Thiên Kim Và Vũ Khí Sinh Học

Chương 4:

Chương 4:
“Không được.” Anh ta có vẻ tức giận, đóng cửa rồi bỏ đi.
Tôi cũng không dám đuổi theo anh ta. Chỉ có thể đợi anh ta đi một lúc mới dám lén lút xuống giường đi lại.
Tôi phát hiện ra phòng thí nghiệm này rất lớn. Có rất nhiều thiết bị mà tôi không hiểu, và một chiếc bể nuôi cấy đã vỡ nát.
Những mảnh kính vỡ dường như đã được anh ta dọn sạch. Anh ta đã chui ra từ đây sao?
Mọi thứ ở đây tuy cũ kỹ và đổ nát, nhưng lại được anh ta dọn dẹp khá sạch sẽ. Ngoại trừ những vệt nước không thể tránh khỏi, tôi không thấy một chút thức ăn thừa nào.
Không lẽ anh ta ăn thịt người rồi không nhả xương ra sao? Tôi rùng mình nghĩ.
Trong tủ phòng thí nghiệm còn có rất nhiều tài liệu giấy đã ố vàng. Tôi nhẹ nhàng lật ra xem, thấy toàn là những thuật ngữ và dữ liệu biểu đồ kỳ lạ mà tôi không hiểu.
Cho đến khi tôi thấy một bản báo cáo đánh giá cấp độ từ tám mươi năm trước.
Vũ khí sinh học cấp SSS… Trí thông minh cực cao, khả năng học hỏi mạnh mẽ, có thể tự phục hồi nhanh chóng.
Có thể chống lại vụ nổ hạt nhân… Ứng dụng trong chiến tranh chống tàu ngầm hạt nhân…
Tính cách tàn bạo, cảm xúc không ổn định, cần tiêm thuốc ức chế, nếu không dễ xảy ra hiện tượng làm hại người…
Tôi cố gắng nhận ra một vài chữ chưa bị oxy hóa. Càng đọc càng sợ hãi, và cuối cùng cũng hiểu sơ qua về lai lịch của thứ này.
Anh ta là một sinh vật do con người tạo ra, và được sử dụng như một vũ khí sinh học. Đã hơn tám, chín mươi năm trôi qua mà anh ta vẫn mang khuôn mặt của một thiếu niên 18, 19 tuổi.
Dòng cuối cùng, tôi thấy tên mã của anh ta – Duẫn Ân.
Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bò lách tách bên ngoài, vội vàng nhét tờ giấy lại chỗ cũ và ngồi lên giường.
Duẫn Ân đã quay lại, mang theo rất nhiều chiếc váy đẹp cho tôi. Tôi nhận thấy anh ta đã rất cẩn thận để không làm chất nhờn dính vào chúng.
…Hóa ra anh ta nghĩ tôi muốn bỏ đi vì không thích đồ trang sức.
Khi đứng dậy đi lại, anh ta thực sự rất cao. Khi những chiếc xúc tu to khỏe nâng đỡ cơ thể, anh ta cao gần bốn mét.
Mặc dù nửa thân trên mang một khuôn mặt giống như thần linh, nhưng nửa thân dưới lại… Tôi thà rằng anh ta là một con nhân mã thì trông còn bình thường hơn.
“Làm ơn, hãy thả tôi về đi.” Tôi sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Nhưng xúc tu của anh ta lại bắt đầu không ngoan ngoãn quấn lấy tôi.
“Không được.” Duẫn Ân dùng tay cẩn thận lau nước mắt cho tôi, nhưng thái độ rõ ràng cứng rắn hơn.
Tôi cảm thấy rất khó chịu với thứ nhờn nhơm đó. Những chiếc giác hút trên xúc tu còn bám chặt lấy tôi. Khi bỏ ra, trên đùi tôi đều là một hàng những vết hằn đỏ.
Thấy nói chuyện với anh ta không có kết quả, tôi đành ngậm miệng lại một cách thức thời. Trong lòng thầm mắng người đã tạo ra anh ta thật đáng chết, lại vứt một thứ nguy hiểm như vậy ở đây rồi phủi tay bỏ đi.
Buổi tối, tôi đói cồn cào nhưng thực sự không thể ăn cá sống mà anh ta đưa. Tôi chỉ có thể cầu xin anh ta tìm cho tôi thứ gì đó có thể ăn được.
Anh ta ra ngoài, tìm chiếc túi của người đàn ông đã chết mang về cho tôi. Nhờ đó, tôi cũng ăn được một ít bánh quy nén.
Xúc tu của anh ta ẩm ướt và mềm mại. Tôi chợt nhận ra thứ mà tôi chạm phải khi rửa tay dưới hồ hôm đó chính là thứ này.
Với tinh thần cầu tiến và thực tế, tôi lại lén lút véo một cái. Kết quả, anh ta khẽ rên lên một tiếng rồi lập tức rụt xúc tu lại.
Tôi ở bên anh ta được vài ngày. Để nuôi dưỡng một người yếu đuối như tôi, anh ta đã tìm cách hái rất nhiều loại quả chua ngọt có thể ăn được cho tôi.
Anh ta thậm chí còn học cách nướng cá. Trong khi tôi ngồi bên cạnh ăn cá nướng do anh ta làm, anh ta dùng hàm răng sắc nhọn xé xác những con mồi tươi sống.
Tôi luôn muốn trốn thoát khỏi đây. Tôi chỉ muốn về nhà, ăn những bữa cơm bình thường, đối mặt với những sinh vật bình thường.
Cuối cùng, sau một tuần, tôi phát điên lên, chạy trốn khỏi anh ta và chạy loạn xạ vào sâu trong rừng.
Tôi không biết đường, nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục chịu đựng sự dày vò này nữa. Biết đâu liều một phen lại thành công.
Nhưng chưa đi được vài bước, tôi quả nhiên bị anh ta dùng xúc tu nhấc bổng lên như một chú gà con.
“Họ là người xấu.” Anh ta cố gắng thuyết phục tôi quay lại.
“Còn anh thì là thứ tốt đẹp gì? Đồ quái vật kinh tởm.” Tôi cũng không hy vọng mình sẽ sống sót. Muốn nói gì thì nói nấy.
“Anh thà bị què còn hơn mọc ra cái thứ này. Lại còn có tám chân nữa chứ, sao không đi bốn đôi giày luôn đi.” Tôi tuyệt vọng tuôn ra một tràng những lời chửi rủa vô nghĩa.
Thấy sắc mặt anh ta càng ngày càng tệ, giờ tôi chỉ mong anh ta kết liễu tôi một cách dứt khoát. Một cái chết tốt đẹp, không đòi hỏi toàn thây.
Những chiếc xúc tu nặng nề, mạnh mẽ nhanh chóng khóa chặt tứ chi của tôi.
Trên mặt, trên chân, trên eo của tôi… những nơi bị anh ta quấn đều để lại những vết nhờn nhơm nhớp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất