Chương 1:
Từ nhỏ, tôi đã luôn thích những điều mới mẻ và thú vị. Vì gia cảnh giàu có, năm 18 tuổi, bố tôi đã sắp xếp một đội thám hiểm chuyên nghiệp đến một hòn đảo hoang để khám phá, coi đó là món quà sinh nhật tuổi trưởng thành của tôi.
Vì thế, tôi đã vui đến mức không chợp mắt được hai đêm trước khi khởi hành. Tôi chuẩn bị rất nhiều chiếc váy xinh đẹp để chụp ảnh trên đảo.
Hòn đảo đó cách xa bờ, theo ghi chép thì đã nhiều năm không có ai đặt chân đến.
Tôi may mắn được xem vài bức ảnh về hòn đảo, trên đó có một thác nước tuyệt đẹp và một hồ nước màu đen huyền bí.
Có lẽ, đó chính là chốn bồng lai tiên cảnh trong lòng tôi.
Vì quen sống trong nhung lụa, mấy ngày đầu khởi hành tôi hơi say sóng, nên một mình ra boong tàu hóng gió biển.
Đến ngày thứ 20 của chuyến đi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy hòn đảo phủ đầy rừng cây từ trong lớp sương mù dày đặc.
Tàu từ từ cập bến, một đội ngũ thám hiểm chuyên nghiệp đi trước mở đường cho tôi.
Hơi sương trên đảo lành lạnh, những bụi cây bị gãy dưới đôi giày da cừu quý giá của tôi kêu lạo xạo.
Tôi tò mò nhìn ngang ngó dọc, cầm chiếc máy ảnh lấy liền yêu thích, chụp tách tách khắp nơi.
Hồ nước lớn trong đảo, phần gần bờ có màu xanh biếc. Nhưng sâu vào trong là vách đá dựng đứng, nước hồ xanh đến mức gần như đen, không thể nhìn thấy đáy.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy. Tôi muốn đến gần bờ hơn một chút để nhìn, nhưng tiếc là ngay lập tức bị vệ sĩ đi cùng ngăn lại.
Cả đoàn tìm một khoảng đất trống để dựng trại tạm thời. Tôi chỉ có thể ngồi trên một gốc cây gần đó, buồn chán chờ đợi họ.
Ở đây không có sóng, điện thoại trở thành một cục gạch vô dụng. May mà tôi đã chuẩn bị trước, lấy một cuốn sách ra đọc.
Khí hậu trên đảo này rất kỳ lạ. Khi các tôi lên đảo vào buổi sáng sớm, sương mù rất dày đặc. Chỉ đến trưa mới tan bớt một phần.
Bây giờ trời đã tối dần, lớp sương mù trắng xóa lại lan tỏa ra như bông. Ánh sáng trở nên lờ mờ hơn, tôi bực bội gấp sách lại.
Có lẽ vì nơi đây yên tĩnh và lạnh lẽo, tôi trở nên buồn ngủ lúc nào không hay. Hít hà mùi cỏ cây lành lạnh dễ chịu, tôi quyết định ngủ một giấc thật ngon.
Khi tỉnh dậy đã là rạng sáng. Mấy người vệ sĩ bên ngoài đã thay ca. Tôi thấy mặt hồ phía xa có tiếng động pặc pặc, bèn hỏi anh ta chuyện gì đang xảy ra.
“Thưa cô, chắc là cá lớn trong hồ thôi ạ.”
Nghe vậy, tôi vô cùng vui mừng. Có lẽ cá ở đây không bị ô nhiễm nên sẽ rất ngon chăng.
“Vậy ngày mai tôi muốn đi câu cá.”