Thiên Mệnh Xa Đao Nhân

Chương 13: Trở mặt không nhận, làm sao đây?

Chương 13: Trở mặt không nhận, làm sao đây?

“Biết cô ấy chết như thế nào được, vậy tiếp theo phải làm gì đây? Tìm thầy trừ tà cho cô ả xử lý?” Vương Giơ Cao hỏi dò.
“Cái đấy thì sao ta nói cho ngươi hay được, tìm được nguyên nhân, ngươi liền phải tìm hiểu nguồn gốc, tiếp đó hướng xuống tìm phương thức giải quyết. Ngươi đừng nhìn cô ta là ma liền cần phải cho cô ta hồn phi phách tán, dù sao cô ta lúc còn sống còn là con người, có thể cũng không làm gì chuyện thương thiên hại lý, cho nên ngươi không cần thiết ra tay độc ác có biết không? Không có thầy trừ tà nào sẽ để cho cô ta tan thành mây khói, cái này đối với chính mình mà nói cũng không có chỗ tốt gì, phương thức giải quyết tốt nhất chính là để cho cô ta cam tâm tình nguyện tiến vào âm tào địa phủ, đến nỗi xử lý như thế nào đó là chuyện của Diêm Vương, cùng chúng ta không có quan hệ.”
Vương Giơ Cao nháy dốt nát mắt nhỏ nói: “Ngươi nói ta giống như nghe rõ, nhưng là không hiểu nhiều.”
Vương Kinh Trập trợn trắng mắt nói: “Biết cô ta vì sao chết, tiếp đó giúp cô ta đem tâm nguyện chưa hoàn thành, hoặc lo nghĩ chuyện giải quyết đi là được rồi, oan hồn cô ta bất tán nhất định là có nguyên nhân, ngươi không phải tìm được cô ta là phát tờ rơi sao? Từ nơi này mà ra tay, tiếp đó tìm người quen biết cô ta, sau đó tiếp tục tìm tòi. Cái gì nhỉ, ta ra ngoài ăn chút cơm, ngươi tiếp tục nghiên cứu đi… ta có thể sẽ tối nay về, ngươi dùng thời gian một ngày này đem ta nói cho ngươi tốt hảo tiêu hóa một chút”
Vương Kinh Trập câu nói vừa dứt liền đi, Vương Giơ Cao lập tức liền phấn chấn tinh thần, biết về sau có biện pháp không để nữ quỷ này quấn lấy mình, cả người hắn liền như phát điên, trong nháy mắt liền tiến vào trạng thái.
Vương Giơ Cao nằm lỳ ở trên giường, liếc nhìn phía trước tìm được mấy cái thiệp mời, tìm được mấy người đăng tin tức, tiếp đó thử nghiệm nhắn tin cho đối phương, chờ đợi có người có thể trả lời hắn.
Một đầu khác, Vương Kinh Trập từ trong khách sạn đi ra mua cái bánh rán sau đó, liền hướng quán cơm tối qua hai người bọn họ ăn cơm đi tới, đem túi đồ của mình bỏ quên ở đó cầm về, cầm xong đồ vật sau đó hắn đi ngay trạm xe buýt, lên một chiếc xe buýt hướng về trung tâm thành phố.
Chuyện rắc rối của Vương Giơ Cao hắn sau đó liền có thể giải quyết, cho nên hắn phải đem chuyện của mình lúc đến kinh thành muốn làm trước tiên giải quyết xong, ngoại trừ chờ Đinh Vũ ra tù, hắn đến kinh thành mục đích lớn nhất chính là có một món nợ muốn đòi.
Món nợ này là bốn mươi mấy năm trước ông nội của Vương Kinh Trập để lại, lúc đó ông cụ Vương làm một con dao cho người ta, tiếp đó vì người nọ xem bói một lần, lúc đó người kia muốn trả tiền nhưng ông cụ không muốn, chỉ nói cho người kia bốn mươi hai năm sau sẽ có người đến tìm hắn thu nợ, nếu như ngươi không ở đây liền để con cháu đem sổ sách chấm dứt, cây dao kia cũng phải trả lại.
Người rèn đao từ trước đến nay rất coi trọng chữ tín, liền giống như Diêm Vương muốn ngươi ba canh chết sẽ không giữ ngươi đến canh năm, người rèn đao nói lúc nào đến thu, vậy thì biết lúc nào đến thu, trước đây nói tiên đoán cho ngươi nếu là chuẩn, ngươi được lợi ích thì phải đúng hạn thực hiện lời hứa của mình, một lời nói ra đáng giá ngàn vàng không thể thay đổi.
Có người có thể sẽ hỏi, nếu như tiên đoán mà người rèn đao để lại không linh nghiệm thì sao?
Vậy nên có thể nói với anh là, một người xem tướng số giỏi, lời tiên đoán không thể nào không linh nghiệm. Sẽ có người hỏi, nếu lỡ đến lúc đòi nợ, đối phương không nhận thì sao, bởi vì thời gian đã lâu, người trong cuộc đều đã khuất núi, con cháu họ căn bản không thừa nhận chuyện này thì phải làm sao? Yên tâm, giới xem tướng số có quy tắc, anh nhận nợ thì thôi, còn không nhận, vậy anh lấy cái gì mà có được những thứ đó, liền phải trả lại như thế nào. “Thiết khẩu định sinh tử, thần toán định càn khôn, hỏi việc sau khi chết hãy tìm thầy tướng số”, câu này thực ra còn nửa câu sau không được lưu truyền, đó là nếu như việc sau khi chết trở thành sự thật, đối phương trở mặt không nhận người quen, thầy tướng số sẽ cho anh biết thế nào là một đêm trở về thời kỳ giải phóng. Gần trưa, Vương Kinh Trập phải ba lần đổi xe buýt, cuối cùng cũng đến được khu Đông Thành, sau khi xuống xe, men theo đường tìm được một con hẻm nhỏ tên là Mũ Nhi. Con hẻm Mũ Nhi này rất nổi tiếng ở kinh thành, trong hẻm ngoài một số hộ gia đình bình thường, còn có ba cái tứ hợp viện. Giờ ai cũng biết tứ hợp viện ở kinh thành đồng nghĩa với khối tài sản kếch xù, giá trị lên tới cả trăm triệu khiến người ta nghe xong phải lắc đầu, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được, trên thị trường rất hiếm khi nghe nói có người rao bán tứ hợp viện, cho dù có bán thì giá cả cũng trên trời, vì vậy nếu anh biết ai sở hữu một cái tứ hợp viện, vậy thì người đó chắc chắn là đại gia giàu có. Vương Kinh Trập đi vào hẻm Mũ Nhi, rẽ trái rẽ phải một hồi, đi đến cuối con hẻm, dừng lại trước hai cánh cổng sơn son thiếp vàng, hai bên có hai con sư tử đá trấn trạch, trên cửa treo tấm biển hiệu đã cũ kỹ, ghi hai chữ lớn “Phùng Trạch” Vương Kinh Trập nhìn tấm biển hiệu, đưa tay nắm lấy vòng cửa gõ mấy cái, không lâu sau có người ra mở cửa, một ông lão hơn sáu mươi tuổi nhìn thấy chàng trai trẻ mặc trường bào đứng ở cửa, sững sờ một chút rồi hỏi: “Cậu tìm ai?” Vương Kinh Trập mỉm cười, lễ phép hỏi: “Đây là nhà họ Phùng phải không ạ? Tôi tìm Phùng Ngọc Lâm.” Ông lão chau mày, có chút kinh ngạc hỏi: “Cậu tìm Phùng Ngọc Lâm?” “Vâng, tôi tìm ông ấy.” “Vậy thì cậu nhầm rồi, tìm ông ấy là tìm nhầm người rồi” Vương Kinh Trập hỏi: “Tại sao ạ?” “Ba năm trước, chú tôi đã mất rồi, cậu bảo tôi đi đâu tìm đây?”! Vương Kinh Trập nhíu mày, thở dài một tiếng, nói tiếp: “Phùng Ngọc Lâm không có ở đây, vậy tôi tìm con cháu của ông ấy cũng được” Ông lão đánh giá Vương Kinh Trập vài lần, khó hiểu hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?” “Nhiều năm trước, Phùng Ngọc Lâm nợ ông nội tôi, tôi đến đây để đòi nợ, ông ấy không có ở đây thì tôi tìm con cháu ông ấy.” Vương Kinh Trập chậm rãi giải thích. Ông lão kinh ngạc, sững sờ một lúc lâu rồi lắc đầu nói: “Không thể nào, nhà họ Phùng chúng tôi sao lại đi nợ tiền người khác, cậu đừng có ở đây gây rối” “Không phải tiền······” Vương Kinh Trập híp mắt nói: “Là Phùng Ngọc Lâm năm đó đã hứa với ông nội tôi, ông có thể không rõ, cứ nói với con cháu của ông ấy, bảo có người họ Vương đến tìm, đòi lại một cái dao phay từ bốn mươi hai năm trước.” Ông lão ngạc nhiên ồ lên một tiếng, nói: “Vậy cậu chờ chút, tôi vào báo.” “Vâng, ngày kia, giờ này tôi quay lại” Vương Kinh Trập mỉm cười, xoay người rời đi. Sau khi Vương Kinh Trập rời đi, ông lão quay vào tứ hợp viện, đến phòng khách, cầm điện thoại lên bấm số. Căn tứ hợp viện này nhà họ Phùng đã không còn ở đây nữa, ông lão cũng họ Phùng, là họ hàng xa của nhà họ Phùng, được nhờ ở lại trông nhà.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất