Chương 89
Trước khi về nhà, Lâm Tầm lại đi tới Kim Ngọc Đường một chuyến.
Sau khi bán được một thanh Viêm Linh Đao giá trên trời, gây ra chấn động toàn thành, Kim Ngọc Đường như không còn vắng vẻ như lúc ban đầu, trở nên đình đình như thị, cực kỳ náo nhiệt.
Cổ Ngạn Bình cổ tay đắc chí, nói danh dự, trọng hứa hẹn, rất nhanh liền ổn định lại bước chân trong Đông Lâm thành, sinh ý ngày càng lớn.
Khi Lâm Tầm hiểu rõ được hết thảy, cũng không khỏi có chút cảm khái, Cổ Ngạn Bình chính là một vị cường giả Linh Miểu Cảnh, ai có thể ngờ được, hắn đối với Thương Đạo cũng mạnh mẽ như thế chứ?
Khi Lâm Tầm rời khỏi Kim Ngọc Đường, bên cạnh đã có thêm một Cổ Lương.
Ba ngày trước sau khi giết chết Lữ Hổ, bảo vật cất giấu trong bảo tàng trong lòng đất Lữ Hổ đã hoàn toàn bị Lâm Tầm chặt đứt.
Những bảo vật này hàm dấu vàng bạc châu báu, linh dược linh đan, còn có rất nhiều linh tài, khoáng thạch, tất cả đều là những thứ mà Lữ Hổ vất vả kinh doanh trong mấy chục năm qua, giá trị kinh người.
Bất quá Lâm Tầm trải qua chọn lựa, phát hiện hơn phân nửa vật phẩm cũng không dùng được, lần này y đến Kim Ngọc Đường, cũng là vì đem những vật phẩm không dùng được này bán đi.
Mà Cổ Ngạn Bình biết được hết thảy, cực kỳ sảng khoái đáp ứng, trực tiếp phái con trai Cổ Lương đi cùng, cùng Lâm Tầm quay về nhà kiểm kê giá trị những vật phẩm này.
...
Bốn mươi chín khuôn viên bình dân.
Ước chừng sau thời gian một nén nhang, Cổ Lương mới kiểm kê toàn bộ các vật phẩm, đánh giá ra giá trị cụ thể —— 116 đồng kim tệ!
Lâm Tầm giật mình, điều này tương đương với 11600 tệ, nếu đổi thành đồng tệ, ước chừng 116 vạn!
Điều này đối với Lâm Tầm mà nói, tuyệt đối là một con số thiên văn, có thể mua ba bốn mươi thanh Viêm Linh Đao giá trị ba mươi ngân tệ.
Bởi vậy cũng có thể từ phía bên cạnh nhìn ra, Hắc Hổ bang thân là thế lực lớn nhất trong khu bình dân, mấy năm nay vơ vét không biết bao nhiêu tài phú.
Quan trọng nhất là, những thứ này vẻn vẹn chỉ là một ít vật phẩm căn bản không dùng được của Lâm Tầm.
Một ít linh dược, tiền tài, linh tài được Lâm Tầm lựa chọn từ trước kia...Cộng lại giá trị ít nhất cũng phải trên trăm kim tệ!
Đối với chuyện này, Lâm Tầm cũng chỉ có thể cảm khái lần nữa. Chinh chiến và cướp sạch, quả nhiên là một trong những thủ đoạn hữu hiệu nhất để thu liễm tài phú.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lâm Tầm, 116 kim tệ bị xóa đi số lẻ, biến thành 100 kim tệ, hoàn thành giao dịch với Kim Ngọc Đường.
Lâm Tầm chủ động bỏ qua giá trị 16 kim tệ, khiến cho Cổ Lương cũng cảm kích bội phục không thôi, trong lòng đối đãi như là Lâm Tầm đáng để kết giao bằng hữu.
Hắn đáp ứng Lâm Tầm, đợi sau khi Kim Ngọc Đường bán hết những vật phẩm này, sẽ đích thân đem tất cả số tiền tài thu được đưa tới.
Cổ Lương cũng không còn cách nào khác, dựa vào tài lực Kim Ngọc Đường bọn họ bây giờ, trong thời gian ngắn cũng không lấy ra được 100 kim tệ để trao đổi.
Đối với việc này, Lâm Tầm cũng không vội, sau khi đạt thành giao dịch, liền cùng Cổ Lương nói chuyện phiếm.
Rất nhanh Lâm Tầm liền hiểu rõ, thanh Viêm Linh Đao thứ hai mấy ngày trước tặng cho Cổ Ngạn Bình, cuối cùng bán được với giá 200 ngân tệ, so với thanh Viêm Linh Đao thứ nhất rẻ hơn một trăm ngân tệ.
Điều này cũng rất dễ lý giải, cái gọi là vật lấy hiếm vi quý, bất luận bảo vật gì, nếu là độc nhất vô nhị, giá trị liền quý nhất, ngược lại, nếu là sẽ xuất hiện món thứ hai, món thứ ba đồng dạng là bảo vật như vậy giá cả sẽ hạ thấp theo.
Bất quá dựa theo cách nói của Cổ Lương, về sau cho dù trên thị trường xuất hiện càng nhiều Viêm Linh Đao, cuối cùng giá cả cũng tuyệt đối sẽ không thấp hơn 160 tệ, trừ đi phần trăm Kim Ngọc Đường, Lâm Tầm có thể đạt được hồi báo một trăm mười ngân tệ.
Lâm Tầm tính nhẩm trong lòng một chút, phí luyện chế một thanh Viêm Linh Đao, đại khái khoảng chừng ba mươi ngân tệ, tính như thế, chỉ cần bán được một thanh Viêm Linh Đao, liền tương đương với có thể kiếm được lợi nhuận gấp ba lần!
Vì sao địa vị của Linh Văn sư lại cao siêu, sùng kính sâu sắc?
Cũng bởi vì Linh Văn sư có thể sáng tạo ra đủ khiến rất nhiều người đỏ mắt, mà chính câu nói kia, từng Linh Văn sư mười ngón giữa đều chảy xuôi ra, không chỉ là đồ án Linh Văn mà còn có Kim Sa liên tục không ngừng!
Nhìn tình hình trước mắt, Lâm Tầm còn chưa phải là Linh Văn sư, bởi vì hắn còn chưa thể một mình khắc được một trận đồ Linh Văn hoàn chỉnh, vẫn là một học đồ Linh Văn.
Nhưng bằng vào tu vi Chân Võ cảnh của hắn, có thể luyện chế ra thủ đoạn linh khí đã có thể xưng là hiếm thấy, số một!
Cũng may, bí mật này hiện tại chỉ có Lâm Tầm và Hạ Chí biết, bằng không chắc chắn sẽ dọa chết vị Linh Văn sư khác trên thế gian này.
Dù sao, ai dám tin một thiếu niên còn xa mới chỉ mười ba mười bốn tuổi đã có được năng lực luyện chế linh khí?
Mà nếu như những Linh Văn sư kia biết rõ, Lâm Tầm không chỉ có thể luyện chế Linh khí, mà lúc luyện chế Linh khí lại gần như không có tỷ lệ thất bại, lại không biết nên làm cái cảm tưởng gì.
Đương nhiên, nếu như những Linh Văn sư kia biết thêm một điều, Lâm Tầm luyện chế ra bạo viêm đao uy lực so với bình thường nhiều hơn hai thành uy lực sẽ có cảm giác thế nào?
Sáng nay Lâm Như Bình không phải là chim non mới ra đời, hiểu rất rõ đạo lý buồn thanh phát đại tài, đương nhiên sẽ không tiết lộ những bí mật này ra ngoài.
Chỉ có điều, muốn giấu giếm bí mật này lại rất vất vả.
Tựa như lúc này, Cổ Lương bỗng nhiên nói: "Lâm Tầm, trên thanh Viêm Linh Đao thứ hai kia có thêm một dấu hiệu "Tầm" cổ xưa, rõ ràng là thuộc về Linh Văn sư độc đáo, chỉ cần nhìn thấy dấu hiệu này cũng biết đây là kiệt tác thuộc về Linh Văn sư nào đó."
Nói đến đây, Cổ Lương hơi kinh nghi nhìn Lâm Tầm: "Chẳng lẽ dấu hiệu chữ "Tầm" này chính là..."
"Ngươi cảm thấy bằng năng lực của ta, có thể làm đến một bước này sao?" Lâm Tầm cười hỏi ngược lại.
"Ách..."
Cổ Lương chần chừ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, "Không có khả năng là ngươi, trên đời này mặc dù cũng có Linh văn cảnh Chân Võ học đồ có thể luyện chế ra Linh khí, nhưng cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa những Linh văn học đồ kia không chỗ nào mà không phải xuất thân từ trong những thế lực lớn cổ xưa, bình thường căn bản khó có được."
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Quan trọng nhất là hai thanh Viêm Linh Đao kia rất đặc biệt, tuy rằng chất liệu giống hệt đồ án linh văn của Bạo Viêm Đao, nhưng uy lực lại khác, hoàn toàn là một loại Linh Khí hoàn toàn mới. Bảo vật cỡ này, cũng chỉ có Đại Linh Văn Sư có trình độ siêu phàm nhập thánh mới có thể luyện chế ra."
Lời trong lời nói đều đã biểu lộ ra, cho dù là Lâm Tầm thừa nhận hai kiện bảo vật này xuất từ hắn, Cổ Lương cũng tuyệt đối sẽ không tin.
Tuy nhiên chuyện này đối với Lâm Tầm lại là một chuyện tốt, không cần để cho hắn tiêu tốn miệng lưỡi đi bịa chuyện để che lấp lời nói dối.
Lâm Tầm vừa cười vừa nói: "Cổ Lương, ngươi không cần đoán nữa. Những chuyện khác ta không thể nói nhưng ta có thể cam đoan chỉ cần có một ngày ta ở Đông Lâm Thành sẽ cung cấp cho Kim Ngọc Đường một ít linh khí."
Cổ Lương vốn còn đang rối rắm, muốn hỏi hai thanh Viêm Linh Đao kia rốt cuộc xuất xứ từ tay vị Linh Văn sư nào. Nhưng nghe xong lời Lâm Tầm nói, hắn lập tức hiểu rõ, đây là bí mật của Lâm Tầm, cho dù đi hỏi, Lâm Tầm tuyệt đối cũng sẽ không tiết lộ.
Mà về phương diện khác, cũng có thể phán đoán từ những lời này, Lâm Tầm hẳn là quan hệ không ít với vị "Thần bí Linh Văn sư" kia, nếu không tuyệt không dám làm ra vẻ bảo đảm như thế.
Nghĩ đến đây, Cổ Lương không khỏi hâm mộ vận may của Lâm Tầm, vậy mà có thể bảo trì một mối quan hệ với một vị "Linh Văn sư thần bí", ai mà không hâm mộ?
Chỉ là Cổ Lương chỉ sợ không nghĩ tới, Lâm Tầm vẻn vẹn một câu đã đem suy nghĩ của hắn triệt để dẫn lệch đi...
Lại tán gẫu không bao lâu, Cổ Lương liền cáo từ rời đi.
Lâm Tầm ngồi một mình trong đình viện, hơi híp mắt, lâm vào trầm tư.
Từ khi tiến vào Đông Lâm thành đến nay, sự tình ngắn ngủn chưa đầy một tháng đã xảy ra quá nhiều chuyện, mà những chuyện này hầu như đều liên quan đến Ngô thị tông tộc.
Đầu tiên là bị ba người Hắc quả phụ ám sát, về sau lại gặp phải uy hiếp đến từ Hắc Hổ Bang, khiến cho Lâm Tầm trong khoảng thời gian này cũng sống không yên ổn.
Hoàn hảo, hôm nay những việc này đều đã qua đi, sau khi liên tục chịu hai lần giáo huấn nặng nề, ít nhất Ngô thị tông tộc tạm thời không dám tùy ý làm bậy nữa.
Tuy nhiên dù sao cũng có uy hiếp, Lâm Tầm cũng sẽ không chủ quan. Y biết rõ, chỉ cần mình còn sống, sớm muộn gì vẫn phải gặp chuyện trả thù đến từ tộc Ngô thị.
Cũng may, hiện nay hắn và Kim Ngọc Đường đã thành lập một tầng quan hệ có chút thâm hậu, hơn nữa mấy ngày trước thông qua miệng Vương Lân, cũng phóng ra tín hiệu nào đó cho Mạc Vãn Tô, Mạc Tô tất nhiên sẽ mượn cơ hội này xem xét lại thái độ của mình.
Tóm lại, trước mắt mà nói, trước khi cuộc thi ở phủ bắt đầu, Lâm Tầm đã không cần lo lắng gì nữa, hoàn toàn có thể rút ra càng nhiều thời gian dùng để tu luyện.
Chính xác là như vậy, so với những chuyện vụn vặt kia, Lâm Tầm càng để ý con đường tu hành của mình, chỉ cần đủ cường đại, quản hắn âm mưu thủ đoạn gì, hết thảy đều đáng chê cười!
Hiện nay, Lâm Tầm vừa mới tấn cấp tu vi Chân Võ Lục Trọng Cảnh, trong thời gian ngắn rất khó có thể đột phá nữa.
Chân Võ lục trọng cảnh, linh lực có thể tuần hoàn một trăm lẻ tám lần trong cơ thể gọi là một chu thiên công, huyết dịch quanh thân như lò lớn bốc cháy hừng hực.
Mà tầng thứ bảy của Chân Võ này chính là "Tiểu Chu Thiên", đến bước này, linh lực toàn thân liền có thể tiếp tục tuần hoàn suốt cả cửu chu thiên!
Đến cảnh giới kia, linh lực trong cơ thể sẽ sinh ra lột xác đột nhiên tăng mạnh, bắt đầu tìm tòi diệu pháp của "Chu Thiên tuần hoàn".
Trước mắt mà nói, Lâm Tầm cách "Tiểu Chu Thiên" cảnh giới còn rất sớm, muốn đột phá, hoàn toàn chính xác trong khoảng thời gian ngắn là có thể làm được.
Mà trên phương diện tu luyện thần hồn, đã được rèn luyện bởi Tiểu Minh Thần Thuật, khiến cảm giác lực của Lâm Tầm tiến bộ rất nhanh, dùng không được bao lâu, có lẽ sẽ thắp sáng được hồn tinh thứ ba trong thức hải.
Phương diện này vốn không cần khiến Lâm Tầm quan tâm.
Cũng như tu luyện thần hồn, luyện thể lực trải qua ba ngày xâm nhập "Thông Thiên Bí Cảnh" cũng được rèn luyện không ngừng, hiện nay thể phách Lâm Tầm đã có thể nói là đồng da sắt cốt, đao kiếm bình thường khó có thể thương tổn được.
Tóm lại, từ khi di chứng ở trên tâm mạch bốn huyệt không còn tồn tại nữa thì Lâm Tầm tựa như nghịch thiên cải mệnh, niết bàn trùng sinh. Bất kể là tu luyện ở phương diện nào, đều bộc phát ra tiềm lực khó có thể tưởng tượng của người thường, do đó khiến Lâm Tầm có được thành tựu như ngày hôm nay.
Bây giờ khúc mắc duy nhất của Lâm Tầm là ở chỗ, đến bây giờ, y vẫn chưa từng điều tra được một chút tin tức liên quan đến kẻ thù năm đó đào đi "bổn nguyên linh mạch" của mình.
Hắn từ ngày đầu tiên tiến vào Đông Lâm thành, thường xuyên vào tiệm sách trong thành tìm đọc một ít điển tịch, cố gắng từ trong đó tìm ra một ít ghi chép liên quan đến "Thái Uyên Thôn Khung"
Đáng tiếc, cuối cùng lại không thu hoạch được gì.
Bởi vì "Thái uyên Thôn Khung" là một loại bổn nguyên linh mạch, mà cái gọi là bổn nguyên linh mạch chính là một loại thiên phú tu hành trời sinh!
Thế gian tu giả nhiều biết bao, có thể có được trời sinh linh mạch bản nguyên, tuyệt đối đã ít lại càng ít, cực kỳ hiếm lạ, có thể nói vạn trong không một, phượng mao lân giác!
Dưới tình huống này, quyển sách có liên quan tới "bụng nguyên linh mạch" tự nhiên càng hiếm hơn.
Đông Lâm thành chẳng qua là một thành thị ở biên thuỳ, nằm ở tây nam tỉnh phương xa của đế quốc, muốn từ nơi này tìm kiếm tin tức có liên quan đến "Thái Uyên Thôn Khung", có thể nghĩ hy vọng xa vời bao nhiêu.