sự không biết gì về những thứ này.
Quay đầu lại, nhìn Lâm Tầm đang đứng ở một bên, Tiểu Mãn nhịn không được nói: "Thật sự có thể giải quyết vấn đề nan đề này sao?"
Lâm Tầm suy nghĩ một chút, nói: "Thử một lần mới biết được, hẳn là không thành vấn đề."
Hắn ta không dám nói quá tuyệt đối.
Bởi vì hắn còn chưa chắc chắn, bằng vào thủ đoạn mà lão Mạc đưa ra có thể thực hiện được hay không.
Tiểu Mãn đỏ hồng nhuận phơn phớt bờ môi nhếch lên một vòng câu hồn giống như cười, nháy nháy ánh mắt trong veo, nói: "Tiểu soái ca, nếu thất bại, tỷ tỷ sẽ không tha cho ngươi đâu."
Tuy là uy hiếp, nhưng bị nàng nói ra phong tình vạn chủng, khiến cho Lâm Tầm cũng không chịu thua kém hung hăng nhảy xuống. Hắn hít sâu một hơi, cười hỏi ngược lại: "Nếu là thành công thì sao? Tỷ tỷ sẽ báo đáp ta như thế nào?"
"Lấy thân báo đáp?" Tiểu Mãn cắn môi đỏ, vô cùng gợi cảm.
"Không thực tế, đổi cái khác." Lâm Tầm dứt khoát nói ra. Hắn cũng không bị sắc đẹp làm cho đầu óc choáng váng, biết rõ đại mỹ nhân quyến rũ ở trước mắt này đang trêu chọc mình.
Tiểu Mãn nhíu mày, đáng thương nói: "Tỷ tỷ không xinh đẹp sao, tỷ tỷ có ý tốt là tỷ có thể nhẫn tâm cự tuyệt, tỷ còn muốn cái gì? Chẳng lẽ muốn tỷ tỷ giúp tỷ bắt mười bảy mười tám tiểu mỹ nhân cùng nhau đi theo tỷ?"
Lâm Tầm lập tức đau đầu, cười khổ nói: "Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm chỉnh được không?"
Tiểu Mãn càng u oán: "Ngươi đang nói tỷ tỷ không đứng đắn sao? Hay cho một tiểu hỗn đản lòng dạ sắt đá. Tỷ tỷ nhìn lầm ngươi rồi."
Toàn bộ Lâm Tầm bó tay, may mắn là bây giờ lão Mạc đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên từng sợi tơ máu, cau mày, lo lắng chỉ vào một cái Linh Văn đồ trận trên giấy, nói: "Trong năm cái Linh Văn đồ trận mà ngươi đưa cho, chỉ có cái Thanh Ảnh Vạn Hác linh trận này rõ ràng không hợp với nhau, rốt cuộc nó có tác dụng gì?"
Lâm Tầm nhẹ nhàng thở ra, không nhìn ánh mắt u oán của Tiểu Mãn mà bắt đầu nghiên cứu thảo luận.
"Trận này dùng ba mươi sáu linh văn phong thuộc tính tổ hợp cùng bảy mươi hai linh văn thổ thuộc tính tạo thành, nhìn như một cái ảo trận khổng lồ, nhưng nếu dùng vào linh hỏa lô, lại có thể dung hợp cùng linh trận thanh Ất Chân Mộc, hình thành một linh trận mới..."
Lâm Tầm chậm rãi nói, thanh âm rất nhanh tỉnh táo.
Lão Mạc nghe rất chăm chú, tập trung tinh thần, theo Lâm Tầm giảng giải, thần sắc của hắn cũng xuất hiện vẻ giật mình.
Hắn nhanh chóng hỏi: "Vậy Toái Kim Linh Trận thì sao?"
"Rất đơn giản, Toái Kim Linh Trận là dùng để bổ sung Bảo Quang Kim Diễm Linh Trận, hai thuộc tính giống nhau, chỉ có uy lực dung hợp với nhau, mới có thể hình thành một liên hệ hô hợp với mấy linh trận khác..."
"Thì ra là thế, ta như thế nào trước không nghĩ tới điểm này chứ! Đây không phải là phương pháp dung trận đơn giản nhất sao?" Lão Mạc vỗ đùi, lại ảo não sợ hãi thán phục.
"Không đúng, nơi đây có chút không đúng."
"Không thể nào, ngay cả điều này ngươi cũng không hiểu? Đừng quên, bất luận linh trận nào cũng không phải cô lập, mà là do thuộc tính tương hỗ tồn tại, khắc chế lẫn nhau, chính là khắc chế linh trận Viêm Băng Cửu Khúc này..."
"Vậy mà có thể như vậy sao! Sao trước giờ ta chưa từng nghĩ đến?"
"Rất bình thường, toàn bộ tâm tư của ngươi đều đặt vào dung hợp, ngược lại bỏ qua sự bài xích của linh trận, sẽ sinh ra các loại biến hóa kỳ diệu."
Cuộc trò chuyện được tiến hành trong nhiệt liệt, một già một trẻ đứng ở đó nói chuyện với nhau về tờ giấy trắng. Tất cả thuật ngữ sở hữu đều được tạo thành từ linh văn, tối nghĩa và phức tạp.
Tiểu Mãn ở một bên nghe mà không hiểu ra sao, nàng kinh ngạc nhìn thiếu niên đang thong dong nói, tinh thần phấn chấn, lại nhìn lão Mạc giống như học sinh bên cạnh khiêm tốn thỉnh giáo, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy trước mắt đều không chân thực như vậy.
Từ lúc nào lão Mạc lại trở nên khiêm tốn như vậy? Hơn nữa còn đứng trước mặt một thiếu niên, chuyện này quả thực quá khó tin.
Phải biết rằng, lão Mạc tuy rằng cậy tài kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, nhưng lão gia hỏa này thật sự có tài học chân chính, quả thật có thể xưng tụng là Linh Văn Đại Sư nhất đẳng trên thế gian.
Nếu không phải dưới cơ duyên xảo hợp bị Thí Huyết doanh thông qua thủ đoạn đặc thù giữ lão Mạc ở lại nơi này, bằng vào thủ đoạn của lão Mạc thì có thể tiến vào Thanh Lộc học viện của đế quốc là một tiên sinh được người tôn sùng!
Trên thực tế, lão Mạc có quan hệ cực kỳ không tầm thường với Thanh Lộc học viện.
Chỉ là một lão gia hỏa có tư cách siêu nhiên trên Linh Văn, giờ phút này lại hạ thấp cái đầu cao quý trước mặt một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, hơn nữa còn một bộ khiêm tốn thụ giáo, quả thực làm cho Tiểu Mãn khó có thể tin.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, thời khắc này rừng tìm ngược lại giống như một thế ngoại cao nhân, mà lão Mạc thì lại có vẻ... không biết gì!
Đây là một cảm giác rất quái dị hoang đường, nhưng lại tạo thành chấn động khó lòng nói thành lời đối với tâm linh của Tiểu Mãn.
Cũng không biết tiểu tử này xuất hiện từ đâu, tại sao lại có thủ đoạn thần kỳ không thể tưởng tượng như vậy?
Giờ khắc này, ánh mắt Tiểu Mãn nhìn về phía Lâm Tầm cũng đã thay đổi, mang theo một vòng kinh diễm, thưởng thức, tò mò sáng bóng, nữ nhân một khi đối với một người đàn ông liền sinh ra tò mò mãnh liệt, hậu quả kia rất khó nói.
...
Một canh giờ sau, Lâm Tầm nói có chút miệng đắng lưỡi khô, đúng lúc này, một chén trà bị một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đưa tới trước mặt.
Lâm Tầm nghiêng đầu, nhìn thấy Tiểu Mãn, lập tức cười nói: "Tỷ tỷ, còn nhớ những lời ta nói lúc ngươi bắt ta tới đây không, ta đã nói rồi sao, nữ nhân thành thục thông minh mới biết yêu thương người đến thế, giống như chén trà này tràn ngập tâm ý kịp thời đưa tới."
Nói xong, uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén, vẻ mặt thoải mái.
Tiểu Mãn gắt một cái, con ngươi hung dữ trừng Lâm Tầm một cái, nói: "Miệng lưỡi trơn tru, lá gan của ngươi thật là lớn, dám trêu chọc tỷ tỷ ta đến đây sao? Cẩn thận lần sau ta rạch mặt mũi tiểu bạch kiểm của ngươi, xem sau này cô gái nào sẽ thích ngươi!"
Lâm Tầm thở dài nói: "Bể mặt ta cũng không sợ, chỉ sợ tỷ tỷ không nỡ mà thôi."
Tiểu Mãn bật cười một tiếng, giơ ngón tay cái lên: "Rất giỏi, ta thấy nhiều công tử ca phong lưu, thủ đoạn liêu muội đều có thiên thu, chỉ có ngươi là vô liêm sỉ nhất."
Lâm Tầm vẻ mặt chăm chú giải thích: "Cái này gọi là Khiêu tỷ."
Lão chớ đứng một bên nhìn bọn họ tán tỉnh, nhịn không được tâm phiền, nói: "Tiểu Mãn, ngươi có thể không ở nơi này thêm phiền hay không?"
Tiểu Mãn ồ một tiếng, giống như đang khiêu khích nhìn Lâm Tầm một cái, nói: "Tiểu soái ca, sau này tỷ tỷ lại đến thảo luận với huynh cái gì gọi là trêu tỷ, huynh đừng sợ nha!"
Xoay người rời đi.
"Nữ nhân này quả thật là một tên phá hoại!" Lão Mạc mắng một tiếng.
"Ta lại cảm giác vị tỷ tỷ này cũng rất tốt, so với các nha đầu tính tình nóng nảy kia thì mạnh hơn nhiều lắm." Lâm Tầm cảm khái nói.
...
Thí Huyết doanh, trong một căn nhà đá giản dị.
Sống lưng Từ Tam Thất thẳng tắp, ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, đang lau chùi một bộ áo giáp màu xám đen cổ xưa, trên khuôn mặt cứng rắn như nham thạch ngăm đen kia, nổi lên một tia ôn nhu hiếm thấy.
Đây là Linh Văn Chiến Trang của hắn "Lang Nha Nguyệt", đã làm bạn với hắn chinh chiến mấy chục năm, cho tới bây giờ, cũng đã yên lặng mấy chục năm.
Bởi vì Từ Tam Thất đã rời khỏi chiến trường mấy chục năm.
"Ông bạn già, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ lần nữa mang ngươi đạp lên chiến trường, nhất định!" Từ Tam Thần sắc mặt trở nên kiên định, nhẹ nhàng thu "Lang Nha chi nguyệt" vào.
Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp đỏ rực đẩy cửa bước vào, bắp đùi thon dài vừa nhấc lên, trực tiếp đặt mông ngồi ở trước bàn sách, dáng vẻ lười nhác: "Từ Đầu, còn chưa ngủ, đang đợi ta sao?"
Chính là Tiểu Mãn.
Từ Tam Thất ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao nhìn nàng, lập tức đứng dậy, thu hồi vẻ lười biếng.
"Chuyện gì?" Lúc này Từ Tam Thất mới hỏi.
Tiểu Mãn khẽ thở dài, thời khắc này vẻ quyến rũ trên người nàng hoàn toàn biến mất, trong ánh mắt bình tĩnh ẩn chứa một vẻ tịch mịch lạnh lùng.
Thật lâu sau nàng mới thu lại tâm tình, nói: "Ta tới đòi một người, liên quan tới kế hoạch của Lão Mạc, nếu như có thể thành công thì hẳn ngươi cũng biết nó có ý nghĩa gì."
Từ Tam Thất híp mắt: "Là Lâm Tầm kia?"
Tiểu Mãn cũng không lấy làm lạ, buổi tối khi bắt đi Lâm Kiến, nếu không phải Từ Tam Thất xuất hiện, Tiểu Kha cũng khó mà sống nổi.
"Đúng, chính là tiểu gia hỏa này, ngươi có biết lai lịch của nó không?" Tiểu Mãn hỏi.
"Là Hắc Diệu Thánh Đường đưa tới." Từ Tam Thất trầm mặc hồi lâu.
Sắc mặt Tiểu Mãn không dễ phát hiện ra sự biến đổi của hắn.
"Ngươi đi đi, chuyện này có thể phá lệ một lần, ít nhất tại Thí Huyết doanh, bất kể là ai, đều phải phục tùng mệnh lệnh!" Từ Tam Thất chém đinh chặt sắt nói.
...
Rạng sáng ba điểm.
Lão Mạc ngồi trong một đống giấy trắng, điên cuồng nghiên cứu trận đồ linh văn trên đó, bộ dáng hồn nhiên quên mình.
Lâm Tầm ngồi ở trong ghế, suy nghĩ có chút phiêu hốt.
Việc giúp lão Mạc đêm nay làm tuyệt đối không phải là ý tưởng sáng tạo của hắn, mà là đến từ Lộc tiên sinh, Lâm Tầm nhớ kỹ, Lộc tiên sinh mỗi một lần giảng giải cho mình Linh Văn Trận Đồ, thì sẽ lấy một ít ví dụ để ví dụ.
Trong đó có vấn đề liên quan tới chiếm hạm Tử Anh.
Lúc đó Lộc tiên sinh đang giảng giải một cái trận đồ Linh Văn cao cấp phức tạp, bỗng nhiên liền nói đến chiến hạm Tử Anh, cũng mặc kệ Lâm Tầm nghe hiểu hay không hiểu, liền trực tiếp nói ra: "Đám Linh Văn sư đế quốc kia chính là một đám heo ngu xuẩn, tốn hao mấy trăm năm mới hoàn thiện chiến hạm Tử Anh đến mức này, quả thực làm mất hết mặt mũi Linh Văn sư rồi."
Lúc nói chuyện, còn lấy trận đồ Linh Văn của chiến hạm Tử Anh để ví dụ, loại chiến hạm cỡ nhỏ nổi tiếng nhất trong đế quốc, trong miệng Lộc tiên sinh lại bị mắng một chỗ cũng không tốt, hơn nữa còn tuyên bố, nếu đổi lại là ông ta làm, chiến hạm Tử Anh tuyệt đối sẽ không có chút uy lực nào.
Lúc ấy Lâm Tầm tuổi còn nhỏ, còn chưa rõ hết thảy, thế nhưng trải qua đêm nay, khiến Lâm Tầm bỗng nhiên ý thức được, những năm này đi theo Lộc tiên sinh học tập Linh văn tri thức, thì ra lại không đơn giản như thế!
Nhưng tại sao Lộc tiên sinh chưa từng nói ra hết thảy?
Lâm Tầm không thể nào hiểu được.
Ngay khi suy nghĩ của Lâm Tầm đang bay nhanh, Tiểu Mãn Phong Hỏa xông vào, lập tức tuyên bố: "Lâm Tầm, từ hôm nay trở đi, ngươi không cần quay về huấn luyện doanh số ba nữa!"
——