Chương 2:
Sáng sớm hôm sau, vì muốn câu được cá lớn hơn, tôi đã ra lệnh cho họ chèo thuyền ra giữa hồ để thử vận may.
Sau khi thủy thủ quăng câu, tôi chống tay chờ phao chìm xuống.
Chưa đầy 30 giây, cuộn dây đã bị kéo kêu rít rít. Thủy thủ vội vàng từ từ nhả dây, chờ cho con cá lớn mất hết sức lực.
Sau đó, anh ta bắt đầu giật mạnh cần câu. Tôi thấy cần câu đã bị uốn cong thành hình chữ C.
“Có phải là cá rất lớn không?” Tôi háo hức nằm sấp trên mạn thuyền nhìn mặt hồ.
“Cũng không hẳn…” Thủy thủ có vẻ thấy có gì đó không ổn, lơ đãng trả lời tôi.
Khi con cá lớn khoảng 30-40 cân được kéo lên, nó đã thoi thóp, mang cá khó nhọc đóng mở.
Thủy thủ đập mạnh một cái vào đầu cá, nó giãy giụa yếu ớt rồi nằm im hẳn.
“Oa, to quá.” Tôi lấy hết can đảm chạm vào đuôi cá, rồi phát hiện ra trên đó có một lớp chất nhờn trơn tuột, dày cộm, kinh tởm.
Tôi thật sự không ngờ một con cá có vảy lại có thể đầy mình chất nhờn như vậy. Theo bản năng, tôi vươn tay xuống hồ để rửa sạch.
“A!” Tôi hoảng hốt rụt tay lại. Dưới làn nước xanh đen, tôi đã chạm phải một thứ gì đó vừa mềm vừa dính.
…Đó là một con cá sao? Tôi nhìn tay mình, lau khô nước rồi mới dần dần trấn tĩnh lại.
Tôi hứng thú trải một tấm thảm dã ngoại trên bãi đất trống, và định thay một chiếc váy tiểu thư mới để chụp ảnh cho hợp cảnh.
Bờ hồ cách khu cắm trại của các tôi một đoạn. Tôi quyết định thay đồ ngay trong khu rừng nhỏ gần đó.
Vì trong đoàn thám hiểm chỉ có mình tôi là phụ nữ, nên chỉ có một người đàn ông đứng quay lưng lại, canh gác để bảo vệ sự an toàn cho tôi.
Khi cởi đồ, tôi vô tình làm rơi chiếc kẹp tóc trên đầu. Vô thức quay người lại, ngồi xuống nhặt đồ, tôi mới nhận ra người đàn ông kia nãy giờ vẫn luôn lén nhìn tôi. Khuôn mặt hắn ta đầy vẻ dâm đãng và nụ cười ghê tởm.
Tôi vội vàng ôm ngực, tức giận quát mắng hắn ta. Không ngờ hắn ta lại tức giận đến mức chĩa súng vào tôi.
“Câm miệng, mày dám gọi người tao sẽ bắn chết mày ngay bây giờ.”
“Để tao thử xem cô tiểu thư da mềm thịt mượt như mày thế nào.” Hắn ta buông lời tục tĩu, đe dọa tôi đi sâu hơn vào rừng để hắn ta dễ bề hành sự.
Tôi sợ hãi, lảo đảo bước về phía trước, nước mắt rơi lã chã. Cảm giác ghê tởm và sợ hãi khiến tôi lạnh run người.
“Ừm, ở đây đi.” Hắn ta cười toe toét, đảo mắt nhìn xung quanh một cách lấm lét, chắc chắn rằng không có ai có thể phát hiện ra bọn tôi.
Tôi không dám quay đầu lại. Nhưng giây tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng hắn ta la hét thảm thiết.