Mặc dù Tân Nhã khiến mình hơi thất vọng.
Cảm thấy mình giúp cô ta như vậy, cô ta không nên không tin tưởng mình.
Nhưng mà cũng không tính là căm ghét gì.
Không muốn liên lụy cô ta thôi.
Dù sao thì bây giờ đã không còn một chút liên quan nào nữa rồi, không cần phải để cô ta phải vì mình là chịu tội.
“Cậu Trần, cậu quả nhiên là hào phóng, tôi hối hận vì đã hại cậu rồi, được được, tôi ở...”
Sau khi Hầu Tam nói vài câu.
Trần Khiêm cúp điện thoại.
Còn Tân Nhã thì đã chảy nước mắt rồi.
“Cậu ấy không ghét mình, vì mình mà cậu ấy sẵn sàng dấn thân vào nguy hiểm!” Trái tim Tân
Nhã hoàn toàn tan chảy rồi.
Sau khi dặn dò Thiên Long với Địa Hổ một số việc, Trần Khiêm tự mình lái xe đi.
Đến nơi. Trần Khiêm xách theo một túi tiền.
Đứng ở nơi hẻo lánh này.
“Cậu Trần, tôi thấy cậu rồi, quả nhiên là cậu không dẫn theo người tới!”
Hầu Tam cầm ống nhòm nhìn ra bên ngoài. Sau khi xác định không có gì sai sót.
Mới nói ra địa điểm thứ hai.
Để Trần Khiêm đến.
Mẹ kiếp, tên này thật là xảo trá mà.
Trần Khiêm cảm thấy bất lực.
Chỉ nghe theo lời của hẳn ta, chạy mấy vòng mới thấy được Hầu Tam xấu xí.
“Chào cậu Trần!” Hầu Tam khẽ cúi đầu.
“Đừng nói nhảm nữa, thả bọn họ ra đi, với cả bản ghi âm tôi cần đâu?”
Trần Khiêm ném tiền ở phía trước Hầu Tam.
“Đây đây, đều ở đây cả, có bản ghi âm này, cậu
chắc chắn sẽ làm sáng tỏ được sự trong sạch của mình!”
Hầu Tam cười nói.
Trần Khiêm đến trước mặt Tần Nhã với Triệu Đồng Đồng, cởi trói cho bọn họ.
Bởi vì sợ Tân Nhã với Triệu Đồng Đồng phát ra tiếng, cho nên vừa nấy Hầu Tam đã bịt miệng bọn họ lại.
“Trần Khiêm!”
Sau khi Tân Nhã được cởi trói, thì cô ta bổ nhào vào lòng Trần Khiêm rồi khóc.
“Xin lỗi, tớ xin lỗi cậu! Tớ không nên không tin cậu! Còn nói tớ ở bên Long Thiếu Vân để chọc tức cậu, xin lỗi!”
Tân Nhã khóc.
Tay của Trần Khiêm giơ lên, không biết nên làm thế nào mới tốt.
“Hai người không sao là tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
Trần Khiêm cũng không có ý định ôm Tân Nhã mà đẩy nhẹ Tần Nhã ra, sau đó cười nói.
“Đợi một chút cậu Trần!”
“Tôi còn một chuyện nữa!” Hầu Tam lại nói.
“Anh còn muốn thế nào nữa?” Trần Khiêm cau mày.
“Đó là từ nay về sau mặc dù tôi đã cuốn xéo đi rồi, nhưng nếu như sau này cô Trần Hiểu có hỏi, xin cậu đừng nói là do tôi làm, giữ bí mật giúp tôi. Cậu Trần, cậu tốt bụng hào phóng, nhưng cô Trần Hiểu thì không như vậy, tôi sẽ bị lóc thịt mất. Cho nên, xin cậu Trần xem như tôi không có ác ý gì mà tha cho tôi một mạng! Để cô Trần Hiểu tìm nhà họ Long mà tính sổ, là bọn họ bảo tôi làm!”
Hầu Tam nuốt một ngụm nước bọt. Trần Khiêm gật đầu.
Sau đó đưa Triệu Đồng Đồng và Tần Nhã ra ngoài.
Còn Hầu Tam thì ở bên trong cửa sổ, nhìn ra ngoài bằng ống nhòm.
Rõ ràng người này sợ Trần Khiêm sẽ tìm người xử hắn ta.
Sau khi Trần Khiêm ra ngoài thì cười nhạt.
“Hầu Tam, anh cầm ống nhòm, không cần nhìn bốn phương tám hướng vậy đâu, nếu không tâm nhìn dễ bị khuất lầm!”
Trần Khiêm hét lên.
“Ôi đệch, cậu Trần, cậu có ý gì?”
Hầu Tam nhạy cảm đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Lúc này, nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng vù vù.
Ngẩng đầu lên nhìn thì há hốc mồm...