Chương 57: Quả nhiên bất thường
Một cô nương “phù phù” đứng ở mũi thuyền, hai chân hơi cong rồi khom người nhảy xuống, lao đầu vào sông. Những người chứng kiến cô mất tích dưới nước kinh ngạc nhìn mặt sông gợn sóng, lẩm bẩm: “Sau này rảnh học bơi đi. Không thể bị một phụ nữ làm mất mặt như vậy được. Thật không biết xấu hổ”.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, dòng Vị Hà tĩnh lặng, ánh trăng soi xuống mặt nước, phản chiếu thành vầng sáng yếu ớt, tạo nên một vẻ đẹp tĩnh mịch.
Nhưng vẻ đẹp ấy dường như ẩn chứa một nỗi u ám, bởi không lâu trước đó, vùng nước này đã cướp đi sinh mạng của hai người, một cách lặng lẽ khiến người ta trở tay không kịp.
Vương Kinh Trập vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt nước, lo lắng cho cô nương vừa nhảy xuống. Nước sâu tới 5-6 mét, nếu chồng chất lên nhau cũng đủ giết chết mấy mạng người.
Không biết bao lâu sau, mặt sông đột nhiên vang lên tiếng “hoa lạp”, cô nương câu cá đột ngột trồi lên từ dưới nước, nhô đầu ra hít một hơi thật sâu rồi lại chìm xuống, có vẻ như lần lặn đầu tiên không tìm thấy thi thể ông Triệu.
“Tính tình này nóng vội quá”, Vương Kinh Trập thầm nghĩ.
Tiếp đó, cô nương liên tục ngoi lên ngoi xuống hai ba lần, sau đó vội vàng bám vào mạn thuyền và thở hổn hển, trông có vẻ rất mệt.
Từ khi ngoi lên, toàn thân cô nương ướt sũng. Đặc biệt, mái tóc dài vốn được buộc gọn của cô giờ đã xõa tung, từng giọt nước lấp lánh trên tóc khi ánh trăng chiếu vào.
“Nếu thực sự không tìm được thì đừng tìm nữa. Lúc thi thể rơi xuống nước, sóng rất lớn, dưới nước chắc chắn có dòng nước ngầm, không thể nói là trôi dạt đi đâu mất được. Em tìm như thế này chỉ là phí công thôi. Nếu không tìm được nữa thì mai chúng ta báo cảnh sát. Cảnh sát có người vớt xác, chắc chắn sẽ đáng tin hơn em”, Vương Kinh Trập khuyên nhủ.
Cô nương lắc đầu: “Anh thử dịch về phía đông thêm mười mét nữa xem. Tôi cảm thấy hồn của ông Triệu gần như ở hướng đó… Đã xuống rồi thì không thể bỏ cuộc giữa chừng được. Lần cuối cùng này nếu tôi không tìm thấy, thì sẽ từ bỏ”.
Nói xong, cô nương hít một hơi thật sâu rồi lại lặn xuống nước. Vương Kinh Trập không kịp khuyên ngăn nữa nên đành phải vất vả chèo thuyền về hướng đông.
Một lúc sau, khi thuyền cách phía đông hai, ba mét, cô nương đột ngột trồi lên khỏi nước, vẫy tay về phía Vương Kinh Trập và nói: “Chèo thuyền lại đây, kéo tôi lên. Tôi tìm thấy người rồi”.
Vương Kinh Trập vội vàng chèo thuyền lại, cô nương với lấy mái chèo, chân đạp hai cái để bơi tới và nói: “Anh phụ một tay, kéo thi thể lên”.
Cô nương trực tiếp kẹp thi thể ông Triệu vào dưới xương sườn, sức của cô rất lớn. Thi thể nặng hơn 100 cân cộng với sức cản của nước chảy, thế mà cô lại kéo lên được.
Vương Kinh Trập dựa vào thuyền, nắm lấy cánh tay ông Triệu rồi kéo thi thể lên thuyền. Thi thể bị ngâm trong nước mấy giờ, bên trong đã tích tụ không ít nước sông, cả người sưng phồng, da mềm nhũn khi chạm vào, khiến người ta cảm thấy rất kinh sợ.
“Hoa lạp”, cô nương dùng hai tay bám vào mũi thuyền rồi trèo lên từ dưới nước, sau đó dựa vào mạn thuyền nhắm mắt lại: “Quay về đi…”.
Vương Kinh Trập chèo thuyền rất vất vả. Với một người thậm chí không biết bơi, bắt anh ta chèo thuyền thì chẳng khác gì bắt một con lợn trèo cây.
Trên thuyền có một cảnh tượng khá kỳ lạ, một thi thể sưng phồng vì ngâm nước, một cô nương nhắm mắt nghỉ ngơi và một Vương Kinh Trập đang vất vả chèo thuyềnVẽ nửa ngày, Vương Kinh Trập phát hiện thuyền vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cô gái câu cá như cũng thấy vậy nên mở mắt nhìn hắn.
“Cái kia…” Vương Kinh Trập chủ động mở lời để xua tan bầu không khí ngượng ngùng: “À, ta vẫn chưa biết tên nàng”.
“Gọi ta là Cỏ Nhỏ là được rồi”. Cô gái câu cá thốt ra một cái tên quê mùa, nhưng cũng mang theo hương vị mộc mạc.
Vương Kinh Trập cười cười, ừ ừ hai tiếng.
Cỏ Nhỏ ngạc nhiên hỏi: “Tên ta rất phổ biến sao, có phải không hay lắm không?”
“Cũng không phải vậy, ta họ Vương, tên Vương Kinh Trập”. Vương Kinh Trập dang tay nói: “Nàng xem, tên ta cũng rất phổ thông phải không? Bởi vì ta sinh vào ngày kinh trập”.
Cỏ Nhỏ nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.
Vương Kinh Trập chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Hay là do cái này?” Cỏ Nhỏ chỉ vào hai mái chèo trên thuyền trong sông nói: “Nàng nói chuyện thì sao lại cứ dang tay ra, chẳng lẽ nàng không biết trong tay mình có mái chèo sao?”
Vương Kinh Trập sững sờ tại chỗ.
“A, đậu đen rau muống…”
Một lúc sau, Vương Kinh Trập tựa vào đuôi thuyền, hai tay chống xuống đáy thuyền, “Hoa lạp hoa lạp” chèo nước sông, thuyền nhỏ từ từ tiến về bờ.
Vương Kinh Trập cười nói: “Nàng xem, nàng xem, chèo thuyền thế này vẫn rất nhanh chứ”.
Cỏ Nhỏ: “…”
Khi Vương Kinh Trập và Cỏ Nhỏ đang nói chuyện vô tư, cả hai đều không để ý, xác chết của lão Triệu nằm ở boong thuyền đột nhiên mở mắt, khóe miệng, mắt và lỗ mũi đều chảy nước từ từ.
Đôi mắt lão Triệu đảo quanh, lặng lẽ mở miệng, phát ra tiếng “lục cục” trong cổ họng.
Vương Kinh Trập đang chèo thuyền ở đuôi thuyền cau mày, Cỏ Nhỏ nhắm mắt nghỉ ngơi cũng mở mắt, trong lòng hai người đồng thời dâng lên một ý nghĩ giống nhau.
“Bên dưới có thứ gì đó?”
Một lúc sau, thuyền nhỏ đến bờ, Vương Kinh Trập kéo xác lão Triệu lên bờ, Cỏ Nhỏ cũng không nói gì vì biết rõ rằng xác chết này chắc chắn có gì đó mờ ám.
Vương Kinh Trập móc hộp thuốc lá ra, lấy ra một điếu thuốc nhăn nhúm nhét vào miệng, híp mắt nhìn xác chết trên mặt đất, dùng chân đá đá nói: “Đứng dậy đi, đừng giả vờ, chẳng phải ngươi muốn tìm một xác chết để trú ngụ sao?”
“Phụt” một tiếng, Vương Kinh Trập thở ra, lại hỏi Cỏ Nhỏ: “Các ngươi có tình huống tương tự ở Vị Hà trước đây không?”
Cỏ Nhỏ nói: “Gần đây thì không, nghe nói vài thập kỷ trước Hoàng Hà đã từng xảy ra một lần đoạn lưu, lúc đó trên lòng sông lộ ra mấy xác chết, trong đó có xác chết giả chết, lúc đó rất nhiều dân làng bên cạnh đều bị hại. Sau đó có thiên sư, long hổ và đạo sĩ Mao Sơn nghe tin đến, tốn không ít công sức mới trừ khử được những xác chết đó”.
Vương Kinh Trập ồ một tiếng, lại hỏi: “Vậy nàng thuộc môn phái nào?”