Thiên Kim Và Vũ Khí Sinh Học

Chương 5:

Chương 5:
Tôi chợt nhận ra câu "anh thích em" mà Duẫn Ân nói hôm đó thực ra là cầu hôn, chính xác hơn là cầu phối ngẫu.
"Aaa... chết mất thôi..." Tôi thều thào nói, gần như không thở nổi vì bị xúc tu siết chặt.
Khi tôi tỉnh lại, trời đất đã tối sầm, và thậm chí cái xúc tu kia vẫn chưa rút ra.
Bụng dưới của tôi phình to, đau đớn.
Những đốm dịch nhầy màu xanh nhạt vương vãi trên sàn nhà.
Tôi khóc đến xé lòng, giọng đã khản đặc nhưng cũng chẳng còn quan tâm đến hình tượng nữa.
Giờ tôi tức điên, há miệng cắn vào xúc tu của anh ta.
Duẫn Ân không biết dỗ tôi thế nào, chỉ ngoan ngoãn liếm mặt và tay tôi.
Tôi quằn quại một lúc rồi cũng mệt lử, dù sao thì thứ này còn đỡ được cả bom hạt nhân, tôi làm sao mà chống lại được chứ?.
"Họ không cần em nữa".
Tôi thấy anh ta nói chuyện như dọa con nít, thật nực cười.
"Tốt nhất là thế". Tôi lười cãi nhau với anh ta, dù sao cũng như đấm vào bông.
Anh ta đột nhiên bế tôi lên.
Tôi cách mặt đất hơn hai mét, sợ hãi theo bản năng ôm lấy cổ anh ta.
Tôi nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh ta. Ba trái tim à? Nếu là một kẻ si tình, chắc phải tan nát đến ba lần.
Anh ta thực sự đưa tôi đến chỗ cắm trại trước kia, nhưng nơi đó đã trống trơn một cách vội vã, có vẻ như họ đã rời đi ngay trong hôm nay.
Anh ta đưa tôi ra bờ, tôi thấy con thuyền của đội thám hiểm đang chuẩn bị rời đi.
Tại sao, tại sao lại từ bỏ tôi dễ dàng như vậy, rõ ràng trước khi đi đã mang theo lương thực và nước đủ dùng cho gần hai mươi ngày.
Tôi há miệng nhưng không thể nói nên lời, cảm giác nản lòng đến tột độ hóa ra là thế này sao.
"Em có thể giết họ". Anh ta bình tĩnh và nghiêm túc nói với tôi.
Duẫn Ân đưa cho tôi xem thiết bị liên lạc của người đàn ông đã chết, đó là máy bộ đàm nội bộ của đội thám hiểm của họ.
“Sao vẫn chưa thấy về?”.
“Anh ra tay rồi sao? Không cần nhanh vậy đâu”.
“Nhận được thì trả lời, nếu không về chúng tôi sẽ rút lui sớm”.
“Haha, nếu nó chết rồi, phần tiền hoa hồng của nó chúng ta cứ chia đều thôi”.
....
Cho đến tận hôm nay, máy bộ đàm không còn nhận được bất kỳ tin nhắn nào nữa.
Hóa ra ngay từ đầu họ đã có ý định giết tôi sao?.
"Vậy anh giết đi, nhưng đừng làm hỏng thuyền, váy của em vẫn còn ở trong đó".
Tôi cũng chẳng phải là một vị thánh, vì họ đã đối xử với tôi như vậy, một trong số đó còn muốn cưỡng hiếp và giết hại tôi, nên tôi không cần phải làm người tốt nữa.
Tôi nâng mặt anh ta lên và hôn một cái, "Cảm ơn anh".

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất