Chương 26: Dao phay, gặp lại dao phay
“Đi về trước rồi nói sau”, Dịch Thiên Dật thở dài bất lực. Dịch Tô Tô ừ một tiếng, quay người định lên xe thì bỗng nhìn thấy một thanh niên mặc áo dài xanh lam đứng trên vỉa hè ở ngã tư đường đang nhìn về phía này, trên vai khoác một chiếc túi vải bạt cũ kỹ. Người thanh niên bất ngờ nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều, Dịch Tô Tô giật thót mình, trong lòng thầm kêu lên: “Bố, là hắn?”. Phùng Thiên Lương ở bên cạnh liền nói: “Tôi gặp hắn ở công trường”. Thanh niên kia cười cười rồi xoay người bỏ đi, Dịch Tô Tô bỗng nhiên chạy đuổi theo. Cô gái này tuy có vẻ ngoài yếu đuối nhưng khi chạy lại như một cơn gió, bím tóc sau đầu bay bay, trông thật đẹp mắt.
Dịch Tô Tô đuổi đến ngã tư đường rồi rẽ theo hướng thanh niên kia biến mất. Cô vừa chạy được vài bước thì bên cạnh loé lên một tia sáng. Dịch Tô Tô dừng bước, cổ họng bất ngờ ngửa ra phía sau, cảm giác trán lạnh toát. Một lọn tóc trên trán cô đã bị cắt đứt.
Vương Kinh Trập sau khi cắt ngang một nhát vào tóc cô gái, liền vòng ra sau lưng đối phương, giơ tay trái lên rồi hung hăng đánh vào vai Dịch Tô Tô.
“Bịch”, khuỷu tay đánh trúng vai đối phương, Vương Kinh Trập lập tức co gối thúc vào lưng Dịch Tô Tô, đẩy cô dựa chặt vào tường: “Trong thôn có cô gái nào tên Tiểu Phương không? Nhìn bím tóc của cô kìa, tôi thắt thêm sợi dây cho cô làm diều bay luôn nhé?”.
“Mẹ kiếp!”, Tiểu Phương, à không, Dịch Tô Tô tức giận mắng.
“Mấy người xen vào việc của người khác làm gì, không biết quy củ giang hồ à? Tôi và Phùng Thiên Lương có thù oán, tôi thiết kế hắn là chuyện của chúng tôi, có trời đất chứng giám. Mấy người xen vào là phá壞 quy củ!”, Vương Kinh Trập kề con dao phay vào cổ Dịch Tô Tô, ghé sát tai cô nói nhỏ: “Đây là lời cảnh cáo, lần sau còn dám xen vào chuyện bao đồng thì tự chịu hậu quả!”.
“Tên khốn, thả tôi ra!”. Toàn thân Dịch Tô Tô bị ép chặt vào tường, ngực bị đè đến đau nhức. Cô ra sức vùng vẫy nhưng không thoát được, liền mắng: “Anh đánh lén sau lưng là có ý gì, có giỏi thì công khai đấu với chúng tôi hai chiêu!”.
“Haha, không dám…”, đối phương bất ngờ buông cô ra. Dịch Tô Tô cảm giác sau lưng nhẹ bẫng, Vương Kinh Trập sau khi thả tay cô liền xoay người bỏ đi, len lỏi qua dòng xe cộ chạy sang phía đường đối diện.
Lúc này Dịch Thiên Dật và Phùng Thiên Lương cũng đuổi theo. Nhìn thấy Vương Kinh Trập đang đứng bên đường, hắn ta giơ con dao phay lên như muốn thị uy, đưa qua đưa lại trước cổ rồi nhanh chóng hoà vào đám đông, biến mất không dấu vết.
Dịch Thiên Dật nhìn Phùng Thiên Lương, đối phương lắc đầu nói: “Tôi không biết hắn, đây là lần thứ hai nhìn thấy hắn, đến giờ cũng không tiếp xúc qua”
“Hắn vừa nói gì?” Dịch Thiên Dật quay sang hỏi con gái.
Dịch Tô Tô đưa tay sờ mái tóc bị chém đứt ngang trán, nói: “Hắn bảo chúng ta đừng xen vào việc của người khác, lần sau còn như vậy, tự gánh lấy hậu quả”
“Không trách người ta được, đúng là chúng ta phá vỡ quy tắc trước” Dịch Thiên Dật bực bội nói.
Phùng Thiên Lương nghe xong liền cuống lên: “Tiên sinh, ngài không thể bỏ mặc tôi được, tôi, tôi bây giờ biết làm sao?” Phùng Thiên Lương cũng ý thức được bản thân gây họa lớn rồi, hai lần liên tiếp, công trường bị đình trệ còn bị đánh, suýt nữa dọa hắn chết khiếp. Người này ra tay quá quỷ dị, khó lường, hỏi thử xem giữa trời quang mây tạnh rơi xuống thứ có thể đập chết người, ai mà chẳng sợ?
“Về nhà rồi nói!” Dịch Thiên Dật vẫn câu nói đó.
Sau khi lên xe, cả ba người đều hướng về ngõ Mũ Nhi. Ban đầu, trong xe không ai nói chuyện, tất cả đều chìm trong bầu không khí u ám do Vương Kinh Trập mang đến.
Một lúc sau, Dịch Thiên Dật nhịn không được hỏi: “Cậu nghĩ kỹ xem đã từng đắc tội ai như vậy chưa? Tôi nói cho cậu biết, chàng trai vừa rồi chắc chắn không vô duyên vô cớ nhằm vào cậu đâu. Nói không ngoa, cho dù cậu cầu xin hắn ta hãm hại mình, hắn ta cũng chưa chắc đồng ý”
Phùng Thiên Lương nghĩ muốn nát óc, ấp úng nói: “Tôi thật sự là lần đầu tiên gặp hắn, có khả năng là đối thủ làm ăn nào đó thuê hắn đến?” “Không loại trừ khả năng này, nhưng mà không lớn. Loại người như hắn sẽ không dễ dàng ra tay, một khi xảy ra án mạng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nhân quả của hắn, cho nên hắn sẽ không dễ dàng ra tay đâu…”
Xe chạy đến ngõ Mũ Nhi, ba người xuống xe, đi vào căn nhà trong ngõ. Khi đến trước cổng lớn, Phùng Thiên Lương vỗ cửa gọi. Lúc này, Dịch Thiên Dật và Dịch Tô Tô đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu phía trên cửa. Giữa hai chữ “Phùng Trạch” to tướng bị cắm một con dao phay chỉ còn trơ lại cán.
Dao phay, lại gặp dao phay!
Dịch Tô Tô nói: “Cha, vừa nãy người kia trong tay cũng có một con dao phay, giống y hệt cái này”
Sắc mặt Dịch Thiên Dật lập tức trở nên nghiêm trọng. Phùng Thiên Lương cũng ngẩng đầu nhìn con dao phay trên tấm biển nhà mình. Lúc này, Phùng Thiên Sinh mở cửa, nhìn thấy ba người họ, liền nói: “Thiên Lương, cha đã tìm người tháo tấm biển xuống để rút con dao ra, nhưng mà rút thế nào cũng không ra, trừ khi đập tấm biển. Không còn cách nào khác, cha đành treo lại lên, chờ con về rồi tính”
Dịch Thiên Dật đột nhiên túm lấy áo Phùng Thiên Lương, quát: “Cậu còn dám nói mình không đắc tội hắn? Nếu là người khác thì còn dễ nói, hắn ta không thể nào vô duyên vô cớ ra tay với cậu như vậy. Cậu đây là bị người ta trả thù đấy”
“Cha biết hắn là ai sao?” Dịch Tô Tô hỏi.
Phùng Thiên Lương lập tức giơ tay thề: “Dịch tiên sinh, tôi thề là tôi chưa từng đắc tội hắn”
Nhìn vẻ mặt Phùng Thiên Lương không giống đang nói dối, Dịch Thiên Dật buông tay, nói: “Nếu cậu không có, vậy thì chính là người nhà của cậu. Cậu nghĩ kỹ lại cho tôi”
Bước vào căn nhà trong ngõ, mọi người ngồi xuống một căn phòng. Phùng Thiên Sinh rót trà, sau đó bị Phùng Thiên Lương kéo lại hỏi: “Cha kể lại chuyện người kia đến đây mấy hôm trước, nói lại lần nữa xem”
Phùng Thiên Lương cũng nhớ ra, mấy hôm trước Phùng Thiên Sinh có gọi điện thoại cho hắn một lần, nội dung cụ thể thế nào thì hắn đã quên béng mất rồi.